Người đăng: sieunhanxongchuong
Tại Trảm phòng, một căn phòng có kết cấu rộng rãi như cả một quảng trường tràn
đầy mùi hôi tanh, ôi thối xác thịt nằm ở một mảnh đất nhiều hố, cách biệt hoàn
toàn với Lâm gia cao sang, lộng lẫy.
Lúc này mặt trời đã lên cao, hơn 300 người làm bao gồm cả già trẻ, lớn bé tại
Lâm đều hầu như được chỉ định tạm dừng lại công việc mà rồi bị buộc đến nơi
đây để chứng kiến tình cảnh thực thi quy định của Lâm gia.
Họ được sắp vây thành vòng tròn, mọi ánh mắt dù tỏ vẻ thú vị, sợ hãi hay hoang
man thì đều hướng về trung tâm trảm phòng, nơi có thân hình bé nhỏ bất tỉnh
với cái đầu người đã nằm trong máy chém, tay và chân đều bị xích lại. Giờ chỉ
còn chờ lưỡi đao sắc bén treo trên cao hạ xuống nữa là đứa trẻ nhỏ sẽ đầu lìa
khỏi cổ.
- Các ngươi cũng thấy, hôm nay lại thêm một kẻ vi phạm thiết luật của Lâm
gia. Hừ, dường như các ngươi còn tưởng Lâm gia là nơi muốn làm gì thì làm,
thật là không biết tốt xấu.
Đứng trên bục đài gần bên trung tâm, nam tử là người vác Hoài Vũ đến trảm
phòng cao giọng nói lớn.
- Khi làm việc tại Lâm gia, số tiền các ngươi kiếm về một tháng là bằng ba
năm tích tiền làm việc bên ngoài, nhưng cũng đừng quá đắc ý mà sơ xuất. Lâm
gia trả lương cao, yêu cầu, sư nghiệm khắc và nguy hiểm cũng là lớn.
- Đây, các ngươi nhìn rõ tên tiểu tử này.
Nam tử bộ mặt dữ tợn chỉ vào thân hình Hoài Vũ.
- Nhỏ nhưng ngu ngốc, tự cao tự đại giúp người rồi tự ý thay đổi món ăn khiến
các vị đại nhân tức giận. Hắn chỉ có con đường chết.
- Tiểu tử này chính là một tấm gương mới cho các ngươi, nhớ lấy.
Nói đến đây, hắn đưa tay lên nhìn vào đồng hồ bằng vàng lấp lánh giá trị vài
triệu tiền mặt mà bản thân tích góp chỉ trong ba tháng làm việc tại Lâm gia.
*Quy ước: có tiền giấy, có thẻ, có tín dụng,… 5 đồng trong truyện = 500 đồng tiền Việt Nam
- Đã đến giờ, trảm.
Khi kim giây chỉ đến số 12, kim phút chỉ số 3, kim giờ chỉ số 8, nam tử quát
lên đầy khí thế.
Ngay lập tức, một tên nam tử khác đang giữ đầu mối với lưỡi đao là một cái máy
điều khiển liền bấm nút đỏ, lưỡi đao trên cao như bị người khổng lồ nhấn mạnh
xuống, tức khắc rơi nhanh xuống cổ thân thể bé nhỏ.
“Đùng!” Như một tiếng bom nổ, cửa lớn phòng nổ tung.
Đồng thời ngay lúc nam tử bấm nút đỏ, hai bóng người cao lớn phá cửa bước vào,
một âm thanh giận dữ kêu to như âm thanh sét đánh vang vọng khắp phòng.
- Mau dừng tay cho ta!
Tiếc là nút đỏ đã được nhấn lên, máy trảm không thể dừng lại, nó cứ thế thực
hiện công việc đã lập trình chỉ trong nháy mắt mà không ai có thể ngay cản
được.
Chưa đến một gây là khoảng thời gian quá mức ít ỏi, một ma pháp sư dù đã đạt
chức vị Thánh Sư có sở hữu thuộc tính Thời gian và có thiết bị tiến tiến phụ
trợ giúp tăng tốc độ thi triển pháp thuật thì vẫn không thể nào ra tay kịp
được. Sự việc nó là chỉ xảy ra trong nháy mắt.
- Chết tiệt!!!
Tận mắt chứng kiến lưỡi đao rơi xuống mà bản thân không có năng lực ngăn cản,
Tứ gia mặt mày trở nên dữ tợn thốt ra hai từ vừa có tiếc nuối vừa có sự tức
giận lại vừa có sự trách móc bản thân vì sao không nghĩ đến tình huống hậu quả
tiểu tử kia gây ra sớm hơn.
Tất cả hiện tại chỉ là vô nghĩa.
“Phập” âm thanh vang lên cũng là lúc một chuyện khó tin xảy ra…
Quay trở lại thời gian lúc thân thể Hoài Vũ vừa được mang đi khỏi phòng y tế.
