Mưu Tính.


Người đăng: sieunhanxongchuong

Ba chiêu thức vừa rồi hắn xuất ra, nhìn bề ngoài thì có vẻ cùi nhưng thật ra
không phải như vậy, nó lại còn cao siêu, ảo diệu hơn rất nhiều.

Quyền thứ nhất từ tay phải không chạm đến bốn lá lại rõ ràng cách không đẩy
chúng đi ra đoạn nhỏ trong khi chúng đang bị hút lại gần Hoài Vũ, điều này cho
thấy, hắn có thể đả thương người khi nắm đấm còn chưa chạm đến họ, lực đạo
tuyệt đối không yếu vì để đẩy một chiếc lá đi trong không khí không phải dễ.

Vài cước kế tiếp vào đám lá với tốc độ nhanh lại chẳng chạm được vào một chiếc
cho thấy sự chính xác vượt bật đến kinh người của hắn, thử hỏi hơn hai mươi
chiếc lá đang trước mặt, ai có thể tung liên tiếp ba cước với tốc độ cao mà
không hề trúng chiếc là nào? Khó, rất khó, cực kì khó.

Một chẻ cuối cùng của hắn không đặc sắc, không tinh tế bằng hai hành động
trước nhưng cũng để lại trên thân hai chiếc lá một vết xước nhỏ như bị cào
cấu, đây là biểu hiện của Không Sát đang thành hình sơ bộ. Thường xuyên luyện
tập, rồi sẽ có ngày hắn chẻ đôi chiếc lá làm hai nữa như một đường kiếm cắt
gọt đầy trơn loáng với khoảng cách rất xa.

Trên hết, sự nguy hiểm của Không Sát không chỉ dừng lại ở đó khi tại bên Thiên
tu tiên, người ta có thể dùng nó để chẻ đôi một ngân hà chỉ trong nháy mắt.

“Thật sự là còn nhiều thứ để lo đây, ài” vừa quét hắn lại vừa than thầm trong
lòng.

Tại đây, nơi ở, cảnh sống, nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn của hắn xem như ổn
thoải dù có là thân phận người hầu, đúng hơn là một trong số rất nhiều con cẩu
phải phục vụ cả đời cho Lâm gia, nhưng mà hắn là ai, hắn đâu phải sống lại chỉ
để làm con cẩu chạy vặt cho người, vả lại ở Thiên ma pháp có khá nhiều điều
thú vị cần hắn đi khám phá, hắn không thể bỏ lỡ, hắn lúc này cam chịu số phận
chỉ là làm mốc cơ sở, từ đó tính toán đi ra ngoài ngao du mà thôi, hắn tuyệt
không ở lỳ.

Với năng lực của hắn hiện giờ, muốn thoát khỏi khống chế của Lâm gia, một gia
tộc đã có niên sử hơn 1000 năm với người đứng đầu là ba vị Ma pháp Hoàng Sư
nổi danh đã gần 800 năm tuổi, đó hầu như là điều không thể. Bất quá, hắn đã
tìm ra được điểm trọng yếu giúp hắn có khả năng không những thoát khỏi khống
chế mà còn được lợi ích không hề nhỏ.

Ma pháp, người mạnh, có chức vị cao tất có quyền lực, người yếu, chức vị thấp
không có quyền cãi. Nếu bên Thiên tu tiên chú trọng tiềm lực trẻ nhỏ rồi nuôi
dạy chúng nên người thì bên này cũng như thế. Hắn tiềm lực không cao, chỉ đạt
đến Ma pháp Vương sư nhưng nếu hắn có thể phát huy toàn bộ sức mạnh, đạt chức
vị Ma pháp Vương sư, hắn ít nhiều cũng có tiếng nói và được người Lâm gia coi
trọng thêm chút vì một vị Ma pháp Vương sư cũng không phải chuyện đùa, nguyên
cái Lâm gia dù có hơn ngàn nhân khẩu nhưng cũng chỉ có đến 24 người là Ma pháp
Vương sư, năng lực của họ đều thuộc dạng hủy diệt cả một ngọn núi.

Tuy nhiên, để phát huy toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn, hắn buộc phải vượt qua cái
rắc rối rất lớn đến từ việc xâm nhập sâu vào ý thức để tìm hiểu cấu tạo ma
pháp, hắn phải tìm cách để bản thân không còn trở thành “quỷ đỏ” như lần
trước. Khi thành công, hắn tuyệt đối sẽ vượt quá sức tưởng tượng của con người
tại Thiên ma pháp, sáng tạo ra một thứ gì đó đáng sợ như hắn đã từng làm tại
Thiên tu tiên, sáng tạo ra con đường tu luyện thứ hai, không cần đi qua cảnh
giới Trúc cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,…

Thậm chí khi hiểu rõ sức mạnh Ma pháp, hắn còn có thể bẻ cong sức mạnh của đối
thủ hoặc phá vỡ chúng dựa vào nguyên lý lạ lùng mà hắn khám phá được, bởi lẽ
theo hắn biết, ma lực được thi triển nhờ niệm lực, tức ý chí nằm trong ý
thức*, mà cái gì liên quan đến ý thức, hồn, thần niệm, tư duy, thông hiểu này
nọ thì hắn là trùm cuối.

