Người đăng: MMinh2410
51 Mã Tây, Hà Nội, đêm khuya.
Trần Lâm ngồi uống rượu bên trong Base Bar, trên tay cầm một ly Bloody Mary đỏ
au và quyến rũ như một cô nàng quý tộc bí ẩn.
Hôm nay, là ngày thứ 5 hắn tới Hà Thành.
Hắn thích rượu, cũng thích phòng khiêu vũ, càng thích nghe bản tình ca đang
vang vọng.
Ầm~
Những ngày gần đây, ngoài trời cứ mưa tầm tã, mưa dầm dề, mưa như tiếng nỉ
non, day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa mãi như thế, nên đường Hà Nội
dần biến thành sông.
Trần Lâm lười nhác tựa mình vào chiếc ghế bành ở counter. Không khí hôm nay im
ắng đến lạ kỳ. Những khuôn mặt quen thuộc của quán vẫn đang nấp trong góc tối
thân quen của họ và nhâm nhi ly đồ uống mà hắn có thể đọc ra từ màu sắc.
Ai cũng có lúc cô độc, và quán Bar là một nơi chứa chấp những tâm hồn cô độc
đó. Và hắn, một tên sát thủ máu lạnh cũng như vậy.
"Vẫn như mọi khi đúng không ông anh?"
Một Bartender quay sang hỏi Lâm.
"Không, hôm nay hãy để nó là một thứ trưởng thành và bí ẩn hơn một chút."
Hắn trả lời, rồi lại quay mặt đi.
Im ắng~
Cũng không chần chừ lâu, gã Bartender lập tức quay sang, thì thầm với một
Barista, bảo cậu ta đi lấy một chút đồ.
Du dương, trầm lắng.
Một màu nâu lúa mạch từ trong chai rượu tràn ra, từ trên xuống dưới rơi vào
trong shaker. Đôi lúc còn phản chiếu ánh đèn huỳnh quang, phát ra ánh sáng quỷ
dị mà mê người.
Nếu là có một tay hiểu biết về rượu ở đây liền sẽ nhận ra đó là Rye Whisky, là
loại Whisky được làm từ lúa mạch đen nổi tiếng. Nước ủ rượu của Rye Whisky
phải chứa ít nhất là 51% lúa mạch đen. Là Whisky khởi đầu trên toàn Bắc Mỹ.
Chỉ đến cuối thời kỳ cấm rượu Rye mới bị Bourbon hay Tennessee Whisky vượt qua
về mức độ ưa chuộng và ngày nay gần như là một loại hiếm.
Thông qua sự phản chiếu ánh sáng có thể nhìn đến, gã Bartender cho vào Rye
Whisky đại khái chiếm cả bình rượu rượu tới 40% dung lượng, sau đó hắn thả vào
một chút đá lạnh, kế tiếp là 15 ml Rosso Martini, thêm 1 muỗng cà phê
Maraschino, cuối cùng hắn nhỏ 2 – 3 giọt Angostura vào chiếc cốc Ideal
Bohemia.
Và rồi, trước mặt Trần Lâm xuất hiện một ly cocktail màu hồng ngọc. Bí ẩn, thu
hút.
. ..
Đụng vào đầu lưỡi hai lớp hương vị ngọt, đắng, bao phủ lên bởi cái gì đó chín
lắm. À, là cái tinh kỳ của Whiskey. Bất chợt, cả cuộc đời hắn như đang phản
chiếu lại trong ly rượu màu hồng ngọc.
"A~" Không nhịn nổi, Trần Lâm liền rên lên một tiếng. "Hương ngọt đậm đà của
Martini Rosso, hương thơm nồng ấm, tinh tế của whiskey, đắng đến lặng người
của vỏ cam, mát lạnh khi đi vào từ đầu lưỡi rồi nóng lan tỏa đều trong người."
Rượu chưa xuống họng mà hắn đã muốn say vì vẻ đẹp mê hồn, cuốn hút.
