Tiểu Ngưu nheo mắt, miệng nở một nụ cười hữu hảo, ôm quyền nói: “Mấy vị công gia, muộn như vậy còn đến đây, có việc gì cần chăng? Không phải các vị đến nhầm chỗ chứ? Nếu các vị muốn hỏi đường, Tiểu Ngưu ta cũng có thể giúp được. Nếu ta giúp không được, cũng có thể giúp các vị tìm người để hỏi thăm.”
Ngoài miệng gọi “gia” (1), trong bụng lại chửi thầm, mấy tên cháu chắt này, là đám chuột nhắt ở lỗ nào chui ra, tìm ta làm cái rắm gì. Thoạt nhìn bọn chúng chẳng có vẻ gì giống người lương thiện cả.
Một tên cao lớn nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, mặt lầm lì như nước hỏi: “Ngươi là Ngụy Tiểu Ngưu phải không?”.
Đôi mắt híp nhìn Tiểu Ngưu một lượt từ trên xuống dưới.
Tiểu Ngưu mỉm cười, cố gắng tạo ra dáng vẻ thường dân đáp: “Huynh đệ, ta đúng là Ngụy Tiểu Ngưu, vừa mới đến vùng này, còn cần các vị công gia giúp đỡ chiếu cố nhiều.”
Vừa nói vừa hướng về phía mấy tên nha dịch chắp tay vái nửa vòng.
Tên cao lớn đó gật đầu nói: “Cứ đi đã, có gì sẽ nói chuyện sau. Ngươi đúng là Ngụy Tiểu Ngưu thì bọn ta cũng không cần nói nhiều nữa, thời gian quý giá, bây giờ đi cùng bọn ta một chuyến.”
Tiểu Ngưu tròn mắt, thắc mắc: “Ngài nói vậy là có ý gì? Tiểu Ngưu ta không phạm pháp, dựa vào đâu mà kêu ta đi cùng các ngài một chuyến? Lấy đâu ra lẽ đó.”
Bước lại giường ngồi xuống, bộ dạng rất vô lại.
Gã cao lớn lớn tiếng quát: “Ngươi có phạm pháp hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Bọn ta chỉ theo luật mà làm thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn chống cự? Nếu vậy, bọn ta không cần phải khách khí nữa.”
Tiểu Ngưu trầm ngâm chốc lát, cười váng lên rồi thấp giọng nói: “Huynh đệ, có thể tiết lộ chút ít, ngươi tìm ta có việc gì không?”
Trong lòng Tiểu Ngưu thầm nghĩ, mình mạo phạm quan phủ lúc nào nhỉ, nghĩ hoài vẫn chẳng nhớ ra gì cả.
Gã cao lớn đáp: “Ngươi phạm lỗi gì, đến nha môn sẽ rõ. Không nói nhiều nữa, đi mau.”
Dứt lời cánh tay vung lên, lập tức có một tên cầm xích sắt quấn lấy cổ Tiểu Ngưu. Hắn lập tức nghiêng đầu tránh qua một bên.
Gã cao lớn hừ một tiếng, tức giận quát: “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chống đối sao?”
Tiểu Ngưu cười hì hì đáp: “Các vị xem, ta còn chưa mặc quần áo tử tế nữa. Muốn mời ta đi cũng phải để ta mặc quần áo đã chứ.”
Gã cao lớn nhíu mày nói: “Vậy thì mặc nhanh lên rồi đi. Ngươi có phạm pháp hay không, ngươi tự mình lên công đường thanh minh đi.”
Tiểu Ngưu không phục nói: “Tiểu Ngưu ta trước giờ không làm chuyện gì xấu, cũng chẳng có quan hệ gì với quan phủ cả. Cho dù lão gia các người đích thân đến gặp ta cũng không thể bảo ta làm thế này thế kia được.”
Hắn vừa mặc quần áo, vừa nhủ thầm, nghe Nguyệt Lâm nói, thái thú Trường An này có quen biết với sư phụ nàng, sau khi gặp thái thú, chỉ cần nói ra là được. Nhưng vạn nhất y bất cần lý lẽ, ngụy tạo án oan thì làm thế nào? Trong lòng hắn hồi hộp không yên.
Mặc quần áo xong, Tiểu Ngưu chỉ tay về phía cửa nói: “Mời dẫn đường.”
Thế là mấy gã nha dịch bước ra ngoài trước, gã đằng sau theo sát Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu bước được hai bước, đột nhiên tung người bay qua cửa sổ. Khi thân hình vượt qua một nửa, hắn quay đầu lại cười nói: “Các cháu ngoan, muốn mời ông nội ngươi làm khách đâu có dễ dàng như vậy. Các ngươi kêu thái thú mang kiệu đến đây rước ta đi mới được.”
Trong lúc nói thân thể đã vượt qua cửa sổ. Những tên nha dịch trong phòng nghe mấy lời này của hắn liền bật cười ha hả, kiểu cười vừa khó coi vừa đắc ý, giống như không cần quan tâm vậy. Điều đó khiến Tiểu Ngưu cảm thấy rất kỳ quái, mình ổn rồi, còn bọn chúng cười cái gì vậy? Chẳng lẽ lên cơn cả lũ rồi? Chỉ một lát, hắn đã biết đáp án.
Khi cơ thể hắn vừa chạm đất, một chiếc lưới từ bên cạnh tung đến. Tiểu Ngưu không kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền bị bọc lấy, cuộn chặt lại. Sau đó, trước mặt sáng lòa, vài bó đuốc cháy bập bùng xuất hiện, đều nằm trong tay đám nha dịch. Lúc này, gã cao lớn từ trong phòng bước đến, nhìn Tiểu Ngưu cười lên ha hả: “Xú tiểu tử, thái thú bọn ta muốn bắt người thì bất cứ ai cũng không chạy thoát được. Cho dù ngươi trốn trong nhà vệ sinh cũng có thể tìm ra.”
Vừa nói vừa bước đến chỗ Tiểu Ngưu bị trói đang dãy dụa, dụng lực đá cho vài phát.
Trong lòng Tiểu Ngưu rất khẩn trương nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng, nhếch miệng cười, mắng: “Đồ rùa con, càng lúc càng lớn gan đó, dám đá ông mày.”
Câu này bật ra lập khiến bọn nha dịch cười ầm lên. Không cần phải nói cũng biết gã cao lớn đó đương nhiên tức giận ngút trời, lại co chân đạp mạnh thêm một nhát mới chịu ngừng. Cái đạp này khiến Tiểu Ngưu đau tái đi nhưng lần này hắn không tiếp tục mắng nữa. Hắn biết nếu lại chửi thêm câu nữa, cũng chỉ đổi lấy kết quả tồi tệ cho mình mà thôi. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi thấp đầu xuống. Trước mắt xem chừng đành phải đến gặp người ta nói lý lẽ vậy. Còn như thực sự mình gây chuyện, cũng chỉ còn cách chờ Nguyệt Lâm đến cứu thôi. Cầu trời phù hộ, phù hộ cho nàng về nhanh lên một chút. Nếu nàng về trễ quá, không biết Tiểu Ngưu ta sẽ rơi vào chỗ thế nào nữa. Cứ nghĩ Tiểu Ngưu ta thông minh một đời, anh hùng nhất thế, cuối cùng lại gặp phải đám tiểu nhân này, còn hồ đà hồ đồ không biết mình bị người ta bắt vì cái gì nữa.
Sau đó, gã cao lớn ra lệnh: “Các huynh đệ, mang tên đạo tặc, tội phạm giết người này đi. Trên đường cẩn thận đừng để hắn chuồn mất.”
Bọn kia dạ một tiếng rồi có người nhấc Tiểu Ngưu đang bị mắc trong lưới lên, đưa ra sân, mang ra đến chiếc xe ngựa để ở ngoài sân. Bịt miệng hắn lại, đề phòng hắn hét lên. Sau đó bọn chúng tắt đuốc, đi về phía con đường tối om.
