Nghiễm Nguyệt (hai)


Người đăng: MMinh2410

Ngay sát sau đó, là một cánh tay mượt mà, trắng như ngọc, màu sắc cùng với bàn
tay giống nhau, với ánh mắt hơn người của hắn cũng tuyệt đối không nhìn ra nửa
phần tỳ vết trên đó. Chỉ thấy cánh tay kia trong không trung nhẹ nhàng quơ một
cái, làm ra động tác bắt lấy cái gì đó trong không khí.

Ngay sau đó, trong bàn tay kia đã xuất hiện thêm một vật thể nho nhỏ. Vật thể
này có màu trắng ngọc, nhìn thấy màu sắc của nó, Trần Lâm nhất thời tỉnh ngộ,
chẳng phải đây chính là chén rượu mà mình đã điều chế hay sao? Hơn nữa, nhìn
kích thước của nó, cái này hẳn không phải là chỉ có nửa chén rượu, ngay cả
những hơi rượu khi nãy bốc lên không khí cũng dường như toàn bộ ngưng đọng
trong chén rượu này.

Cánh tay kia từ từ trong nham thạch nóng chảy vươn cao lên, dần dần lộ ra bản
thể chủ nhân của nó. Đó là một cô gái, đã như vậy chậm rãi từ trong cột nham
thạch nóng chảy xuất hiện, đứng trên đỉnh của cột nham thạch. Cột nham thạch
nóng chảy kia giống như một cái bục nhỏ, nâng đỡ thân thể của nàng.

Chứng kiến nữ tử này, cả người Trần Lâm không khỏi dại ra. Ở kiếp trước, cho
đến lúc hắn chết vì rượu, cũng còn là một gã xử nam.

Nhưng điều này cũng không phải bởi vì hắn không thích nữ nhân hay là sinh lý
có vấn đề gì. Mà bởi vì hắn quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ. Hắn là người thuộc
chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng chính bởi vì hắn đòi hỏi sự hoàn mỹ quá mức như vậy,
nên hắn mới có được thành tích xuất sắc như vậy trong giới uống rượu.

Nhưng cũng chính bởi vì sự đòi hỏi hoàn mỹ này, nên hắn tuy rằng đã gặp qua vô
số mỹ nhân, nhưng cũng chưa từng gặp qua một nữ tử hoàn mỹ nào có thể khiến
hắn động lòng.

Trần Lâm tuyệt đối không ngờ rằng, kiếp trước mình đã tìm kiếm lâu như vậy
cũng không có tìm ra, vậy mà chỉ vừa mới đi đến nơi này, khi hắn chỉ vừa mới
mười bốn tuổi thôi đã gặp được. Đúng vậy, ngoại trừ hai chữ hoàn mỹ, hắn thật
sự không tìm được từ nào khác để hình dung người con gái đang đứng trước mặt
hắn.

Nữ tử xuất hiện trên đỉnh cột hỏa trụ kia, nhìn qua chỉ khoảng mười tám, mười
chín tuổi. Mái tóc màu đỏ rực lửa buông thả sau lưng, dài đến tận mông. Dung
nhan hoàn mỹ không thể hình dung, cho dù là điêu khắc sư lợi hại nhất cũng
không thể khắc họa được. Dáng người hoàn toàn phù hợp với nhau, không có chỗ
nào lồi cao quá mức cũng như không có chỗ nào lõm sâu không phù hợp.

Đôi mắt của nàng lộng lẫy như sao trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi tinh xảo,
làn da trắng như mỡ đông, giờ phút này mang theo giọt nước như thủy tinh được
tạo hình ngọc ngà, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, đẹp đến làm người hít
thở không thông.

Càng chết người đó chính là, phía bên dưới khuôn mặt chính là một đôi xương
mảnh dẻ, lộ rõ trên bờ vai thon gọn mang lại cho phái đẹp nét quyến rũ chết
người. Bờ vai nhỏ nhắn, hao gầy ẩn chứa nét đẹp mong manh, dịu hiền, nhưng lại
quyến rũ, gợi cảm đến mê lòng.

Tiếp đó là vòng ngực đầy đặn, vòng eo thon thả không có bất kỳ mảnh vải che
lấp, cứ thế hiện ra trước mắt Trần Lâm. Toàn bộ thân thể nàng, cũng chỉ có ba
ngọn lửa lớn che lại những chỗ đặc trưng nữ tính, những chỗ còn lại hoàn toàn
để trần, những phần da thịt lộ bên ngoài cơ thể nàng, cũng giống như cánh tay
của nàng vậy, trong suốt, nhu nộn.

Trong nháy mắt chứng kiến được nàng, ánh mắt Trần Lâm cũng đã trở nên ngây
ngốc.

