Chương 5: Trả thù (5- 6-7-8).



Xuân Viên cười nói: "Ngươi cũng khá tinh mắt đấy."



Tiểu Ngưu cũng cười rồi nói: "Ta quên mất đây là nhà của Thất di thái. Ở đây ta cũng cảm thấy không được quen cho lắm." Tiểu Ngưu vừa nói vừa hướng về phía giường, bản thân thì đứng trên mặt đất rồi đặt Xuân Viên lên giường, đưa hai bàn chân nàng kề lên vai( I _ ), khí thế bừng bừng mà kiền vào, mỗi lần hạ phong Tiểu Ngưu đều sử dụng hết toàn bộ sức lực ẩn chứa trong đó khí phách vô cùng mạnh mẽ.



Xuân Viên khoái hoạt mà kêu loạn lên: "Hảo nam nhân, ngươi thật giỏi, ta thực muốn chết đi được."



Tiểu Ngư vừa mỉm cười vừa nhiệt tình mà kiền nàng. Lại thêm hơn mười lần, Xuân Viên vui mừng mà kêu lên trong niềm hạnh phúc, dường như cuộc vui sắp đạt tới đoạn cao trào.



Tiểu Ngưu lại thay đổi thêm mấy tư thế, lai vãng không biết đến mấy nghìn lần rồi mới thỏa mãn mà bắn ra ngoài. Hắn cứ thế kiền Xuân Viên đến khi thân thể nàng nhuyễn như diện điều liễu, tài minh kim thu binh.



Sáng hôm sau Tiểu Ngưu tỉnh lại rồi cáo từ Xuân Viên ra về. Hắn không có hứa hẹn điều gì, đại khái là mong rằng sẽ sớm được gặp lại trong một ngày không xa. Xong xuôi Tiểu Ngưu liền trèo tường ra khỏi nhà Mai Lão Bản rồi trở về nhà mình. Hắn trở về phòng mình một cách an toàn không ai phát hiện.



Sáng hôm sau, Tiểu Ngưu lại cùng phụ thân tiếp tục thẩm vấn tên Lữ Phong. Tên này quả thật chết đết nơi mà vẫn còn rất mạnh mồm, phụ tử hai người vắt hết óc suy nghĩ mà vẫn không thể khiến hắn khai thêm đượcc một câu. Cũng chỉ vì cả hai đều bội phục cái cốt khí cùng nghĩa khí của hắn nên ko nỡ mà gia tăn thêm hình phạt riêng. Cuối cùng Tiểu Ngưu lại đành phải sai người đưa hắn đi canh giữ rồi tìm đối sách khác.



Ngụy Trung Bảo nhíu mày hỏi: "Tiểu Ngưu, chúng ta làm sao bây giờ?" Con luôn nói mình là túc trí đa mưu sao giờ lại chẳng nghĩ ra được kế gì là sao? Tiểu Ngưu chỉ nói: "Phụ thân cứ yên tâm, kể cả khi hắn không ko chịu mở miệng khai ra thì con cũng đã có cách."Ngụy Trung Bảo hỏi: "Cách gì vậy?



Tiểu Ngưu hồi đáp: "Cũng chẳng còn cách nào khác, tự chúng ta phải đi bắt tên mập kia thôi." Ngụy Trung Bảo hỏi lại: "Bắt hắn như thế nào?"



Tiểu Ngưu trầm ngâm nói: "Con cũng không biết nhưng con tin chắc một điều hắn vẫn chưa rời khỏi cái thành Hàng Châu này đâu."