Nói về vị ngọt, gã thích cái hương ngọt ngào của cây trái thảo dược từ Martini
Rosso. Vào Manhattan, nó ẩn xuống nhưng lan tỏa. Sự ngọt ngào của người đàn
ông cũng thế : nhẹ nhàng và chìm đắm, ẩn dụ và không khoa trương. Phụ nữ luôn
thích được tận hưởng sự ngọt ngào đó nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nhưng ngọt quá,
sẽ làm hỏng ly rượu. Chỉ ngọt ngào thôi thì đâu có đủ.
Brandy, Brandy thấm, mà lại ẩn chứa vị ngọt, hòa quyện tầng tầng lớp lớp hương
vị đi vào lòng người~
A, miên man trong dòng suy nghĩ, chợt nhận ra ly Manhattan đã gần hết. Ngắm
nhìn ly cocktail lần cuối, Trần Lâm chợt nhìn thấy một quả Cherry đỏ mọng phía
dưới đáy ly . . . Chợt nghĩ đến tại sao khi pha xong lại thả quả Cherry xuống
dưới.
Trầm mặc, rồi hắn lại cười lên ha hả.
Phải chăng, dù người đàn ông có trưởng thành, có bí ẩn đến đâu đi chăng nữa
cũng phải chao đảo động lòng lắm khi . . . Và anh lại nghĩ đến em, cũng một
chiều mưa ấy, đến và làm lòng anh dậy sóng.
"Tôi lại thích dùng rượu vang đỏ thay cho Vermouth làm nên 'Ruby Manhattan'.
Nói là Ruby nhưng vị chát của vang điểm vào vị đắng làm tôi cảm thấy mình
không đủ trưởng thành để chạm vào viên ngọc này."
Trần Lâm thì thầm, sau đó quay sang nói với Bartender.
"Liệu sẽ thế nào nếu sử dụng các loại Whiskey đến từ Scotland làm base?"
"Manhattan sẽ biến thành một loại cocktail khác mang tên Rob Roy."
"Robin Hood của xứ Scotland? Thật thú vị."
"Tôi thích whiskey nhưng chưa có ai mời tôi cùng uống, thực tế tôi buồn chán
để có thể làm bạn và thêm là tôi già và xấu.... Có lẽ vậy...tôi cũng muốn trải
nghiệm."
Im ắng~
"Tôi muốn rượu."
"Rượu?" Nhân viên Bartender nghi hoặc.
"Đúng, rượu!" Hắn lại dứt khoát nói ra.
"Rượu gì?"
"Rượu mạnh!"
"Dark Rum được không ?"
"Tốt!"
"Một ly?"
"Một chai!"
Bartender ngẩn người, nghi ngờ liếc Trần Lâm, dừng một chút mới cười nói: "Yes
sir, xin chờ một chút!"
Không lâu sau, trước mặt hắn xuất hiện một chai Rum - Hình bóng của những kẻ
nguy hiểm. Có lẽ là do tuổi đời lâu hơn Gold Rum nên màu sắc đã bị ngả sang
màu nâu, đen.
Mở nắp, rót ra một ly đầy, chỉ ngửa đầu một cái, rượu trong ly đã bị hắn uống
cạn.
Ôi cái hương vị đạt độ viên mãn với vị đậm hơn hẳn kim cương thô Light Rum và
hổ phách Gold Rum, Dark Rum như một viên kim cương đen báu vật mà những tên
cướp biển hằng mong ước.
"Một chút hương thảo mộc ẩn, ít hương gỗ lâu năm ẩn sau hương vị đậm đà của
đường mật và caramel !!"
Rượu mạnh vào bụng như hàng vạn thanh kiếm đang đâm thân thể từ phía sau lưng,
đau lắm, sót lắm, nhưng, hắn chỉ nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ gõ ở trên bàn.
Sau một hồi lâu, Trân Lâm lại giương lên đôi mắt, làm lộ vẻ máu lạnh nhưng bi
thương, lạnh lùng nhưng giàu cảm xúc, chỉ là rất ngắn, lóe lên rồi biến mất.
Lạch cạch . ..
oOo
Trời mới tờ mờ sáng, Trần Lâm đã tỉnh dậy, rửa mặt qua loa rồi cầm cái chổi
trong góc bước ra khỏi căn phòng nhỏ đơn độc.