Tiểu Ngưu lúc này càng thêm rối loạn. Mẹ nó, Ngụy Tiểu Ngưu này lúc thì thành giang dương đại đạo, lúc lại thành kẻ giết người? Đúng rồi, ta có giết người nhưng là giết bọn thổ phỉ, chẳng lẽ bởi việc đó mà bắt ta hay sao? Nói ta là đạo tặc trộm cướp? Lời này từ đâu đồn ra, Tiểu Ngưu ta từng trộm gà cắp chó thật, nhưng đó là việc khi còn ở Hàng Châu, chẳng lẽ lại vì mấy chuyện nhỏ này mà ta bị thái thú Trường An trói bắt đi sao? Đúng là hàng xóm với con lừa, lắm chuyện quá. Hắn càng nghĩ càng mơ hồ, càng nghĩ càng ngu. Việc này nối chuyện kia, càng lúc càng kỳ quái, khiến Tiểu Ngưu suy đoán đến mệt mỏi. Hắn quyết tâm nhắm mắt lại không tiếp tục lãng phí tinh lực nữa. Trước mắt xem ra chỉ còn cách đến đâu lo đến đó. Chỉ cần Tiểu Ngưu ta có thể giữ được cái mạng nhỏ này, những việc khác đều là thứ yếu hết.
Tiểu Ngưu ngồi trong xe, có người canh chừng. Hắn căn bản không thể nhìn ra bên ngoài, không biết người ta đưa mình đi đâu. Người ta là dao là thớt, mình là cá nằm trên, hết thảy cứ phó mặc cho ông trời vậy. Mặc dù không nhìn được bên ngoài, nhưng hắn biết, người ta không mang hắn đến nha môn, tại sao vậy? Bởi đi trên đường đã lâu, nếu nhằm về nha môn thì sớm đã phải đến nơi rồi. Hắn biết khách sạn chỗ hắn trú chân không cách nha môn bao xa. Điều này là Nguyệt Lâm nói với hắn.
Không biết bao lâu sau, xe ngựa mới dừng lại. Tiểu Ngưu bị người ta lôi từ xe ngựa xuống, mang đến một tòa lầu trang trí tinh xảo. Hắn quan sát một lượt nhận ra nơi này ở ngoại thành, chung quanh đều là núi đồi, trước mắt là một chiếc hồ lớn, giữa hồ dựng lên một tòa tiểu lâu. Lúc này hắn đang bị người ta lôi theo như cún đi qua chiếc cầu gỗ ngoằn ngoèo quanh co tiến về phía tiểu lâu. Tiểu Ngưu nhận nỗi ô nhục này, trong lòng tức giận rủa thầm, nếu có một ngày lão từ thoát thân, nhất định phải cho đám cẩu nô tài các ngươi mất mặt. Nợ một trả một, không thanh toán đầy đủ với các ngươi thì không được. Bắt từng người các ngươi quỳ dưới chân ta, gọi hai tiếng “ông nội”
Đến trước lầu, chỉ thấy ngoài cửa có hai gã nha dịch canh gác. Bọn chúng vừa nhìn thấy gã cao lớn liền cúi xuống thi lễ: “Cao quản gia, đại nhân đang đợi ngài. Vừa rồi còn định sai người đi nghe ngóng xem ngài có bắt được người không.”
Gã cao lớn đó cười, trả lễ với hai tên đó, đáp: “Nhờ phúc lớn của đại nhân, huynh đệ bọn ta cuối cùng đã không làm hỏng việc. Tên tiểu tử này giảo hoạt như thỏ, may là bọn ta vẫn bắt được.”
Một tên nói: “Ai chẳng biết Cao quản gia của chúng ta thần thông quảng đại. Đừng nói chỉ bắt một tên mao đầu tiểu tử, cho dù bắt tội phạm giang hồ hay cường đạo hải tặc cũng dễ như trở bàn tay.”
Tên còn lại cũng nói theo: “Đúng vậy, đại nhân lúc nào cũng khen ngợi Cao quản gia, nói bản lãnh ngài cao cường, việc gì cũng làm tốt. Đại nhân không thể xa ngài dù chỉ một ngày.”
Cao quản gia nghe thế mặt nở mũi phồng, đáp: “Quá lời, quá lời rồi. Không có đại nhân tài bồi, huynh đệ còn không biết kiếm cơm ăn thế nào nữa.”
Một tên nói: “Đại nhân đợi một lát, tôi vào trong báo một tiếng.”
Dứt lời liền rảo bước vào lầu.
Tiểu Ngưu lắng tai nghe mấy lời vỗ mông ngựa đó mà cảm thấy buồn nôn. Dù hắn thường ngày cũng chuyên nói mấy lời loại này nhưng hắn vẫn không thoải mái lắm. Hắn thấy tiểu lâu này cực kỳ xa hoa. Lầu trên lầu dưới đều chăng kết đèn hoa, ánh sáng rực rỡ lóa mắt. Nhìn qua cũng biết đây là nơi hưởng thụ của kẻ có tiền.
Chỉ lát sau, tên vừa rồi bỏ đi quay lại, nói: “Cao quản gia, đại nhân bảo một người trong các vị đưa phạm nhân lên. Đại nhân đang ở gian Cúc Hoa.”
Cao quản gia ừ một tiếng, quay lại cười với hai người kia, sau đó cầm tay Tiểu Ngưu dắt vào trong lầu. Vừa vào đến phòng khách, Tiểu Ngưu liền ngửi thấy mùi rượu thịt, rau xào. Trong lòng hắn thầm mắng, con mẹ nó, là con rùa nào hưởng lạc ở đây? Là đứa khốn nào bắt ta đến đây.
Cao quản gia dắt Tiểu Ngưu đi về phía một căn phòng. Đến trước cửa phòng, Cao quản gia gõ cửa, từ bên trong có thanh âm truyền ra: “Cao quản gia, vào đi”.
Cửa mở ra, Cao quản gia một mình bước vào trong, còn Tiểu Ngưu vẫn đứng ở ngoài.
Có điều chỉ chốc lát, bên trong lại có hai người đi ra, tháo sợi dây bịt miệng và đống lưới quấn quanh người hắn. Miệng được giải phóng khiến cho Tiểu Ngưu thoải mái hơn chút ít. Sau một trận hành hạ này khiến Tiểu Ngưu chịu không ít khổ cực. Hắn muốn lập tức xông vào trong xem rốt cuộc là ai đối địch với mình.
Không đợi hắn bước vào, hai gã nọ đã chỉ tay vào phòng, quát: “Đi vào, có người muốn gặp ngươi.”
Tiểu Ngưu không hề sợ hãi mà dù có sợ cũng vô dụng. Hắn ưỡn ngực, mắt trợn trừng, dáng vẻ kiên cường đi thẳng vào trong. Chỉ thấy trong phòng bày một bàn rượu thịt, có ba người ngồi, bên cạnh còn có mấy nha hoàn và Cao quản gia đứng hầu. Cao quản gia đang báo cáo với một lão già mũi khoằm như mỏ chim ưng, tuổi chừng năm mươi về thành tích vừa rồi đuổi bắt Tiểu Ngưu. Xem dáng vẻ lão có lẽ chính là Mạnh thái thú.
Lại nhìn người ngồi đối diện thái thú là một tên viên ngoại – địa chủ, râu trắng mắt lươn, dáng vẻ giảo hoạt, ánh mắt đầy ác ý nhìn Tiểu Ngưu. Ngồi bên cạnh lão viên ngoại đó là một tên trẻ tuổi không lớn hơn Tiểu Ngưu bao nhiêu. Y đó chừng hai mươi tuổi, trong tay cầm chiết phiến, đang nhìn Tiểu Ngưu cười lạnh. Vừa nhìn thấy đám người này, đầu óc hắn nhất thời ong ong, những chuyện vốn không hiểu bỗng chốc đều rõ ràng. Những đối đãi bất công vừa rồi, bây giờ cũng thấy chẳng là gì hết.
Chuyện hắn muốn làm nhất lúc này chính là mau chóng rời khỏi đây, tránh xa khỏi gã trẻ tuổi đó. Hắn biết mình rơi vào tay y thì còn tệ hơn rơi vào giữa bầy dã thú.
Y vừa nhìn thấy Tiểu Ngưu, nụ cười lạnh lẽo lộ rõ sự đắc ý. Y đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tiểu Ngưu mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp, ngươi hại ta không thể làm người, hại ta sống không bằng chết. Hắc hắc, xú tiểu tử, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, để xem ta thu thập ngươi thế nào.”
