Chương 5 – Đồng Hành (Thượng)



Tiểu Ngưu tập trung hết sức, suy nghĩ về những điều tốt đẹp, tự nhủ mình phải thoải mái, có lẽ sự thật không đến nỗi thất vọng như thế. Bọn họ có quan hệ đồng môn, không phải xa lạ. Vì vậy, Tiểu Ngưu chuyển đề tài sang chuyện Giang Nguyệt Lâm.



Tiểu Ngưu nói: “Hắc Hùng Quái, cái cô nương đã bị ta cưỡng ép đó đã tỉnh lại chưa? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”



Hắc Hùng Quái cười cười nói: “Cái đó ta không thể biết được. Lúc ta mang nàng ấy về đến phòng, nàng ta vẫn chưa tỉnh. Mang về đến nơi thì ta chuồn ngay.”



Tiểu Ngưu truy hỏi: “Vậy không xảy ra chuyện gì chứ?”



Hắc Hùng Quái suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không có, mọi thứ đều yên tĩnh. Bọn họ chắc là đều ngủ say cả.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Hắc Hùng Quái, ngươi dường như rất quen thuộc với người của bang Lao Sơn đó hả?”



Hắc Hùng Quái nhấn giọng: “Đương nhiên rồi. Bất quá chủ yếu chỉ quen với sư phụ bọn họ là Xung Hư lão đạo. Xung Hư lão đạo đã nhiều lần giao hảo với đại cừu nhân của ta là Ngưu Vương, chính mắt ta trông thấy. Nhiều đệ tử đi theo lão ta cũng nhìn thấy.”



Tiểu Ngưu cố hỏi dò thêm: “Xung Hư lão đạo chỉ có một nữ đệ tử à?”



Hắc Hùng Quái giải thích: “Đệ tử do chính lão ta truyền thụ có hai người là nữ. Tối qua ngươi đã được thưởng lãm một người. Người kia tên gọi là ‘Hàn Hương Tiên Tử’. Cũng không rõ bổn sự thế nào.”



Tiểu Ngưu làm bộ dạng như không biết gì, nói: “Nghe danh xưng như thế chắc hình dáng phải hấp dẫn lắm.”



Hắc Hùng Quái gật gật đầu liên tục nói: “Cái đó thì tất nhiên rồi. Nha đầu đó so với nha đầu này còn xinh đẹp hơn nhiều. Tối qua nếu không phải không được may mắn lắm, ta đã mang cô ả xinh đẹp hơn cho ngươi rồi. Không làm sao được, vì ả ta ở cùng chỗ với nhi tử của Xung Hư.”



Tiểu Ngưu nghe thấy, trong lòng hơi rúng động, cảm thấy rất lo lắng, hỏi: “Nhi tử của Xung Hư cùng với nha đầu đó là sư huynh muội đồng môn à?”



Hắc Hùng Quái suy nghĩ một chút rồi đáp: “Dường như quan hệ không chỉ như thế, trông như bọn họ là phu thê hay sao đó.”



Nghe được những lời đó, Tiểu Ngưu thấy trước mắt như mờ đi, ngực như bị một kích rất mạnh đánh trúng. Nhất thời không nói được lời nào. Trong suy nghĩ của hắn, nàng ta không thể có người yêu khác được. Nàng ta phải là người của hắn.



Hắc Hùng Quái quan sát nét mặt hắn, không nhịn được bật cười. Trong lòng y đã đoán gần đúng tâm sự của Tiểu Ngưu, bèn nói: “Tiểu Ngưu nhà ngươi nha, ngươi không thể vừa mới nghe nói cô ả đó xinh đẹp là đã mê đắm như thế được. Ta nghe nói có người ‘vừa gặp đã yêu’, chứ cái loại ‘vừa nghe đã yêu’ thì ta đây chưa từng thấy qua à.”



