Người đăng: avatams
Không bao lâu, mặt trời nặn ,đêm tối tràn ngập hoang mạc,gió cũng lạnh hơn
trái ngược hoàn toàn với khô cằn ban ngày
“Dừng lại!” Trần Quân đột nhiên khẽ quát, thần sắc ngưng trọng: “Phía trước…
có yêu thú cường đại đang tới, không xong, đã qua tới rồi!”
Cả đoàn người sững sờ dừng việc đang làm,, nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn có tu vi cao hơn so với tất cả những người còn lại, nên có thể cảm giác
được dị động trước tiên cũng là chuyện đương nhiên.
phía xa đêm tối thú tru ,đất động rầm rầm,xem ra có yêu thú tới,số lượng nhiều
“Không phải nói sẽ không đụng phải bầy thú sao?” một kiếm sư quát
lòng người bàng hoàng,Trữ Băng Vân lạnh lùng liếc người kia: “Lần này là ngoài
ý muốn, yêu thú hoạt động, đâu có ai đoán được chúng sẽ xuất hiện ở đâu.”
-Mọi người cảnh giới ,sẵn sàng chiến đấu
Nàng hét to lên Cảnh báo
Trữ Băng Tĩnh cùng Trữ Băng Vân hai tỷ muội bao ở vòng giữa, cạnh Trần Quân và
tên béo ,việc tốt chẳng chừa ai ,hắn phải chốn vào giữa cho an toàn
“Tần Tuấn ca, có ta cùng nhị tỷ không phải lo lắng,ta bảo vệ ngươi a!” Trữ
Băng Tĩnh biết linh thú cường đại rất đáng sợ lại thấy hắn núp sâu vậy tưởng
sợ hãi nên trấn an hắn
Lắc đầu, Trữ Băng Vũ cười khổ: “Hi vọng… không phải yêu thú cao giai, nếu
không phiền toái còn lớn hơn.”
Mọi người tỉnh ra, mặc kệ là dong binh hay hộ vệ đều vội tụ lại, kết thành
trận hình phòng ngự, chú ý cẩn thận chuẩn bị ứng phó với đàn thú.
“Hy vọng vận khí chúng ta không đen đủi quá, mới tới hoang mạc đã như thế,”
tên béo Ung chính cầu nguyện nho nhỏ.
Những người khác cũng giống hắn, đều âm thầm cầu bái, hy vọng chỉ là đàn yêu
thú thấp giai
“Hô!”
Đột nhiên, một con sói to cao gần hai mét, trên lưng có một đôi cánh lớn màu
bạc từ phía trước nhô đầu ra.
“Ngân Dực ma lang! Là… là Ngân Dực ma lang, thôi xong rồi!” La Minh nhìn thấy
con thú, nét mặt sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng rên rỉ.
Trữ Băng Vân,băng Vũ, mọi người nhìn thấy con ma lang cũng mặt xám như đất,
mắt đầy hoảng sợ, cũng sinh lòng tuyệt vọng như La Minh
Ngân Dực ma lang thích nhất là ăn thịt người, một khi nhìn thấy nhân loại,
chúng tuyệt đối sẽ không buông tha, luôn muốn ăn sống nuốt tươi hương vị thịt
người.
“mới rìa hoang mạc sao lại gặp đàn ác thú naỳ a, không lẽ ông trời thực muốn
tuyệt đường chúng ta?” Trữ Băng Vân cười khổ.
“Ai, lần này chết chắc rồi, Ngân Dực ma lang thường không bao giờ xuất hiện
một mình, một chút cơ hội cũng không có rồi.” mọi người vô lực nói.
Trong sự tuyệt vọng của bọn họ, một con lại một con Ngân Dực ma lang dần dần
từ phía trước hiện ra, rồi lại một con… Ngân Dực ma lang ngoi đầu ra, làm bao
nhiêu ý chí quyết tử triệt để bị đánh tan, khiến cho bọn họ chỉ còn lòng sợ
hãi.