Cô gái kia cứ tò mò nhìn chén rượu ngọc ngà trong tay mình, đưa lên mũi ngửi
nhè nhẹ, sau đó nhẹ nhàng hút một hơi, chất rượu màu thủy tinh kia đã hóa
thành một dòng nước nhỏ, dần dần chui vào miệng cô gái.

Nhìn thấy đôi môi kiều diễm kia khép mở, Trần Lâm chỉ cảm thấy mũi mình chợt
nóng lên, đúng là không chút xấu hổ, đã chảy máu mũi.

Thời khắc này, trong lòng hắn chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất, nếu có thể để
mình hôn lên cặp môi mê người kia một lần, cho dù có lập tức chết đi, hắn cũng
cam tâm tình nguyện. Giống như ở kiếp trước hắn đã liều lĩnh đi nhấm nháp thứ
rượu ngon cả ngàn năm kia vậy, mặc dù chết cũng không hối tiếc.

"Ô…"

Cô gái kia phát ra một tiếng hừ nhẹ, đôi mắt to đen láy chậm rãi khép lại, một
cặp lông mi dài, cong vút phủ lên mí mắt, nói không hết sự động lòng người.
Trên gương mặt trắng noãn, chỗ hai bên má xuất hiện một chút phơn phớt hồng,
càng làm người khác thêm rung động, tựa hồ như đang cực kỳ hưởng thụ vậy.

"Có thể nói cho ta biết, đây là cái gì không?"

Thanh âm cô gái như quanh quẩn trong không trung, tựa như là từ bốn phương tám
hướng xuất hiện vậy, mà Trần Lâm đã nhìn kỹ vô cùng cũng không thấy nàng mở
miệng khi nào.

"Đây là một loại rượu."

Trần Lâm hồi đáp theo bản năng, nhưng thanh âm của cô gái cũng làm cho hắn từ
trong mơ màng mà tỉnh lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn nàng ta chằm chằm, nhưng
thần trí đã thanh tỉnh lại rất nhiều:

"Đây là nơi nào vậy?"

Cô gái kia cũng không có trả lời hắn, chậm rãi mở hai mắt ra, cau cái mũi nhỏ
nhắn đáng yêu một chút:

"Không đúng, ta đã từng uống qua các loại rượu của nhân loại các ngươi, tuy
rằng uống được lắm, nhưng cũng không có hương vị như vậy."

Trần Lâm trong lòng cả kinh:

"Ngươi không phải là người sao?"

Cô gái mỉm cười, hai tay hốt lên một chút nham thạch nóng chảy bên dưới, tùy ý
để cho thứ chất lỏng nóng cháy cực độ kia từ từ chảy qua kẽ tay mình:

"Ngươi cho rằng, một nhân loại bình thường có thể làm được chuyện này hay sao?
Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, vừa rồi thứ ta uống đến tột cùng là
thứ gì vậy?"

Trần Lâm thở sâu, cố bình tĩnh lại tâm tình kích động của mình:

"Cái này quả thật là rượu, chỉ có điều nó chính là một loại cocktail do chính
tay ta điều chế ra. Ngươi trước kia chưa từng uống qua cũng không có gì lạ,
bởi vì, ngoại trừ quê hương của ta, thì chỉ có duy nhất mình ta mới có thể
điều chế được thứ rượu này thôi."

Thiếu nữ thản nhiên cười:

"Định lực của ngươi cũng không tệ, không bị dọa đến nỗi nhảy xuống dưới."

"Ngươi là ai? Vì sao, ta lại đi tới nơi này? Ngươi muốn làm gì?"

Thoáng trầm mặc một lúc, Trần Lâm rõ ràng hỏi ra mấu chốt vấn đề.

"Ta là ai ngươi bây giờ không cần biết, dù sao ta cũng không hại ngươi, ai,
nhiều năm như vậy, rốt cuộc gặp được một người có linh hồn cường độ đạt tiêu
chuẩn, thật là may mắn, hắc hắc, bất quá cũng phải cảm ơn ba năm cung phụng
của ngươi ah, nếu không, chỉ sợ ta vẫn còn đang ngủ say."

"Cung phụng?" Nghi hoặc trừng mắt nhìn, một lúc sau, khuôn mặt của Trần Lâm
chợt âm trầm xuống, âm hàn mấy chữ, từ trong miệng gian nan nói ra: "Ba năm
nay ta phải chịu khổ, là do ngươi giở trò?"

"Hì hì, ta cũng chỉ bị bắt buộc a, ngươi cũng đừng trách ah"

"Ta đệch m*."

Luôn tự xưng là trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này Trần Lâm giống như một tên
điên quát lớn lên, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn, cũng không quản cô gái có thân
phận gì, liền chửi lên một tiếng.

"Hì hì, cậu nhóc, không cần nổi giận như vậy chứ? Cũng chỉ là hấp thu ba năm
khí huyết mà thôi."

