Người đăng: sieunhanxongchuong
- Tach tạch tạch… (tiếng băm rau trên thớt)
- Xèooo (tiếng bỏ rau ướt vào chảo dầu)
- Bành bành…
- …
Hoài Vũ liên tục thái nhỏ vài loại rau củ, tỏi ớt lần lượt cho vào từng chảo
rồi thực hiện nhiều động tác đảo, khuấy khá phức tạp. Do thời gian giới hạn,
xào hoặc nướng trực tiếp lửa đỏ là cách chín món ăn nhanh nhất, năm món hắn
làm thì có hết 4 món chính yếu là xào.
Vài chục giây sau, nguyên liệu chính hắn cũng cho vào, mỗi chảo đều làm một
món khác nhau.
“Cuối cùng, nên đến lúc thực hiện nó” cảm thấy bảy bếp đã nằm trong tầm kiểm
soát, Hoài Vũ gật đầu, tay trái hắn cầm lấy miếng thịt nạt khá lớn, to bằng
nửa bắp chân hắn.
“Cháy lên đi, ngọn lửa của ta” bóp chặc tay lại, bản thân âm thầm phát động
pháp thuật căn bản Hỏa Thiêu* lên miếng thịt khiến nó bốc cháy ngay tại trên
tay hắn trông như một ngọn đuốc sáng.
Bếp không có thì hắn tự hóa thành một cái bếp.
- Nhanh quay lại giúp tiểu quỷ.
Vừa khi đặt tất cả các món bản thân phụ trách lên xe đẩy thức ăn để những
người phục vụ chờ trực bên ngoài chuẩn bị vận hành đến người nhà Lâm gia, bếp
trưởng cấp tốc quay bếp lò, tiến đến chỗ Hoài Vũ nhằm muốn giúp hắn thì bắt
gặp tình cảnh dẫn đến hắn ngẩn người.
- Là pháp thuật, tiểu quỷ là ma pháp sư?
Hoài Vũ hắn là ma pháp sư nhưng trong những cuộc trò chuyện, bắt cầu mối quan
hệ, hắn không hề nói gì đến mà chỉ miêu tả bản thân cô đơn trên đường đời,
ngay lúc này, bếp trưởng nhìn thấy năng lực chỉ thuộc về ma pháp sư mà hắn che
dấu liền không khỏi bất ngờ, bởi lẽ khi nói đến ma pháp sư, người thường như
vị bếp trưởng đều cảm thấy một cái gì đó cung kính, sợ hãi đối với bọn họ dù
cho họ chẳng làm ra cái gì tốt đẹp, thậm chí còn là giết người như cỏ rác.
Sửng người vài giây, bếp trưởng nhìn xung quanh bốn phía thấy mọi người đều
chỉ tập trung món ăn mà không chú ý Thanh tiểu quỷ, hắn thu hồi tâm tình tiến
lại gần Hoài Vũ kêu lên, âm thanh đã có chuyển biến không quá tự nhiên như
trước.
- Ta đã làm xong, tiểu… ngươi cần ta hỗ trợ gì không? Ta sợ ngươi không kịp
giờ.
“Haizz, một mối quan hệ tốt đẹp liền như vậy biến mất, tức chết được” thở dài
cay đắng trong lòng. Hắn không quay lưng nhìn ra bếp trưởng đến nhưng bằng
năng lực cảm ứng của hắn, điều tra được là dễ dàng, cộng thêm chút phân tích,
suy đoán, hắn liền ra đáp án tổng hợp được.
- Cháu không cần, cháu tự lo liệu tốt, bếp trưởng nên kiểm tra các món ăn của
người khác kẻo sơ suất thì không xong.
Vừa nói, “đuốc lửa” tắt đi rồi đặt lên thớt, hai tay hắn lại nhanh chóng xoay
sở bảy cái chảo cùng lúc một cách cực kỳ chuyên nghiệp, không dư thừa động tác
nhỏ nào.