Tiểu Ngưu nghe xong, mặt liền nóng lên, bèn đáp: “Hắc Hùng Quái nha, ngươi nói lung tung cái gì, đó là vì người thế nào thì theo kẻ thế đó. À phải, cái tên nhi tử của Xung Hư đó trông như thế nào, cỡ bao nhiêu tuổi?”



Hắc Hùng Quái đáp: “Tiểu tử đó chừng hai ba, hai tư tuổi, trông hết sức anh tuấn, có điều khuôn mặt kiêu ngạo quá. Cứ làm như võ công của hắn còn hơn của cha hắn hay sao, làm như mình là thiên hạ đệ nhất không bằng. Ta xem ra hắn cũng chỉ là một tiểu tử mặt trắng mà thôi.”



Tiểu Ngưu nghe thấy, khẽ than trong lòng. Nó tự nhủ, xem ra cái tên gia hỏa đó dường như bô trai hơn mình. Cứ cho là ta cùng hắn đứng cùng nhau, nha đầu kia chắc cũng sẽ chọn hắn. Hic, Tiểu Ngưu ta thật là bất hạnh, chưa kịp ra tay cạnh tranh đã xem như bại trận rồi.



Hắc Hùng Quái cười ha hả nói: “Tiểu Ngưu à, đừng nghĩ lung tung nữa. Bọn ta phải kiếm cái gì ăn đã.” Nói xong liền gọi khách điếm mang thức ăn ngon lên. Hắc Hùng Quái theo lệ chỉ đòi một vò rượu, cũng không thèm để ý đến Tiểu Ngưu, vẫn cứ nốc rượu ào ào như cũ.



Tiểu Ngưu vừa ăn vừa hỏi vặn: “Ta nói này Hắc Hùng Quái, ngươi từ sáng đến giờ đã uống rượu nhiều như thế, không sợ ảnh hưởng đến thương thế à?”



Hắc Hùng Quái uống một ngụm lớn, làm đổ cả lên người, rồi nói: “Ngươi phải biết rằng, lúc thụ thương, một ngụm rượu ta cũng không uống. Phải để ta bù lại cơn khát chứ. Hồi còn ở Tây vực, ngày nào ta cũng chỉ uống rượu. Không có rượu thì không có vui.”



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Tên gia hỏa nhà ngươi hóa ra lại là một con sâu rượu lớn.” Hắc Hùng Quái nghe xong liền bật cười lớn, hiển nhiên là rất thích thú.



Sau khi ăn uống no say, Hắc Hùng Quái đứng dậy nói: “Tiểu Ngưu, sáng nay lúc ta mang tiểu nha đầu đến, nhân tiện ta đã quan sát động tĩnh xung quanh. Hiện giờ rất nhiều môn phái cử người đến thành Hàng Châu. Chẳng cần phải nói cũng rõ mục đích của bọn họ chính là ta. Ta dù chẳng sợ bọn họ nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ. Ta không dám hoàn toàn chắc chắn rằng có thể vượt qua bọn họ. Vì vậy, để an toàn cho bản thân, mà cũng là an toàn cho nữ nhân của mình, ta phải mau mau trốn đi.”



Tiểu Ngưu cũng liền đứng dậy nói: “Hắc Hùng Quái à, ngươi cũng nên bảo trọng. Hy vọng không bao lâu có thể gặp lại ngươi bình an khỏe mạnh. Ngươi đừng chết nha, ở cùng với ngươi rất là thích đó.”



Hắc Hùng Quái mở to mồm cười hắc hắc rồi nói: “Ta cũng vậy, ta cũng muốn mau chóng gặp lại ngươi. Đợi sau khi ta cứu được nữ nhân của ta rồi, ta lại đến Trung nguyên tìm ngươi vui chơi.” Nói xong nắm chặt tay Tiểu Ngưu, ánh mắt tỏ vẻ lưu luyến, cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu trông thật cảm động. Hắn biết Hắc Hùng Quái đối với mình quả thật rất chân tình. Biết mình được giao hảo với một bằng hữu tốt như thế, hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.