Đứng ở cửa vươn vai một cái, nhìn thấy phía đường chân trời đã hiện lên chút
ánh sáng. Hắn nhắm mắt tập trung để hưởng thụ khoảnh khắc thanh tịnh này rồi
lại ngay lập tức mở mắt ra bắt đầu cầm chổi quét dọn, chăm chú dọn sạch đám
bụi bặm và lá rụng trước mặt.
Với khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt, gầy yếu với đôi môi mỏng, cặp lông mi
nghiêng dài, đôi mắt hơi chút dài nhỏ tràn đầy vẻ sắc bén, mặc trên người là
một bộ võ phục màu xanh, giản dị mà sạch sẽ.
Chính cái màu sắc già dặn của bộ trang phục vô tình làm cho cậu thiếu niên già
đi mấy tuổi.
Lưng Trần Lâm thẳng tắp như cây lao. Mặc dù đang làm công việc thấp hèn nhưng
thần sắc trên mặt cũng tỏ rõ sự cẩn thận, tỉ mỉ. Động tác rất trầm ổn, hai tay
cầm chổi cũng không dùng nhiều lực, cũng không đong đưa người nhiều, chỉ bằng
sự chuyển động của cổ tay, cái chổi kia trở nên dễ dàng sai khiến, đưa đi đưa
lại, di chuyển theo từng bước chân hắn.
Trên mặt đất, từng đám bụi đất và lá rụng chuyển động một cách thần kỳ, dường
như bỗng nhiên mọc thêm đôi chân.
Trần Lâm là đệ tử của Thanh Vân Môn, ba năm trước đã gia nhập tông môn bắt đầu
tu luyện nhưng cho đến nay vẫn chỉ mới tu luyện đến Khai Mạch Cảnh tầng ba.
Các sư huynh đệ cùng hắn nhập môn đã sớm vượt xa giai đoạn này, có những người
còn có được cơ duyên bái nhập các vị cao nhân tọa hạ trong môn phái và thăng
tiến rất nhanh. Còn hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ba năm Khai Mạch tầng ba, loại tư chất này không thể dùng hai chữ bình thường
để hình dung ra được mà phải nói là vô cùng bình thường.
Không còn cách nào khác, Trần Lâm chỉ có thể tiếp tục ở lại tông môn quét rác,
vừa duy trì kế sinh nhai, vừa khổ sở tu luyện.
Thanh Vân Môn là một môn phái khá đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ các đệ tử môn hạ
phải cạnh tranh tàn khốc. Trong môn phái này, người có năng lực sẽ được thăng
tiến, người không có năng lực sẽ bị đào thải.
Quy luật cá lớn nuốt cá bé ở nơi này diễn ra vô cùng thuần thục.
Các tông môn khác có lẽ còn có chút tình bạn đồng môn hay tình nghĩa thủ túc,
nhưng ở Thanh Vân Môn này tuyệt đối không có! Nếu muốn thăng tiến chỉ có một
con đường duy nhất là đạp lên vai những người gọi là sư huynh đệ, giẫm lên máu
tươi của họ, như vậy mới được coi là có tư cách.
Thanh Vân Môn ra quy định rất nghiêm ngặt, là môn phái danh tiếng lẫy lừng
trong Chấn Võ Vương Triều này. Dù không phải đại môn phái cao siêu gì nhưng sự
tranh đấu tàn khốc giữa các môn hạ đệ tử thì đúng là số một, không môn phái
nào sánh bằng!
Cũng chính vì vậy mà các đệ tử ai nấy đều võ phong dũng mãnh, trên giang hồ
không có mấy ai dám trêu chọc.
Thanh Vân Môn còn có một quy tắc, các đệ tử dưới mười bốn tuổi bất kể là ai,
trong ba năm kể từ khi nhập môn được xem như thời gian thí luyện. Trong vòng
ba năm này, việc ăn ở đều do tông môn phụ trách, đệ tử chỉ cần tập trung tu
luyện.