Yêu cầu tối thiểu nhập “Tiên cảnh” chính là sự thông hiểu, mà muốn thống hiểu
thì phải tiếp xúc. Là một vị Tiên Tổ, hắn hầu như thứ gì cũng biết, nấu ăn
cũng là một trong những thứ nhỏ nhặt đó.
“Cái gì thế này, cái gì thế này!? Mắt ta không nhìn lầm chứ?”
Không còn chú ý đến việc giúp Hoài Vũ hay lời Hoài Vũ nói, bếp trưởng nhìn hắn
cử động, nhìn hắn nêm nếm, nhìn hắn đảo tay, thêm gia vị liền đứng như trời
trồng cùng với ánh mắt khó tin.
“Thiên tài? Bẩm sinh? Biết nấu ăn từ trong bụng mẹ? Trù Thần đầu thai? Ma
nhập?” hàng loạt các ý nghĩ khá thiếu tính thực tế xuất hiện trong đầu hắn mỗi
khi động tác Hoài Vũ thực hiện động lại trong mắt hắn cứ như một vị đầu bếp
thuộc hàng Tông sư đang mỉm cười hiền hòa, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn từng món
nguyên liệu để tạo thành một món ăn tuyệt phẩm, và các nguyên liệu cũng như có
linh tính, tự nguyện giao tính mệnh, hòa quyện vào nhau như ý muốn của vị đầu
bếp Tông sư đó.
- Bếp trưởng, chúng ta nhanh đi kiểm tra các món ăn.
Đúng lúc hai vị phó bếp trưởng cũng tiến đến chỗ Hoài Vũ, tuy nhiên họ lên
tiếng hổ trợ mà chỉ nhắc nhở bếp trưởng kiểm kê bước cuối trước khi thức ăn
được đem đi phục vụ.
Họ vẫn còn rất yêu quý mang sống mình, dùng thời gian để kiểm thức ăn đạt
chuẩn để đối lấy việc trợ giúp một thằng nhóc ngu ngốc muốn chết là điều không
đáng.
“Tài nghệ thật đáng kinh người, đây thật không phải một đứa trẻ bình thường,
tiếc là lại quá ngu ngốc tốt”
“Là đầu bếp chuyên nghiệp như ta? Tiểu Thanh thật sự được cha mẹ hắn rèn luyện
từ lúc vừa 2, 3 tuổi? Nếu thật vậy thì cũng quá kinh người đi. Nhưng mà tuổi
trẻ lại nông nỗi làm ra hành động chết thay, haizz”
Vừa nhìn động tác Hoài Vũ di chuyển trên, hai vị phó bếp trưởng liền bật thốt
kinh ngạc trong lòng, bất quá họ không đủ trình độ như bếp trưởng nên không
hình dung ra được sự ảo duyện có vẻ hư cấu gì đó bên trong.
“Động tác đúng chuyên nghiệp nhưng còn mùi vị món ăn thì chưa biết, à mà hắn
làm món gì vậy, hình như trong danh sách các món ăn hôm nay không hề có, với
lại với kiến thức của ta cũng quá lạ lẫm đi, không lẽ…”
Nhìn tờ giấy treo các món ăn còn cần thực hiện cùng với vật tư tiểu Thanh đang
xoay sở, hai vị phó trưởng không khỏi cực kỳ kinh ngạc, họ ngay lập tức nghĩ
đến một tình huống.
“Haizz, hắn điên rồi nên mới dám thay đổi thực đơn món ăn để kịp thời gian.
Chết, chết chắc, không có đường cứu”.
Họ hoàn toàn biết hắn định, đang và đã làm gì, họ chỉ có thể lắc đầu cảm khái
tiếc cho một sinh mạng ngày nào vẫn còn nhiệt tình tươi cười hỗ trợ họ.
Lâm gia rất trọng thiết luật, nhất là đối với kẻ hầu, người hạ, người làm.