Vừa nói, cô gái đã đứng thẳng lên trên cái hỏa trụ kia, nàng giống như múa
vậy, lặng lẽ xoay tròn một vòng trên đó. Một bộ váy màu đỏ rực lửa đã nhẹ
nhàng xuất hiện, bao phủ lấy thân hình mềm mại động lòng người của nàng. Tuy
là bộ váy kia cũng không có trang trí các loại trang sức gì, nhưng mặc trên
người nàng vẫn là vô cùng hoàn mỹ.

Trần Lâm chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ hẫng, không đợi hắn kịp phản
ứng, thân thể hắn đã không thể khống chế mà bay lên, phiêu phù trên không
trung, bên dưới là hồ nham thạch nóng chảy khổng lồ.

Khóe miệng run rẩy một trận, trong thanh âm của Trần Lâm, áp lực tức giận:
"Khốn nạn, vì ngươi hấp thu khí huyết của ta, làm ta phải chịu bao nhiêu nhục
nhã?"

"Nhưng trong ba năm nhục nhã này, ngươi đã trưởng thành đúng không? Ngươi cho
rằng ba năm trước ngươi có được cách ẩn nhẫn cùng tâm trí như bây giờ sao?"
Thanh âm của cô gái lúc này đã biến thành mềm mại, nhẹ nhàng như trước, khí
thế hoàng giả uy nghiêm đã biến mất.

Cmn, bây giờ ta lại bị coi như một đứa trẻ. Thật là nhục nhã mà!

Nhẹ nhàng vận động cổ tay một chút, Tần Lâm thở ra một hơi, ngẩng đầu nói:
"Tuy không biết ngươi là ai, bất quá ta muốn hỏi một việc, ngươi sau này còn
muốn hấp thụ khí huyết của ta nữa hay không? Nếu muốn thì ta khuyên ngươi nên
đi tìm một chủ nhân khác, ta nuôi không nổi ngươi."

"Hì hì, người khác cũng không có linh hồn cảm giác lực mạnh mẽ như ngươi." Cô
gái mỉm cười: "Một khi ta đã lựa chọn hiện thân, vậy sau này không được ngươi
đồng ý, ta sẽ không hấp thu khí huyết của ngươi nữa."

Trần Lâm trừng mắt nhìn, cười lạnh không nói, hắn đã có chủ ý, bất kể thế nào,
cho dù cô gái có hoa ngôn xảo ngữ thế nào đi nữa, cũng sẽ không để nàng ở cạnh
mình.

Trần Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, với tính cách của hắn, ngươi không để ý
đến ta, việc quái gì ta phải quan tâm đến ngươi. Mỹ nữ à, mỹ nữ thì sao chứ?
Chẳng lẽ mỹ nữ thì có thể vênh mặt với ta được sao?

"Cậu nhóc, muốn mạnh lên sao? Muốn được người khác tôn sùng sao?" Tuy trong
lòng đã đem cô nàng xem là người không nên động vào, bất quá tại lúc hắn nói
ra những lời này, trái tim của Trần Lâm cũng nhịn không được đập mạnh hơn.

"Bây giờ ta đã biết vì sao khí huyết lại thụt lùi, bằng thiên phú của ta, mạnh
lên còn cần nhờ ngươi sao?" Chậm rãi hít một hơi, Tần Lâm nhàn nhạt nói, trong
lòng hắn biết, trong thiên hạ không có đạo lý ăn không uống không, tự nhiên
nhận ân huệ của một người thần bí cũng không phải là một quyết định sáng suốt.

Với cả, cô nàng nghĩ hắn là trẻ con mẫu giáo hay sao mà dụ dỗ bằng cách như
vậy? Quá xưa rồi, hừ!

"Cậu nhóc, thiên phú của ngươi tự nhiên rất tốt, nhưng ngươi nên biết, ngươi
bây giờ đã mười bốn tuổi, mà ngươi mới có Khai Mạch tầng năm, phải biết, sau
15 tuổi thì thân thể nhân loại sẽ định hình, nếu không mau đạt tới tầng thứ
chín đỉnh phong - cửu mạch thành hình thì tương lai của ngươi sẽ chỉ dừng chân
tại Uẩn Khí Kỳ mà thôi."

Bộ dáng đe dọa của cô gái nhìn thế nào cũng không thấy đáng sợ, vẫn là bộ dáng
cười tủm tỉm đáng yêu, nhìn thấy hình dáng nàng như vậy, Trần Lâm lại hồi phục
lại tinh thần, tức giận mắng to:

"Nếu không phải ngươi hấp thu khí huyết của ta, ta có thể bị vũ nhục như vậy?
Ngươi . . . khốn nạn!"

