Đã Đến (2)


Thôn vắng.

Lúc nửa đêm, Nguyễn Công Khải bị một trận mắc tiểu làm tỉnh giấc.

Trong bóng tối, hắn mở mắt ra, nhìn về hai cái phòng khác. Hắn chỉ thấy một
màu đen sì, cái gì cũng nhìn không thấy, lâu lâu có thể nghe được tiếng hít
thở liên tiếp rất nhỏ.

Phòng bên ngoài yên tĩnh im ắng, Nguyễn Công Khải lăn mấy vòng trên chăn đệm,
co người đừng dậy.

"Ban ngày uống nhiều rượu quá, móa, sớm biết cũng không cùng tiểu tử Tài Thế
kia uống rượu." - Hắn buồn ngủ mông lung, còn muốn ngủ tiếp. Nhưng phía dưới
bụng truyền tới từng trận cảm giác bành trướng làm cho hắn mỗi lúc mỗi không
nhịn nổi, sắp tè ra quần.


  • Tài Thế? Tùng ca?

Hắn khẽ kêu hai người còn lại trong phòng.

Hai người nọ không nhúc nhích, không rên một tiếng, ngủ say.


  • Được rồi, ta tự mình đi.

Hắn lầu bầu một câu, cầm đai lưng, nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhanh chóng đi ra
ngoài.

Lúc nửa đêm, bên ngoài âm u khắp chốn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu
qua tầng mây chiếu xuống, mơ hồ một mảnh.


  • Thật mẹ nó gặp quỷ, từng cái đều ngủ đến quên trời đất.

Nguyễn Công Khải bất đắc dĩ đi ra nhà bằng gạch, hắn nhìn hai bên xung quanh
một chút. Hai mặt đều vắng vẻ, chỉ thấy mảnh rừng cùng những bụi cỏ đen sẫm,
đen kịt một màu. Hắn nhìn mãi cũng không gặp người nào.

"Ngẫm lại cũng thế, ở cái mảnh rừng núi này hoang vắng, như vậy thì có người
yêu mến cái thôn bị vứt bỏ mới là lạ. Không được, nhanh giải quyết rồi trở về
phòng ngủ tiếp.”

Trong lòng Nguyễn Công Khải có chút sợ, vội vã nhìn xung quanh, sau đó hướng
về phía góc tường ngôi nhà.

Hắn chọn ngôi nhà không có người ở, canh ngay tại hốc tường, cấp tốc cởi đai
lưng.

Ô...

Gió không ngừng thổi dọc theo khe hở của bức tường, Nguyễn Công Khải cảm thấy
cái mông lành lạnh, hắn dựa tay trái vào tường, luôn cảm thấy sau lưng tựa hồ
có người.


  • Hô!

Hắn bỗng nhiên nhìn lại, phía sau là một mảnh bụi cỏ đen như mực, nối thẳng về
phía trên núi.

"Vẫn là nhanh giải quyết xong việc, đi về nghỉ!"

Hắn quay đầu lại, vội vàng bắt đầu dùng sức.

Một trận bài tiết lại trọn vẹn bỏ ra thời gian đốt hết một nén hương. Xử lý
xong, hắn mới chậm rãi xoa xoa cái mông, bắt đầu thắt đai lưng.

Buộc lại đai lưng, chỉnh lý tốt áo quần, Nguyễn Công Khải liền dự định trở về
ngôi nhà hắn đang ở.

Hoa. . .

Bỗng nhiên, ở giữa thôn truyền đến một trận tiếng đổ nước nhè nhẹ.

Nguyễn Công Khải hơi sững sờ.

Chung quanh tĩnh lặng im ắng, đêm hôm khuya khoắt, lại là ở giữa một thôn
trống trải, âm thanh múc nước lộ ra rất rõ.


  • Đều đã trễ như thế này, ai còn ra múc nước uống? Buổi tối nước lại lạnh,
    chớ nói chi là nước giếng, sợ rằng muốn kết băng.

Nguyễn Công Khải nói thầm mấy câu, rồi đi ra khỏi hốc tường, tò mò nhìn về
phía chiếc giếng bên kia.

Xa xa nhìn sang, một cái bóng người đen kịt đang đứng bên cạnh giếng, dùng tay
đổ nước trong thùng xuống.

“Người này... Trong đội buôn chúng ta có người mặc đồ đen sao?” - Từ xa nhìn
lại, Nguyễn Công Khải luôn cảm thấy cái bóng lưng của người đang múc nước có
chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.


  • Chẳng lẽ là bác Triệu? Không giống, bác Triệu không có gầy như vậy.


  • Hay là bác Lục? Bác Lục cũng không có cao như thế.


Nguyễn Công Khải cảm thấy có chút kỳ quái, hắn nhìn xung quanh một chút, song
lại không nhìn thấy những người khác.