Danh sách các món ăn cũng không phải do bếp trưởng, bếp phó tự tạo mà là do
một vài vị chuyên gia ẩm thực của Lâm gia ghi ra nhằm hướng đến sự cân bằng
dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe người Lâm gia, người nhà Lâm gia hoàn toàn tin
tưởng thực đơn này. Hoài Vũ tự ý thay đổi thực đơn, vậy thì hắn chỉ có thể là
đang tìm cái chết mà thôi.
- Các ngươi đi kiểm tra phần của các ngươi đi, sẵn nói với nhóm đầu bếp do ta
phụ trách kiểm tự nộp thức ăn lên xe đẩy giùm, ta lần này không kiểm.
Tuy là nói với hai người, bếp trưởng vẫn bộ dạng hơi chút thất thần nhìn bóng
dáng bé nhỏ đứng trên ghế chế biến món ăn khỉ gió gì đó.
- Vậy thì tùy ngươi, hai chúng ta đi.
Không cần nói thêm để lôi kéo bếp trưởng thoát khỏi cửa tử đang dần xuất hiện
nếu thức ăn có lỗi, hai vị phó bếp liền quay người rời đi, nhanh chóng thực
hiện công việc cuối cùng của bản thân.
- Bếp trưởng… à mà không có gì đâu ạ.
Hoài Vũ sợ lão chết nên định đuổi khéo lão đi, thế nhưng nghĩ kĩ lại cùng một
vài ký ức tà ác nổi đến, hắn chợt nở lên nụ cười ma quỷ.
“Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc chờ, khà khà khà” hắn nhẩm thầm trong lòng.
- Ngươi có gì thì cứ nói thẳng nhờ ta, ta đang rất rãnh.
Vẫn duy trì ánh nhìn, bếp trưởng nói.
- Ổn cả, ổn cả, cháu làm được.
Bên trong đen tối đầy tà khí, bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ “bé ngoan hiền khô” của
mình. Đồng thời, câu nói này đưa hai người vào khoảng im lặng cho đến khi món
ăn hoàn tất.
Để nhỏ lửa lại, tam thời ổn thỏa cả bảy cái chảo, Hoài Vũ quay về với miếng
thịt nạt đã chính sơ sơ ở bên ngoài nhờ vào Hỏa Thiêu.
“Hừ, quy luật là do người đặt, muốn phá nó đi không khó, chủ yếu là có năng
lực hay không mà thôi. Quy luật danh sách món ăn sao? Vậy nếu ta làm ra một
món ăn mà ngay cả quỷ, thần, yêu, ma ăn vào đều phải kêu ngon thấu xương thì
các ngươi dám giết ta sao?”
“Ta sẽ cho các ngươi thấy, Trù Tiên là thế nào!”
- Phập phập…
Nâng dao lớn sắc bén tựa như thước gỗ nhỏ nhẹ, Hoài Vũ liên tiếp tung ra 6 lần
trảm chia miếng thịt nạt thành bảy phần cực kì đều đặn.
- Xèooo…
Bỏ bảy phần thịt vào bảy bếp chảo, đôi thay hắn một lần nữa đảo đều lên trong
vài giây.
- Thái cực lưu.
Nhìn miếng thịt nạt tươi ngon khác vừa được lấy ra, Hoài Vũ mở miệng thì thầm,
đôi tay hắn dần đưa lên không rung uyển chuyển vài vòng như cụ già tập dưỡng
sinh đầy chậm chạp và nhẹ nhàng.
- Nhất chưởng.
Tay trái hạ xuống nện lên miếng thịt.
- Nhị chưởng.
Hai tay đồng thời song song đánh xuống.
- Tứ chưởng.
- Bát chưởng.
- Thập lục chưởng.
Nhanh, tốc độ, hắn như kẻ điên, điên cuồng nện tay nhỏ xuống miếng thịt ít
nhất cũng bằng chiều rộng bắp đùi hắn.
- Tam thập nhị chưởng.