Ngân Dực ma lang là yêu sĩ loại cảnh giới,thậm chí có chút con còn là yêu sư
sánh ngang với Kiếm sư, trong bọn họ chỉ có hai người Trữ Băng Vân cùng Hắc Dạ
đoàn trưởng là kiếm sư trungkỳ còn 13 tên sơ kì, một chọi mọi, chưa chắc đã là
đối thủ của yêu sư Ngân Dực ma lang…
Mà bây giờ, Ngân Dực ma lang trước mặt họ, tổng cộng có tới mười một con yêu
sư! khoảng 5_60 con yêu sĩ đỉnh phong
Chúng giương đôi cánh bạc, giúp lúc nhảy lên cao có thể lướt trên không trung,
tăng nhanh tốc độ và khoảng cách di chuyển của chúng.
Nhìn thấy tốc độ kinh người ấy, bất kỳ một tia tưởng tượng trốn thoát nào còn
tồn tại cũng đều triệt để tan tành.
ai cũng đầy tuyệt vọng, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cách thoát thân,
chỉ có thể co cụm lại với nhau, chống đỡ được khắc nào hay khắc đó.
Thế này làm sao mà không làm cho mọi người tuyệt vọng!
Trong bọn, từ lúc nhìn thấy Ngân Dực ma lang, chỉ có duy nhất một người không
thấy tuyệt vọng, là Trần Quân rồi!
Chẳng những nhìn không chớp mắt, Trần Quân còn thấy hưng phấn, liếm liếm khóe
miệng, xoa xoa tay thầm nghĩ: uy vũ a,qúa đẹp rồi, nếu chộp lấy làm tọa kỵ thì
thực sự hoàn mỹ rồi.
“Tần Tuấn ca…”
Trữ Băng Tĩnh bước tới gần, chủ động nắm chặt tay hắn, nhìn hắn cười áy náy:
“Xin lỗi ngươi, ta không nên thuê ngươi tới đây, nếu như ngươi không tới, sẽ
không gặp phải bao nhiêu là phiền toái, cũng sẽ không… phải chết cùng ta ở chỗ
này.”
Gió thổi qua, khiến tóc mai trên trán nàng bay tán loạn, lúc này trông nàng
vừa thê lương vừa bất đắc dĩ, bàn tay trắng muốt nắm chặt tay TRần Quân, như
muốn cố gắng cảm nhận sự tồn tại của hắn, cảm nhận sự ôn hòa của bàn tay hắn,
như vậy nàng mới thấy an toàn chút
nhị tỷ nàng cũng lắm chặt lấy tay nàng nhìn hắn thật sâu
Trần Quân hơi không tự nhiên ,hai mỹ nhân tự nhiên nhìn hắn là lạ ' bỏ mạng
rồi chẳng lẽ hai nàng động tâm rồi ,không tới lỗi chứ,dù hơi soái chút,kể
chuyện hay chút không tới lỗi yêu thương nhung nhớ chứ'
̣
“Chết ở chỗ này sao? Cũng chưa chắc…” Trần Quân thì thào ,mắt lượng tinh tinh
nhìn ngắm lang bầy chọn lựa yêu lang phù hợp
lang bầy tới gần bỗng dừng lại dẹp đường như đợi ai vậy
từ màn đêm một con sói uy vũ màu sắc trắng bạc lớn trội từ từ xuất hiện
- thôi xong rồi yêu sư Trung kỳ thủ lĩnh Ngân dực ma lang
đoàn người tuyệt vọng bây giờ ,hai nàng Vũ,̃ Tĩnh lắm chặt tay hắn nhiều hơn
,đau mà không dám gọi
từ thủ lĩnh Ngân dực ma lang xuất hiện ,Trần Quân nhìn không rời mắt cười híp
mắt chép miệng thỏa mãn
' chính là ngươi rồi'
đang lúc chuẩn bị khai chiến,một tiếng kêu gào rung động lòng người ,Trần Quân
dẹp ra đoàn người đi về phía trước theo sát là hai nàng Vũ, Tĩnh
hai nàng cũng thờ người ra mặc hắn kéo theo
gạt ra đoàn người, Trần Quân vừa đi vừa mếu maó nước mắt,nước mũi tung téo
nghẹn ngào
- Hu hu cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi rồi hu hu tiểu Cẩu Cẩu là ta đây....
.(ae like vote nhiệt tình,có Kim Phiếu đừng ngần ngại đề cử he he,thank ae)