Hắn xem ra chỉ đành làm theo cách cũ, giả điên bộc lộ năng lực với cao tầng
Lâm gia để họ chú ý, xem trọng hắn chút rồi từ từ tiến lên. Ban đầu tìm hiểu
pháp thuật căn bản, hiểu rõ các thi triển, hiểu biết thế giới, văn minh,…

“Chỉ có một chiêu hỏa thuật cấp 1, cũng hơi khó”.

Đầu hắn duy nhất chỉ nhớ một loại pháp thuật sơ cấp hệ Hỏa của Dương gia nhờ
“Hoài Vũ lúc trước” đã rất cố gắng học thuộc, hắn đích xác là cũng rất dễ dàng
thi triển** thuật này hơn hẳn toàn bộ con cháu Dương gia khác bằng tuổi hoặc
hơn vài tuổi nhỏ, bất quá nơi này lại là Lâm gia sở hữu Mộc hệ, thiên phú hỏa
thuật của hắn có chỗ dùng hay không còn là một vật đề.

Có khi thể hiện quá hắn lại bị người cho là gian tế từ Dương gia phái đến thì
khổ.

- Thằng quỷ tiểu Thanh, ngươi quét cái gì mà đã 6h10’ rồi đấy, ngươi không
định phụ bếp để chuẩn bị thức ăn cho các vị đại nhân, tiểu thư, công tử? Ngươi
muốn chết à?

Đang âm thầm tính toán thì bỗng một giọng quát lớn rất hối hả vọng đến, Hoài
Vũ quay người về một phía thì thấy một vị ăn mặc quần áo trắng đầu bếp, hai
tay cầm hai con dao tròn bự gấp rút tiến lại gần hắn với vẻ mặt đầy dữ tợn,
chòm râu dê trên mặt gần như đã vểnh ngược lên.

“Chết bà tôi rồi!” tròng mắt mở to nhìn thân ảnh, hắn giật bắn mình tự mắng
bản thân.

Tiếp đến cái tai phải của hắn liền bị người dùng tay xách lên vài centimet.

- Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta vào thẳng quỷ, đi nhanh lên.

Vừa quát mắng, vị trung niên đầu bếp vừa không chút thương xót kéo nghiêng tai
hắn tiến đi về phía trước, thẳng hướng khu nhà bếp hoành tráng mà đến.

Bỏ lại chiếc chổi cùng đống lá khô chưa được gom lại bỏ vào bao, Hòa Họa một
bên khóc lóc, một bên dùng hai tay níu kéo lực đạo to lớn của trung niên có
bàn tay lực lưỡng.

- Bếp trưởng ơi tha cháu, cháu chừa rồi, tha cháu Bếp trưởng, hu hu, cháu
chừa rồi mà, từ nay sẽ không dám trễ nữa…

- Bớt cằn nhằn, trễ giờ cơm cho các vị đại nhân là mạng của ta và ngươi, còn
cả mấy người làm khác đều toi, ngươi không bị phạt liền không được. Còn lảm
nhảm là ta bắt ngươi ăn thử thức ăn ta vừa chế.

Chỉ một lời cuối rơi vào tai Họa, hắn liền im ru rú, không dám ú ớ một lời.

“Ta thà chết chứ không thèm ăn đống đất cát hôi thối do ngươi làm” hắn cắn
răng thề thốt trong lòng, đây cũng đủ hiểu mấy món ăn mà hắn có thể được hưởng
từ trung niên bếp trưởng “rất là ngon”.

Đôi giày da màu đen của hắn cứ thế bị kéo mòn một cách nhanh chóng.

Kể ra, hắn sẽ không bị tình cảnh như thế này dù có đến nhà bếp trễ nếu hắn
không quá thể hiện sự nhanh nhẹn, cơ trí, cái gì, cần gì đều kịp lúc khiến bếp
trưởng kết hắn, nâng hắn lên làm chức vụ phụ trưởng (phụ giúp bếp trưởng),
ngang bằng chức vụ với phó bếp trưởng. Giờ thiếu hắn, bếp trưởng cảm thấy bản
thân chẳng làm gì ra hồn, thành ra kết quả sáng nay cũng chỉ xuất phát từ sự
thể hiện của hắn.

~~~

*đoạn này về sau khi Họa tìm hiểu cách thi triển pháp thuật sẽ nói rõ.

**khi vừa thức tỉnh hoàn toàn, hắn có thể tạo ra một ngọn lửa trong lòng bàn
tay dù đã chứng minh đều này.


Ma Pháp Ký - Chương #8