- Lục thập tứ chưởng.
- Nhất bách linh bát (108) chưởng.
Đánh đến miếng thịt nạt xem như đã nát, mềm nhũn, chiều cao giảm xuống, Hoài
Vũ dừng tay chưởng, hai tay cấp tốc lấy gia vị thêm vào bảy chảo.
Hương thơm bắt đầu lan tỏa, tuy nhiên đây vốn là khu nhà bếp, các món ăn có
hương thơm lẫy lừng phiêu đãng không kém từ nhiều chỗ nên mùi vị món của hắn
không mấy để người chú ý.
Bếp trưởng đằng sau lưng hắn chỉ biết lặng người đứng nhìn.
- Rắc rắc…
Trứng gà sống sau khi đi qua ngọn lửa đỏ không quá nóng nơi tay hắn vài giây,
hắn đập bể vỏ nó bỏ vào 5 chảo.
- Xèo xèo…
Lại thêm gia vị muối, ớt, nước mắm, đường, rượu,… phù hợp với tay nghề cùng
kinh nghiệm tạo ra sự va chạm khiến chúng biến chất làm nên hương vị mới.
Tiếp đó, ổn định bảy chảo, hắn liếc nhìn miếng thịt dính khá nhiều chưởng lực
của hắn.
- Vèo…
Đem dao cắt miếng thịt thành nhiều lát nhỏ, hai tay hắn cầm chúng lên trong
trạng thái lửa đỏ.
Vài phút trôi qua, sau khi lúc bỏ, lúc cầm thịt nat mà nướng theo kiểu ma pháp
sư Hỏa hệ chính cống, Hoài Vũ… (thôi, khúc này tời nhanh).
Kể tử lúc vị đầu bếp số hiệu 54 rời đi chữa thương thế đã qua 13 phút, mọi đầu
bếp đã số đều đã xong phần mình nghỉ ngơi, chỉ còn gần 10 người bao gồm cả
Hoài Vũ là cám cuối chế tác món ăn khi thời gian chỉ còn duy nhất 2 phút. Lúc
này, hình ảnh bé nhỏ của hắn dường như là trọng tâm thu hút ánh mắt cùng bàn
tán của đa số các vị đầu bếp.
- Múa may kinh vãi tờ rưởng, có biết nấu ăn thật không đấy?
- Nhìn bếp trưởng đứng ngây người ở đấy thì cũng hiểu đi.
- Mấy anh đừng đùa, hương thơm thế này, động tác điêu luyện, hẳn là con nhà
nghề không sai. Tuổi nhỏ mà trình độ như thế này, quá mức khó tin.
- Ờ, có thế, nhưng mà hắn chết chắc rồi, tội nghiệp thật.
- Còn nhỏ tuổi, chắc chưa hiểu lắm chuyện đời, ài…
Tiếng xôn xào từ đám người ngồi còn vươn vãi mồ hồi nặng trĩu vang đến, Hoàng
Họa vẫn chăm chú thực hiện khâu cuối cho món của mình mà không để ý gì.
- Phù.
Thở nhẹ một hơi, tắt bếp, cầm khăn ướt lay đi đôi tay dầu mỡ.
“Trang trí thêm chút nữa là xong”.
Dọn món ăn ra làm 15 phần khi mỗi một trong năm món đều để phục vụ cho ba
người, hắn cầm lấy một số rau sống cùng dưa leo, cà chua phủ lên trên phần ăn.
Cuối cùng, hắn tưới một loại nước sốt đo đỏ vừa đặc chế cách đây 2 phút vào,
món ăn hoàn thành.
Hắn quay qua nhìn bếp trưởng chưa hết ảo cảnh đầu bếp Tông Sư hiện ra trước
mắt nói
- Bếp trưởng, bác giúp cháu mang chúng lên xe với nhé?
- Được.
