Khó Đoán


Người đăng: avatams

"ui may quá, nữ nhân điên cuồng này chắc định dùng bí pháp liều mạng nha "

Trần Quân quay đầu nhìn lại, hồng y thiếu nữ sau lưng không biết tự lúc nào đã
xuất hiện một trung niên lớn tuổi.

Người này mặc một bộ hỏa bào

,trên có thêu một đoàn hỏa linh rực rỡ, so với mấy tên Hỏa Linh tông rõ ràng
giống nhau nhưng càng cao quý, xem xét trung niên này chí ít cũng là bậc
trưởng lão.

Hơn nữa từ chân khí hắn toát ra khi trấn áp bí pháp của nữ nhân điên kia lại
là kiếm Vương đỉnh cao . đang tận lực đè ép táo bạo cô nàng .Thiếu Nữ kia cũng
có vẻ phối hợp yên tĩnh nhắm mắt.

" chậc chậc, cái này Hỏa Linh Tông định làm gì nha, xuất động bao nhiêu cao
thủ rồi, không nhẽ định cướp dâu ư "

Trần Quân có chút hão huyền xuy đoán

đang khi hắn trầm tư suy diễn rông rài, Sở Vân Thành len lén đi tới, dùng tay
trọc trọc lưng Trần Quân mấy cái, giọng nói khẩn trương

- ê ê, nhà quê, còn đơ ra làm gì, kiếm vương đó, mau chạy

Vừa nói, hắn còn làm ra động tác rón rén bước ra xa ,đây là định chuồn thật

Trần Quân sờ sờ mặt, sau đó cười quái dị, vươn vội tay ra giữ chặt lấy tay Yêu
Nhân đang rón rén lẩn xa kia ,hắn giọng trêu tức nói ra

- tại sao phải đi nha, tiểu gia ta đội trời đạp đất, quyết không làm con rùa
rụt cổ như ngươi, có đi thì con ô quy nhà ngươi đi đi

- quác, ai là ô quy, không phải chỉ kiếm Vương sao có gì to tát, xem đây

Sở Vân Thành trợn mắt phản bác, nhất quyết không chịu làm ô quy để tên nhà Quê
khinh bỉ

Trần Quân khinh thường liếc hắn,không nói ý cười đầy mặt, nhìn cực muốn ăn đòn
????

Sở Vân Thành tức điên lên, không thèm để ý tình thế, chưa cho Trần Quân chút
suy nghĩ, Yêu Nhân quay sang phía sắp khôi phục Áo đỏ thiếu nữ với tên Kiếm
Vương kia ngữ ra kinh nhân, dọa quả tim nhỏ của Trần Quân suýt nhảy khỏi ngực

- bà cô kia, tỉnh đi, ta thay tên khốn kia nói mấy câu

Thấy thiếu nữ kia cũng an ổn không còn táo bạo linh khí thoát ra, xem ra cũng
ổn rồi ,Trung niên phía sau mắt nhắm lại vẫn đang điều tức ,dáng vẻ tiêu hao
quá lớn

- khà khà, ban nãy thật sự là hắn đặt mặt còn ngươi phi lễ hôn hắn, ừ bây
giờ hắn đòi bồi thường nha

Trần Quân suýt cắn vô lưỡi " méo gì có, tiểu gia muốn bồi lúc nào, đây không
phải đổ thêm dầu vào lửa sao ????, yêu nhân lại gây chuyện rồi, biết thế đạp
quách hắn đi cho lành "

- Ngươi là ai vậy, có thể hay không nói tiếng người? lại ẻo ẻo lả lả ,thật
cùng một giuộc với nhau

Linh Nguyệt Như khó chịu, không vui nói, đánh giá một chút Sở Vân Thành, mắt
vẫn nhìn tròng trọc phía tên vừa hôn nàng như muốn băm Trần Quân ra trăm mảnh
vậy .Trần Quân không có ý tứ huýt sáo nhìn xung quanh

Yêu Nhân cạc cạc cười, một mặt cao ngạo cười nói:

-Ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai? Các ngươi là cái nào môn phái nhỏ chạy đến nhà quê?

-Ngươi mới là môn phái nhỏ nhà quê đây? Vừa nhìn liền biết không cái gì giáo dưỡng, lẽ nào cha mẹ của ngươi đã không dạy ngươi nói như thế nào, làm người như thế nào sao?

không hề yếu hạ phong Linh Nguyệt Như phản bác.

Sở Vân Thành sắc mặt khó coi, lãnh ngạo nói

-Nếu không phải nể mặt tên nhà quê kia, bản công tử ta nhất định đem quần áo ngươi bới, vứt đi ra bên ngoài!

" ây gia đại ca ,ta sai rồi chúng ta đi thôi." Trần Quân run run nói ngăn lại
khẩu chiến hai người, hắn có chút cầu xin kéo Sở Vân Thành ra.

"Hừ! Không có giáo dục. Tên Khốn Khiếp bản tiểu thư cho ngươi đi rồi sao " hừ
lạnh một tiếng, Linh Nguyệt Như không bỏ nói.

Sở vân Thành cùng Trần Quân vừa muốn đi, hồng y thiếu nữ xung quanh gần chục
tên đệ tử, chính là chặn lại đường đi, một tên trong đó thanh niên mặc áo
xanh lạnh lùng nói:

- Mau Hướng về sư muội bồi tội.

Trần Quân nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo xanh nói

- Ngươi vẫn là xem trọng sư muội của ngươi đi, nơi này may là có trưởng bối
không phải vậy dựa theo nàng như vậy một đường cắn xuống, không biết ra ngoài
, còn có thể hay không thể an toàn về nhà."

- Ngươi nói ai cắn người đây? Ngươi dám mắng ta? Khốn khiếp ban nãy tên mù
nào đâm ta ,hôm nay ta không hài lòng ngươi đừng hòng chạy, ỷ tu vi cao chút
lại còn dám phi lễ ta nữa

Hồng y thiếu nữ không thể nói lý nhìn chằm chằm Trần Quân nói.

- Nguyệt Như, mau dừng lại

Đang lúc Trần Quân muốn phản bác, trung niên nhân vốn đang điều tức tỉnh lại,
giọng hữu lực, uy nghi nói ra, Sau đó Trung niên này bước lại gần nhìn Trần
Quân hơi chắp tay chào

- ta cứ thấy quen quen ,thì ra là Nhật Lương hoàng tử ,nha không phải là phò
mã chứ, lần trước xa xa thấy phong thái của hoàng tử ,nay gặp thật hân hạnh

Sở Vân Thành thấy Trần Quân không hiểu ứng đối vội huých hắn cái, ra hiệu chắp
tay.
Trần Quân không để mất lễ tiết cũng chấp tay chào ha ha cười ????

- đâu có, đâu có, chuyện ta với điên a a cô nương đây

biết hắn muốn nói gì Trung niên vội khoát tay ra hiệu

- là hiểu nhầm thôi, thiếu tông chủ cũng không có gì, nói ra thì còn nhờ
Hoàng tử nương tay nữa

Linh Nguyệt Như cũng giật mình khi biết thân phận tên khốn chiếm tiện nghi
mình ,cái gì thất hoàng tử lịch sự tao nhã trứ, toàn là đánh rắm, tên khốn
khiếp này, nghe trung niên thế hừ hừ không vui ,nhưng dù sao đây cũng là thúc
thúc nhìn mình lớn lên, không tiện bộc lộ ,miệng đẹp gằn từng chữ

- hiểu nhầm ? Làm gì đơn giản vậy ha ha

- cũng không có gì, bây giờ chúng ta còn có việc gấp ngày sau bái phỏng, cáo
từ

Trần Quân chắp tay bái ,sau đó kéo nhanh Sở Vân Thành chuồn mất trước cái nhìn
giết người của Linh Nguyệt Như

chạy thật xa, Sở Vân Thành hai tay vỗ ngực, thở dài ra một hơi

- ui, thật thoải mái nha, không ngờ cái thân phận hoàng tử của ngươi có lợi
như vậy, kiếm vương cũng không muốn đắc tội với, ài số ta cũng thật thảm
,không ngờ có ngày, đứng trước kiếm Vương thôi mà cứ phải lo trước lo sau

- yêu nhân ngươi mới dọa chết ta ý, ban nãy ta không kéo ngươi chắc đã lao
vào đánh nhau với người ta rồi, thật là, gan to bằng trời mà

...

Sắp tới hôn lễ, trong hoàng cung của Vân hỏa vương đình cũng náo nhiệt, từ
trong hoàng cung tới bên ngoài hoàng thành cũng đều trang hoàng lộng lẫy

khắp nơi đều là vải hoa đỏ, chữ hỉ kết hôn, cả cái Hỏa Vực cũng đều chuyển
động, các gia chủ, đại thế lực các nơi nhộn nhịp về đế thảnh tham dự hôn lễ .
Hoàng Thành vốn vô cùng rộng lớn chẳng mấy chốc đã trật kín

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của mọi người, Sở Vân Thành cùng Trần Quân lại
đang ngồi ngán ngẩm thở dài " thật sự người tính không bằng trời tính nha "

- Nhật Dạ Quốc lại cử người tới, xem ra phải nghĩ cách khác thôi

- ài, đau đầu a, chẳng lẽ liều mạng sao

ae like và vote 10* nha ????????????????????????????????????????????????


Ma Đạo Tàn Đế - Chương #62