Mang Đi, Kết Thúc Cho Một Vị Thần Ra Đời.


Người đăng: sieunhanxongchuong

Chưa hết hoảng người khi hai vị Ma pháp sư đột ngột xuất hiện cùng cha đối
chiến, giờ lại được đưa tận tay một con dao sắc bén với lệnh giết người, Lâm
Thanh Liễu chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi vừa ăn bánh sinh nhật vào hai
tháng trước làm sao chịu nổi?

Nàng ta hai tay cầm chặc con dao cứ thế đứng trước thân thể nằm sấp của quỷ đỏ
run run thân hình không dám động thủ. Đôi mắt màu tím nhạt lấp lánh lưu chuyển
nhiều thứ cảm xúc, có không nỡ, có chẳng dám, có run sợ, có quyết tâm,… nàng
không thể hạ ra cảm xúc chính thức.

Sinh ra tại Lâm gia, một gia tộc Ma pháp mạnh mẽ thuần Mộc hệ đứng hàng nhất
nhì tại Lâm Vân đại lục, cảnh giết người, thông tin về giết người, cách thức
giết người, nhiệm vụ con cháu phải giết người,... nàng bị ép học không ít nên
trên lý thuyết, nàng không cần sợ khi sắp giết người. Bất quá thì cái cảm giác
nói giết người và chính tay sắp giết người lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau
một trời một vực.

Vì lẽ đó, nàng lâm vào cảnh khó, đôi mắt dần có những vòng xoáy tròn tròn
khiến đầu óc hư huyễn cảnh sắc mong lung mờ ảo chóng mặt, cơ thể đang lung lay
sắp đổ.

Đứng bên ngoài Mộc Tường, do đẳng cấp đều là Ma pháp Vương sư* nên sự việc
diễn ra bên trong, hai thân ảnh Dương gia đều thấy rõ, họ chỉ hơi kinh dị nhìn
nhau một giây liền cũng không quan tâm Lâm Tùng hành sự muốn giết một tên nhóc
con dù cho họ đã biết quỷ đỏ thân phận là gì.

“Hổ dù dữ nhưng không ăn thịt con, Dương Vấn Hoài không ngờ lại gây vết thương
như thế với chính con trai hắn, đúng là sự đời chuyện gì cũng có a” Hai người
đều hiểu lầm thương tích của Hoài Vũ là do chính cha hắn gây ra.

Bỏ qua chuyện cha con “lâm li bi đát”, trung niên cầm thiết bị hỗ trợ thi
triển pháp thuật là một quyển sách nhỏ lại lên tiếng hòa bình.

- Hiểu lầm, chúng ta chẳng đi đánh lén cung chẳng làm gì mờ ám, chúng ta chỉ
là theo mệnh lệnh trưởng lão giám sát cha con ngươi xem có rời khỏi đia phận
Dương gia mà thôi. Ngươi nên thông cảm, vả lại cũng là phòng chống ngươi giở
trò trên lãnh địa chúng ta mà thôi.

Chẳng hiểu như thế nào Lâm Tùng lại phát hiện hai người theo đuôi, giờ bọn hắn
chỉ còn tìm cơ nói cho qua chuyên yên bình, đuổi khéo hai cha con Lâm Tùng đi.

Ban đầu nếu Lâm Tùng không tiến đến cánh rừng nhỏ này, họ cũng chẳng mất sức,
tốn công theo dõi.

Bên trong, vẫn đề cao cảnh giác, Mộc Tường luôn được tiếp ứng ma lực duy trì,
Lâm Tùng đỡ con gái bị áp lực vào lòng, không cần nàng giết tên chuột bạch,
hắn nhìn hai thân ảnh còn ẩn núp sau hỏa khiên vì sợ hắn bất ngờ tung pháp
thuật công kích, đôi mắt hơi lộ sự nghiêm nghị nói

- Buồn cười, giám sát chúng ta rời đi vì sao lại phải dùng thiết bị giúp tàng
hình, các ngươi không phải chỉ cần cử người tiễn chúng ta đi là được sao?

- Hừ, nếu thật chỉ giám sát thì nhanh rời khỏi phạm vi 200m với cha con ta,
còn không thì lời các ngươi chỉ vô dụng. Các ngươi hẳn là đang muốn chiến
tranh.