Hắc Hùng Quái buông tay Tiểu Ngưu ra rồi nói: “Tiểu Ngưu à, ta đi đây. Ngươi tự chiếu cố bản thân nha. Đợi sau này gặp lại, ta nhất định sẽ truyền võ công của ta cho ngươi.”



Tiểu Ngưu gật gật đầu, nhìn y đi khỏi cửa, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn. Vừa quen biết được bằng hữu đã phải chia tay ngay, hắn cảm thấy mình biến thành một con chim nhạn cô đơn bay trên trời cao. Vì lý do gì đó đột nhiên mình thấy thật cô đơn mặc dù mình thật ra cũng chỉ có một mình.



Vẫn còn đang ngồi than thở thì ngoài cửa nghe tiếng động, Hắc Hùng Quái lại chạy trở vào. Tiểu Ngưu mừng rỡ hỏi: “Hắc Hùng Quái, ngươi không đi nữa à? Vậy thật là hay đó.”



Hắc Hùng Quái lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn phải đi. Có điều ta vừa nhớ ra một chuyện.”



Tiểu Ngưu hơi chút thất vọng nói: “Có chuyện gì mà quan trọng vậy?”



Hắc Hùng Quái trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta đột nhiên nhớ ra chưa tặng ngươi lễ vật gì cả. Chúng ta bây giờ chia tay chưa biết đến khi nào mới gặp lại.” Nói xong từ trong bụng lôi ra một gói vải dầu được gói rất cẩn thận.



Tiểu Ngưu cười rất tươi nói: “Chúng ta đã là bằng hữu, ngươi không cần phải khách khí như thế chứ. Ta cũng chẳng phải là kẻ tham tài.”



Hắc Hùng Quái đưa vật đó cho Tiểu Ngưu rồi nói: “Đây chẳng phải là tài bảo gì mà chỉ là một cuốn sách.”



Tiểu Ngưu nghe xong nhịn không được bật cười rồi nói: “Hắc Hùng Quái, ngươi thật sự biết chọc cười à nha. Ngươi nhìn bộ dạng ta xem có giống thư sinh không?”



Hắc Hùng Quái nói: “Ta biết ngươi không giống thư sinh nhưng cuốn sách này đối với ta rất quan trọng. Ta giữ trong người không tiện lắm. Ngươi giờ cứ cầm lấy, cũng như cho ngươi luôn.”



Tiểu Ngưu nhận nhưng hơi do dự. Hắc Hùng Quái hạ giọng nói: “Cuốn sách là của ta. Nhưng trong sách còn có một họa đồ là tặng cho ngươi. Ngay sau khi ta đi, ngươi phải xem họa đồ, ghi nhớ họa đồ cho kỹ, xem xong thì đốt đi. Nhớ lời ta đừng làm sai.” Nói xong chăm chú nhìn Tiểu Ngưu một lúc rồi rời đi.



Tiểu Ngưu nhìn y biến mất bên ngoài cửa, ngồi im cả nửa ngày vẫn không thấy y quay lại. Nó biết rằng lần này y thật sự đã đi rồi. Y không thể quay lại nữa.



Tiểu Ngưu đóng chặt cửa rồi vội vã mở cái gói ra. Quả nhiên nhìn thấy trong đó một cuốn sách, nhìn tựa sách thì biết là một cuốn kinh Phật. Nó thật sự không hiểu nổi cái tên bằng hữu thô kệch của hắn đọc kinh Phật làm gì? Việc này xem ra hơi khó hiểu à.



Nó lật lật các trang sách, bên trong quả thật có một họa đồ. Mở ra xem thấy đại bộ phận là vẽ một sơn động, bên ngoài sơn động là một sườn dốc dài và thoải. Trong động có một cái giường trên giường đối diện với bức tường đá là một giá nến. Tại vị trí của giá nến có vẽ một vòng tròn rất đậm làm người ta phải đặc biệt chú ý.