Tiểu Ngưu nói xong câu này rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ngụy Trung Bảo dặn dò: "Nhi tử, con phải hết sức cẩn thận. Nếu không tìm được tên kia nhất định phải trở về nhà ngay lập tức." Tiểu Ngưu vâng dạ rồi đi ra khỏi phòng, vừa mới bước ra tới cửa đã thấy Điềm Nữu đứng chờ mình từ lâu. Nàng kéo tay Tiểu Ngưu lại rồi tỏ ý muốn được đi cùng hắn. Tiểu Ngưu nghe vậy liền nói: "Muội cứ ở tại đây giúp đỡ phụ thân ta là được, còn những chuyện khác muội khỏi cần phải bận tâm đến"



Nói là như vậy, nhưng mà cái thành Hàng Châu này quá lớn, biết tìm người ở đâu? Mà Tiểu Ngưu cũng đâu có biết mặt mũi tên kia, cho dù hắn có đi qua mặt mình cũng chắc gì đã nhận ra nổi!



Rời khỏi nhà đã lâu, cũng đã qua giữa trưa, Tiểu Ngưu hai chân mỏi mệt, miệng đắng lưỡi khô, cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng. Tiểu Ngưu nghĩ bụng," Ta cũng không nên bạc đãi bản thân làm gì, chi bằng kiếm một quán bánh bao ăn uống một chút mà lấy lại sức, nhỡ đâu sau đó ta có thể chợt nẩy ra một ý hay thì sao!"



Lúc này, Tiểu Ngưu nghe thấy một thanh âm vang lên bên tai, thanh âm cũng không lớn nhưng rõ ràng cực kỳ, lại vô cùng êm tai. Tiểu Ngưu nghe thấy lại cho rằng mình nghe nhầm, cứ ngỡ hắn đang trong mộng vậy.



"Tiểu nhị, có bánh bao không? Mang lên cho ta một ít."



Tiểu Ngưu nghĩ thầm: "Không lẽ là nàng? Không thể nào được? Tại sao nàng lại ở nơi này? Tiểu Ngưu quay mặt về phía tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy trước cửa khách điếm là một vị cô nương, diện bộ bạch y trắng như tuyết, vóc dáng uyển chuyển, đeo mũ mão tử, chóp mũ có gắn một tấm lụa mỏng che hết mặt, khiến khuôn mặt người này mờ ảo như một làn sương vậy.



Tiểu Ngưu đứng ngây người ra, há hốc miệng mãi mà vẫn không ngậm lại được. Tên tiểu nhị vừa đưa bánh bao cho cô nương kia thì nàng ta đã lập tức xoay người định đi ngay.



Tiểu Ngưu nóng nảy, nhảy dựng mà kêu lớn: "Sư tỷ, là người phải không?" Cô nương kia nghe thấy liền lập tức quay đầu lại, vừa thấy Tiểu Ngưu liền mừng rỡ nói: "Tại sao ngươi lại ở đây? Ta chính là đang tìm ngươi đó."



Tiểu Ngưu mặt rạng rỡ, nhanh chóng bước lại: "Sư tỷ, ta cũng là muốn tìm nàng đây, gặp được ở đây thật tốt quá."



Nguyệt Ảnh ừ một tiếng, rồi nói: "Đừng dông dài nữa, mau theo ta đi thôi." Tiểu Ngưu đáp lời một tiếng, tính ra sau màn cùng Nguyệt Ảnh rời đi. Hắn giành lấy tay nải của Nguyệt Ảnh, mà Nguyệt Ảnh cũng không cự tuyệt.



Hai người ra cửa, Tiểu Ngưu hỏi: "Sư tỷ nè, tỷ làm sao phải che mặt lại thế? Nhìn thấy thật là lạ nha, kỳ kỳ sao á."



Nguyệt Ảnh trả lời: "Nếu mà không che mặt vậy, ruồi nhặng nhiều lắm, đuổi cũng không đi được đâu." Tiểu Ngưu thầm nghĩ: "Không đúng, trong thành Hàng Châu từ trước đến nay môi trường cũng rất tốt. Làm sao lại có nhiều ruồi nhặng được nhỉ?" Suy xét một hồi, Tiểu Ngưu cũng hiểu ra, nàng ta ở đây là so sánh chứ không phải nói ruồi nhặng thật. Nàng nói như thế rất là súc tích. Ý nàng là sợ làm kinh động đến mọi người xung quanh. Nếu mà không che mặt lại, chắc chắn sẽ khiến cho bọn đại gia trong thành gây loạn, nhất là bọn nam nhân, đều như ruồi nhặng mà bu vào. Với nàng mà nói thì đúng là bất tiện.