Đột nhiên nghe vậy, bếp trưởng thoáng cái giật mình thoát khỏi sự suy diễn ảo
tưởng của bản thân liền vội gật đầu đồng ý, bất quá khi nhìn thấy gương mặt
tiểu Thanh, hắn bỗng hoảng người kêu lên
- Thanh tiểu quỷ, mũi ngươi… mũi ngươi chảy máu kìa.
“Hả” hắn kinh ngạc, tay phải không tự chủ đưa lên mũi sờ lấy.
- Cái định mệnh!
Đưa tay phải ra trước mặt nhìn dòng máu đỏ tươi còn dính tại tay, hắn có cảm
giác không ổn đang kéo đến.
- Thôi xong…
Đúng như hắn nghĩ, chỉ một giây sau thì đầu óc hắn bắt đầu khó chịu, đau đáu
âm ỉ, đôi mắt hắn dần trở nên mơ hồ, các hình ảnh thu nhận từ bên ngoài hóa mờ
nhạt, không rõ. Đôi chân hắn lộ vẻ yếu ớt lung lay ngay tại trên ghế rồi ngã
xuống…
“Thẩn thể này cùi đến không thể tin, mới có chút xíu vậy mà… quá tốt thật
rồi!” hắn không biết vì nguyên nhân gì lại vui vẻ bên trong lòng.
Sau đó tất cả các giác quan của hắn đều chìm vào giấc ngủ, để lại hồn hắn cùng
ý thức trò truyện giữa không gian vắng vẻ, đen tối không người.
- Thanh tiểu quỷ, Thanh tiểu quỷ!
Nhanh tay đỡ lấy Hoài Vũ, bếp trưởng hối hả kêu gọi nhưng không thành, lão lập
tức quay qua quát lớn với mọi người nhờ trợ giúp.
- Mọi người giúp ta dọn thức ăn lên bàn theo đúng số. Cảm tạ.
Nói rồi, hắn một tay ôm tiểu Thanh rời đi khỏi khu nhà bếp.
Mọi người sau vài giây ồn ào cũng liền giúp mang 15 phần ăn lên chỗ người phục
vụ phụ trách các món ăn từ vị đầu bếp số 54.
Một ngày làm việc không mấy thuận lợi như thường ngày và đã có người sắp phải
chết tại khu nhà bếp đi kết thúc đầy mệt mỏi.
…
- Ngọn lửa đang cháy trên tay…
- Lâm Thanh sao?
Cầm một vài giấy tờ tư liệu của Hoài Vũ trong tay, vị trung niên tầm bốn mươi
tuổi mang trên người bộ y phục khá nhã nhặn đưa ánh mắt suy tư nhìn vào một
màn hình ti vi có hình ảnh Hoài Vũ đang dùng lửa ma pháp đốt miếng thịt được
điều khiển ti vi cho dừng lại ở khoảng khắc này.
~~~
*Hỏa Thiêu: nghĩ đơn giản, nó như là tay bị đổ dầu hỏa, châm lửa lên liền cháy phừng phừng.
** Đây là lý do vì sao Tác lại phân biệt dấu – dùng để chỉ lời nói phát ra
thành tiếng, dấu “” để chỉ lời nói nội tâm. Tác hạn chế viết thêm từ.
Ví dụ: “Ta sẽ cho các ngươi thấy, Trù Tiên là thế nào!” >>đây là nguyên mẫu
khúc trên (ngắn gọn, dễ hiểu là thằng này đang độc thoại hay nói ra bên
ngoài).
Còn nếu Tác thêm:
“Ta sẽ cho các ngươi thấy, Trù Tiên là thế nào!” hắn âm thầm quát một cách lẫm
liệt.
Hoặc “Trang trí thêm chút nữa là xong” hắn nói thầm trong lòng.
Không lẽ, câu nào nói nhẩm cũng phải “hắn nói trong lòng”, “hắn tự nhẩm”. Thôi
thì Tác cứ để dấu “” để mọi người biết là độc thoại cho gọn.