Có điều trong cái họa đồ này đến một chữ cũng không có khiến Tiểu Ngưu xem mà hết sức bối rối. Sau khi xem xong, nó không hiểu nổi ẩn ý trong đó. Nó ngây ngốc nghĩ, chẳng hiểu cái lễ vật mà y tặng là cái quái quỷ gì? Phải tính sao đây? Y nói chả phải là tài bảo gì, không biết trong đó còn có bí mật gì không? Cứ theo như tính cách của y chắc y không thể tiết lộ bí mật của Ma đao cho ta chứ?



Tính ra, nếu là họa đồ vị trí của Ma đao thì cũng vô dụng vì loại sơn động như thế này nhiều vô cùng. Ai mà biết được sơn động này nằm ở đâu? Tiểu Ngưu dẫu có tìm đến tận cùng thế giới cũng không tìm được. Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, gì thì gì Tiểu Ngưu ta cũng không định tìm kiếm cái thứ của người khác. Giả như ta lấy được Ma đao thì dùng làm gì đây? Bất quá nó cũng chỉ là một mảnh thép, ta chả biết sử dụng như thế nào.



Hắc Hùng Quái đã nói rồi, bảo ta ghi nhớ họa đồ, giờ phải nhớ kỹ. Tiểu Ngưu xem đi xem lại họa đồ nhiều lần, cuối cùng cũng ghi nhớ kỹ. Theo sự phân phó của Hắc Hùng Quái, nó liền đốt trụi bản họa đồ. Lại quay sang nhìn cuốn kinh Phật, thủy chung vẫn không phát hiện ra cuốn sách này có chỗ nào đặc biệt. Nó thầm nghĩ, không biết cuốn sách này chứa đựng bí mật gì nhỉ? Có lẽ nào họa đồ chỉ là một thứ để đánh lừa còn bí mật của đao nằm trong cuốn sách. Tên gia hỏa Hắc Hùng Quái này không lẽ định chơi trò khỉ với ta sao.



Tiểu Ngưu gói cuốn sách lại y như ban đầu, giấu vào trong ngực. Nó ra khỏi khách sạn, tiến về phía đường chính, mắt láo liên nhìn quanh, trong lòng tính xem nên đi đâu. Nghĩ một lúc vẫn chưa biết đi đâu, hoàn toàn không để ý rằng mình đang đến gần tiệm thuốc nhà mình.



Từ xa, nó nhìn thấy muội muội của mình đang bận rộn bên trong. Hắn rất muốn đến bên cùng làm việc với nàng. Nhưng nhớ lại cái sự việc không hay ho trước kia, đột nhiên không còn dũng khí nữa. Hắn tự nhủ, nàng nhất định đã biết việc mình rình xem nàng tắm. Nàng nhất định là rất giận. Không biết nàng có tha thứ cho mình không.



Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không đến đó. Cuối cùng thì mẹ kế nói cũng đúng, trước tiên đi đâu đó vài ngày xem sao. Vậy giờ đi đâu đây? Có rồi, lại đi về hướng đông thành thôi. Chả phải Hắc Hùng Quái nói rằng Giang Nguyệt Lâm bọn họ ở về hướng đó sao. Ta cứ đi loanh quanh có lẽ may ra cũng gặp được bọn họ. Nếu thật sự gặp được bọn họ, lúc đó cũng nên nói cái gì đó.



Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu liền cất bước đi về hướng đó. Thành Hàng Châu này, phố lớn hẻm nhỏ gì nó đều thông thuộc, không hề có nơi nào không biết. Có rất nhiều người từ nơi khác đến, gặp Tiểu Ngưu hỏi đường, nó đều hết sức nhiệt tình chỉ dẫn cặn kẽ vì vậy mọi người đều rất hài lòng. Đương nhiên, sau đó Tiểu Ngưu cũng lấy một ít tiền boa. Nó không bao giờ chịu bị thiệt thòi trong làm ăn.