Tiểu Ngưu cười hì hì rồi nói: "Sư tỷ lo liệu thật chu đáo hè." Nàng khẽ quay đầu lại ra sau nhìn thoáng Tiểu Ngưu: "Ngươi làm thế nào nhận ra là ta?" Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Ta vừa nhìn thấy bóng dáng nàng, thì biết ngay là nàng rồi, huống gì nàng còn lên tiếng, thanh âm của nàng không thể lẫn với thanh âm của kẻ khác ngoại trừ âm nhạc."



A lên một tiếng, rồi nói: "Xem ra ngươi với Mạnh Tử Hùng đều biết rõ ta nhỉ." Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Tâm ý của ta với nàng, nàng không phải là không biết. Ta bây giờ rất hiểu rõ con người của nàng." Im lặng một hồi, Nguyệt Ảnh lên tiếng: "Sau này đừng bày tỏ tình yêu với ta nữa. Ngươi đã có Nguyệt Lâm rồi, phải đối tốt với nàng ta, đừng phụ cổ, cũng đừng làm tổn thương trái tim nàng ấy. Cô ấy là một cô nương tốt, nếu ngươi không tốt với cổ, ta nhất định không tha cho ngươi."



"Ta sẽ đối tốt với cô ấy." Tiểu Ngưu thuyết: "Nhưng tỷ cũng là một cô nương tốt, nàng cũng có thể tìm một vị lang quân như ý." Nguyệt Ảnh từ từ bước đi, động tác ưu mỹ, Tiểu Ngưu từ phía sau được mở rộng tầm mắt, cứ mong rằng con đường này đi mãi không đến nơi, cái may mắn được nhìn trước mặt cũng được hưởng bất tận.



Chỉ nghe Nguyệt Ảnh nói thêm: "Ta chả phải đã tìm được một vị lang quân tốt rồi đó sao? Mạnh Tử Hùng anh ta chính là hôn phu của ta."



Tiểu Ngưu nghe xong, trong bụng thấy khó chịu, liền cùng Nguyệt Ảnh sóng đôi, thẳng thắn nói: "Nàng cho rằng nam nhân như hắn xứng đôi với nàng sao? Không phải ta khinh thường hắn, trong mắt ta, hắn cũng không bằng con cóc." Nguyệt Ảnh nghe xong, đột nhiên dừng lại, đôi mắt sáng lên qua miếng vải mỏng trừng nhìn hắn, mang theo vài phần hờn giận trong ngữ khí mà nói: "Ngươi làm sao lại mắng hắn như thế? Hắn có cái gì không tốt nào?"



Tiểu Ngưu cười lạnh lùng: " Nàng cho rằng hắn tốt lắm sao? Cái khác không nói, lần trước sát hạch nhập môn, hắn định hại chết ta, chả lẽ nàng lại không biết sao? Chỉ bằng điều này thôi, hắn đã không xứng yêu nàng rồi. Nhâm phẩm hắn ta không tốt." Nguyệt Ảnh giễu lại hắn: "Nếu không phải ngươi liên tục vô lễ đối với ta, hắn có phải làm như thế không? Nếu ngươi mà là hắn, có người đối với hôn thê của mình vô lễ, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?" Tiểu Ngưu liền nói: "Ta đương nhiên không bỏ qua cho hắn rồi, nhưng ta sẽ quang minh chính đại cùng hắn quyết đấu, quyết không lén lút mà hại người. Huống chi ta còn là đệ tử phái Lao Sơn nữa chớ."



Nguyệt Ảnh nhấn mạnh: "Chuyện đó bây giờ ngươi còn chưa phải mà."