Mắng một tiếng xong, Trần Lâm lại uể oải, việc đã đến nước này, mắng gì đi nữa
cũng không thể đòi lại được, tu luyện lấy trụ cột làm trọng. Cho dù thiên phú
hồi phục như cũ, trong một năm tu luyện đến tầng thứ bảy? Khả năng thành công
là rất nhỏ…

Uể oải thở dài một hơi, ánh mắt của Trần Lâm lại nhìn cô gái có vẻ cao thâm
khó lường kia, trong lòng chợt động, liếm môi nói: "Ngươi có biện pháp?"

"Có lẽ vậy." Nàng hàm hồ cười quái dị nói.

"Ngươi trợ giúp ta trong một năm tu luyện đến Khai Mạch tầng chín, vậy việc
ngươi hấp thu khí huyết của ta ba năm coi như xóa bỏ, thế nào?" Trần Lâm hỏi
thăm dò.

"Hì hì, cậu nhóc rất giỏi tính toán ah."

"Nếu ngươi không giúp được gì, ta còn mang trên người làm gì? Ta xem, ngài vẫn
nên tìm một cái thân xác khác đi…" Trần Lâm cười lạnh nói, nói chuyện một lúc,
hắn cũng nhìn ra cô nàng này hình như không thể tùy tiện hấp thu khí huyết của
người khác.

"Đừng nghĩ quẩn, cậu nhóc . . ." Bất đắc dĩ gật gật đầu, thân hình hạ xuống
đất, ánh mắt tại trên người Trần Lâm dò xét, một trận quái dị tiếng cười hiện
lên trên mặt, sau đó lập tức tiêu tán, chần chừ một lúc, tựa hồ rất không tình
nguyện mở miệng nói: "Ngươi muốn trở thành luyện dược sư không?"

Trần Lâm duỗi duỗi tay, nhàn nhạt nói: "Muốn ta tiếp tục cung phụng ngươi,
ngươi cũng nên xuất ra một chút thành ý đi chứ?"

"Ngươi một chút cũng không giống một cái thiếu niên, xem ra ba năm này, ngươi
đã trưởng thành rất nhiều, việc này xem như ta tự ăn ác quả sao?" Nhìn Trần
Lâm, cô gái ngẩn ra, sau đó có chút dở khóc dở cười lắc đầu.

"Luyện dược sư?"

Nghe vậy, Trần Lâm rùng mình, ngay sau đó lại nhíu mày: "Tại Chân Võ Vương
Triều, chỉ cần là người, đều muốn trở thành luyện dược sư, nhưng nghề nghiệp
này ai cũng có thể làm được sao? Mấy cái điều kiện hà khắc…" Thanh âm đột
nhiên ngừng lại, Trần Lâm ngẩng mạnh đầu, há hốc miệng: "Ta đạt yêu cầu?"

Phi thường hân thưởng thần sắc hỗn loạn bao gồm mừng như điên cùng chờ đợi của
Trần Lâm, cô gái ra vẻ suy nghĩ một chút, lại dò xét một phen, tựa hồ có chút
khó xử thở dài: "Tuy miễn cưỡng coi như có tư cách, bất quá ai bảo ta thiếu
ngươi một cái nhân tình ah, ai, được rồi, coi như là đền bù cho ngươi đi…"

Liếc mắt nhìn cô nàng với vẻ mặt miễn cưỡng, trong lòng Trần Lâm phát giác cô
gái nói miễn cưỡng đủ tư cách có điểm giả dối, bất quá hắn lúc này cũng không
hỏi thêm, trong lúc vui vẻ, vẫn còn có vài phần hoài nghi: "Cho dù ta đạt tới
điều kiện, nhưng luyện dược sư bình thường đều do lão sư tự tay dạy, ngươi,
chẳng lẽ cũng là một vị luyện dược sư?"

Nhìn Trần Lâm khuôn mặt tràn đầy hoài nghi, cô gái bật cười, nàng cười làm cho
thân thể mềm mại của nàng run rẩy. Tuy rằng thân thể của nàng đã được bộ váy
dài màu đỏ kia che lại, nhưng thân thể động lòng người cũng vẫn là kinh tâm
động phách.

Trần Lâm tự hỏi tâm trí mình vốn rất kiên định, nhưng chỉ cần nhìn một chút
trên người cô gái, tâm trí hắn sẽ dường như không còn chịu sự chi phối của ý
niệm nữa. Ngực của nàng khẽ ưỡn lên, trong thanh âm cũng ẩn ẩn lộ ra một cỗ
kiêu ngạo: "Đúng vậy, ta chính là một luyện dược sư!"

Chớp mắt một cái, ánh mắt Trần Lâm nhìn cô gái cũng thay dổi, luyện dược sư
ah, đó chính là sinh vật hi hữu…


Ma Tâm - Chương #10