Bên ngoài hắn vốn bình thường nhưng bên trong áp lực càng lúc càng nặng, bởi
lẽ Hỏa khắc Mộc, nếu thật có âm mưu gì đó thì hắn chắc chắn không thể nào đón
đỡ công kích từ hai kẻ có thể sử đụng được sứ mạnh ma lực đạt cấp bậc Ma pháp
Vương sư như hắn mà lại sở hữu Hỏa hệ có năng lực khắc chế Mộc hệ của hắn.

Hắn chỉ còn cách câu giờ vòng vòng đợi chi viện đến.

- Không cần thiết.

Thân ảnh nam tử Dương gia khác lúc này cũng lên tiếng nhưng không ra vẻ hòa
bình giống trung niên kia mà như kiểu “đó là điều tất nhiên”, thậm chí là ra
lệnh.

- Ngươi và con ngươi nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của Dương gia, việc ngươi
tùy tiện còn nán lại mảnh đất Mộc Khê này, đó đã là tội theo quy luật của
Dương gia chúng ta.

- Ngươi nán lại vi phạm luật Dương gia, chúng ta nể tình hàng xóm thân thuộc,
vả lại ngươi hẳn là chỉ đến đưa thiệp mời rồi vô tình đến cánh rừng nhỏ đây
nên chúng ta không có ý định làm lớn, chỉ theo dõi xem ngươi định làm gì, ổn
thì chúng ta rút, không ổn chúng ta ra tay.

- Và phương pháp chúng ta theo dõi là gì cũng không liên quan đến ngươi, miễn
không làm tổn thương ngươi là được.

Trái ngược hoàn toàn với câu từ lộ vẻ yếu kém, thua thiệt của trung niên Dương
gia tay cầm quyển sách khi nói chuyện với Lâm Tùng, nam tử cầm đũa phép chỉ
dùng đôi lời liền lấy được thế thượng phong.

Tiếp đó không đợi Lâm Tùng kịp phản ứng, hắn lại nói.

- Ta dám chắc là ngươi đã dùng thiết bị kêu gọi người nhà cho nên đừng cứ
đứng trong cái đống gỗ mục nát đó chờ tiếp viện gây mất thời gian, chúng ta
đều không rãnh rỗi chờ đợi. Ngươi có 2 phút rời đi, nếu không thì để ta xem
tường gỗ mục nát của ngươi chịu được mấy đòn hỏa diễm của ta.

- Nên nhớ là ngươi vi phạm luật Dương gia ta.

Không là người nhu nhược và trí tuệ thấp tựa vị Dương gia kia, nam tử này dùng
một loại khí bức người áp đảo Lâm Tùng bằng ngôn từ sắc bén, chặc chẽ lý lẽ
khiến Lâm Tùng đã xuất hiện nhiều giọt mồ hôi trên trán.

Cùng là chức danh Ma pháp Vương sư nghĩa là người có thể sử dụng trình độ ma
lực đạt cấp 4 nhưng trí tuệ lại hoàn toàn khác biệt rất nhiều.

Mười giây yên lặng trôi qua đi giữa ba người, Lâm Tùng vẫn chưa lên tiếng buộc
nam tử vốn muốn hắn biến đi cho nhanh lại lần nữa thốt lên.

- Người thì ngươi đã gọi, chúng ta làm được gì ngươi, giết ngươi, bắt ngươi
thì Lâm gia nhà ngươi không biết?

- Chúng ta còn bận việc, nhanh giùm, ta chỉ còn cho ngươi 30 giây nữa thôi.

Nam tử nói không biết có thật hay giả nhưng biểu cảm không thể chờ thêm được
hiện ra rất rõ.

- Được, ta đi.

Ngẫm nghĩ rất kĩ tình huống bản thân cùng lời nói của nam tử Dương gia, đúng
là hắn hiện tại bị gì thì Lâm gia liền biết là do Dương gia gây ra. Bởi vậy
Lâm Tùng cuối cùng lên tiếng.

Đồng thời hắn xóa bỏ Mộc Tường, duy vài phút đa hao khá nhiều ma lực nằm trong
phạm vi nguồn ma lực hắn có thể dùng.

- Hi vọng ác ngươi không giở trò mờ ám sau lưng.

Bế con gái bé bỏng vân còn xoay xoáy chim sao trên đầu lên người, Lâm Tùng
liếc mắt nhìn hai thân ảnh đang thu hồi Hỏa Khiên một cái liền xoay người rời
đi. Hắn lúc này là cược, một hắn chết, hai thật là không có chuyện gì.

- Dương gia ta quang minh chính đại, không bao giờ làm chuyện sau lưng người.