Vừa nói, bất giác thò tay xuống đũng quần, vừa đi được nửa đường, lại nhanh chóng rút về. Y đột nhiên nhận ra, ở đây, động tác đó thực sự bất nhã.
Người này không phải ai khác, Tiểu Ngưu biết y rất rõ, đó chính là Bắc Hải đệ tử Triệu Khúc Xà. Hồi đó vì cứu Nguyệt Lâm, Tiểu Ngưu lúc tức giận đã biến y thành thái giám. Làm cho Triệu Khúc Xà thống khổ không kể xiết, thù này không báo, thề không làm người.
Từ lúc bị thương, gia đình phải tìm kiếm danh y chăm sóc cẩn thận, đến bây giờ y mới có thể đi lại được. Cha của y là Triệu viên ngoại thấy nhi tử buồn rầu như vậy liền đưa y đi giải sầu. Hai cha con đến nhà người thân ở Trường An là Mạnh thái thú. Mạnh thái thú là thân cữu cữu của Triệu Khúc Xà. Vừa đến nơi, Triệu Khúc Xà liền mang nỗi khổ của mình kể với cữu cữu, Mạnh thái thú nghe xong trong lòng cũng rất xót xa, lại an ủi Triệu Khúc Xà, nếu có cơ hội lão nhất định giúp y trút giận. Lúc ấy cũng chỉ là có lời an ủi chứ không muốn hành động thực sự. Nhưng mà quan phủ tai mắt linh thông, bỗng nhiên một ngày đám thủ hạ mật báo với thái thú, nói Ngụy Tiểu Ngưu đã vào thành Trường An, đang lưu lại khách sạn đó. Triệu Khúc Xà nghe vậy thầm kêu ông trời có mắt, cuối cùng tên tiểu tử đó cũng có ngày mạt vận. Lúc muốn xuống tay thì phát hiện ra còn có Nguyệt Lâm đồng hành, điều này khiến Triệu Khúc Xà và thái thú đều rất lo ngại.
Triệu Khúc Xà biết Nguyệt Lâm là một cô nương có đạo hành cao, nếu y không thụ thương thì còn có thể đọ sức với nàng một lát nhưng hiện giờ ngay cả người bình thường y cũng không bằng. Bởi vậy muốn bắt Ngụy Tiểu Ngưu, tốt nhất là không nên kinh động đến nàng. Còn Mạnh thái thú lại nghĩ Nguyệt Lâm là đệ tử của lão bằng hữu Trùng Hư đạo trưởng, mình bắt bằng hữu của cô ta, chỉ sợ lại dính dáng đến Trùng Hư, khiến bằng hữu mất mặt. Thế là sau một hồi thương lượng, họ mới quyết định thừa lúc Giang Nguyệt Lâm không ở đó, nhanh tay tóm lấy Ngụy Tiểu Ngưu. Như vậy đối với ai cũng đều ổn cả. Người của quan phủ luôn luôn giám thị khách sạn, khi Nguyệt Lâm rời khỏi khách sạn, Mạnh thái thú lập tức lệnh cho Cao quản gia ra tay. Cao quản gia làm việc, thái thú luôn luôn tin tưởng. Không ngoài dự đoán, Cao quản gia đã nhanh chóng bắt được Tiểu Ngưu mang về. Để tránh Nguyệt Lâm tìm được Tiểu Ngưu, Mạnh thái thú không áp giải hắn đến nha môn mà đưa trực tiếp đến biệt thự của mình. Như vậy không ai biết được Tiểu Ngưu đã chạy đi đâu. Sau khi bắt được Tiểu Ngưu, Mạnh thái thú liền nghĩ, tên này hại ngoại sanh của mình quá mức, không thể nhẹ nhàng với hắn được, còn xử lý hắn thế nào, chi bằng nghe theo ý kiến ngoại sanh.
Lúc này Tiểu Ngưu đứng thẳng trên mặt đất nhìn Triệu Khúc Xà cười mãi không ngớt, nói: “Triệu công tử, ngươi nên cảm ơn ta mới phải. Nếu không nhờ ta, ngươi đã không sống nổi đến ngày hôm nay rồi.”
Triệu Khúc Xà cả giận nói: “Tiểu tử láo toét, chết đến nơi rồi còn nói hươu nói vượn. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” - Khuôn mặt y méo đi vài phần.
Tiểu Ngưu thấy không có ai mời mình ngồi, bèn dứt khoát tiến đến tự kéo một chiếc ghế rồi lùi ra phía sau ngồi xuống, nói: “Triệu công tử, ngươi nghĩ thử xem, ngươi là loại háo sắc, nếu không phải nhờ ta biến ngươi thành một tên thái giám thì không biết ngươi còn tìm đến bao nhiêu kỹ nữ nữa. Ngươi nghĩ tiếp mà coi, chơi kỹ nữ không phải trả tiền hay sao? Ngươi chơi cả đám kỹ nữ, sẽ phải trả rất nhiều tiền. Chưa hết, nam nhân một giọt tinh trùng bằng mười giọt máu nha, chơi nhiều kỹ nữ như thế chẳng phải cái mạng nhỏ của ngươi sẽ sớm tiêu đời hay sao. Ngươi thấy ta nói có phải không? Là ta cứu mạng ngươi rồi đó.”
Triệu Khúc Xà tức đến nói không lên lời, cầm cây quạt ném về phía Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nghiêng đầu tránh thoát, miệng cười hì hì, không coi mối nguy trước mắt ra gì. Triệu viên ngoại – cha Triệu Khúc Xà đứng phắt dậy mắng: “Thằng lưu manh, đồ bậy bạ.”
Lúc này Cao quản gia mới lên tiếng: “Ngụy Tiểu Ngưu, vị này là Mạnh thái thú của thành Trường An, còn không mau quỳ xuống dập đầu sao?”
Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm nghị của Mạnh thái thú, cười khì khì, tay ôm quyền nói: “Tiểu tử Ngụy Tiểu Ngưu, thỉnh an đại nhân.”
Cao quản gia hừ giọng nói: “Vô lễ như vậy, chẳng trách lại đoản mệnh”
Mạnh thái thú hờ hững nói: “Xem ra, nó là một tên bất học vô thuật không được dạy dỗ tử tế. Cao quản gia, ngươi vất vả rồi, sau này ta sẽ trọng thưởng. Bây giờ ngươi lại chịu thêm chút vất vả nữa, đưa hắn xuống địa lao. Có hắn ở đây, chỉ sợ tỷ phu và ngoại sanh của ta ăn không ngon.”
Triệu Khúc Xà ngồi xuống nói: “Cữu cữu à, tiểu tử này giao cho con xử lý đi. Hai ngày nữa sau khi thân thể con hồi phục hoàn toàn, con có thể tự tay báo thù.”
Miệng nói, ánh mắt lại nhìn Tiểu Ngưu tràn đầy oán độc khiến toàn thân Tiểu Ngưu rất khó chịu. Hắn biết tên tiểu tử này sẽ không để cho mình chết dễ dàng, trong lòng nhất thời phát lạnh. Nếu để cho y xử lý mình, thà để mình chết quách đi còn hơn.
Mạnh thái thú cười hiền từ với Triệu Khúc Xà đáp: “Khúc Xà, vậy cũng được, cữu cữu giao hắn cho con. Sau hai ngày nữa, người này tùy con xử lý.”
Cao quản gia tới trước mặt Tiểu Ngưu nói: “Ngụy tiểu tử, đi thôi, đây không phải chỗ ngươi ngồi lại.”
Tiểu Ngưu nhìn trên bàn đầy rượu ngon và cao lương mỹ vị, nhãi rõ dài ba thước, mê mẩn nói: “Hắc, rượu thơm như vậy nhất định là danh tửu rồi. Mạnh thái thú, ông có thể cho ta uống một chén được không?”
Mạnh thái thú bật cười ha hả, nói: “Tiểu tử này da mặt dày thật, chết đến nơi rồi mà vẫn khá can đảm và hiểu biết, không thể không khiến người ta bội phục được. Người đâu, cho hắn một chén rượu.”