Tư... Tư... Tư...

Người kia lại bắt đầu thả thùng nước xuống giếng.

Sự tò mò trong lòng Nguyễn Công Khải càng ngày càng nặng, hắn nghĩ nghĩ, vẫn
định đi qua nhìn một chút, xem đến cùng trễ như thế này là ai vẫn không ngủ
được mà chạy tới nơi đây múc nước.

Nghĩ như vậy, hắn chậm rãi đi về phía chiếc giếng.

Đi được vài bước, hắn lại nhìn thấy người kia xách lên một thùng nước, sau
đó...

Hoa...

Người kia lại rót nước trong thùng vào trong giếng.


  • Ây!

Nguyễn Công Khải nhịn không được kêu một tiếng.


  • Hơn nửa đêm ngươi không ngủ được, chạy tới múc nước rồi đổ trở lại? Có phải
    là nhàn rỗi quá nên không biết làm gì?

Hắn tăng nhanh bước chân.

Người kia mắt điếc tai ngơ, hình như là không nghe thấy, lại bắt đầu chậm rãi
thả thùng nước trống không xuống giếng.

Nguyễn Công Khải đến gần hơn, cảm thấy có chút tức giận. Trong lòng thầm mắng
người kia tại sao cùng hắn nói chuyện mà không xoay người lại?

Nhưng theo khoảng cách càng gần, dần dần hắn cảm thấy có chút không đúng.

Bóng người bên cạnh giếng nước có một thân áo bào cũ đen kịt, tóc khá dài, đầy
rối bời rũ xuống sau lưng.

Chủ yếu nhất là hắn thấy bóng lưng người này không giống bất cứ người nào hắn
gặp qua, hoàn toàn lạ lẫm. Nhưng trong tiềm thức của hắn lại cảm thấy rất quen
thuộc, rõ ràng hắn không nhớ nổi việc mình đã từng nhìn thấy bóng dáng như
vậy, song hắn lại cảm thấy quen thuộc.

“Chuyện gì xảy ra? Ta...” - Nguyễn Công Khải cảm thấy sợ hãi.

Hắn cố gắng khống chế hai chân của mình, không tiếp tục đi về phía trước. Thế
nhưng mặc hắn cố gắng áp chế lòng mình thế nào cũng không làm được, hắn vẫn tò
mò vô cùng, vẫn muốn đi đến bên kia nhìn xem người múc nước giếng đến cùng là
ai.

Tư...

Lại là một thùng nước bị kéo lên.

Nguyễn Công Khải càng đi càng gần, nhưng trong lòng càng phát hiện ra từng đợt
âm thầm sợ hãi. Tâm hắn nhảy dồn dập, nhưng thế nào cũng ngăn không được hai
chân, chậm rãi nhích gần về phía người kia.


  • Ngươi... Ngươi đến cùng...

Xoẹt!

Đèn đuốc chậm rãi bị nhen lửa, sáng lên ánh sáng màu vàng nhạt.


  • Công Khải? Công Khải?

Bên trong ngôi nhà bằng gạch, Nguyễn Tài Thế chậm rãi thả xuống cái quẹt lửa
trong tay, mượn nhờ ngọn đèn nhìn khắp bên trong ngôi nhà. Nhờ chút ánh sáng,
hắn phát hiện Nguyễn Công Khải thế mà không có trong phòng.

“Tiểu tử này lại chạy đi nơi nào? Chẳng lẽ lại là vụng trộm làm bừa cùng
Nguyệt Tú?” - Hắn dụi dụi con mắt, ngáp một cái.


  • Thế nào? Thiếu gia Công Khải không có?

Trần Tâm Tùng ở bên cạnh chậm rãi duỗi lưng một cái, ngồi dậy.


  • Mới sáng sớm mà không thấy hắn, cũng không biết hắn chạy đi đâu rồi.

Nguyễn Tài Thế nhỏ giọng nói.


  • Có lẽ đi ra ngoài gặp riêng với cô nàng nào rồi.

Hắn bỏ ra một cái mỉm cười mà hai người đều hiểu.

Trần Tâm Tùng cũng cười hắc hắc theo hắn. Sau đó hai người cấp tốc rời giường,
mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng.

Những người còn lại cũng tập trung về trung tâm. Ở nơi này Nguyễn Dân Triết
đang đứng ở bên cạnh chiếc xe tải, chỉ huy hai tên vệ sĩ nhấc đồ vật lên xe.


  • Các ngươi đã tới. Công Khải đâu? Tiểu tử kia chạy đi đâu rồi?

Nguyễn Dân Triết cau mày, liếc nhìn Nguyễn Tài Thế.