Khoang tay tai chỗ lườm mắt Lâm Tùng hành động, hai thân ảnh Dương gia hoàn
toàn không làm bất cứ hành động ám toán gì.

“Thật là không làm chuyện đê tiện?” Không cảm giác có sự chấn động pháp thuật
từ sau lưng, Lâm Tùng đang bước từng bước trong cơn đề phòng cực độ mà nghi
hoặc.

- Phặc.

Bất quá ngay dưới chân hắn lúc này chợt truyền đến một cảm giác như bị thứ gì
đó yếu ớt sờ nắm khiến hắn thoáng giật mình nhìn xuống.

“?” Một dấu hỏi lớn và đầy bất ngờ hiện lên trong đầu hắn khi xuất hiện trong
tầm mắt hắn là quỷ đỏ đang nằm sấp người với một bên mặt áp vào đất.

- C… c…

Nhìn kĩ đến bờ môi có máu gần như đã khô đen lại, Lâm Tùng có thể nghe được
điều gì đó mập mờ đến từ cử độ rung nhẹ miệng quỷ đỏ.

Bàn tay nhỏ bé gấp mấy lần đôi chân hắn lần nữa khẽ rung chuyển như cố nắm giữ
chân Lâm Tùng, không cho hắn rời đi.

“Đây là…” nhìn sâu vào quỷ đỏ, Lâm Tùng đột ngột dừng hẳn bước chân. Giây lát
sau, hắn quay người hỏi hai người Dương gia.

- Thằng nhóc có quan hệ gì với các ngươi?

Hai người Dương gia hơi ngạc nhiên với hành động của Lâm Tùng rồi nhìn nhau
một cái, họ hầu như cùng lên tiếng.

- Không quan hệ.

- Chúng ta không biết nó là ai.

Dương Hoài Vũ từ hai ngày trước vốn đã chẳng còn là người Dương gia, một tên
không nhưng phế vật mà còn phế nhân thì không ai cần.

- Vậy ta mang nó đi các ngươi không có quyền ý kiến..

Cúi người dùng một tay vác quỷ đỏ lên vai đồng thời truyền ít mộc ma lực có
tính chữa thương khôi phục thương thế quỷ đỏ, một tay khác ôm con gái vào lồng
ngực, bước đi của hắn càng lúc càng nhanh rời khỏi cánh rừng nhỏ.

Hai người Dương gia đằng sau không hề có động tĩnh.

- Cường hóa gia tốc.

Ra đến bên ngoài rừng, xác định hướng đi rời khỏi địa phận Mộc Khê đê tiến về
vùng Hiêu Định, nơi mà có hai chiếc trực thăng đang cấp tốc tiến đến viện trợ
hắn, hắn khởi động một lại phép thuật căn bản nhằm gia tăng tốc độ thân thể mà
vụt đi khuất bóng dáng.

- Lần này về báo cáo, trưởng lão chắc sẽ phân phó thêm nhiều người luân
chuyển canh giữ các lối vào để chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.

- Hi vọng hắn chỉ nghi ngờ hành động chúng ta chứ không nghi ngờ mảnh rừng
này. Mà không biết hắn mang theo tên phế nhân đó về làm gì, nếu có tra khảo
lấy thông tin thì vô dụng thôi…

Thảo luận vài câu sau khi Lâm Tùng khuất bóng, hai thân ảnh tiến nhanh vào sâu
bên trong rừng không một dấu vết.

---

Kết thúc phần mở đầu. Chương tới bắt đầu quyển 1: Thức tỉnh năng lực, Lôi -
Hỏa Thần xuất thế.

~~~

Giải thích bù cho chương 4 và 5.

*Tên nào cũng là hắn. Tên chính thức của hắn sắp có, khi đó ko còn cần lẫn lộn.

** Chức danh tức là anh A ở hữu nguồn ma lực Huyền sư nhưng chỉ pháp huy được
sức mạnh ma lực ở cấp Vương Sư liền có chức danh Ma pháp Vương sư. Nói trắng
ra, nguồn ma lực giống như tiềm lực, còn chức danh là biểu hiện sức mạnh ma
pháp sư.

*Trong trường hợp ẩn núp bình thường bằng ma lực, các Ma pháp sư cùng chức
danh đều có thể phát hiện hoặc nhìn thấy. Điều này tựa như cùng tần số thì bắt
chung được 1 kênh, khác tần số thì khác kênh.


Ma Pháp Ký - Chương #6