Lệnh vừa ban ra liền có một nha hoàn cầm một chén rượu mang đến. Trước tiên Tiểu Ngưu dùng mũi hít ngửi, liên tục gật gù: “Chỉ ngửi thôi đã muốn say rồi. Cho dù ngày mai có rơi đầu cũng là đáng giá.”
Vừa nói vừa cầm chén rượu, một hơi uống hết sạch.
Mạnh thái thú gật đầu nói: “Được lắm, quả là một nam nhân. Thêm một chén nữa.”
Nha hoàn lại rót thêm một chén, Tiểu Ngưu lại uống một hơi hết sạch. Mạnh thái thú thấy sắc mặt hắn chỉ hơi ửng đỏ, hai mắt vẫn sáng long lanh, tỏ ra hài lòng nói: “Đáng là một nam tử.”
Lại sai người rót thêm một chén nữa, Tiểu Ngưu vẫn uống một hơi hết nhẵn. Tửu lượng này khiến những người ở đây không ai là không bội phục.
Mạnh thái thú cảm khái nói: “Khá lắm, rất anh hùng. Nếu ngươi không làm tổn thương ngoại sanh của ta, chúng ta nhất định có thể trở thành bạn rượu rồi. Đã lâu ta không tìm được bạn cùng uống vừa ý.”
Dứt lời cũng uống liền ba chén, hào khí đại phát, sau đó mới sai Cao quản gia giải Tiểu Ngưu đến lao phòng.
Tiểu Ngưu sau khi uống rượu vào liền phấn chấn tinh thần, cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực, những khẩn trương và bất an mới rồi nhất thời đều tiêu biến. Vừa nghe thấy mình bị giải vào địa lao, hắn rất bất mãn, từ trên ghế nhảy dựng lên nói: “Không công bằng, không công bằng, bắt ta vào lao phòng không phải bằng bản lãnh thực sự, như vậy dù có bắt ta đi, ta cũng không phục.”
Sắc mặt Mạnh thái thú hơi đỏ hồng vì men rượu, nhìn Tiểu Ngưu đang óan trách liền nói: “Ngươi không phục cái gì?”
Tiểu Ngưu chỉ vào Cao quản gia nói: “Tên thuộc hạ này của ngươi không phải dựa vào võ công mà dựa vào quỷ kế mới bắt được ta. Không tin, ngươi hỏi hắn thử xem.”
Mạnh thái thú mỉm cười nói: “Vậy làm thế nào ngươi mới chịu thua?”
Tiểu Ngưu cười khỉnh đáp: “Nếu các người bằng chân bản lãnh hạ được ta, ta mới phục.”
Mạnh thái thú gật đầu nói: “Được thôi, lần này sẽ khiến ngươi phải tâm phục khẩu phục. Nếu không ngươi lại cho rằng Trường An của chúng ta không có nhân tài.”
Vừa nói vừa vung tay ra lệnh cho Cao quản gia: “Cao quản gia, ngươi hãy cùng tiểu bằng hữu này chơi đùa chốc lát đi, chú ý, không được lấy mạng hắn. Ngoại sanh của ta còn muốn tự tay báo thù nữa.”
Cao quản gia dạ một tiếng, chỉ tay đến bãi đất trống bên cạnh. Tiểu Ngưu xắn tay áo, trong lòng cũng không nắm chắc lắm. Hắn thầm nhủ, Mạnh thái thú đã sai Cao quản gia ra tay, đương nhiên người này cũng phải có chút bản lãnh. Mình vất vả lắm mới kiếm được cơ hội này, phải cẩn thận.
Tiểu Ngưu không đáp một câu, đến trước mặt Cao quản gia thi lễ. Người còn chưa đứng thẳng dậy đột nhiên chân nhấc lên nhằm vào bộ hạ của Cao quản gia đá tới một cước. Cước này tung ra vừa nhanh vừa bất ngờ, rắp tâm một đòn phân định thắng thua, một cước tuyệt tử tuyệt tôn luôn. Cao quản gia phản ứng linh mẫn, không thấy đòn hiểm mà núng thế, thân thể lùi về sau một bước, vừa đủ né được cú đá này. Không đợi Cao quản gia đứng vững, Tiểu Ngưu lại xông lên, nhằm mặt y tung ra một quyền, quyền đi nửa đường lại biến chiêu nhằm xuống ngực khiến Cao quản gia bị bất ngờ. Bất đắc dĩ, Cao quản gia đành gồng mình tiếp một quyền này của hắn. Chỉ nghe chát một tiếng, nắm đấm trúng vào người nhưng Cao quản gia không hề nhúc nhích, còn đầu quyền Tiểu Ngưu đau muốn méo miệng. Quyền này đánh lên người ta giống như đấm lên tấm thép vậy. Nhất thời Tiểu Ngưu biết bản thân còn thua kém Cao quản gia quá xa. Người ta là cao thủ đích thực, là cao thủ ngạnh công.
Trong lòng Tiểu Ngưu tràn đầy tuyệt vọng. Hắn thầm nhủ, nếu ta có thần thông như Nguyệt Lâm hoặc sư nương, chỉ cần dùng pháp thuật là đủ khiến tên Cao quản gia này thua liểng xiểng rồi. Ài, Tiểu Ngưu ta khi nào mới có thể biến thành nhân vật thần thông quảng đại đây? Khi nào mới có thể thoát khỏi cảnh bị người ta bắt nạt đây?
Đánh không lại người ta, Tiểu Ngưu cũng không thúc thủ chịu trói. Hắn vứt bỏ sĩ diện, làm ra vẻ muốn tấn công đột nhiên lao vào Cao quản gia như ác hổ vồ mồi. Cao quản gia thấy vậy liền muốn thuận tay dắt dê, hung hăng đánh ngã Tiểu Ngưu để trả thù vừa rồi bộ hạ của mình suýt bị tên tiểu tử này “hành thích”.
Nhưng Tiểu Ngưu lao được nửa đường thình lình chuyển thân, nhằm ra phía ngoài bỏ chạy. Khinh công của hắn quả thực không tồi, trong tiếng gào thét của mọi người hắn đã lao ra ngoài gian Cúc Hoa.
Cao quản gia hét lớn: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngay bên cạnh đại nhân mà ngươi còn muốn trốn hay sao?”
Vừa nói vừa đuổi theo. Trong khi Cao quản gia đuổi theo thì Tiểu Ngưu đã ra khỏi tiểu lầu, lên đến chiếc cầu gỗ nhưng bị đám nha dịch chặn lại.
Tiểu Ngưu thầm mắng, đám rùa con các người, nếu không bị các ngươi ngăn cản. Tên Cao quản gia đó dù công phu cao cường cũng vị tất bắt kịp ta. Tiểu Ngưu này chẳng có bản lãnh gì nhưng công phu bỏ trốn cũng thuộc hàng nhất lưu đó. Nghĩ đến đây thì Cao quản gia đã đuổi kịp tới nơi.
Trong lúc cấp bách, Tiểu Ngưu định nhảy xuống nước. Cao quản gia nhanh nhạy quyết đoán đã chặn lại, nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Muốn mát mẻ thì không cần phải xuống nước đâu. Trong địa lao so với trong nước còn mát mẻ hơn nhiều.”
Vừa nói vừa sai người lấy dây thừng trói chặt Tiểu Ngưu lại.
Cao quản gia nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tiểu Ngưu liền bật cười ha ha, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, dáng vẻ của ngươi lúc này so với gà nhúng nước còn khó coi hơn nhiều đó.”
Tiểu Ngưu nhếch miệng nói: “Nhưng so với đám chó giữ nhà các ngươi, lông đít còn đẹp hơn nhiều.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, không cần Cao quản gia phân phó, hắn lập tức bị bọn chúng thả xuống đánh hội đồng, đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Sau đó, Cao quản gia như chim ưng cặp gà con mang Tiểu Ngưu quay lại trong tiểu lầu, không để ý đến Tiểu Ngưu luôn miệng “ân cần” hỏi thăm bà ngoại bà nội nhà y.
Tiểu Ngưu bị người ta đưa xuống địa lao. Vào địa lao nhìn thấy ngục thất không phải chỉ có một gian, không gian nào là trống người, ít thì hai, ba người, nhiều thì đến bảy tám… thậm chí nhiều nhất lên đến hàng chục người.
Cao quản gia sai đám thuộc hạ thả hắn vào gian cuối cùng. Gian này vẫn còn trống. Tiểu Ngưu mừng thầm, rốt cuộc đối với ta không tệ, còn để ta một mình một chỗ. Nhưng cửa địa lao bật mở, Triệu Khúc Xà tập tễnh bước đến, miệng nói: “Cao quản gia, ngươi chờ một lát.”
Cao quản gia thấy y liền nở nụ cười cầu tình nói: “Ấy, là Triệu công tử, sao không ở trên uống rượu lại xuống đây làm gì? Không khí nơi đây quả thực không tốt chút nào.”
Ánh mắt Triệu Khúc Xà lướt trên người Tiểu Ngưu, đáp: “Ta hơi lo lắng về tên tiểu tử này, ta sợ hắn chạy mất.”
Cao quản gia cười ha ha nói: “Triệu công tử cứ yên tâm đi. Ở đây thủ vệ sâm nghiêm, vách tường dày chắc, cho dù là chim cũng không bay thoát được.”
Triệu Khúc Xà cũng cười đáp: “Cao quản gia, ta muốn chăm sóc tiểu tử này một chút có được không?”
Cao quản gia đương nhiên hiểu ý, liền cười nói: “Chuyện này có gì là không được, có điều phải nhẹ tay một chút, ngàn vạn lần đừng giết hắn. Xem ý của cữu cữu ngài hiện giờ còn chưa muốn để hắn chết.”
Triệu Khúc Xà gật đầu đáp: “Cao quản gia yên tâm, ta biết ta nên làm gì. Ta sẽ không để tên tiểu tử này chết dễ dàng đâu. Mèo bắt được chuột rồi cũng không lập tức giết ngay mà còn phải vờn cho mềm ra mới nuốt được. Đạo lý này ta cũng hiểu rõ mà.”
Kèm sau câu nói đó là một tiếng cười rất chói tai.
Cao quản gia không nói nhiều nữa, để lại hai tên thủ hạ còn bản thân thì quay người rời đi lo việc của mình. Lúc này Triệu Khúc Xà bắt đầu ra uy với Tiểu Ngưu.
Triệu Khúc Xà trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngươi không ngừng phá hoại chuyện tốt đẹp của ta, còn làm cho ta người không ra người quỷ không ra quỷ, món nợ này ta nhất định phải bắt ngươi trả sòng phẳng.”
Hai tay Tiểu Ngưu bị trói nhưng miệng vẫn tự do. Hắn bật cười hì hì nói: “Triệu Khúc Xà, vì sao ta phá hoại chuyện tốt của ngươi? Vì sao lại biến ngươi thành thái giám? Chẳng lẽ ngươi không biết tự mình nghĩ lại đi?”
Triệu Khúc Xà hét lên: “Ta nghĩ, ta nghĩ cái rắm thối á. Ta gây chuyện gì với ngươi? Ngươi lại hại ta, ta không thể bỏ qua cho ngươi được.”
Tiểu Ngưu cũng lớn tiếng quát lại: “Thằng khốn họ Triệu, ngươi đúng là chó cụt đuôi còn ngang tàng phách lối, cả một chút nhân tình đạo lý cũng không chịu thông. Ta nói chuyện với ngươi lúc này khác nào đàn gảy tai trâu.”
Triệu Khúc Xà hắc hắc cười lạnh nói: “Xú tiểu tử, rơi vào tay ta rồi có muốn khoe mẽ sao. Không chế phục được ngươi, ta không xứng làm người họ Triệu.”
Vừa nói, vừa vung tay sai hai tên thủ hạ nói: “Hỏi thăm nó cho ta, chỉ cần còn thở là được.”
Hai gã nha dịch đó dạ một tiếng, như lang hổ lao tới, tay đấm chân đá lên người Tiểu Ngưu, nhưng mưa sa bão táp. Tiểu Ngưu bị đánh ngã rạp xuống đất, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn không mở miệng cầu xin, thậm chí còn nói lớn: “Cháu gãi ngứa cho ông nội, cháu ngoan gãi ngứa dễ chịu quá.”
Lời ra khỏi miệng, đòn thù lại càng mạnh hơn.
Một thoáng sau đã đánh khắp người không chừa một chỗ. Triệu Khúc Xà dương dương đắc ý, tới nhổ một bãi nước bọt lên người Tiểu Ngưu - dùng chân di di đầu hắn, thấy mũi hắn đổ máu, tròng mắt tối dại đi, hình dáng cực kỳ nhục nhã - không khỏi ha ha cười lớn, tỏ ra vô cùng phần khích. Y lại dùng chân dẫm lên mặt Tiểu Ngưu mắng: “Tiểu Ngưu, ngươi xem hình dạng bây giờ của ngươi so với chó trụi lông còn khó coi hơn đó. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, sau này còn nhiều cái hay nữa.”
Đến lúc này Tiểu Ngưu vẫn không chịu thua, nói: “Thằng thái giám họ Triệu, đừng có sai bảo ta, coi chừng sau này ta coi ngươi là chủ nhân, lại lấy cái của giao phối của ngươi ra liếm đó.”
Thanh âm khàn đi nhưng vẫn tỏa ra sự kiên cường ngang nghạnh kinh người.
Triệu Khúc Xà nghiến răng nghiến lợi. Những lời này của Tiểu Ngưu đã đâm trúng nỗi đau của y. Nếu không phải muốn tự tay báo thù thì hẳn đã sai người giết chết Tiểu Ngưu rồi. Lúc này y phải nén giận quát lớn: “Bắt hắn bỏ vào phòng đông phạm nhân nhất cho ta, để bọn tội phạm đó chiếu cố hắn, xem hắn còn mạnh miệng nữa không.”
Bọn nha dịch lĩnh mệnh, đem Tiểu Ngưu bỏ vào gian ngục kia. Bọn tù phạm hung ác biến thái đó vừa nhìn thấy Tiểu Ngưu được mang đến đều như mở cờ trong bụng. Cơn điên cuồng của bọn chúng đã kiềm chế quá lâu rồi, bây giờ cần phải phát tiết. Tiểu Ngưu liền bị biến thành chỗ cho bọn chúng xả cơn.
Mười mấy tên đó hăng hái hăm hở, quyền cước tung ta, thả sức đánh đã đời, Tiểu Ngưu bị đánh đến nỗi đau muốn ngất xỉu. Bọn tội phạm này thực là như dã thú xổng chuồng, mặc sức hành hạ Tiểu Ngưu, chỉ lo mình bỏ qua cơ hội được hành hạ kẻ khác. Tiểu Ngưu như chó bị đánh đòn, hết lượt này đến đợt khác, quần áo rách tơi tả, tóc tai rối loạn, từ đầu đến chân không chỗ nào không đau nhừ. Triệu Khúc Xà thấy cảnh này, càng thêm thống khoái đến mức suýt nữa bất tỉnh, luôn miệng cổ vũ: “Đánh đi, đánh đi, khi quay về ta sẽ nói tốt cho các ngươi, để mỗi người đều được giảm án. Tội chết giảm thành tội sống, tội sống sẽ sớm được về nhà.”
Bọn tù phạm nghe mấy lời hứa suông này lại càng mừng rỡ điên cuồng, càng thêm ra sức hành hạ Tiểu Ngưu. Cả ngục thất tràn ngập sắc thái địa ngục. Bọn chúng lao vào đánh đập Tiểu Ngưu đến lúc hắn ngã ra bất tỉnh mới chịu dừng tay. Tiểu Ngưu cũng thật sự quá ngang ngạnh, không kêu lên một tiếng, giống như không hề đau đớn gì vậy. Triệu Khúc Xà rất muốn nghe thấy tiếng khổ sở van xin tha thứ nhưng vẫn không được nghe thấy. Bởi vậy, y lại càng muốn nghe. Càng muốn nghe, y lại càng nhẫn tâm kêu bọn chúng đánh nữa. Nhưng cuối cùng y chỉ đành thất vọng.
Cơn giận của y đã giảm bớt chút ít nhưng vẫn không muốn bỏ qua. Y sai hai tên nha dịch dội nước lạnh vào Tiểu Ngưu, y chơi đùa vẫn chưa đủ. Hai tên nha dịch lộ vẻ băn khoăn nói: “Công từ, vừa rồi đã đánh rất nặng rồi, nếu lại đánh thêm trận nữa, có lẽ hắn sẽ chết mất. Người định để hắn chết liền bây giờ sao?”
Triệu Khúc Xà dùng âm điệu đặc sệt của thái giám kêu lên: “Hắn muốn chết? Đâu có dễ như vậy. Ta muốn tự tay biến hắn thành thái giám, rồi đưa vào hoàng cung để hắn làm thái giám đích thực nữa kìa.”
Một tên hỏi lại: “Đưa vào hoàng cung?”
Triệu Khúc Xà cười hắc hắc đáp: “Đương nhiên rồi. Hắn hại ta nhưng ta không cần phải tiến cung. Còn hắn hả, điều kiện thân thể tốt như vậy, lại dẻo mỏ, không vào cung làm nô tài thật sự là quá lãng phí.”
Nói đến đây Triệu Khúc Xà khoan khoái cười dài, thanh âm lanh lảnh chói tai khiến đám tù phạm đều muốn bịt tai lại, trong lòng y lại càng thêm dễ chịu. Từ hồi bị thương tới giờ y vẫn luôn phiền muộn không vui hôm nay cuối cùng cũng có thể xả cơn. Y nghĩ đến chuyện mang Tiểu Ngưu tiến cung để hắn làm nô tài cho hoàng gia, nuôi chim, trồng hoa hay chăn ngựa gì đó, quả là thỏa mãn. Nếu để hắn hầu hạ đám nữ nhân thì càng thú vị. Đứng trước các vị phi tử, nương nương mĩ miều đó chỉ có thể ngắm, chỉ có thể sờ nhưng không thể làm chuyện tốt của nam nhân, trong lòng càng thêm buồn càng thêm khổ, khỏi cần nghĩ cũng biết hay ho thế nào.
Nghĩ đến đó Triệu Khúc Xà đã quyết định xong vận mệnh của Tiểu Ngưu. Được rồi, không giết chết hắn mà biến hắn thành thái giám, cho hắn vào cung chịu khổ. Nghĩ đến cảnh hắn cũng trụi râu như mình, vật đó cũng cụt mất, hắc hắc, hắn so với mình cũng thảm hại chẳng kém. Lúc đó hắn còn dám cười mình hay sao? Để cho người trong cung hành hạ hắn, việc này so với giết chết hắn còn khoái hơn. Được rồi, cứ làm như vậy đi.
Triệu Khúc Xà sau khi nghĩ ra biện pháp xử lý liền thở ra một hơi. Y ra lệnh cởi trói cho Tiểu Ngưu, bỏ hắn vào trong gian ngục còn trống, sai người canh gác cẩn thận, không để cho hắn chạy thoát, càng không được để hắn tự sát. Nếu hắn chết, hết thảy dự tính đều không thực hiện được nữa.
Nhìn Tiểu Ngưu hôn mê bất tỉnh bị kéo đi, Triệu Khúc Xà cười vài tiếng quái dị rồi mới hài lòng rời khỏi chỗ này. Từ ngày biến thành thái giám đến giờ, y đối với việc hành hạ người khác luôn có hứng thú rất lớn. Nhìn người khác chịu khổ, trong lòng y cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Lại nói đến Tiểu Ngưu, sau trận hành hạ thừa sống thiếu chết này không biết bao lâu sau mới tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên khi mở mắt là toàn thân ê ẩm, không chỗ nào không đau nhức. Hắn thấy mình đang nằm trong một gian ngục thất. Hắn muốn cựa mình ngồi dậy nhưng không đủ sức. Tù phạm ở gian sát cạnh nhìn hắn đầy tò mò.
Tiểu Ngưu nhớ lại hoàn cảnh trước đó, cực kỳ thống hận Triệu Khúc Xà. Hắn thầm nhủ, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào. Còn hiện giờ đang ở trong tay người ta, có nói gì cũng vô ích.
Con người khi gặp lúc rủi ro thường nhớ đến những ngày tốt đẹp, hoài niệm để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn nhớ đến gia đình. Tiểu Tụ đáng yêu như thế, kế mẫu khoan dung nhân từ, cả lão ba đáng ghét cũng chẳng phải đáng ghét lắm. Còn cả sư nương, Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, còn cả Xuân Viên, Điềm Nữu, Quỷ Linh, Ngưu Lệ Hoa nữa, mỗi người đều gợi cho hắn một nỗi nhớ sâu sắc. Nếu họ ở bên mình thì thật tốt quá, bao nhiêu khổ sở đều có thể chịu đựng được. Nguyệt Lâm à, cô nương yêu dấu của ta, nàng đang ở đâu? Nàng lúc này chắc đã dự tiệc quay về rồi phải không. Nàng không thấy ta chắc sẽ chạy đi tìm chứ? Chỉ là ta bị giam ở đây, cho dù nàng rất thông minh đi nữa e rằng cũng chẳng tìm được đến đây. Ài, nếu lần này ta thoát chết, chuyện đầu tiên nhất định phải làm là học được bản lãnh để báo thù bọn xấu xa. Một người yếu đuối nhất định sẽ bị ăn hiếp. Nếu ta có thể bay lượn như Nguyệt Lâm, ai có thể bắt được ta? Nếu ta có thể độn thổ như Quỷ Linh, lao phòng này làm sao giam được ta? Lúc này, có ai nghĩ đến ta không?
Đang lúc Tiểu Ngưu than ngắn thở dài, bọn tù phạm sát vách liền hỏi hắn vì sao bị bắt vào đây? Vừa nghe câu hỏi này, Tiểu Ngưu nhịn không được phải bật cười. Đám tù nhân sát vách thấy hắn bị đánh đến toàn thân thương tích, không ngờ vẫn có thể cười được, đều đánh giá người này rất có đởm lược.
Tiểu Ngưu cựa mình ngồi dậy, thở vài hơi nặng nhọc, mới mang sự tích anh hùng của mình kể váng lên. Những điều hắn kể cơ bản đều là sự thật, chỉ là tăng thêm vài phần khoa trương khiến người nghe rất thỏa mãn và kích thích. Tất cả bọn họ sau khi nghe xong mới hiểu ra vì sao Tiểu Ngưu lại bị bắt đến đây. Là bởi vì cả gan biến ngoại sanh của thái thú thành thái giám. Tội đó lớn không biết bao nhiêu mà kể. Bởi vậy bọn chúng liền cười rộ lên sung sướng, có tên còn cười đến nỗi oằn cả sống lưng, có tên thậm chí còn cười chảy cả nước mắt. Có những kẻ đã nhiều ngày không được cười, bây giờ cười nhiều đến nỗi ngất xỉu.
Khi Tiểu Ngưu hỏi đến thì tội danh của bọn chúng đều là trọng tội, bọn chúng đối với tội lỗi mà mình gây ra cũng thừa nhận chẳng chút e dè. Điều này khiến Tiểu Ngưu hiểu rằng vị thái thú này xem ra khá nghiêm minh, không tạo ra án oan gì cả. Sự thực là tới lúc này, hắn vẫn không hề có lòng hận thù gì với thái thú, nhưng đối với Triệu Khúc Xà thì thống hận không kể xiết. Khi đám tù nhân sát vách nói cho hắn biết, Triệu Khúc Xà bảo sẽ biến hắn thành thái giám, còn quyết định tống hắn vào cung thì mọi sự trước mắt Tiểu Ngưu đều sụp đổ. Lần này hắn đã thực sự sợ hãi.
Làm thái giám? Chuyện đó mới thực sự đáng sợ. Tiểu Ngưu bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Một nam nhân không có vật đó, không thể làm chuyện tốt với nữ nhân thì sống còn ý nghĩa gì? Chi bằng để ta chết luôn đi còn hơn.
Tiểu Ngưu thực sự mệt mỏi và đau khổ rồi, mặc dù toàn thân đau đớn nhưng còn may là không tổn thương ở đầu, tất cả đều là vết thương ngoài da. Hắn lại ngã ra mặt đất, dần dần thiếp đi. Trong mơ hắn không ngừng gặp ác mộng, tựa hồ đã thực sự bị biến thành đám thái giám ghê tởm trong cung.