“Óc chó, óc heo, óc lợn, óc gà, óc vịt, ngươi ăn cái giống gì mà sao vẫn chưa
chịu tỉnh lại thế thằng phế vật?!”
Bân thân hồn dù đã kêu gào đến rát cả cổ họng (dù không có cổ họng), ý thức
thân thể Hoài Vũ vẫn chưa tỉnh lại, nó vân cứ thế ngủ say.
“Vô vọng, vô vọng rồi”
“A… hay là”
Hắn tự dưng nảy ra một ý khá hay…
“Để hắn chết, mình thoát ra ngoài đoạt xá người có thiên phú ma lực cao hơn
rồi sống lại”
… Nhưng ý nghĩ này lại rất nhanh chóng bị dập tắt bởi chính hắn.
“Không được, không được, hồn ta còn quá mỏng, ra có mà tan biến chết ngay, vả
lại dù có ra được thì như thế nào, bên Thiên này chứ có phải bên Thiên tu tiên
đâu mà đoạt xá, có khi cơ thể này chết, ta cũng bầu bạn đi theo chừng”
“Chết thật, chết thật”.
“Khỉ khô nó, bên ngoài như thế nào rồi, đem tay đi nhốt lồng heo thả xuống
sông? Đem lên giàn thiêu? Bỏ vào chảo dầu? Làm bánh bao nhân thịt người? Không
thể nhìn thấy, tức đến chết mà…”
Gấp gáp, rối tung rối mù, chẳng biết là gì là tâm trạng hắn lúc này.
Vài chục giây trôi qua,
“Bình tĩnh cái đã, việc gì phải xoắn, chết thì bất quá thì qua Thiên khác
chơi, sợ khỉ gì, ta vốn là bất tử mà, chuyện vặt”
Trấn định lại bản thân, khôi phục lại tinh thần, hắn dần bình tĩnh lại suy
ngẫm, tính kế thoát nạn cho bản thân.
“Tại Thiên này thì ngoài ma lực và khí công của ta thì chẳng còn sức mạnh gì
đáng chú ý. Khí công thì hoàn toàn vô dụng trong tình trạng cơ thể này, Không
Sát lại chưa luyện thành, bây giờ chỉ còn con đường duy nhất cứu ta đó là ma
lực”.
“Hết 80% là lúc nãy ta vừa thi triển pháp thuật Hỏa cầu, nếu vậy, hồn ta chỉ
cần còn được suy nghĩ và có chú pháp của pháp thuật lại cộng thêm việc ghép
các ký tự ma lực như lúc nãy liền sẽ tung ra được pháp thuật”.
“Nhưng mà ta chỉ biết mỗi Hỏa cầu, lại không thể nhìn ra bên ngoài để xác định
mục tiêu, cứ bắn bừa bắn bậy thì kiểu gì cũng ngủm dưới tay các ma pháp sư Lâm
gia khác”.
Để bảo vệ bảo thân khi không còn sức mạnh hắn quen thuộc, hắn chỉ có thể dự
tính là bắn hỏa cẩu ra khắp nơi dù cho không nhìn thấy gì, bất quá khi nghĩ kĩ
lại, hắn cảm thấy dù có bắn hạ được kẻ có ý xấu đối với hắn thì sau đó hắn sẽ
như thế nào, thoát chết? Đó là điều không thể.
Bởi vậy hắn lựa không bắn là tốt nhất, ngoài ra, hắn còn đâu đó ý tưởng mình
còn chưa chắc chết, thiết nghĩ lại bản thân làm sai có vài món ăn không lẽ lại
phải tử, Lâm gia hẳn là không ác như vậy? Hắn đành không chơi ngọc đá cùng nát
mà suy tính cách khác.
“Khốn, nếu ta tạo ra được một lá chắn bằng lôi ma lực hoặc hỏa ma lực để tự
nhốt bản thân vào bên trong, tránh hết mọi công kích thì thật…”
Ngay lúc này, hắn chợt sửng hồn dừng lại vì cảm nhận được thứ gì đó chỉ vừa
mới lướt qua nhanh ngay trong suy nghĩ của hắn khi hắn vừa hình dung ra hình
dạng lá chắn lôi và lá chắn hỏa.
“Khốn… lá chắn bằng lôi ma lực…”
Hắn lại dừng lại, hắn vừa cảm thấy thứ gì đó lại thêm một lần nữa lướt qua một
cách mờ nhạt và khá khó nắm bắt.
“Suy nghĩ, ý thức, ý niệm, tinh thần, ma lực,… pháp thuật được thi triển bằng
sự tập trung, hình dung và viết ký tự ra bằng ý niệm, sau đó có sự kết nối với
ma lực bên trong ý thức hóa thành pháp thuật…”
“Ha… ha ha… ha ha ha”
Hồn hắn tự dưng cười lên, cười lên rất to, cười lên rất vang bên trong ý thức
Hoài Vũ một cách quái lạ, không rõ.
“Ký tự, lắp ghép, hình dung!”