Tiểu Ngưu biện giải: "Cho dù ta không phải đi nữa, hắn cũng không có lý do gì dùng thủ đoạn để hèn hại ta chứ? Hơn nữa, nếu như là do nàng muốn giết ta, ta cũng không hề oán hận. Tiểu Ngưu ta không tới phiên hắn đến dạy bảo đâu." Nguyệt Ảnh nhắc nhở: "Hắn là hôn phu của ta, hắn thay ta trút giận cũng đúng mà." Tiểu Ngưu hỏi lại: "Ta đây đáng chết vậy hả chời???"



Nguyệt Ảnh bình thản: "Hắn đúng là hơi quá đáng, nhưng cũng đã chịu phạt rồi." Tiểu Ngưu lại lại a a a lên: "Nếu như chuyện này không thể chứng minh được nhân phẩm của hắn, ta còn có thể đưa ra một chuyện khác. Chuyện này với ta thì không có vấn đề gì, nhưng chuyện này lại rất ác liệt." Nguyệt Ảnh sốt sắng: "Là chuyện gì?"



Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Ta nếu nói ra, nàng nhất định cho là ta vu oan hắn ta, cho nên ta còn không muốn nói."



Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, nói: "Chỉ cần lời nói của ngươi là thật, ta sẽ không trách ngươi." Tiểu Ngưu hỏi: "Nàng làm sao mà biết lời ta nói là thật hay giả chứ?" Nguyệt Ảnh từ tốn: "Ta đương nhiên xác định được, chỉ cần cảm giác của ta thôi, ta cũng biết ngươi nói xạo hay nói thật liền."



Tiểu Ngưu kinh ngạc: "Nàng nói là thật hả?"



Nguyệt Ảnh giục: "Nói ít một chút đi, đem chuyện ngươi muốn nói kể ra đi." Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Ta xem hay là thôi đi vậy, vạn nhất nàng không tin, lại ảnh hưởng quan hệ giữa chúng mình." Nguyệt Ảnh do dự một lát, nói: "Thôi được, nếu ngươi đã không nói ra, sau này muốn nói chỉ sợ ta không thích nghe nữa." Nói xong thì bước nhanh, Tiểu Ngưu hiển nhiên là từ đàng sau mà đi theo.



Vừa nói chuyện, hai người đến một lữ điếm. Tiểu Ngưu ở ngoài cổng nhìn một chặp, hỏi: "Nàng làm ở đây bao lâu rồi?"



Do dự một lát, nàng trả lời: "Ta hôm qua trước lúc trời tối đã đến đây."



Tiểu Ngưu lại hỏi: "Sư tỷ, nàng đến Hàng Châu là có chuyện gì phải không?" Chần chừ một lúc, tức giận đáp: "Cũng là do ngươi, nói cách khác là, ta cũng không ngờ đến nơi đây." Tiểu Ngưu a lên một tiếng: "Nàng là vì ta mà đến?" Trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc vui mừng cực điểm.



Chần chừ nhưng không muốn Tiểu Ngưu với cái dáng điệu đó, quay đầu sang một bên, rồi nói: "Ta thực là vì ngươi mà đến, nhưng ta tự bản thân mình lại không muốn đâu."



Tiểu Ngưu thất vọng ân một tiếng: "Nói như dzậy, nàng là bị buộc phải tới rồi." Nguyệt Ảnh trả lời: "Không sai, sư nương bảo ta tới tìm ngươi." Tiểu Ngưu nghe xong, trong lòng thấy ấm áp, tự nghĩ: "Cũng là sư nương đối tốt với ta, trong lòng luôn có ta. Biết Nguyệt Ảnh sẽ không chủ động tới tìm ta, nhưng nàng ta rốt cuộc cũng đã tới, chung quy so với không tới tốt hơn nhiều." Tiểu Ngưu hỏi: "Tìm ta có việc gấp à? Nàng làm sao biết được ta đã về nhà?" Nguyệt Ảnh trả lời: "Sư nương nói ngươi về thăm nhà, sau đó nhanh lên núi không để ảnh hưởng chuyện học nghệ. Hôm đó chúng ta rời khách sạn tìm không thấy ngươi, đoán là ngươi nhất định về nhà."