Trong lúc hắn còn mê man thì đột nhiên bị thúc dậy. Chỉ thấy Cao quản gia đứng trước mặt, còn mình lúc đầu chỉ thấy đôi chân hắn. Tiểu Ngưu bị dọa cho giật thót, ngồi bật dậy, khôi phục tinh thần hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Lão tử ta không sợ chết đâu.”
Bản mặt hôn ám của Cao quản gia sáng rỡ lên, vừa ầm hiểm, vừa quỷ dị. Y cười hắc hắc vài tiếng nói: “Ngày tàn của ngươi tới rồi, mau đi chịu hình phạt thôi.”
Tiểu Ngưu nói, thanh âm có phần hơi run rẩy: “Các ngươi quả thực muốn giết chết ta? Muốn dùng cách nào để giết ta đây?”
Cao quản gia cười lạnh đáp: “Đến đó ngươi sẽ biết, đừng lải nhải nữa.”
Vừa nói vừa vẫy tay về phía sau, liền có hai tên tới lôi Tiểu Ngưu ra ngoài. Vừa cử động một chút, thương thế trên người hắn lập tức bị ảnh hưởng, đau đến nỗi rên thành tiếng. Cao quản gia không đợi hắn gào lên, đã sai người bịt miệng lại. Điều này khiến Tiểu Ngưu rất sợ hãi. Chẳng lẽ thực sự định giết ta hay sao? Tiểu Ngưu ta còn chưa sống đủ mà? Nhưng bản thân hắn lúc này bước đi còn khó khăn, nói gì đến chuyện phản kháng.
Ra khỏi địa lao, bọn họ cũng không đi về phía tiểu lầu mà đi theo cửa sau. Tới phía sau tiểu lâu, bọn họ xuống bến nước, lên một chiếc thuyền nhỏ qua bờ bên kia. Tiểu Ngưu không hiểu chúng có mục đích gì, chẳng lẽ lại muốn dìm chết hắn? Xem tình hình có vẻ không giống vậy. Nếu muốn dìm chết hắn thì cứ thả luôn xuống ven bờ là được, cần gì phải phí công làm như vầy.
Sang tới bờ bên kia, cả bọn xuống thuyền, bốn người đi vào khu rừng rậm rạp trước mặt. Tiểu Ngưu không hiểu, thầm nhủ, chẳng lẽ muốn chuyển thành chặt đầu hoặc chôn sống? Chuyện này cũng thật đáng sợ. Ài, Tiểu Ngưu ta nguyên lai số mệnh quá ngắn ngủi. Đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát mau tới cứu ta một mạng giùm đi.
Vào sâu trong rừng, bọn chúng thả hắn xuống đất rồi không để ý đến hắn nữa, chỉ tập trung tán gẫu với nhau. Tiểu Ngưu mặc dù không thể lên tiếng nhưng lỗ tai vẫn có thể dùng được.
Giáp nói: “Cao quản gia à, chúng ta đang ngủ ngon, sao phải khổ sở vào tận sâu trong rừng như vầy?”
Ất cũng nói: “Đúng vậy, tôi đang ngủ rất ngon, còn mơ thấy mình được uống mao thai tửu nữa.”
Cao quản gia cười sang sảng đáp: “Ta cũng đang ngủ say nhưng đại nhân bảo ta đi thì ta phải đi. Chúng ta là thủ hạ đương nhiên phải nghe lệnh rồi.”
Hai gã Giáp Ất hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Có phải là có chuyện không?”
Cao quản gia đáp: “Chuyện này các ngươi đừng hỏi thêm nữa, chỉ sợ ta nói ra rồi, các ngươi lại không biết giữ kín miệng.”
Giáp Ất nói: “Vậy là thế nào? Nếu chúng tôi không đáng tin, đại nhân đã không để hai chúng tôi làm việc này với ngài. Đại nhân có thể nói là rất tin tưởng chúng tôi mà.”
Cao quản gia ngồi trên một hân cây, nghĩ một lát rồi đáp: “Được rồi, các người đã hỏi, ta cũng không ngại trả lời. Chỉ là những điều chúng ta nói ở đây, ngàn vạn lần đừng cho người khác biết được. Nếu không đại nhân trách tội, ta cũng không gánh nổi đâu.”
Giáp nói: “Huynh đệ bọn tôi cùng làm việc không chỉ một hai ngày, ngài cũng biết tính tình của bọn tôi rồi. Bọn tôi đều là người kín miệng cả.”
Ất nói: “Nếu chúng tôi tiết lộ lời của Cao quản gia ra ngoài, ông trời sẽ phạt tôi sau này không được uống rượu nữa.”
Giáp lại cười nịnh nói: “Ai mà không biết Cao quản gia của chúng ta cùng đại nhân rất thân thiết. Từ khi đại nhân còn chưa có quyền lực như hôm nay, Cao quản gia đã là ái tướng của ngài rồi.”
Cao quản gia nghe vậy, trong lòng cực kỳ hứng thú nói: “Đương nhiên rồi. Khi ta đi theo đại nhân, ngài mới chỉ là một huyện lệnh cửu phẩm, khác hẳn với hiện nay chứ.”
Ất giục: “Cao quản gia, ngài mau kể đi.”
Cao quản gia nhìn lướt Tiểu Ngưu đáp: “Cũng vì người muốn cứu tên tiểu tử này tìm đến, đại nhân mới phải chuyển hắn về đây.”
Tiểu Ngưu nghe vậy lỗ tai liền nghểnh lên, thầm nhủ, người muốn cứu ta, đó nhất định là Nguyệt Lâm rồi. Nàng đã dự tiệc trở về, không thấy ta đương nhiên sẽ đi tìm. Tiểu Ngưu ta quả nhiên vẫn còn phúc khí, có được nữ nhân tốt như vậy bên người.
Cao quản gia kể tiếp: “Tên Ngụy Tiểu Ngưu này chẳng tài cán gì nhưng lại khiến Lao Sơn mỹ nữ Giang Nguyệt Lâm yêu mến. Giang Nguyệt Lâm trở lại khách sạn không gặp được hắn, qua nghe ngóng hỏi thăm mới biết được hắn bị bọn ta bắt đi. Nàng đã đến nha môn tìm, lại tìm ở nhiều nơi khác nhưng vẫn không thấy hắn. Năng lực của nàng ta cũng thực sự ghê gớm, rốt cuộc cũng lần đến được tiểu lâu này của đại nhân. Nàng muốn xộc vào trong tìm kiếm, đại nhân lại sợ nàng tìm ra được hắn nên mới sai chúng ta mang tiểu tử đó đến đây. Đợi nàng bỏ đi rồi sẽ tính tiếp.”
Tiểu Ngưu nghe vậy trong lòng vừa vui mừng, vừa cảm động, lại có vài phần thất vọng. Nguyệt Lâm sao có thể tìm được mình đây? Đám khốn nạn này giảo hoạt như vậy, một nữ tử đơn độc như nàng làm sao đấu lại được chúng. Nếu cả Nguyệt Ảnh cũng đến thì mới hy vọng được.
Hai gã Giáp Ất lúc này mới hiểu ra. Giáp lại hỏi: “Cao quản gia, bản lãnh đại nhân chúng ta cũng không nhỏ, lại là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ ngài sợ một tiểu nha đầu sao?”
Cao quản gia xua tay đáp: “Không phải sợ mà là nể mặt sư phụ của Giang Nguyệt Lâm nên mới để nàng thoải mái như vậy. Các ngươi cũng biết đó, đại nhân của chúng ta làm quan ở Trường An này mấy năm, đã có ai dám xông vào tiểu lâu chưa? Chủ yếu là vì mối quan hệ của đại nhân với sư phụ Giang Nguyệt Lâm nên không thể không nể mặt được.”
Ất lại hỏi: “Nếu tiểu nha đầu đó tìm hoài vẫn không thấy tiểu tử này liền ở lại không rời đi thì làm sao bây giờ?”
Cao quản gia nhếch miệng cười đáp: “Đại nhân chúng ta thần thông quảng đại, có phong ba bão táp nào còn chưa trải qua. Chút việc nhỏ này cũng có thể làm khó được ngài sao? Một tiểu nha đầu cũng khiến đại nhân phải nổi giận sao? Ngươi quá coi nhẹ năng lực của đại nhân rồi đó.”
Giáp vuốt đuôi theo: “Đúng thế. Nếu đại nhân chúng ta không có bản lĩnh thì không thể chỉ trong vài năm từ một vị quan cửu phẩm trở thành thái thú Trường An được.”
Ất cũng nói: “Nhờ chức quan của ngài càng lúc càng lớn, nên rượu ta uống cũng càng ngày càng ngon. Đợi đến khi đại nhân lên kinh thành thì thuộc hạ như chúng ta sẽ có thể nếm hết rượu ngon trên đời.”
Vừa nói vừa liếm môi khiến Cao quản gia phải bật cười.
Tiểu Ngưu nằm trên mặt đất không muốn nghe mấy chuyện luyên thuyên này nữa. Hắn nghĩ, có cách nào thoát khỏi nơi quái quỷ này không? Hoặc là làm thế nào để Nguyệt Lâm biết mình đang ở đây? Nếu nàng biết mình đang ở đây, không ai có thể cản nàng đến cứu mình ra.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra cách nào, bởi vì hắn bây giờ đến đi lại cũng khó khăn thì còn làm được gì nữa? Hắn bắt đầu cảm thấy cam chịu và tuyệt vọng. Nghĩ đến hai ngày nữa có thể bị tên khốn kiếp Triệu Khúc Xà lăng nhục và hành hạ, Tiểu Ngưu đột nhiên nổi lên ý nghĩ Sát Thân Thành Nhân trong đầu. Hắn thà tự sát chứ không muốn bị người khác lăng nhục.
Lúc này Cao quản gia vẫn cùng hai người kia nói chuyện. Giáp lại hỏi: “Cao quản gia, nghe nói hai ngày sau Triệu công tử muốn xử lý tiểu tử này, nghe nói là định ăn miếng trả miếng, đem tiểu tử này biến thành thái giám, có phải vậy không?”
Cao quản gia nhếch miệng cười đáp: “Còn không phải sao, xem tình hình bữa trước, có lẽ Triệu công tử định làm thế thật.”
Ất nói: “Tôi còn tưởng là nói vui chứ. Thì ra là sự thực. Như vậy chi bằng một đao chém chết đi. Ngài nghĩ mà xem, cho dù thiến hắn thành thái giám, hắn vẫn là còn mạng sống, một đao giết đi có phải đỡ lằng nhằng không?”
Giáp cười hắc hắc nói: “Vậy là ngươi không biết nỗi khổ trong lòng Triệu công tử rồi. Từ khi người bị tên Ngụy Tiểu Ngưu này làm hại, người đã không còn giống trước kia nữa rồi. Trước kia nếu người gặp chuyện này, người nhất định sẽ đâm vào một đao trắng, rút ra một đao đỏ, không lằng nhằng chi hết. Còn bây giờ hả, khác trước rồi. Người không muốn Ngụy Tiểu Ngưu chết dễ dàng như vậy mà muốn hắn sống thật khổ sở, đó mới là mục đích của người.”
Cao quản gia ừ một tiếng nói: “Huynh đệ, ngươi nói không sai. Triệu công tử này không thể để Ngụy Tiểu Ngưu chết được. Nếu hắn chết thì người tịch mịch biết bao. Người còn muốn Ngụy Tiểu Ngưu phải theo người, cả ngày ở bên cạnh người. Nhìn Ngụy Tiểu Ngưu chịu khổ sở, người mới có thể vui vẻ được, mới có thể cảm nhận được chút ý nghĩa của cuộc sống.”
Ất lại nói tiếp: “Nghe nói Triệu công tử chẳng những muốn biến hắn thành thái giám mà còn muốn hắn tiến cung, để hắn đi hầu hạ người trong cung nữa. Nhưng tiểu tử này rất giảo hoạt, nói không chừng vào cung hỗn tạp cùng đám nửa người nửa ngợm đó lại có thể trở thành đại thái giám gì đó, mỗi ngày đều được uống rượu ngon nữa.”
Giáp cười quái dị nói: “Cũng có thể không hỗn tạp được gì đó mà mỗi ngày đều phải rửa chân cho đám nữ nhân đấy.”
Ất cùng Cao quản gia nghe vậy liền phá lên cười, giống như Tiểu Ngưu đã bị tiến cung rồi. Bọn chúng cười vui vẻ còn Tiểu Ngưu càng nghe càng thương tâm. Hắn nghĩ, các ngươi làm vậy chi bằng giết ta còn tốt hơn. Làm nam nhân mất giống, còn gì là khoái hoạt nữa. Các ngươi mau tỉnh lại, một đao giết ta đi.
Cao quản gia lúc này lại nói: “Triệu công tử như vậy không phải loại ba hoa khoác lác đâu. Mấy ngày trước, vương gia của Kim Lăng đến nói chuyện với Triệu viên ngoại, nói dù sao cái đó của công tử cũng như vậy rồi, chi bằng tiến cung luôn, có thể sẽ có tiền đồ tươi đẹp hơn nhưng nhi tử bảo bối của Triệu viên ngoại như vậy, cho dù là của quý không xài được nữa cũng vẫn là nhi tử của ngài. Ngài liền từ chối khiến Kim Lăng vương rất thất vọng.”
Ất hỏi: “Cao quản gia, Triệu viên ngoại cũng có quen biết với Kim Lăng vương hay sao?”
Cao quản gia đáp: “Đương nhiên. Triệu viên ngoại với Kim Lăng vương từ khi ở kinh thành đã có quen biết. Quan hệ từ đó đến giờ vẫn rất tốt đẹp, mỗi dịp lễ tết Triệu viên ngoại đều không quên đến bái kiến. Đương nhiên Kim Lăng vương cũng không bạc đãi ngài. Chuyện thăng tiến của đại nhân chúng ta cũng là nhờ mối quan hệ với Kim Lăng vương đó.”
Hai tên kia à à lên hai tiếng, hiển nhiên là trước đó không biết chuyện này.
Giáp đột nhiên hỏi: “Cao quản gia, ngài thường xuyên tháp tùng đại nhân rời nhà, nghe nói nhà Kim Lăng vương có hai vị mĩ nữ, chuyện đó có phải thật không?”
Cao quản gia mỉm cười đáp: “Chuyện đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thật rồi. Chánh phi của Kim Lăng vương là mỹ nữ nhất lưu, còn con gái ngài cũng là “hoa dung nguyệt mạo”, không biết đã khiến bao nhiêu vị vương tôn công tử phải si mê điêu đứng rồi, đáng tiếc, mắt tiểu quận chúa đặt quá cao, nam nhân thông thường làm sao có thể lọt vào mắt nàng được? Nghe nói cách đây không lâu, nàng trúng ý một thư sinh, muốn được gả cho y nhưng vương gia không đồng ý. Quận chúa liền tự ý bỏ đi, đến bây giờ vẫn không biết đi đâu khiến vương gia vô cùng tức giận.”
Tiểu Ngưu ở bên cạnh nghe đến phát nhàm. Bình thường nếu hắn nghe thấy chuyện liên quan đến mỹ nữ, hứng thú nhất định là lớn hơn bất kỳ ai, nhưng bây giờ là hổ xuống đồng bằng, hắn chỉ mong nghe được tin tức có giá trị với mình mà thôi.
Đang lúc hắn phân tâm, một thanh âm nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên, từ bìa rừng có một người bước đến, chính là tên đáng ghét Triệu Khúc Xà. Vừa nhìn thấy y, Tiểu Ngưu hận không thể cắn cho y một phát.
Chú thích:
(1) ở đây tác giả chơi chữ, từ "gia" trong "công gia" mang ý nghĩa bề trên, quan lớn(ít nhất cũng lớn hơn Tiểu Ngưu); còn ý nghĩa của từ "gia" ở câu này có thể là trong từ "gia gia"(đoạn sau có nói đến "mấy tên cháu chắt này", cộng thêm phần giữa chương có nhiều lúc xưng "ông"), ở đây ám chỉ gọi bọn sai dịch là ông nhưng trong lòng lại coi chúng như là cháu chắt