Trong thời gian ba năm, nếu có thể phá được Dịch Cân Kỳ thì sẽ có tư cách bái
nhập các cao thủ trong tông môn làm đồ đệ, được các vị cao thủ này chỉ dạy tu
luyện. Đương nhiên cũng có thể không bái sư mà tự mình tu luyện, nhưng con
đường tu luyện có lương sư dạy bảo và tự mình tu luyện cũng hoàn toàn khác
nhau. Tới một mức độ nào đó mà nói, quy tắc này của Thanh Vân Môn cũng có một
chút tự do.
*Dịch Cân Kỳ : Để khí và lực luôn đi đôi với nhau, làm cho tinh thần sung túc, người luyện như được hoán gân chuyển cốt vậy.
Còn những kẻ trong vòng ba năm vẫn chưa phá được Dịch Cân Kỳ thì hoặc là bị
trục xuất khỏi tông môn, hoặc là bị giáng chức xuống thành đệ tử thí luyện.
Đệ tử thí luyện, đó chính là thân phận hiện tại của Trần Lâm! Cũng là nỗi sỉ
nhục của Thanh Vân Môn!
Không giống như các đệ tử khác, đệ tử thí luyện sinh tồn trong một môi trường
vô cùng hà khắc. Vì đã lâm vào hoàn cảnh này nên tất cả mọi việc ăn mặc ngủ
nghỉ đều phải tự làm, tông môn sẽ không tốn thêm bất cứ thứ của cải tu luyện
nào cho đệ tử thí luyện nữa.
Một khi đã bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện thì cuộc đời này vĩnh viễn không
thể có ngày nổi danh được nữa rồi. Trừ phi trong khoảng thời gian ngắn có sự
tiến bộ cực lớn, các tông môn khác cảm thấy ngươi có đủ điều kiện để gia nhập.
Toàn bộ Thanh Vân Môn có ba nghìn đệ tử mà có mấy đệ tử thí luyện? Số lượng
chỉ đếm trên đầu ngón tay! Trần Lâm may mắn trở thành một trong số đó!
Đệ tử thí luyện muốn tiếp tục sinh tồn trong Thanh Vân Môn quả thực khó như
lên trời. Cứ ví dụ như căn nhà nhỏ mà Trần Lâm đang sống bây giờ chính là căn
phòng do tự tay hắn dùng từng tấm gỗ dựng nên, mấy cái lỗ trên nóc nhà vẫn
chưa có thời gian sửa chữa, mỗi khi trời mưa căn phòng nhỏ liền bị dột, nước
không thoát ra được. Quần áo cũng là do tự hắn mua, đồ ăn cũng tự hắn làm, tất
cả đều tự hắn lo lấy.
Căn phòng nhỏ cũng nằm ở vị trí hẻo lánh nhất trong Thanh Vân Môn, không hề có
người hỏi thăm đến.
Sự đãi ngộ tồi tệ như vậy, người bình thường rất khó có thể tiếp tục chịu
đựng. Đây cũng là lý do khiến cho số lượng đệ tử thí luyện của Thanh Vân Môn
vô cùng ít. Về cơ bản các đệ tử không phá nổi cảnh giới trong Dịch Cân Kỳ đều
chọn con đường rời khỏi Thanh Vân Môn, nhưng Trần Lâm lại lưu lại nơi đây.
Mấy tháng trước, sau khi bị giáng xuống làm đệ tử thí luyện, Trần Lâm liền ở
trong tông môn quét rác kiếm sống.
Có thể nói bây giờ hắn là đệ tử thí luyện của Thanh Vân Môn, cũng là tiểu tư
quét rác trong Thanh Vân Môn. Nhưng công việc quét rác cũng không làm Trần Lâm
ấm no được. Hắn khi đói khi no, lúc bị phong hàn cũng không có ai thăm hỏi,
sống cuộc sống đau thương sầu khổ đến cô độc. Ngay cả như thế, Trần Lâm cũng
chưa từng muốn lùi bước.
Con người sinh ra trên đời, tính ra có mấy chục năm, bản thân đã lựa chọn con
đường này thì sẽ tiếp tục đi đến cùng, bỏ dở giữa chừng là chuyện mà nam nhân
không thể làm được.