Tiểu Ngưu nói: "Hôm đó ban đêm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"



Nguyệt Ảnh suy nghĩ một lát, nói: "Ngươi muốn nghe thì theo ta vào khách sạn nói tiếp nhé." Nói xong, hai người đi vào trong, tới phòng của Nguyệt Ảnh.



Tiểu Ngưu biết Nguyệt Ảnh vẫn chưa ăn cơm, liền ra ngoài đến quán cơm gần đó đặt một phần cơm, dặn phải làm thật ngon mang tới. Sau đó hai người quay lại phòng.



Cơm nước được mang lên, hai người bắt đầu ăn. Nguyệt Ảnh bỏ mũ xuống, lộ ra dung nhan thiên tiên của mình, thấy thế hồn phách Tiểu Ngưu đều phiêu dật đi hết.



Nàng ăn uống rất điềm đạm, nho nhã, chậm rãi ung dung, một chút vội vã cũng không có. Tiểu Ngưu nhìn nàng như vậy, cảm giác của đôi mắt như là một hưởng thụ nhất chủng. Nếu mà được ngắm nàng suốt thế này, thật là tốt biết mấy, như vậy y như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật rồi. Nếu lúc này có thể uống rượu, lại được cùng nàng thưởng thức, cùng nàng trò chuyện, như vậy thật là hoàn mỹ hè.



Hai người trầm mặc một hồi, Tiểu Ngưu bắt đầu hỏi đến chuyện sáng sớm hôm đó. Nguyệt Ảnh buông đũa nói: "Tối đó ta đang ngủ, lại nghe thấy bên ngoài có động, có người cho ta biết đêm đó có địch nhân tập kích người phái Lao Sơn chúng ta, ta cũng không biết nàng ta là ai, nhưng tin tức này rất quan trọng, ta chỉ biết đấy là thật. Bởi vậy, ta vội vàng gọi Nguyệt Lâm, đến phòng các ngươi. Tần Viễn đã bị bắt đi, ngươi cũng không thấy." Vừa nói chuyện, ánh mắt sáng trong nhìn thẳng Tiểu Ngưu, tràn đầy nghi hoặc.



Tiểu Ngưu vội vàng giải thích: "Đêm đó ta cũng bị người ta làm tỉnh ngủ, cũng được người câu dẫn đi. Ta vội vã đuổi theo, đến khi ra đến ngoại thành, rốt cuộc mất dấu. Thảm hơn là ta bị lạc đường, đến khi tìm được đường về khách sạn thì đã là bình minh. Lúc này các người cũng đâu hết cả." Không nói ra chuyện của Quỷ Linh, hắn sợ Nguyệt Ảnh lại hỏi chuyện quan hệ giữa mình với Quỷ Linh, như vậy thì sẽ rất bất tiện. Cân nhắc một hồi, hắn lại quyết định không đề cập tới Quỷ Linh cho chắc ăn.



Nguyệt Ảnh nghe xong, cũng không nói chuyện khác, nói tiếp: "Nửa đêm hôm đó, địch nhân tới tập kích thật, trong đó có cái tên ghê tởm Triệu Khúc Xà, bọn chúng kéo theo không ít người, lúc ác chiến thì bắt được Tần sư huynh đi. Ta và Nguyệt Lâm đối phó bọn chúng, bọn chúng muốn thắng cũng không dễ. Sau đó, thủ lĩnh bọn chúng Bắc Hải la sát cũng đến, dẫn bọn chúng đi. Ta cùng Nguyệt Lâm đuổi sát không tha, sợ Tần sư huynh nguy hiểm tính mạng. Vậy mà đuổi tới nơi, bọn chúng quay lại kịch chiến, ta và Nguyệt Lâm lại bị vây khốn.



Không có cách nào, chẳng để quân mình bị diệt, ta và Nguyệt Lâm buộc phải phá vây." Tiểu Ngưu xúc động: "May mà hôm đó ta không ở đấy. Nếu mà ta ở chỗ đấy rồi, chỉ sợ đã bị tóm đi." Nguyệt Ảnh gật đầu, nói: "Ngươi không ở đó lại hay. Ta cùng Nguyệt Lâm bị lạc mất Tần sư huynh, trong lòng không yên, sẽ theo sau tìm kiếm tung tích anh ta. Mà bọn kia cũng thật giảo hoạt, bọn ta truy tìm vài ngày, cũng không có kết quả, không cách nào khác phải rời đi. Về đến khách sạn cũng không thấy ngươi nữa."



Nguyệt Ảnh lại nói: "Bọn ta thấy nhị sư huynh gặp phải việc này, trong lòng rất lo lắng, không dám chậm trễ, vội vã trở về Lao Sơn, mời sư nương định đoạt. Sư nương nghe xong, liền bảo đại sư huynh dẫn Tử Hùng cùng với một vài đệ tử trẻ khác tìm cách cứu người."



Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy nàng không đi chung sao?"



Nguyệt Ảnh trả lời: "Lúc đầu đáng lẽ đi rồi, nhưng sư nương lo lắng đến ngươi, cho nên kêu ta ra ngoài đem ngươi trở về, chỉ lo ngươi bị mấy tên Bắc Hải kia bắt được."



Tiểu Ngưu hoan hỉ: "Thật là cảm ơn sư nương nhiều đã quan tâm đến ta, đa tạ sư tỷ đến tìm ta, Tiểu Ngưu vui mừng muốn chết luôn hehe." Trong lòng lại nghĩ: "Nếu như nàng là thê tử đi tìm chồng, Tiểu Ngưu ta chắc là sẽ cao hứng chết luôn tại chỗ rồi " Nguyệt Ảnh lại nói: "Ta đoán ngươi về thăm nhà, bởi vậy ta cũng không vội vàng, chậm rãi lên đường, nên mất mấy ngày mới đến Hàng Châu."



Tiểu Ngưu vẻ mặt tươi cười: "Sư tỷ, vậy sao không đến nhà của ta đi? Ở nhà ta so với ở khách sạn thì cũng là khách sạn tốt nhất."



Nguyệt Ảnh suy nghĩ một lát: "Ta muốn nghĩ ngơi hai ngày nữa." Tiểu Ngưu nghe thấy, trong lòng mười phần nghi hoặc, nghĩ: "Chả nhẽ nàng đi đường mệt lắm sao? Nàng xem ra một nửa là thần tiên rồi. Đáng nhẽ phải không mệt mỏi thế này chứ nhỉ? Nói trắng ra là, nàng ta không nguyện ý đến nhà ta rồi. Sợ cái gì nè, con dâu xấu sớm muộn gì chả phải đến gặp bố mẹ chồng nhẩy." Tiểu Ngưu vẻ chân thành: "Sớm biết như vậy. Tối qua ta đã đưa nàng tới nhà ta cho rồi." Nguyệt Ảnh mỉm cười: "Ta bây giờ đã tìm được ngươi rồi, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi cũng về thăm cha song thân đi, chúng ta cũng sớm hồi sơn thôi! Ngươi cũng phải tiếp tục học nghệ. Ngươi cũng chả phải rất muốn mau chóng luyện thành nhất thân bản sự sao?" Tiểu Ngưu nhíu mày, lắc đầu nói: "Sư tỷ, trong nhà ta đang có chuyện, đang cần ta giải quyết. Nhưng lại có điểm chưa giải quyết được, ta hiện tại có lỗi với gia phụ. Trong dạ cũng không có tâm muốn rời đi." Nguyệt Ảnh nhìn thẳng Tiểu Ngưu: "Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì?" Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Ảnh quan tâm đến chuyện nhà mình, trong lòng cao hứng, đem chuyện phụ thân bị oánh như thế nào, bị thương thế nào, chính mình tóm được tên gầy thế nào, thẩm vấn hắn thế nào, kết quả khiến mọi người thất vọng, và hiện giờ không biết làm sao bắt được tên béo đem ra kể cho Nguyệt Ảnh nghe hết.