Chẳng bao lâu đã đến nơi có rất nhiều khách sạn. Tiểu Ngưu nhớ rất rõ khu này tổng cộng có khoảng chục cái khách sạn. Đại mỹ nhân của nó rốt cuộc ngụ tại đâu nhỉ? Tiểu Ngưu lo lắng. Mình không thể nhà nào cũng vào hỏi được.



Đang lúc không biết làm sao, từ bên trong một khách sạn ở bên phải xuất hiện hai tiểu đạo sĩ. Bọn họ đến trước mặt Tiểu Ngưu, cùng hành lễ rồi nói: “Ngươi của phải là tiểu hữu Tiểu Ngưu không, sư phụ bọn ta mời ngươi đến gặp mặt một lần.”



Tiểu Ngưu giật mình hỏi lại: “Bọn ngươi là ai? Còn sư phụ của bọn ngươi là ai?”



Hai tiểu đạo sĩ cười cười một chút rồi hồi đáp. Nghe xong, Tiểu Ngưu lập tức cảm thấy bối rối.



Một tên tiểu đạo sĩ nói: “Sư phụ bọn ta chính là Nhất Huyền Tử đạo trưởng. Bọn ta chính thuộc phái Thái Sơn.”



Tiểu đạo sĩ kia tiếp lời: “Từ sau khi gặp ngươi hôm qua, sư phụ bọn ta luôn khen ngươi rất có thiên phú, tương lai nhất định rất có triển vọng.” Nói xong liền đi vòng ra sau, chặn đường lui của Tiểu Ngưu.



Sự thể như thế này, trông không giống như mời mà giống như bắt cóc. Tiểu Ngưu bụng bảo dạ, không cần phải nói, bọn họ tìm mình thật sự chẳng có gì tốt lành, mặt khác, cũng không cần phải dùng đến chiêu này chứ. Thật là tai hại khi dính dáng đến Ma đao và Hắc Hùng Quái.



Thấy tình cảnh như thế, Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: “Nhất Huyền Tử đạo trưởng đánh giá cao Ngụy Tiểu Ngưu như thế thật là hiếm có. Tiểu Ngưu ta thật cảm kích vô cùng. Vì đạo trưởng đã thương yêu như vậy, Tiểu Ngưu ta cũng không thể để cho người mất mặt được. Được rồi, xin mời dẫn đường.”



Hai tên tiểu đạo sĩ đồng thanh đáp lời, một người cất tiếng mời, người kia theo phía sau Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu theo họ tiến về phía khách sạn, biết rằng sư phụ bọn họ đang ở trong đó. Hắn nhủ thầm trong bụng, nếu vào trong khách sạn, muốn thoát ra thật không phải dễ.



Đi được vài bước, Tiểu Ngưu đột nhiên xoay người một cái, người vốn hơi thấp, liền lòn ra phía sau tên tiểu đạo sĩ. Tên tiểu đạo sĩ kia không ngờ hắn lại đột nhiên trở ngược như thế. Đến lúc phản ứng thì đã quá chậm. Tiểu Ngưu lập tức chạy thục mạng. Hai tên tiểu đạo sĩ nổi giận, vội vàng đuổi theo. Hai tên này được truyền thụ công phu chánh phái nên tự nhiên là nhanh chân hơn Tiểu Ngưu nhiều.



Tiểu Ngưu thấy tình huống nguy cấp liền lủi ngay vào trong mấy con hẻm nhỏ cạnh đó vốn chằng chịt như màng nhện. Mấy con hẻm đó nếu quen thuộc rồi thì đi lại dễ như không, bằng ngược lại cứ như lạc vào mê cung. Tiểu Ngưu lớn lên ở Hàng Châu này, lủi trong mấy con hẻm nhỏ chính là thế mạnh của nó. Nó chạy vòng qua vòng lại, khiến hai tên tiểu đạo sĩ đầu váng mắt hoa, thở hổn hà hổn hển mà vẫn không thể bắt được nó.



Tiểu Ngưu thấy vậy cười ha hả. Sau khi nó dẫn dắt hai tên kia đến một khu vực rất phức tạp, rất khó đi lại, tự mình liền dễ dàng rời khỏi mấy con hẻm. Trước khi thoát đi, nó còn quay lại nhìn bọn họ một cái, mỉm cười nói: “Hai tên tiểu tử mũi trâu kia, muốn bắt ta hả, ha ha. Cóc thúi mà đòi ăn thịt thiên nga à.” Nói xong liền chạy mất.



Nhìn lại trước mặt chính là cái khách sạn của mấy tên đạo sĩ, lập tức rẽ vào một khúc quanh. Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh, rồi cùng với thanh âm, một bóng người từ trong cửa sổ khách sạn nhảy ra, thân thủ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống trước mặt Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu nhìn thấy rõ ràng, đúng lão đạo đó, mũi đỏ, râu trắng, chính là Thái Sơn Nhất Huyền Tử. Tiểu Ngưu nhìn lão mỉm cười nói: “Đạo trưởng, Tiểu Ngưu ta thân có việc hệ trọng, hẹn ngày sau tái ngộ.” Nói xong định chuồn ngay.



Nhất Huyền Tử tóm ngay lấy cổ hắn nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi định chuồn trước mắt ta sao, chuyện đó không dễ đâu.” Vừa nói đến đó thì hai tên đệ tử của lão từ trong một con hẻm nhỏ lao ra, trông vẻ mặt cực kỳ lúng túng.



Nhất Huyền Tử hừ một tiếng rồi bảo chúng: “Một chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm không xong, rõ là đồ vô dụng.” Hai người vô cùng xấu hổ, cúi mặt không nói tiếng nào.



Nhất Huyền Tử không nói thêm lời nào, rút từ trong người ra một đạo bùa, dán lên người Tiểu Ngưu. Sau đó áp giải hắn vào trong khách sạn, dẫn hắn vào phòng mình.



Tiểu Ngưu bị dán đạo bùa, người không còn một chút khí lực, muốn trốn cũng không có khả năng. Nó thầm chửi rủa lão đạo mũi trâu, dám dở trò ma quỷ với ta, đợi đến khi tiểu gia có được Ma đao rồi, nhất định phải chặt mi thành từng khúc.



Sau khi ngồi yên trong phòng, Nhất Huyền Tử bắt đầu thẩm vấn Tiểu Ngưu: “Ngụy Tiểu Ngưu, hãy nói cho thật, ngươi và Hắc Hùng Quái quan hệ như thế nào?”



Tiểu Ngưu cứ ngồi nguyên trên ghế mà đáp: “Ta và hắn chẳng có quan hệ gì. Hắn là hắn, ta là ta.”



Mặt Nhất Huyền Tử đang lại, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đừng nghĩ bọn ta không biết. Ngươi và hắn thật sự có liên quan. Hiện tại ai mà không biết ngươi và hắn cùng mặc chung một cái quần chứ.”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: “Đạo trưởng, một cái quần mà hai người mặc thì mặc làm sao đây? Người có thể biểu diễn cho ta xem không?”



Nhất Huyền Tử chửi khẽ rồi nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à? Có người nhìn thấy ngươi đi cùng Hắc Hùng Quái, lại còn giúp hắn giết không ít người, có cả người của Thiếu Lâm và Nga Mi. Ngươi muốn chết hay sao?”



Tiểu Ngưu thất kinh, bụng bảo dạ, sao chuyện đó truyền đi nhanh thế. Đúng là chuyện tốt không ra nổi khỏi cửa còn chuyện xấu thì bay đi khắp nơi. Hắn vội vã giải thích: “Lão đừng nói oan cho người tốt. Chuyện đó đều là do Hắc Hùng Quái làm, ta hoàn toàn vô can.”



Nhất Huyền Tử trừng mắt nói: “Không có ngươi liệu hắn có đến được Lục thần tuyền không? Tội của ngươi thật không nhỏ, có thể bị ngũ mã phanh thây.”



Tiểu Ngưu bật cười, nói: “Đạo trưởng, người đừng hăm dọa ta chứ. Ta ít can đảm lắm. Người dọa ta đến tè ra quần rồi nè.”



Nhất Huyền Tử nổi giận quát: “Ngụy Tiểu Ngưu, rốt cuộc ngươi có nói hay không?”



Tiểu Ngưu hỏi vặn lại: “Người muốn ta nói gì thì ta nói cho, được chứ.”



Nhất Huyền Tử vội vàng hỏi gấp: “Ngươi phải nói thật, vì sao ngươi dẫn đường cho hắn? Có phải hắn cho ngươi cái gì đó không?”



Tiểu Ngưu nghe xong, cười thầm rồi làm bộ dạng đáng thương nói: “Đừng nói nữa! Cứ nói đến chuyện đó ta nhịn không nổi lại khóc. Nước mắt lại trào ra nước sông Hoàng hà, tiếng khóc ầm ầm như tiếng thiên lôi...”



Nhất Huyền Tử nhướn mày nói: “Đừng nói những lời dài dòng, nói chuyện chính đi.”



Tiểu Ngưu làm bộ mặt ủy khuất đáp: “Hắn đối xử với ta thậm chí chẳng có một chút tốt đẹp nào. Hắn bảo nếu như ta không dẫn hắn đi, hắn sẽ khiến ta chết một cách hết sức thê thảm.”



Nhất Huyền Tử nổi giận nói: “Ngươi cũng sợ chết sao? Rồi để cứu mạng bản thân, ngươi chịu làm nô tài cho tên cầm thú đó sao? Ngươi có biết ngươi đã giúp hắn làm hại bao nhiêu người không? Ngươi nói thật quá khó nghe đó.”



Tiểu Ngưu cười khổ đáp: “Đạo trưởng, ta không thể so sánh với lão được. Lão đã nhiều tuổi rồi, giờ có chết cũng chẳng thiếu thốn gì mấy. Tiểu Ngưu ta chỉ mới mười sáu, ta còn muốn sống thêm nhiều năm nữa.”



Nhất Huyền Tử nghe thấy, rất không hài lòng. Hai tên đệ tử của lão chỉ muốn tung ngay ra một chưởng, phải đánh Tiểu Ngưu một trận ra trò. Nhất Huyền Tử phất phất tay, ra dấu cho họ bình tĩnh lại, sau đó nói: “Tốt lắm, chuyện đó ngươi để sau này giải thích với các đại môn phái đi. Đặc biệt hai môn phái bị hại, họ mà không ăn tươi nuốt sống ngươi thì mới lạ. Ta cũng chẳng cần phải quan tâm đến chuyện đó. Giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi hai vấn đề.”



Tiểu Ngưu làm ra vẻ cung kính đáp: “Xin đạo trưởng cứ hỏi.”



Nhất Huyền Tử chậm rãi hỏi: “Hắc Hùng Quái hiện giờ ở đâu? Ma đao hiện đang ở đâu?”



Tiểu Ngưu nghe xong liền thở dài một cái, ngồi lặng cả buổi mới nói: “Cái tên Hắc Hùng Quái đó, mẹ nó, thật là một kẻ không đàng hoàng. Sáng sớm hôm nay, vừa tỉnh dậy là ta tìm sang phòng hắn ngay. Nhưng chẳng thấy hắn đâu cả, lẳng lặng chuồn mất rồi. Tiền phòng của cả hai cũng để ta trả. Mẹ nó, thật không phải nam tử hán mà.”



Nhất Huyền Tử vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hỏi tiếp: “Còn Ma đao thì sao?”



Tiểu Ngưu hỏi lại: “Ma đao nào? Ta không biết à nha.”



Nhất Huyền Tử không nhịn được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Tiểu Ngưu, lạnh lùng nói: “Ngươi xem ra thật không muốn sống nữa rồi.”