“Lá chắn bằng lôi ma lực…”
Hắn một lần nữa hình dung hình ảnh một quả cầu lôi lực bao bọc cơ thể hắn vào
bên trong, thiêu rụi mọi vật dính vào.
Lập tức, một thứ gì đó tự dưng xuất hiện rồi đi nhanh qua dòng suy nghĩ của
hắn khiến hắn không cảm nhận ra được thứ gì, có chẳng chỉ là một ánh sáng nhạt
sắc lóe lên rồi đi.
“Đi nhanh vậy sao? Không dễ vậy đâu!
“Hồi tưởng!”
Hồn hắn rất yếu, yếu đến nỗi như sắp biến thành tỉnh hoa hòa tan vào thiên địa
dẫn đến đa số mọi năng lực hồn hắn làm được tại bên Thiên tu tiên liền hóa về
số 0. Tuy nhiên, vẫn sẽ còn lại một số thứ hắn có thể làm được, hồi tưởng
chính là một trong số đó.
Hồi tưởng, một loại năng lực giúp hắn phát lại một cảnh tượng nào đó mà bản
thân đã chú ý ghi nhận. Điều này nói ra thì trông rất bình thường, ai cũng có
thể làm được, bất quá thì hồi tưởng nằm trong tay hắn có điều rất đặc biệt.
Hắn có khả năng suy diễn tình thế khiến mọi cử động bên trong diễn ra chậm đi,
nhanh hơn, thay đổi vị trí hoặc đảo lộn mọi thứ, không những thế, hắn còn có
thể đem thêm hình ảnh khác vào khung cảnh.
Bằng cách này, hắn sẽ nhìn rõ được thứ vừa lướt qua trong dòng suy nghĩ của
hắn.
“Đúng là dãy ký tự chú pháp, ta đã đoán không sai”
Nhìn một dãy ký tự có bốn hàng chạm như sên bò với ba hàng đầu đều có đến một
trăm ký tự phức tạp và hàng thứ tư chỉ có 37 ký tự phức tạp, Hoàng Họa đột
ngột lộ nên một nụ cười tà, rất tà bằng chính hồn hắn.
Hắn dường như vừa phát hiện một điều gì đó cực kì, cự kì thú vị.
“Phải nhanh thi triển, càng sớm thì càng tốt, có khi người Lâm gia thấy liền
thu nhận để đào tạo thì tuyệt”.
“Lá chắn hỏa ma lực”
Hình dung quả cầu lửa bảo vệ bản thân khiến một thứ gì đó vừa lướt quá ngay
trong suy nghĩ, Hoài Vũ lần thứ hai hồi tưởng để lấy đến chuỗi ký tự chú pháp
mà thi triển. Hắn không dùng luôn lôi ma lực để thi triển pháp thuật vì còn
nguyên nhân.
“Khốn, như nhau, chỉ khác duy nhất là màu sắc”
Đọc qua hơn 300 ký tự của lá chắn hỏa ma lực phát hiện chúng hoàn toàn trùng
khớp với hơn 300 ký tự của hỏa ma lực, hắn tự dưng cảm thấy bản thân ngu ngốc
rồi bắt đầu tìm kiếm ký tự.
“Hử? Vẫn còn tồn tại?”
Đang ghép tiếp ký tự 103 với tốc độ không tưởng, chỉ sau vài phút, Họa chợt
nhìn đến một dãy 35 ký tự phức tạp đang bơi lội bên trong hỏa ma lực mà chính
hắn đã tưởng chúng nên tan rã, trở về nguyên trạng khiến hắn không khỏi ngạc
nhiên.
Khi nãy vì lực chú ý dồn lên người có ý xấu chạm vào bản thân nên hắn không hề
chú ý dãy chú pháp Hỏa cầu sự việc nên lần này bất ngờ gặp lại làm hắn thoáng
ghi nhận điểm lạ rồi tiếp tục công việc quan trọng nhất lúc này.
Khoảng 10, 11 phút sau, một dãy ký tự gồm 337 ký tự phức tạp xuất hiện trôi
nổi bên trong nguồn hỏa ma lực.
“Xuất, phong”
Không chừng chừ một giây nào, Hoài Vũ hình dung hình ảnh lá chắn cùng đưa ra ý
niệm thực hiện pháp thuật mà có thể gọi như là tự hắn sáng tạo ra.
Cùng lúc đó tại bên ngoài, lưỡi đao bén nhọn cắm thẳng xuống trong mắt mọi
người để chuẩn bị lấy đi sinh mạng bé nhỏ thì bất chợt một quả cầu lửa đậm đặc
như được đúc từ dung nham nóng chảy xuất hiện, nó nuốt thân ảnh bé nhỏ vào bên
trong rồi đồng thời hóa tro tàn mọi thứ nó chạm vào, bao gồm luôn cả lưỡi dao
sắc bén vừa buông xuống.
Toàn trường bị một tràng này sự tình phát sinh khiến cho đứng lặng người, đặc
biệt nhất đó là Tứ gia và vị nam tử tuổi chừng 32, 33 tuổi bên cạnh.