Nguyệt Ảnh trầm ngâm hết nữa ngày, rồi nói: "Theo ý của người, ngươi phải bắt được tên mập kia cho phụ thân ngươi rồi mới cùng ta hồi sơn phải không?"



Tiểu Ngưu kiên quyết: "Đúng òy."



Nguyệt Ảnh thập phần tự tin: "Bắt được tên mập kia có gì là khó, nếu như để ta lo liệu, bắt hắn về đem đùa giỡn với con khỉ gầy kia thì thật dễ dàng. Chỉ cần là bây giờ hắn còn trong thành Hàng Châu."



Tiểu Ngưu lại nói: "Phỏng chừng tên mập đó vẫn ở Hàng Châu. Đồng bọn hắn bị tóm, hắn tự mình chuồn đi sao? Tên gầy kia nhất định không tiết lộ tung tích tên mập, có thể thấy quan hệ hai tên này khá tốt, nếu Nguyệt Ảnh sư tỷ giúp ta bắt tên mập kia về, vậy thì hay quá rồi, xong việc bảo ta mang mặt trăng trên trời xuống cho nàng. Ta đây cũng nguyện ý" (Chém gió ghê quá)



Nguyệt Ảnh nhìn Tiểu Ngưu: "Bảo ta bắt giặc về cho ngươi không khó. Ta cũng không muốn ngươi hái trăng xuống cho ta, cho dù hái xuống được, ta cũng chả biết dùng." Tiểu Ngưu tinh tế cười: "Vì nàng mà hy sinh, ta cũng không có ngại." Nguyệt Ảnh nói: "Ta cũng không muốn ngươi hy sinh gì. Nhưng để ta bắt trộm thì phải tuân theo một điều kiện của ta." Tiểu Ngưu không ngờ Nguyệt Ảnh nói ra lời này, lại nói: "Nàng nói đi, nàng có điều kiện gì ta cũng nhất định làm nàng hài lòng." Hắn lại thầm nghĩ: "Nếu nàng đề xuất ta làm lão công của nàng, ta nhất định đáp ứng liền. Nhưng như vậy chả phải người si nói mộng roài." Nguyệt Ảnh nhìn Tiểu Ngưu rồi nói: "Điều kiện của ta cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi nói chuyện của Mạnh Tử Hùng ra, ta giúp ngươi liền."



Tiểu Ngưu nghe xong mặt cười hớn hở: "Sư tỷ, ta nói ra chả lẽ nàng tin ta liền hả?" Nguyệt Ảnh trả lời: "Tin chuyện của ngươi hay không là chuyện của tui, còn nói ra là chuyện của ông đó nha." Tiểu Ngưu cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi nói: "OK, ta đáp ứng nàng. Như dzầy đi, nàng trước tiên giúp ta bắt trộm, bắt xong ta nói nàng nghe."



Nguyệt Ảnh lắc đầu: "Không được, ngươi trước hết nói ra đi, sau đấy ta mới đi bắt trộm." Tiểu Ngưu bị bức hết cách, đành nói: "Được dzồi, ta nghe lời nàng vậy." Tiếp đó, đem hết chuyện Mạnh Tử Hùng khi vũ quận chúa như thế nào, đem chuyện ác hắn làm nói ra, nghe tới đó Nguyệt Ảnh sắc mặt sa sầm. Tiểu Ngưu cũng biết là nàng đã tin lời mình.



Nguyệt Ảnh rất lâu chẳng nói gì cả, im lặng ăn uống, ăn xong, nàng theo yêu cầu của Tiểu Ngưu thu thập đồ đạc về Ngụy gia, giúp Tiểu Ngưu bắt trộm.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #81