Em gái ông ta vốn rất thương Nguyễn Công Khải, nên lên tiếng cầu khẩn.
Nguyễn Dân Triết nghiêm giọng.
Dưới sự chỉ huy của ông ta cùng Trần Tâm Tùng, đội ngũ nhanh chóng tập kết,
lên xe chậm rãi rời đi thôn nhỏ.
Nguyễn Dân Triết đặc biệt lưu lại cho Nguyễn Công Khải cùng hai tên vệ sĩ một
ít thức ăn và nước uống. Ông ta đặt chúng ở giữa thôn, ngay bên cái giếng. Nơi
đó là địa phương bắt mắt nhất thôn, chỉ cần tiến vào thôn thì liền có thể nhìn
thấy.
Kỳ thật trong lòng Nguyễn Dân Triết, ông ta cũng biết mất tích ở một nơi dã
ngoại hoang vắng thì chỉ sợ ba người kia dữ nhiều lành ít... Dù sao ở nơi
hoang dã bực này, ba người không có khả năng đi xa, mà ở tình huống không đi
xa, nhiều người gọi như vậy còn không ra, sợ rằng đã thật sự xảy ra chuyện.
Trong lòng ông ta dù đau khổ, nhưng lúc này càng phải cố gắng bảo toàn mọi
người.
…
Một ngày sau.
Tại một ngôi nhà hai tầng ở thành phố Tuy Hòa.
Trong một căn phòng xa hoa, một người thanh niên với khuôn mặt góc cạnh nhìn
chằm chằm vào một người trung niên đứng ở dưới, tức giận hỏi.
Dưới uy thế võ sĩ Nhất Phẩm do người thanh niên vô tình hay cố ý tản ra xung
quanh, người trung niên vốn mệt mỏi vì chặng đường xa phút chốc trở nên sợ
hãi, gã lắp ba lắp bắp:
Người thanh niên trầm giọng:
Ngươi nói chuyện tiếu lâm phải không? Làm sao chỉ ngã vào một cái hố mà
trục bánh xe lại gãy được? Ngươi đùa ta à? Không thể nào có việc có sẵn vết
nứt mà cha ta không biết, trước khi xuất phát cha ta không kiểm tra xe hay
sao?
Bẩm công... tử, ông chủ có kiểm tra, nhưng dường như không phát hiện. Đến
khi trục bánh xe bị gãy, chúng ta mới thấy... vết nứt. Sự tình chính là vậy,
tiểu nhân cũng không dám... nói dối.
Khóe miệng co quắp, người trung niên nhắm hai mắt, đáp.
Nguyễn Toàn Thắng nhìn người phía dưới, cũng biết y là người làm trong gia
đình mình đã lâu, không có trung thành thì cũng có ỷ lại, hẳn là không dám nói
sai điều gì. Bởi vậy hắn lắng lại lòng mình, hỏi tiếp:
Song, việc không muốn nhìn thấy vẫn cứ xảy ra.
Nguyễn Toàn Thắng đứng bật người dậy, gấp gáp:
Người trung niên không hiểu chuyện gì xảy ra, ngây người một chút rồi trả lời:
Y chưa dứt lời thì đã thấy thân hình Nguyễn Toàn Thắng rơi vào cửa, sau đó
biến mất.
Trong lòng Nguyễn Toàn Thắng như lửa đốt, một lần có thể là tình cờ, nhưng hai
lần chính là bất thường. Có thể rất nhiều người còn không biết, nhưng thân là
đặc công, hắn đã tiếp xúc nhiều việc kinh hoàng ẩn sâu, cho nên hắn cũng hiểu
thế đạo bây giờ là cỡ nào tàn khốc và máu tanh. Bởi thế, khi gia đình mình có
khả năng rơi vào vòng xoáy thị phi, hắn không thể nào bình tĩnh.
Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến nơi ấy. Thế nhưng chỉ một mình hắn e
rằng cũng không ổn, do đó hắn cần phải tìm thêm viện trợ.
…
Cùng lúc này, trên một chiếc xe du lịch, Trầm Viên Bác ngẩn người nhìn khung
cảnh xung quanh, chỉ thấy cánh đồng lúa trải dài như vô tận cả hai bên, hắn
cảm thấy tẻ nhạt và nhàm chán. Trong không khí im lìm, thỉnh thoảng vang lên
tiếng động cơ, hắn tự dưng nhớ lại chuyện vài ngày trước.
Ba ngày trước, sau cuộc phỏng vấn thất bại, hắn trở về phòng trọ, đang nằm
trên giường nghỉ ngơi thì có tiếng gõ cửa. Hắn cau mày nhìn ra, phát hiện
người đứng bên ngoài là một cô gái chừng hai bảy, hai tám tuổi, tóc thắt đuôi
ngựa. Nàng đeo một bộ kính đen, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cái váy
màu đen. Nàng ta còn mang một đôi giày cao gót, trong tay cầm một cái cặp màu
đen, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ giỏi việc văn phòng.
Hắn nhìn một chút, sau đó thu lại ánh mắt, hỏi:
Ánh mắt của cô gái kia quét kĩ trong phòng một lần, sau cùng rơi vào trên
người hắn.
Xin hỏi anh là Trầm Viên Bác?
À? A, đúng, em là Trầm Viên Bác.
Hắn dùng tay phải chỉ vào mình, một bộ hào hứng.
Nữ nhân gật đầu một cái, vẫn giữ vẻ mặt công nghiệp hóa, rất nghiêm túc nói:
Nữ nhân vừa nói vừa bỏ cặp công văn lên bàn, mở ra, để lộ mấy tập giấy ở bên
trong.
Chú? Qua đời? Di chúc? Di sản?
Hắn bị tin tức liên tiếp làm cho choáng váng.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, bất thình lình nói ra một câu.
Nữ nhân kia cũng sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ hắn sẽ nói như vậy. Nàng
cau mày, móc ra một tờ giấy, bắt đầu đọc.
Trầm Hào, người dân tộc Kinh, bốn mươi lăm tuổi, sinh nhật ngày mùng bốn
tháng mười, nguyên quán ở huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa. Cha là Trầm Kiến
Quốc, anh là Trầm Quốc Nghĩa, cháu trai Trầm Viên Bác, cháu gái Trầm Thị Viên
Viên.
Ngừng!
Trầm Viên Bác lớn tiếng nói, hắn thấy tư liệu của đối phương cặn kẽ như vậy,
dường như còn có chút nội dung hắn không biết rõ. Nhưng hắn cũng không phải
thằng ngốc mà nghe có di sản liền quên hết tất cả, chuyện thứ nhất hắn cần làm
là phải xác định xem có phải hắn có người chú như thế hay không.
Hắn nói, rồi lấy điện thoại trong túi ra, đi tới trước cửa sổ.
Này, mẹ, cha có ở đó không, mau để cha tới nghe điện thoại, ta có việc gấp,
cùng chú có quan hệ.
Cha, hỏi người chuyện này, con có một người chú tên là Trầm Hào sao? Gì đó?
Thật là có một người chú như thế, ôi, trước kia sao cha cũng không nói cho con
biết.
Một lát sau, hắn cúp điện thoại, lộ ra một mặt muốn cười lại không dám cười:
Sau đó hắn cũng lật mặt:
Như vậy... Chú của em để lại di sản gì cho em à?
Lúc trước ngài Trầm Hào có một chút cổ phiếu, nhưng bởi vì khi còn sống hắn
mắc chút nợ nần, những cổ phiếu này bị ngân hàng bán lấy tiền mặt đền rồi.
Trước mắt ở trong di sản chỉ còn lại hai mươi ba triệu bốn trăm lẻ năm nghìn,
cùng với một ngôi biệt thự và đất đai xung quanh.
Hắn nghe xong liền lập tức trở nên hưng phấn:
Trên mặt nữ luật sư mang theo một loại ý cười:
Mặc dù không biết đó là nơi nào, cũng không nghĩ ra vì sao chú hắn không xây
biệt thự ở thành phố, thôn quê, mà lại xây biệt thự trên núi, nhưng tốt xấu
cũng là một cái bất động sản. Vì thế bất kể như thế nào, hắn cũng muốn nhận
lấy, dẫu gì có còn hơn không có.
Hắn cẩn thận đọc những tờ giấy kia, sau đó ký tên mình lên trên.
Nữ luật sư kia vừa nói vừa đưa một chùm chìa khóa cho hắn, nắm tay hắn một
cái, rồi liền quay người rời đi.
Nữ luật sư vừa rời, hắn bắt đầu suy tính chuẩn bị.
Lại nói đến giờ phút này, với hắn mà nói, hiển nhiên có thể thu được di sản là
chuyện tốt, nhưng mà nhớ đến việc biệt thự này được xây trên núi, không hiểu
sao hắn vẫn cảm thấy khó chịu.