Nguyễn Tài Thế sờ đầu một cái, trả lời:


  • Ầy... Hắn hẳn là ở bên ngoài, ta vừa thức dậy đã không thấy hắn.


  • Đông Chung! Lâm Tuấn! Người đâu? Đều chết ở chỗ nào hết rồi?


Ở bên kia, Trần Tâm Tùng rống lớn. Gã ta nhìn đống lửa nơi canh giữ đã tắt
hết, sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Để hai tên khốn khiếp ấy canh phòng ca sau nửa đêm, kết quả canh đến nỗi lửa
đều tắt, chút hơi lửa cũng không còn, hai tên khốn khiếp này!

Trần Tâm Tùng nổi giận, hùng hùng hổ hổ gầm loạn một trận.

Đám vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, đều theo bản năng tìm kiếm hai người Đông Chung
và Lâm Tuấn.


  • Người nào nhìn thấy Lâm Tuấn?

Trần Tâm Tùng nghiêm nghị hỏi.

Một đám người đều lắc đầu.


  • Sáng sớm ngủ dậy liền không gặp người, có phải đi vệ sinh?

Có người cười nói.


  • Tào lao!

Trần Tâm Tùng nhìn về bên đám người Nguyễn gia, sắc mặt u ám. Bọn hắn thế
nhưng mà đều là vệ sĩ được thuê, thanh danh vốn rất tốt. Lần này nếu xảy ra
chuyện gì, khi truyền về bên kia, sợ rằng cả đám phải chịu phạt nặng.


  • Dẫn người đi tìm cho ta, phải tìm cho ra, đừng lề mề!

Hắn phân phó.

Bên kia Nguyễn Dân Triết cũng phái người tìm một hồi, phát hiện không gặp được
người mất tích nào, lập tức có chút cuống lên. Nguyễn Công Khải cho dù có bại
hoại cỡ nào, nhưng chung quy vẫn là con của ông ta, bởi vậy ông ta khó lòng mà
từ bỏ việc tìm kiếm.

Hai bên cùng nhau tìm người. Ba người sống sờ sờ thế mà một chút tiếng động
đều không có, biến mất không còn bóng dáng, tăm hơi.

Trong lòng Nguyễn Tài Thế có chút sợ, lặng lẽ tiến đến bên người Trương Thị
Nguyệt Tú.


  • Tối hôm qua Công Khải có đi tìm ngươi sao, Nguyệt Tú?


  • Không có, một đêm ta đều không có tỉnh, ngủ rất say.


Trương Thị Nguyệt Tú cũng cảm thấy không ổn, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nguyễn Tài Thế trở nên luống cuống. Hắn nhìn xem một đám người khắp nơi kêu
gọi, tìm kiếm khắp chốn, nhưng một tiếng đáp lại cũng không có.

Cái trán Nguyễn Dân Triết lấm tấm mồ hôi, khắp nơi sắp xếp người tìm kiếm hai
bên thôn, cả phía trước và phía sau. Thế nhưng vẫn không tìm thấy người.


  • Ông chủ, không tìm thấy người.

Trần Tâm Tùng cũng rất nhanh nhận được tin truyền về, vội vã hồi báo Nguyễn
Dân Triết.


  • Tìm không thấy người...

Nguyễn Dân Triết nhìn xung quanh một chút, luôn cảm thấy thôn nhỏ này hình như
có một loại âm trầm.


  • Không được, nơi đây không thích hợp ở lâu! Chúng ta phải mau chóng rời đi.


  • Thế nhưng mà không tìm thấy ba người kia...


Vợ Nguyễn Dân Triết lo lắng nói.


  • Rời khỏi nơi này trước, sau đó phái người đến tìm, không thể để toàn bộ
    người đều ở nơi này!

Nguyễn Dân Triết thấp giọng nói. Thế đạo bây giờ nguy hiểm dị thường, không
thể đặt tất cả trứng gà vào cùng một giỏ.


  • Anh, Trần Tâm Tùng chưa tìm được người, chúng ta cũng không thể đi!

Em gái ông ta sốt ruột kêu lên.


  • Ta không phải là muốn đi, ta chỉ định để mọi người trước đổi nơi đặt chân,
    sau đó quay trở lại tìm. Chúng ta đã lưu lại ký hiệu cho Công Khải, hắn sẽ
    biết chúng ta ở đâu.

Nguyễn Dân Triết nghiêm mặt nói, ông ta cũng không muốn bỏ rơi Nguyễn Công
Khải, nhưng tình huống trước mắt không ổn. Hai tên vệ sĩ gác đêm cũng không
phải người bình thường, họ đều là hạng người cường tráng, thế mà không rên một
tiếng đã biến mất.

Đây không phải chuyện tầm thường.

Ông ta hoài nghi đám người mình bị cuốn vào phiền phức nào đó.


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #4