Người đăng: avatams
Bên trong Kiếm Hồn công hội là đại sảnh tràn đầy náo nhiệt người người ra ra
vào vào rất nô nức tấp nập
giữa đại sảnh là một chiếc bảng to lớn chia làm 5 màu sắc xám, đồng, bạc ,kim
,tím
trên bảng ghi chi chít các nhiệm vụ ,khu màu xám và đồng là nhiều người nhất
trên bảng cũng ghi nhiều hơn
màu bạc kim thì có rải rác vài cái nhiệm vụ, khu màu tím thi không có cái nào
nhiệm vụ cả
Trong đại sảnh phía cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh ,dáng đi khượng khịu
,đấu bồng đen che kín thân hình, không ai khác ,đây chính là Trần Quân giả
trang
Hắn lúc này đang đau đớn vì cái hình tượng của mình, vừa nãy lúc bước chân vào
cửa công hội do bậc thềm hơi cao hắn phải cố gắng mãi mới không có để chân cho
chạm vào bậc thềm đó
đứng trên giày giả gỗ hắn không thể bước qúa cao được với lại tiểu chân ngắn
của mình cũng thật quá ngắn
Mỗi bước đi hắn đều phải kéo dài hết cỡ tiểu chân, để đi trông giống như một
người bình thường
Con đường này thật là một sự khảo nghiệm không nhỏ với độ bền chiếc quần hắn
đang mặc
chỉ mong tên bán vải không lừa mẹ hắn vải này thật sự có thể bền vững, dù kéo
không dãn ,cắt không đứt, chớ để cao thủ như hắn phải mặc quần rách lộ tiểu
jj trở về
Có dài tới mấy, có xa tới đâu rồi cũng qua cuối cùng Trần Quân cũng lê bước
tới quầy đăng ký dong binh của công hội.
Vừa tới nơi hắn dùng hết diễn kỹ của mình để cho khí thế có thể thâm trầm hơn
chút
' cao thủ tịch mịch a '
cái cổ hất lên thật cao, hừ hừ nhẹ ,phảng phất lão tử vô địch thiên hạ
cặp mắt phóng ra cái nhìn mà hắn nghĩ rằng kinh khủng nhất nhìn về phía nhân
viên của công hội,
trầm trầm nói ra
- "ta muốn đăng ký dong binh"
sau đó đưa lưng về phía quầy chờ đợi cái nhìn sùng bái và tiếng nói nịnh nọt
xin mình, một cao thủ tuyệt thế đăng ký dong binh như thế nào
-" ngươi nhầm! nơi này chỉ phục vụ dong binh đón nhận nhiem vụ với thu lão ghi chép,muốn đăng ký ra quầy bên kia "
Đang tư tư sung sướng Trần Quân nghe thế giật mình ,thấy đau răng
'không phải trong truyện đều như vậy sao cao thu phải có đặc quyền chứ
với lại đây là thế giới thực lực vi tôn sao tên này chả có vẻ gì là sợ hãi cả
'
Không nén nổi hiếu ki hắn cố lộ ra trấn tĩnh, tự vấn " trả nhẽ ta nói chưa đủ
to''
Phục vụ viên nghe xong nhưng chỉ ngoái đầu nhìn ,tiếp tục công việc soạn vụ
của mình, Trần Quân thấy vậy lòng hơi giận dữ ,nhấn mạnh thêm lần nữa
- " ta là cái cao thủ"
-
"ta là cao thủ"
lần này phục vụ viên cũng đàng hoàng trả lời hắn
-" có nhìn thấy góc kia sao ?
hai người đó là kiếm sư nhưng vào đây gây chuyện đã bị công hội bắt về làm hộ
vệ 1 năm, nếu ngươi thấy mạnh qúa bọn họ, có thể bước qúa kiểm tra làm luôn
dong binh a "
Phục vụ nói xong, coi hắn không tồn tại tiếp tục công việc của mình
Trần Quân hồi thần lại thất kinh, hắn cũng biết dong binh công hội vô cùng có
thế lực, nhưng không ngờ khoa trương như vậy a, cầm kiếm sư đương hộ vệ
' quá con mẹ nó nguy hiểm rồi'
nhìn xung quanh thấy góc nam, có hai tráng hán hình thể to lớn, tu vi kiếm
sư nhất giai đang xầm mặt canh cửa
soi lại bản thân mình ,tiểu chân ,tiểu tay tu vi cũng chỉ ngang ngửa, tiểu
thân này cũng không đủ người ta bóp
- Thôi đi ! tiểu nhân không chấp đại nhân
sau đó ê ẩm xếp hàng đăng ký dong binh
'sau này đừng để ta có cơ hội nhất đinh cho cái công hội này đẹp mặt,gặp ta mà
không để ý tới ,đáng chém'
Cuối cùng cũng tới phiên đăng ký của hắn nhân viên hỏi vừa nghi vào số sách
Tên kiếm ảnh
Giới tính nam
Tu vi kiếm sĩ 3 tầng. quê ..
..Dù sao cũng không thể dùng tu vi thật ,tên thật gặp người được
ở trong bao nhiêu truyện hắn xem, không phải là thiên tài thì luôn gặp khó
khăn sao nào là âm mưu, sat thủ, mỹ nhân kế...
'nghĩ mà sợ cứ làm cao thủ ẩn danh thôi '
Lúc nào vui vui ra khoe khoang chút, có gì cứu mỹ nhân hay cướp của, tế
nghèo cũng được như vậy có phải nhiều thoải mái sao, tiêu dao không vướng bận
cũng là mục tiêu đời này của hắn
Nhận lấy huy chương màu đồng bên trên có 1 vạch đại biểu cấp bậc của hắn bây
giờ thanh đồng nhất giai ,dong binh phân làm thành
Thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, hắc ngọc, tử thạch và đế thạch
Mỗi giai phân 9 nấcnấc
Dựa vào điểm cống hiến với số nhiệm vụ mà thăng cấp, nghe nói cả cái để đô chỉ
có một tên Bạch Ngân dong binh ,tu vi cao tuyệt, độc lập độc hành, vô cùng
thần bí
.Nhưng điều đó Trần Quân giờ phút này cũng chẳng quan tâm, hắn bây giờ đang
đau khổ bước ra ngoài mấy lần suýt trượt chân ngã xuống mà vẫn phải duy trì
cái hình tượng tuyệt thế của mình
- Xoat x.xx .. ui
'trời ak '
âm thanh như tiên âm vang vọng trong đầu Trần Quân
tràn đầy wtf qua lại quần hắn đã tan phía dưới mát lạnh KHÔNG kịp lo nhiều ,
cái gì cao thủ phong độ đi chết đi thôi .Hai tay che đũng quần ,người khom lại
Hắn cướp đường chạy như bay vào cái ngách gần nhất, thay vội quần áo mới cảm
thấy an tâm
' lần này mất mặt về tới nhà bà ngoại rồi may không ai nhìn thấy'
nghĩ cái gì ,cái đó tới trên bờ tường lúc này ngồi vắt véo một bé gái ,hai mắt
to đen, mày ngài môi đỏ thuần một sắc tiểu mỹ nhân
lúc này đang bụm miệng của mình đôi mắt sáng ngời hiếu kì mở to nhìn hắn.
4 mắt trạm nhau ,viên huy chương dong binh hắn rơi xuống đất,tiểu nữ hài càng
kinh ngạc ,hết nhìn viên huy chương lại nhìn hắn
Trần Quân đầu đầy fuck đảo quanh sau đó thét lên ê chề
- aaaaaaaAA sắc nữ
tiếng kêu ai oán ,người người đồng tình tan nát con tim, tím tái tâm hồn
Trần Quân Mặt đầy bi phẫn
' oi oi!! Bao năm gìn giữ và bảo hành không ngờ tới đây lại thất thủ về tay
tiểu nha đầu này. Đáng chết a '
Hắn hầm hầm nhìn tiểu nha đầu cố gắng nặn ra giọt nước mắt
- Khốn khiếp, ngươi là ai, mau đứng lại cho ta
Trần Quân khí thế hầm hổ dọa sợ tiểu nha đầu co chân chạy mất
- A ...a ta không thấy gì a ,đừng theo ta
Chắc do quá hoảng sợ một chiếc ngọc bội trên người tiểu nha đầu rơi ra
Trần Quân cũng bi phẫn
'ui mẹ ak, xem xong không tra tiền '
thế rồi nhặt lấy phiến ngọc bội vứt vào ngực nhanh chóng bỏ đi khỏi cái ngách
đau thương này
Trần Quân theo đường cũ phản hồi thì gặp lý thị mẫu thân của mình ,gương mặt
hốt hoảng rơm rớm nước mắt cùng các hô vệ và gia đinh đang bốn phía tìm kiếm
hắn.
Vừa trông thấy hắn bình yên lý thị oà khóc xông lên ôm chặt lấy hắn nức nở
trách cứ
- " tiểu quỷ đáng chết dọa chết mẫu thân ngươi rồi.'
' về nhà cấm ra ngoài luôn'
- khụ khụ ,ui da
Trần Quân nhanh nghẹn chết mất
' ôm chặt thế này sao mà sống được '
hắn cũng không muốn thành cái kiếm sư đầu tiên bị ôm mà chết ,qúa biệt khuất
mà
Nhưng trong lòng vẫn rất cảm động tận hưởng tình yêu từ mẫu thân của mình
Sau phút súc động Lý thị lấy lại tinh thần cắn răng kéo ngay quần hắn xuống.
- " bang bang.."
- a đau ,đừng đánh ta a hu hu
Lần này tới phiên Trần Quân khóc rồi, đời đời anh danh hủy hết, sau này sao
mà lăn lộn trong phủ đây
'thật mất mặt mà'
Đánh xong, lý thị hăm dọa thêm vài câu nữa, Trần Quân giả bộ sơ hãi cam đoan
Nàng mới ôm hắn vào lòng quay lại Trần gia
Vừa về tới phủ, thoát ra ôm ấp của mẹ mình . Trần Quân nhanh chóng chạy về
phòng của mình vết thương vừa nãy qúa lớn, nếu không sớm ôn định, chắc hắn
chết vì ngại mất
Cũng may hai nha hoàn tiểu khuyết và tiểu nguyệt còn nhỏ cũng không coi là
việc gì ,hắn mới yên tâm
Cha của Trần Quân đang kinh doanh bên ngoài phải 1 tháng nữa mới trở về ,thế
là hắn được thoải mái thêm vài ngày nữa vì mỗi lần trơ về cha luôn bắt hắn học
kinh thương nào là đồ cổ ..thư từ..
Hắn thì thật nhận biết chúng nhưng chúng lại không biết hắn.thật sự phiền toái
hắn ghét học hành kiếp trước cũng thế kiếp này cũng vậy thời gian rỗi ngủ xong
ăn, ăn xong lại tu luyện chút, ngày tháng sao mà tuyệt vời.
( cảm ơn ae vote 10 ,*, ae haỹ đóng góp ý tưởng phần binh luận,muốn nv thế nào
,yêu ai,thậm chí phá têm khi nào °nếu thấy hay và phù hợp mình sẽ viết thêo
đó) thank a