Tiểu Ngưu cười khổ đáp: “Ta chỉ biết đó là một thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Nhưng, lão nghĩ xem, ta chỉ biết phải đi theo hắn thôi, chẳng lẽ hắn lại đem cái thứ quan trọng gì đó kể cho ta hay sao?”



Nhất Huyền Tử ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nhưng vẫn còn có chút không an tâm, liền quay sang bảo hai đồ đệ: “Bọn ngươi lục sót người hắn xem có thứ gì không?”



Hai tên đệ tử đồng thanh vâng dạ rồi khám xét toàn thân Tiểu Ngưu, chẳng bao lâu đã lôi từ trong người nó ra cuốn kinh Phật. Cuốn kinh Phật lập tức được trao cho Nhất Huyền Tử. Nhất Huyền Tử nắm chặt cuốn kinh hỏi: “Ngụy Tiểu Ngưu, cái này là cái gì?”



Tiểu Ngưu cảm thấy bị khám xét thật là nhục nhã, trong lòng rất uất ức, trả lời không vui vẻ chút nào: “Ta biết chẳng được bao nhiêu chữ, không ngờ đạo trưởng cũng không biết chữ à?”



Nhất Huyền Tử không thèm đáp, lật lật cuốn sách rồi nói: “Thì ra đây là một cuốn kinh Phật.”



Tiểu Ngưu hừ một tiếng nói: “Biết rồi còn hỏi ta làm gì?”



Nhất Huyền Tử lật lật cuốn sách cả buổi rồi hỏi: “Cuốn sách này là của ai?”



Tiểu Ngưu đáp lại: “Là của Hắc Hùng Quái. Tiểu Ngưu ta chả bao giờ ngó tới cái thứ đồng nát đó.”



Nhất Huyền Tử gằn giọng nói: “Cứ xem như tên xú tiểu tử ngươi chưa hiểu biết. Giờ mau nói cho ta, vì sao hắn đem cuốn sách này đưa cho ngươi, hắn còn nói điều gì nữa không?” Nói đến đây, giọng của Nhất Huyền Tử trở nên gấp rút. Trong lòng lão nghĩ rằng cuốn sách này có liên quan đến Ma đao. Không chừng dấu vết nơi cất giấu Ma đao chính là ở trong cuốn sách này. Lão muốn mau chóng biết được những điều đó từ lời nói của Tiểu Ngưu.



Đến lúc này, Tiểu Ngưu kể lại toàn bộ sự thật, ngoại trừ chuyện về bức họa đồ, cơ bản đều là thật. Nhất Huyền Tử nghe xong mừng thầm. Trong lòng tự nhủ, đến giờ tính ra tuy vẫn chưa được rõ ràng, chưa bắt được Hắc Hùng Quái, chưa lấy được Ma đao, nhưng lấy được cuốn sách này xem ra so với các môn phái khác cũng tốt hơn nhiều.



Cuối cùng, Nhất Huyền Tử hỏi: “Hắn thật sự không kể cho ngươi Ma đao đang ở đâu sao?”



Tiểu Ngưu nổi giận, giọng rít lên nói: “Ta không phải là cha hắn, hắn phải báo cáo cho ta sao? Nếu ta biết Ma đao ở đâu ta đã đi tìm Ma đao rồi. Nếu quả ta lấy được Ma đao, lúc này bọn ngươi còn được dương dương như thế không? Mẹ bà nó, sao Tiểu Ngưu ta xui xẻo vậy, lúc nào cũng phải nhận lấy bực bội vì người khác.”



Nhất Huyền Tử không thèm để ý đến Tiểu Ngưu nữa, tay cầm cuốn kinh, chắp lại phía sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, mấy lượt. Sau một lúc, quay sang ra lệnh cho một tiểu đạo sĩ: “Phát tín hiệu cho bọn sư huynh các ngươi, bảo bọn họ đợi chúng ta ở phía Đông thành.” Tiểu đạo sĩ liền ra ngoài.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #6