Người đăng: thuyvan9@
Trải qua một vòng tham quan và đánh giá tầng ngầm thứ 2, nàng có thế đại khái
xác định cái ổ chuột hiện đại này là một trung tâm chuyên nghiên cứu và chế
tạo ra những loại người mang dị năng hay còn được mọi người biết đến với cái
tên khoa học ‘‘Người Đột Biến /Siêu Nhân‘‘. Lũ chuột này chuyên chế tạo ra một
số loại gien đặc biệt được thông qua các loại thuốc vô nhân tính nào đó tiêm
vào cơ thể các đối tượng thí nghiệm với mục đích tạo ra các dạng Người Đột
Biến mà bỏ mặc hậu quả của những việc đó. Không quan tâm đến sự phát triển tự
nhiên, cũng vứt luôn quy phạm nhân tính hoặc nhân quyền. Tất cả những gì bọn
chúng quan tâm là danh và lợi song hành sau khi dự án này thành công.
Về danh bọn chúng có thể kiến tạo nên một hình tượng siêu nhân, một đấng cứu
thế nào đó để lấp liếm đi những hành động tội ác vô nhân tính của bọn chúng.
Về lợi, nếu dự án thành công, điều đó có nghĩa là bọn chúng có thể dùng những
sản phẩm vô tính của chúng để kiếm ra hàng ngàn, hàng tỷ tỷ tóm lại là gấp n
lần những gì bọn chúng đã bỏ ra.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy khó chịu như có hàng ngàn vạn con kiến độc đang
bò lổn ngổn và cắn xé trong thân thể nàng. Nhất là khi nhìn đến phòng thí
nghiệm và những dụng cụ thí nghiệm có chứa những phần cơ thể của các đối tượng
thí nghiệm thất bại được dùng để chế tạo ra thuốc trung hòa dược tính cho các
loại thuốc biến đổi gien đã được tiêm vào cơ thể các đối tượng thí nghiệm. Đôi
mắt nàng từ màu xanh lục chuyển dần sang màu tím rồi lại từ màu tím chuyển
sang màu đỏ sậm càng chứng minh tâm trạng của nàng hiện tại đang xấu đến cực
điểm. Nàng chỉ muốn một cái lật tay đem tất cả những thứ này quét sạch. Nhưng
hiện tại không cho phép nàng làm như vậy. Bởi vì nhiệm vụ của nàng còn chưa
hoàn thành.
Nhìn xung quanh gian phòng chứa đồ thí nghiệm, bỗng nhiên đồng tử của nàng co
rút lại, chỉ thấy trong góc phòng, nơi đặt một cái hộp thủy tinh, bên trong có
chứa một trái tim. Trái tim đó dường như vẫn cồn đang đập, dù rất nhẹ. Thật
khó mà tin được, một trái tim đã rời khỏi cơ thể chỉ được chứa trong hộp đựng
dung dịch tổng hợp nào đó mà vẫn còn đập. Một thứ chỉ tồn tại trong những câu
chuyện ma pháp hay tiểu thuyết viễn tưởng, vậy mà thực sự đang tồn tại. Nhưng
khó tin hơn là bên cạnh chiếc hộp đang ngồi một cậu bé.
Thấy có người tiến đến, cậu bé giật mình, ngẩng đầu trợn tròn xoe đôi mắt ngấn
lệ. Cậu bé, không nói đúng ra thì đó là linh hồn thể của một bé trai khoảng
mười tuổi đang tròn đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng. Sau vài giây hoảng hốt, cậu bé
biểu tình bỗng trở nên khiếp sợ vạn phần, bởi vì nó biết nếu là người bình
thường sẽ không thể nhìn thấy nó. Nhưng cái chị gái xinh đẹp trước mặt này
nhìn cũng không lớn hơn nó bao nhiêu lại thực sự có thể nhìn thấy nó. Một lát
sau như thoáng hiểu ra, cậu bé mở miệng hỏi:
- Chị ơi! Chị cũng tới đây tìm người thân sao?
Nàng im lặng đánh giá cậu bé một hồi, không nói gì. Bầu không khí yên ắng quỷ
dị. Cậu bé có lẽ do không cảm nhận được địch ý từ phía nàng nên lại đánh bạo
hỏi:
- Chị không tìm người thân, vậy chắc là một phần của chị mới bị người ta lấy
đem đến đây sao? Hôm qua em thấy người ta mới đem 2 cái lọ đặt trên kệ bên kia
kìa.
Thằng bé lại chỉ chỉ về bên trái, bên đó có mấy cái kệ sắt có vẻ còn trống, mà
trên một cái trong đó có 2 cái lọ thủy tinh đựng các bộ phận nội tạng.
Thấy nàng vẫn nhìn nó không lên tiếng, nó bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp chị
gái xinh đẹp này. Chắc có lẽ chị ấy còn chưa rõ mình đã chết, hoặc là chị ấy
không tin mình đã chết nên mới không thể nói được. Nhìn thấy biểu cảm của cậu
bé biến đổi, nàng dĩ nhiên hiểu nó đang nghĩ cái gì. Một Ma Linh Dẫn đại nhân
vĩ đại như nàng lại bị một linh hồn thể của một đứa bé tỏ ra thương hại. Cái
này có tính nàng làm Ma Linh Dẫn thật thất bại hay không.
Nhìn vào khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn còn có vệt nước mắt của cậu bé
này, không hiểu sao nàng có cảm giác có cái gì đó trong tâm linh nàng đang
động đậy. Cảm giác này đã rất lâu rồi nàng không còn cảm thấy nữa. Trong một
giây nàng bỗng thấy hoảng hốt thất thố. Có cái gì đó trong tâm linh nàng đang
bị dẫn dắt ra. Một kí ức thật mơ hồ xa xôi bỗng hiện ra. Từ rất rất lâu trước
kia, đã từng có một đôi mắt cũng to tròn như thế, cũng ngước nhìn nàng như
vậy.
- Chị ơi! Chị bị sao vây?
Bỗng nhiên một giọng nói vẫn còn non nớt đánh thức nàng từ trong kí ức mơ hồ.
Trở lại với hiện thực, con mắt nàng nhìn cậu bé bỗng trở nên thật nhu hòa.
Nàng khẽ mỉm cười với nó rồi hỏi:
- Em tên là gì?
- Em là Karl. Cậu bé khẽ đáp lại.
- Em ở đây làm gì vậy? Chỗ này tối như vậy em ở một mình không sợ sao?
- Em không sợ, em không phải ở một mình, em ở cùng anh hai của em. – Giọng
nói yếu ớt của cậu bé lại vang lên, dù không hùng hồn nhưng lại mang theo một
sự kiên quyết đến cố chấp.
- Anh hai của em? Cậu ấy đâu? – Nàng lại tiếp tục hỏi. Trong giọng nói mang
theo một sự thân thiết như chị hang xóm nhà bên vậy. Đến chính nàng cũng không
nhận ra giọng nói của mình trong chốc lát mà đã trở nên thật ấm áp mềm mại.
- Anh ấy ở đây này.- Nói xong cậu bé giơ ngón tay chỉ về phía cái hộp đựng
trái tim còn đang nhảy lên bên cạnh.
Nàng khẽ giật mình, cậu bé nói trái tim này chính là anh hai của cậu bé. Nói
như vậy là kể cả anh hai của cậu bé cũng đã là một thí nghiệm thất bại.