Người đăng: Emghalco
Ở một nơi hỗn độn, một tia mảnh vỡ linh hồn nho nhỏ yếu ớt cùng một viên cầu
màu đen nhìn nhau đối diện. Và chỉ trong nháy mắt thì cả hai nhanh chóng quay
tròn và dính chặt lại nhau. Sau đó bắn thẳng về một không gian khác kỳ bí.
.............................................................................................
Trần Thiên Vũ hắn mơ màng tỉnh dậy. Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi,
từ lúc chiến đấu khiến Nguyên Anh bản thân tan vỡ thì đây là lần đầu tiên hắn
có được sự tỉnh táo để suy nghĩ.
" Đây là đâu? " Thiên Vũ cảm nhận được sự khác thường từ trong cơ thể đến từ ý
thức của mình. Hắn cảm nhận cơ thể của bản thân mình rất nhỏ yếu, dường như
chỉ có một chút sức lực để huy động mà thôi.
Đưa ý thức từ đại não đến thị lực của bản thân, Thiên Vũ hắn bắt đầu mở ra đôi
mắt của mình để dòm ngó mọi thứ xung quanh.
" Đây là bào thai? " Chỉ thấy xung quanh là một màng chướng mỏng manh, cả cơ
thể hắn nhỏ bé đến tận cùng. Bên cạnh hắn là một đứa trẻ con ngang ngang hắn
chưa hoàn thiện đang ngủ say, cả cơ thể trông rất yếu ớt. Tất cả những điều
này khiến một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu của hắn.
Biết được trạng thái của mình bây giờ nên Thiên Vũ cũng khá bình tĩnh, ít nhất
không rơi vào tình trạng tan biến vào hư vô.
Cảm nhận được thân thể của mình vô cùng yếu đuối và cả Tiên Thiên lực lượng
cũng rất là ít ỏi khiến cho Thiên Vũ hắn rất là bất mãn. Dù biết là Ma Đạo thì
không quá chú ý đến thiên phú nhưng dù sao càng mạnh thì càng tốt nên hắn muốn
tạo cho mình một khởi đầu tốt ngay từ bây giờ.
Bắt đầu nhớ lại ký ức của bản thân mình về kiếp trước, Thiên Vũ bắt đầu sàng
lọc ra pháp quyết tu luyện cho bản thân mình. Hắn chọn một môn công pháp giúp
tăng cường Tiên Thiên lực của bản thân bằng một môn công pháp tu tiên khá là
cao thâm - Tiên Thiên Thôn Viêm Công.
Tiên Thiên Nghịch Hồn Quyết là một công pháp yêu cầu thiên phú tu luyện rất
cao vì cần phải hiểu được ý nghĩa của nó từ sâu trong linh hồn của mỗi người.
Vì có linh hồn kiếp trước nên hắn không quá lo lắng do đã từng học tập và
nghiên cứu nó rất sâu, thậm chia hắn đã biết được thâm ảo của 9/ 11 tầng trong
Tiên Thiên Nghịch Hồn Quyết mặc dù tu vi còn chỉ tu luyện được tầng thứ 5 do
thiên phú tuyệt đỉnh.
Với kinh nghiệm sẵn có của mình, Thiên Vũ dễ dàng tu luyện được tầng thứ nhất
sơ kỳ để nhập môn. Hắn cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuyên qua từng ngóc
ngách trong cơ thể, Tiên Thiên lực lượng cũng dần dần đề cao lên nhanh chóng.
Và chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn lấp đầy các lỗ trong kinh
mạch của hắn.
Sau khi đã có được đầy đủ Tiên Thiên Lực thì Thiên Vũ bắt đầu cải tạo máu thịt
cùng xương cốt trên cơ thể của bản thân để tạo thành Tiên Thiên Tiên Thể mà dễ
dàng tu luyện hơn.
Thiên Vũ rót từng tia Tiên Thiên Chi Lực vào cơ thể khiến hắn gần như muốn từ
bỏ nhưng mà vẫn cố gắng chịu đựng. Nó không phải là nỗi đau đến từ cơ thể mà
là từ linh hồn.
Do Nguyên Anh vỡ nát khiến linh hồn của hắn trở nên rất yếu đuối, thậm chí
không bằng một tên Trúc Cơ Kỳ nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với trẻ sơ sinh gấp
ngàn lần nhưng vẫn cảm thấy đau đớn không chịu nổi đủ để hiểu được sự đau đớn
nó đến dường nào.
Hắn cứ lặp đi lặp lại việc này không biết bao nhiêu lâu trên toàn cơ thể nhỏ
bé của hắn cho đến khi hoàn toàn xong xuôi thì mới có thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cơ thể nhỏ bé giờ đây đã cường tráng hơn rất nhiều, Tiên Thiên Lực cũng là gần
như gấp 10 lần so với lần trước. Hơn nữa Thiên Vũ còn cảm nhận kinh mạch mở
rộng gấp nhiều lần so với trước khiến hắn phải thở dài với cái Tiên Thiên Tiên
Thể này.
Hắn có được một khởi đầu tốt đẹp như thế thì không quên mất người anh em song
anh bên cạnh mình trong bào thai của mẫu thân tiện nghi này. Hắn cảm nhận được
sự yếu đuối của đối phương thậm chí còn hơn cả bản thân mình hồi trước, yếu
đuối đến mức tận cùng thậm chí là Tiên Thiên Lực cũng chỉ có một tia nhỏ nhoi,
chỉ vừa đủ điều kiện để tu luyện mà thôi, hoàn toàn không thể nào có được
thành tựu quá cao.
Cố duỗi cánh tay nhỏ bé của mình đặt lên người đối phương, Thiên Vũ bắt đầu
vận chuyển Tiên Thiên Nghịch Hồn Quyết đưa một tia Tiên Thiên Lực của đối
phương. Hắn truyền thẳng vào bên trong để nâng lên Tiên Thiên Lực cho đối
phương để tăng lên thiên phú tu luyện ngay khi còn được ở trong bào thai.
Truyền được khoảng một chút thì hắn cảm giác như thân thể của mình xảy ra vấn
đề, một luồng sức mạnh như kéo hắn ra khỏi nơi đây và kéo hắn đến thế giới
mới.
................................................................................................................................
" Phu nhân, là một đứa bé trai, trông vô cùng khỏe mạnh và rất giống lão gia!"
Bỗng một giọng nói vang lên khiến Thiên Vũ còn đang ngơ ngàng cũng giật mình
nhìn lại. Hắn thấy được một phụ sản cũng đang sinh đẻ đang nhìn mình, và âm
thanh vang kia là từ một người hầu bên cạnh ả.
Hắn cảm nhận được đối phương cũng không phải là mẫu thân ruột thịt của bản
thân mà là một người hoàn toàn xa lạ, không, chí ít còn có chút gì đó khá quen
thuộc. Có lẽ là vợ hai hoặc chính là vợ cả của lão ba tiện nghi của hắn.
" Phu nhân, lại là một đứa bé trai, nhưng mái tóc màu xanh lam, có vẻ như
huyết thống không quá tinh thuần." Âm thanh mang theo sự khinh bỉ của một tì
nữ khác vang lên, lần này là chuyện của đứa bé khác, hắn cảm nhận được đó
chính là đệ đệ của mình. Vì Tiên Thiên Lực của đứa bé đó tỏa ra quá quen
thuộc, cứ như là một phần trong thân thể của chính bản thân hắn.
" Vậy thì lấy đứa bé đầu đi, ta cảm nhận được nó tương lai mạnh hơn cả Hoa Bân
của con. Ta muốn nuôi dưỡng nó, nó có thể là tương lai của nhà Công Tước chúng
ta. Nhưng thân phận của nó sẽ là do một người thiếp thân tiểu thiếp của chồng
con chứ không phản là do ả sinh ra." Bỗng một người đàn ông trung niên cao to,
lực lượng xuất hiện. Mái tóc vàng óng ánh và gương mặt nghiêm nghị nhìn người
phụ sản rồi mở miệng nói, sau đó ôm hắn trong lòng rồi bước ra khỏi căn phòng
này.
Trong lòng bàn tay thô ráp nhưng lực lưỡng của người trung niên, Thiên Vũ cảm
giác khá là sợ hãi. Nhưng cái cảm giác thân quen giống như từ bên trong huyết
mạch khiến nôi sợ ấy hoàn toàn biến mất. Có lẽ là sự tin tưởng vào thân nhân
của thân thể này, hắn suy đoán chắc người trung niên này là gia gia hoặc đại
bá thể loại gì đó của hắn khi nghe hắn nói chuyện.
Nhưng mà cảm giác mệt mỏi và đói bụng khiến hắn rất khó chịu. Ngước nhìn người
trung niên cao lớn vài lần bằng đôi mắt tròn xinh xắn, Thiên Vũ hắn cũng làm
ra quyết định.
" Oe Oe Oe Oe Oe...............!" Hắn đã khóc, đúng vậy, thật sự là hắn đã
khóc. Nói đúng hơn là do quá đói nên hắn mới phải giả khóc mà để có cái ăn,
hắn cần nạp năng lượng vì thân thể bắt đầu truyền đến cảm giác rã rời và mỏi
mệt.
" Ám Thập! Ngươi, đem đứa trẻ này vào hang của một con Bạch Hổ Vạn Năm cái vừa
đẻ ở trong rừng phía tây, rồi bảo là nuôi dưỡng nó dùm ta! Nhớ là phải bảo vệ
an toàn của hắn! " Bỗng trung niên cao lớn nhìn hắn rồi nở nụ cười, một nụ
cười rất nguy hiểm. Sau đó lại gọi ra một người mặc quần áo màu đen để nói
chuyện rồi đưa hắn cho tên đó.
Nhưng mà cơn mệt mỏi lại truyền đến khiến ý chí của Thiên Vũ bắt đầu mơ hồ. Mí
mắt của hắn không tự chủ khép lại được, hắn đã ngủ trước khi vào vòng tay của
tên mặc áo đen đó.
....................................................................................
Không biết qua bao nhiêu lâu, khi Thiên Vũ tỉnh lại chỉ thần cả người phấn
chấn vô cùng, sức lực ít ỏi của bản thân cũng đã hoàn toàn khôi phục lại được
như cũ.
Hắn mở nhẹ ra đôi mắt ngọc của mình, rồi ngước nhìn lên trên thì thấy hắn đang
ở trong một vong tay của một con cọp. Đúng, là một con siêu siêu cọp, một con
cọp vô cùng khổng lồ.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Vũ có thể thấy được sự yêu thương bên trong mắt nó
đối với hắn. Thấy nó hé miệng ra khiến hắn giật mình, đừng nói là hắn sẽ vào
miệng cọp nhé, lại là một con siêu cọp nữa chứ.
Nhưng đáp trả cho nỗi hoang mang của hắn là một sự nhầy nhớp kinh người, đó là
do hổ mẹ trước mắt liếm nhẹ lên người hắn. Hắn cảm nhận được sự yêu thương vô
cùng và sự chăm sóc qua mối cái liếm của đối phương.
Nhưng dù thế hắn vẫn không thể chịu đưng được sự nhầy nhóm ấy mà chống trả.
Hai tay hai chân cố gắng mà đung đưa, như là một sự ngụ ý bảo là thôi đi.
Có vẻ là hổ mẹ cũng rất là linh tính, hắn dường như là có thể hiểu được là
Thiên Vũ khó chịu và không thích như vậy. Thế nên nó nhẹ nhàng mở miệng gắp
hắn lên rồi bỏ vào cái tổ êm bằng nhung rất mềm mại để cho hắn nghỉ ngơi. Cứ
như vậy sự mềm mại khiến Thiên Vũ hắn cũng chìm sâu vào bên trong giấc ngủ, có
vẻ như là bộ thân thể nhỏ bé này quá là phiền phức đối với một người như hắn.
Chương 2: Năm Năm Trôi Qua!