Đã Đến (1)


Giữa thành phố Tuy Hòa và thị trấn Sông Hinh tỉnh Phú Yên, trên một mảnh núi
hoang màu xanh thẳm, một nhóm lái buôn ngồi trên xe bán tải chậm rãi tiến về
phía trước dọc theo con đường.

Nơi đỉnh một chiếc xe tải lớn có cắm một cây cờ, trên lá cờ đên thêu một chữ
Nguyễn.

Đội buôn gồm mười mấy chiếc xe bán tải, mấy chiếc xe máy, một đội ngũ chừng
trăm người, trong đó vệ sĩ hộ tống cũng có tầm ba mươi người. Những người còn
lại đều là con cháu Nguyễn gia, hoặc là những họ hàng thân thuộc.

Trên chiếc xe hàng nặng nề có một lớp vải che mưa. Nguyễn Dân Triết cưỡi xe đi
ở phía trước, bên người là Triệu Tuấn cùng mấy người võ sư trong nhà.

Sắc trời dần dần tối, Triệu Tuấn híp mắt quan sát phía trước, lại nhìn chung
quanh một chút.


  • Thật không biết bao lâu chúng ta mới đến Tuy Hòa.

Nguyễn Dân Triết lắc đầu:


  • Không có cách nào, chúng ta vừa đi được một nửa, tốc độ của chúng ta lại
    quá chậm, sợ rằng thêm vài ngày cũng không kịp đến nơi.

Ông ta nhìn một cỗ xe bán tải phía sau, nơi một chiếc bánh xe đã trải qua sửa
chữa tạm thời.


  • Ai, nếu không phải trước đó rơi vào hố, trục bánh bị hỏng, chúng ta cũng
    không chậm đến như vậy. Ba ngày rồi mà mới đi được một nửa đoạn đường. Cũng
    không biết Toàn Thắng cùng Vân Chi ở Tuy Hòa thế nào rồi.


  • Ngài cứ yên tâm, Toàn Thắng học được một thân võ nghệ, cho dù đánh nhau
    cũng không thua thiệt.


Triệu Tuấn mỉm cười nói. Vừa nhắc đến Nguyễn Toàn Thắng, trong lòng lão cũng
rất tán thưởng. Còn trẻ như vậy liền có thể đạt tới cảnh giới Nhất Phẩm, lão
tin tưởng trong cả thành phố Tuy Hòa, một cao thủ thiên tài như thế cũng cực
kỳ hiếm thấy.


  • Ta chỉ sợ hắn gặp rắc rối...

Nguyễn Dân Triết than thở.

Gặp rắc rối?

Triệu Tuấn cũng không có phản bác.


  • Nếu ngài đã không yên lòng, vì sao để công tử đơn độc đi tới Tuy Hòa?

Nguyễn Dân Triết lắc đầu.


  • Bởi vì ta không muốn trói buộc hắn. Thế giới của Toàn Thắng và chúng ta
    khác biệt, hắn còn trẻ, tương lai còn chưa thể biết được.

Triệu Tuấn cũng minh bạch tâm tư của ông ta, cho nên cũng không có nhiều lời,
mà nói sang chuyện khác.


  • Sắc trời đã không còn sớm, tốt nhất chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi qua
    đêm, bằng không thì ở một nơi hoang vu thế này, gió lạnh ban đêm cũng không
    phải đùa giỡn.


  • Ừ, chú Triệu ngài xem nơi đó có phải có cái thôn?


Nguyễn Dân Triết bỗng chỉ chỉ về phía xa bên phải.

Triệu Tuấn dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy trong dãy núi màu xanh thẳm bên đó, ngay
cạnh con đường lớn có một mảnh tường đất và nhà cấp bốn đứng lẻ loi, trơ trọi.
Thoạt nhìn chúng nó có chút hoang vu, lụi bại.


  • Qua nhìn một chút, nếu được thì tiêu ít tiền ở nhờ một đêm.

Triệu Tuấn liền dẫn theo vài tên vệ sĩ đi về phía trước, tay lão đè trên chuôi
đao, cẩn thận tiến vào cái thôn nhỏ cạnh con đường lớn.

Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, mười mấy căn phòng tọa lạc cùng một chỗ, ở giữa
chúng một lối nhỏ hình chữ thập hình thành một con đường đi đơn giản.

Nhóm người Triệu Tuấn tiến vào thôn nhỏ mang theo những tiến ồn ào cực kỳ rõ
ràng, song trong thôn lại không có bất kỳ phản ứng nào.


  • Có người ở đây không?

Triệu Tuấn đi đến cửa thôn, hét to vào bên trong.

Thanh âm của lão quanh quẩn bên trong, nhưng nửa ngày vẫn không nghe thấy động
tĩnh gì khác.

Triệu Tuấn lại kêu to một tiếng:


  • Có người ở đây không?

Trong thôn vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Vệ sĩ theo tới khẽ nhíu mày, theo động tác tay của Triệu Tuấn mà lặng lẽ tiến
vào thôn xem xét.

Kiểm tra từng nhà, chậm rãi đi qua từng hộ.

Lạch cạch.

Một binh sĩ không cẩn thận đụng phải tay nắm cửa bằng sắt, thế là gỗ ở tay nắm
cửa đột nhiên đứt gãy, tay nắm cửa rơi xuống đất.

Lập tức có mấy ánh mắt vội vã nhìn về phía bên này. Triệu Tuấn đồng thời bước
mấy bước đến nơi đây, cẩn thận nhìn cái tay nắm cửa bằng sắt.

Lão đưa tay sờ sờ chỗ đứt gãy của tay nắm cửa, trên ngón tay lập tức dính phải
một chút mạt gỗ màu vàng nâu.


  • Thôn này hẳn bị bỏ hoang nhiều năm rồi. Trước kia trong các ngươi có ai
    từng đi qua nơi này? Nơi này ngay cạnh con đường lớn, hẳn là có người thường
    xuyên đi qua nơi này mới đúng.

Một đám vệ sĩ vừa tụ tập tới kẻ nhìn ta, ta nhìn người rồi đều lắc đầu.


  • Ta từng nghe cha ta nhắc rằng lúc trẻ ông cũng đã đi tới Tuy Hòa, từng tá
    túc một đêm trong một cái thôn ven đường, cũng không biết có phải nơi này hay
    không.

Một tên vệ sĩ có vóc người cường tráng nói ra.


  • Cha ngươi hiện tại cũng sáu mươi tuổi. Lúc ông còn trẻ chẳng phải là hơn
    mấy chục năm trước?

Một người vệ sĩ khác trợn tròn hai mắt hỏi lại.


  • Chắc là hơn ba mươi năm trước. Tính tới nay cũng đã lâu quá rồi, chẳng có
    cái gì dùng.

Vệ sĩ cường tráng trả lời.


  • Thoạt nhìn bên trong thôn không có ai.

Triệu Tuấn ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút.


  • Các ngươi lại đi kiểm tra tiếp, nếu không có gì dị thường, chúng ta có thể
    nghỉ ngơi ở nơi này một đêm

Đầu năm này bởi vì đủ loại ngoài ý muốn, toàn bộ thôn dân di chuyển hoặc đào
vong nhiều như biển. Thôn trống cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Nhiều
khi một trận ôn dịch hay bệnh truyền nhiễm xảy ra, cả một thôn liền di cư đến
nơi khác, để lại một cái thôn rách nát cũng là lẽ thường.


  • Rõ!

Một đám người bắt đầu chia ra kiểm tra bốn phía. Toàn bộ đám người quét dọn
hai mươi ngôi nhà một lần. Trong số hai mươi ngôi nhà này có một nửa bị hư,
nóc nhà không có lỗ lớn thì tường trong phòng bị sụp một góc to.

Triệu Tuấn dẫn người dọn sạch những ngôi nhà ở tạm được, sau đó phái người
quay lại thông báo cho đám người Nguyễn Dân Triết vẫn còn đi đường.

Không bao lâu sau, Nguyễn Dân Triết dẫn theo một đám người nhà, vội vàng lái
xe tiến vào thôn nhỏ này.


  • Có mấy ngôi nhà lớn hơn một chút, một người đi nhìn xem, sau đó phân phối,
    chấp nhận thì ở lại đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Nhớ an
    bài người gác đêm.

Nguyễn Dân Triết chỉ huy đám người, bắt đầu hạ trại.

Chỉ vài ngôi nhà hiển nhiên không đủ. Vì thế chủ yếu phân cho phụ nữ cùng trẻ
em. Miền Trung không giống những nơi khác, nhiệt độ chênh lệch trong ngày cực
lớn, vào ban đêm vô cùng lạnh, thậm chí có nơi còn bị đông thành băng. Bởi vậy
nên sơ ý một chút thì cũng rất dễ bị cảm lạnh.


  • Trong thôn có giếng nước, có thể đi múc nước. Bên cạnh là rừng cây, dẫn
    người đi nhặt chút cành khô. Còn nhìn xem phụ cận có thú rừng hay nấm gì
    không. Đừng đi xa quá, chú ý an toàn.

Trước kia Nguyễn Dân Triết cũng vào nam ra bắc, tự nhiên có kinh nghiệm, rất
nhanh liền an bài thỏa đáng cho cả trăm người.


  • Phái một người phi xe đi thành phố Tuy Hòa báo tin tức, liền nói trục bánh
    xe hư ở giữa đường, cho nên đi đường sẽ chậm hơn, sẽ đến muộn mấy ngày.

Nguyễn Dân Triết gọi một người vệ sĩ, phân phó.


  • Vâng, thưa ngài.

Một binh sĩ quay người lên xe máy, mang đủ thức ăn nước uống, vội vã chạy
nhanh về phía Tuy Hòa.

Lúc này trong thôn đã đốt một đống lửa, chuẩn bị nấu một nồi canh lớn.

Nguyễn Công Khải đi xuống xe ngựa, hoạt động thân thể một chút. Trong gia đình
Nguyễn Dân Triết, Nguyễn Toàn Thắng là con trai cả, năm nay vừa tròn hai mươi,
tính tình ngay thẳng, lại rất chăm chỉ, sau này có thể trở thành người đứng
đầu gia tộc họ Nguyễn. Nguyễn Công Khải là con trai thứ hai, mười tám tuổi,
trái ngược với người anh cả, tính tình hắn vô cùng bại hoại. Đứa con gái cuối
cùng của nhà này chính là Nguyễn Thị Liệu, mười sáu cái trăng tròn, rất trẻ
con.

Lần này, tiếp sau Nguyễn Toàn Thắng, Nguyễn Công Khải và Nguyễn Thị Liệu đến
thành phố Nha Trang cầu học. Thế nhưng Nguyễn Công Khải vốn không ra gì, hắn
chỗ nào chịu được cuộc sống học tập buồn chán, nghèo nàn? Thế nên hắn tìm mọi
cách, mọi lý do để giả bệnh, cuối cùng không có đi cùng Nguyễn Thị Liệu.

“Hắc hắc, thành phố Tuy Hòa phồn hoa hơn nhiều, Nha Trang so với nó thì có gì
vui? Đại ca Toàn Thắng nhất định ở Tuy Hòa vui đến quên cả trời đất. Nghe nói
bên kia có rất nhiều thuyền hoa, đến lúc đó khẳng định có chơi vui.” - Trong
lòng Nguyễn Công Khải nhộn nhạo, nhìn hai bên một chút.

Trên đường, hắn ngồi cùng Trương Thị Nguyệt Tú – bà con xa của vợ Nguyễn Dân
Triết – trong một chiếc xe. Cùng họ còn có Nguyễn Tài Thế, vậy nên trong xe có
chút chen lấn. Bất quá ngày ngày ngồi cạnh một Trương Thị Nguyệt Tú có khuôn
mặt quyến rũ, thân thể mềm nhũn, hơi hơi động chạm lại cảm thấy vô cùng tốt,
vì lẽ đó hắn trôi qua rất sung sướng.

Trương Thị Nguyệt Tú là họ hàng nhà gái bên ông ngoại Nguyễn Công Khải, trên
thực tế không có quan hệ máu mủ gì với hắn ta. Âu là do cha nàng làm ăn không
được, cả nhà nghèo khó, về sau mới nương tựa vào gia đình có gia đại nghiệp
đại của Nguyễn Công Khải, kiếm miếng ăn.

Nguyễn Công Khải vừa xuống xe ngựa, Nguyễn Tài Thế cũng theo xuống. Hai người
nhìn nhau một cái, vội vã đi ra nơi khác nói chuyện riêng.


  • Thế nào? Hương vị Nguyệt Tú như thế nào?


  • Không sai không sai, nàng ta chủ động hơn Nguyệt Lan rất nhiều, hương vị
    cũng đủ tươi đẹp.


Nguyễn Công Khải cười hắc hắc, thấp giọng nói.

Nguyễn Tài Thế là con ngoài giá thú của Nguyễn Dân Triết, được mang về nhận tổ
quy tông không tới ba năm. Ở Nguyễn gia, Nguyễn Tài Thế nổi danh là cái công
tử ăn chơi, gã cùng với Nguyễn Công Khải được người xưng là Nhị tú Nguyễn gia.


  • Không nói chuyện này, Chỉ Nhi đâu? Nhìn thấy nàng chưa?

Thời điểm gần đây, Nguyễn Tài Thế say mê Chỉ Nhi - một người làm của gia đình,
biết thế nên Nguyễn Công Khải trêu chọc.


  • Đang giúp đỡ thu xếp đồ đạc, ở bên xe của cha, ta nào dám đi?

Nguyễn Tài Thế chỉ chỉ về hướng kia.

Nguyễn Công Khải nở nụ cười trừ, không dám nói tiếp.


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #3