Chương 4: Kịch Chiến



Tiểu Ngưu rất không tình nguyện ôm chăn mền của mình sang giường bên phòng này. Quỷ Linh cũng trải chăn mền ra. Hắn thấy nàng trải mền nhăn nhăn nhúm nhúm nên đành phải giúp nàng một tay. Quỷ Linh đã không nói cảm ơn một lời còn đem thanh đao đó đặt vào giữa hai người, miệng nhắc nhở: “Ngươi không được vượt quá giới hạn đó. Đao kiếm không có mắt.”



Tiểu Ngưu mặt nhăn mày nhó đáp lại: “Cô làm khó cho ta quá. Một đêm này làm sao ta qua nổi đây?”



Quỷ Linh cười nói: “Ngươi cứ hành động cho quân tử là được.”



Tiểu Ngưu rất thành thật đáp: “Với cô thì không quân tử nổi đâu. Làm quân tử so với làm tiểu nhân còn khó hơn lên trời.”



Quỷ Linh gằn giọng nói: “Làm không được cũng phải làm, đó là lệnh của ta.”



Tiểu Ngưu lẩm bẩm nói: “Ta không phải thủ hạ của cô, ta không cần nghe lời cô.”



Quỷ Linh cau mặt: “Ngươi không nghe không được. Ta hỏi ngươi, ta từng cứu ngươi phải không? Ngươi thiếu của ta món nợ ân tình phải không?”



Tiểu Ngưu trả lời: “Là cô cứu ta, là ta thiếu nợ cô. Nhưng mà ta…”



Không đợi Tiểu Ngưu nói tiếp, Quỷ Linh đã ngắt lời: “Không nhưng nhị gì hết, vậy là đủ rồi. Ngươi nợ ơn ta thì phải nghe lời ta. Ta kêu ngươi làm thế nào, ngươi cứ theo đó mà làm.”



Tiểu Ngưu ngữ khí trầm trọng đáp: “Xem ra một người còn sống không được thiếu nợ ân tình của kẻ khác, nếu không bản thân hắn cũng bị người ta thao túng hành động phải không?”



Quỷ Linh đắc ý nói: “Ai bảo ngươi thiếu nợ ơn đức của ta, ngươi có bản lãnh thì để ta nợ lại ngươi đi.”



Tiểu Ngưu không phục nói: “Được lắm, sau này ta sẽ khiến cô nợ ta, nợ rất nhiều rất nhiều để cô cả đời trả không hết nợ.”



Quỷ Linh cười khỉnh: “Vậy còn phải xem bản lãnh của ngươi nữa. Tạm thời ta thấy ngươi có vẻ không có cái bản lãnh đó. Thôi, không đôi co với ngươi nữa, ta buồn ngủ rồi.”



Dứt lời, nàng cũng không cởi áo ngoài ra mà cứ thế chui vào chăn của mình.



Tiểu Ngưu không nói nữa, cởi quần áo ra. Quỷ Linh nghe thấy vậy liền quay mặt lại nhìn, chỉ thấy trên người hắn chỉ còn một chiếc quần ngắn bó sát, mặt liền đỏ bừng, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”



Tiểu Ngưu đáp: “Đương nhiên là cởi quần, nêu không thì là làm gì nữa? Chẳng lẽ đi ngủ mà không thể cởi bớt quần áo hay sao.”



Quỷ Linh quay mặt đi, không để ý đến hắn nữa. Tiểu Ngưu cởi áo ngoài xong, thổi tắt đèn rồi cũng chui vào mền. Trong bóng đêm, Hắn thoang thoảng ngửi mùi thơm từ người Quỷ Linh, trong lòng thầm nhủ, tiểu nữu này cũng không tệ, nếu như có thể để ta chui vào nằm cùng chăn với nàng thì thật dễ chịu. Bằng cảm giác, hắn cảm thấy nàng vẫn còn là xử nữ. Hắc hắc, bao lâu nữa mới có thể chiếm tiện nghi của nàng đây.



Không lâu sau, Tiểu Ngưu đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của nàng. Hắn nghĩ có lẽ nàng đã ngủ rồi liền ngừng suy nghĩ vẩn vơ. Cố gắng quét sạch mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. Nhưng không hay, hắn lại nhanh chóng nhớ đến những mỹ nữ thân thiết với mình, sư nương, Nguyệt Lâm rồi Nguyệt Ảnh. Bọn họ đều khiến hắn phát hỏa trong người, dục vọng dâng lên. Hắn thực sự muốn gần gũi với Quỷ Linh bên cạnh, lực hấp dẫn của mỹ nữ quả là không nhỏ.



Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không dám vọng động. Hắn biết bản lãnh của nàng rất cao, ngay cả Nhất Huyền Tử còn không chế phục được nàng, huống gì loại thường dân thấp kém như mình. Để nàng ta nổi giận, chỉ e tính mạng cũng gặp nguy hiểm. Vì đại sự, trước mắt không thể hành động hồ đồ. Nếu muốn chiếm hữu nàng tốt nhất là nhằm lúc nàng say rượu. Cả đêm hôm đó Tiểu Ngưu vô cùng cực khổ và khó ngủ. Thậm chí cả lúc thiếp đi cũng vẫn mơ mơ màng màng chứ không hề say giấc. Cùng mĩ nữ chung giường thế này cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.



Ngày hôm sau, mắt hắn đã hằn nhiều vằn máu. Ngược lại tinh thần Quỷ Linh rất tốt, nàng giống như một chú chim nhỏ ríu ra rít rít liên hồi. Thấy bộ dạng hắn như vậy, nàng nhịn không được bèn hỏi: “Ngươi là sao thế, trông như con gấu vậy? Có phải nhìn thấy cái gì không nên thấy không?”



Tiểu Ngưu cười khổ đáp: “Nếu cô tắm bây giờ, ta nhất định sẽ đứng ngắm một bên.”



Quỷ Linh gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, miệng mắng: “Ăn nói linh tinh, ngươi tưởng dễ lắm sao. Thân thể của ta chỉ có lão công tương lai của ta mới được ngắm, không đến lượt ngươi nhìn đâu.”



Ăn xong điểm tâm, Quỷ Linh để con báo ở lại khách điếm còn nàng kéo Tiểu Ngưu ra ngoài đi dạo. Nếu như mang con báo theo, đi tới đâu người ta cũng để ý, như vậy thì rất không tốt. Con báo tuy muốn đi theo nhưng cũng đành nghe lời chủ nhân phân phó.



Hai người trước tiên đến thăm Du Đại Nhạn Tháp, Hoa Thanh Trì, rồi đến ngắm nhìn Đại Minh Cung. Nói đến đi thăm quan ngắm cảnh ánh mắt Quỷ Linh càng thêm sáng long lanh tràn đầy mị lực. Tiểu Ngưu đi cạnh bên nàng, bị ảnh hưởng lây cũng trở nên rất vui vẻ, chỉ đáng tiếc là không thể hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.



Lang thang hết trong thành, họ lại đi về vùng nông thôn phụ cận. Dạo chơi đến tận khi trời tối mịt Quỷ Linh vẫn chẳng muốn quay về. Tiểu Ngưu khuyên nàng trở lại khách sạn, hắn nói thời gian còn nhiều, ngày mai tiếp tục cũng được, không việc gì phải vội. Quỷ Linh nghĩ một lát rồi cũng đồng ý trở về, nhưng nàng thấy đói bụng nên thế nào cũng phải ở lại nơi này ăn một chút mới được. Cũng may, ở ven vùng này có một quán ăn lớn. Ở nơi như thế này mà có một quán ăn lớn như vậy thì quả thực nằm ngoài ý liệu của họ.



Đến khi hai người bước vào đại sảnh lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Bên trong chẳng có một bóng khách nhân. Sao lại như vậy? Vừa lúc bọn họ định quay bước bỏ đi thì bên trong vang lên tiếng mời: “Khách quan, muốn ăn gì vậy? Chúng tôi ở đây cần gì có đó, bánh bao, rau xào, thịt cá đủ cả, không thiếu thứ gì so với trong thành.”



Cùng với âm thanh đó là một nữ nhân diễm lệ mặt hoa da phấn từ trong đi ra, theo sau còn có một gã nam nhân, trông có vẻ là một tên nô tài.



Quỷ Linh nhìn hai người đó nói: “Bọn ta đói bụng, trước hết muốn ăn mười cái bánh bao, kèm thêm hai tô canh nữa.”



Nữ nhân nọ vâng dạ một câu, cẩn thận ngắm nghía hai người một lượt mới nói với nam nhân kia: “Vương Cửu, vào lấy banh bao tốt nhất trong quán ra mời khách đi.”



Gã gia hỏa có tên Vương Cửu đó gật nhẹ đầu rồi vội vã đi vào sau bếp.



Nữ nhân đó ngồi đối diện với hai người, mặt tươi cười ngồi tiếp chuyện Quỷ Linh. Tiểu Ngưu ở bên cạnh nhìn ngó, chẳng xen vào. Còn Quỷ Linh xem ra lại không có hảo cảm với nữ nhân này, không nói câu nào, mặt lạnh như băng. Nữ nhân kia thấy không được trả lời cũng không tiếp tục nói gì nữa.



Một lúc sau, Vương Cửu bưng bánh bao và canh mang đến, nữ nhân kia nói: “Mời hai vị dùng. Tôi xin lỗi không bồi tiếp hai vị được.”



Dứt lời liền bước ra ngoài.



Lại nói, mùi thơm của bánh bao và canh nóng bốc lên nghi ngút. Quỷ Linh và Tiểu Ngưu đều đã đói bụng liền cầm bánh ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lại uống một hớp canh.



Tiểu Ngưu ăn được vài cái bánh thì cảm thấy váng đầu. Hắn nhìn sang Quỷ Linh chỉ thấy nàng như phủ trong lớp sương mờ, nhìn không rõ. Hắn thoáng kinh hãi, thầm nhủ, không ổn rồi, bọn ta trúng kế rồi. Trong đồ ăn có vấn đề, hắn phải nhắc Quỷ Linh bởi nàng vẫn còn đang mải mê ăn uống. Nhưng mí mắt hắn nặng trĩu, miệng không nói lên lời thì còn gì để nói nữa đây? Phác một tiếng, Tiểu Ngưu ngã ngửa ra sau, cả người cả ghế té trên mặt đất.



Kế đó Quỷ Linh cũng theo hắn, té ra đất, chiếc bánh bao đang ăn dở cũng rơi khỏi tay. Trong nhất thời đại sảnh trở nên im lìm. Lúc này lão bản nương và Vương Cửu mới xuất hiện.



Vương Cửu nhìn hai người nói: “Phu nhân à, không ngờ hai tên này lại kém cỏi, dễ dàng bị thu phục như vậy.’



Lão bản nương bước đến nhìn hai người nói: “Hai đứa này thoạt nhìn giống một đôi tiểu tình nhân trốn nhà, chắc là không sai rồi. Giết chúng thì hơi đáng tiếc.”



Vương Cửu hấp háy mắt nhìn ngắm Quỷ Linh lúc này đang hôn mê, nói: “Phu nhân à, bà nói vậy có phải là trúng ý tên tiểu quỷ này rồi không? Hắc hắc, chi bằng như vầy đi, chúng ta mỗi người chọn một, mặc sức chơi đùa một lát rồi mới giết để làm bánh bao, bà nghĩ sao?”



Khuôn mặt lão bản nương lộ rõ vẻ dâm đãng, ác độc, nhếch mép cười đáp: “Cũng hay, có điều như vậy tiện nghi cho tên rùa đen nhà ngươi quá. Tiểu cô nương xinh đẹp như vầy, để cho ngươi vùi dập, quả thực hơi lãng phí.”



Vương Cửu cười khì nói: “Bà chẳng phải cũng được làm trâu già gặm cỏ non hay sao?”



Hai người nói đến đó liền bật cười khanh khách, thanh âm cực kỳ khó nghe. Cười một hồi hai người mới nghĩ đến đưa con mồi của mình mang đi. Chính vào lúc này, chỉ thấy Quỷ Linh bật dậy từ mặt đất, hai người bị dọa khiếp thét lớn, xoay người định bỏ chạy. Nguyên lai, Quỷ Linh không hề bị hôn mê, vừa rồi chỉ là giả vờ mà thôi.



Quỷ Linh cười lạnh nói: “Bọn ta với các người không thù không oán, các người lại muốn lấy mạng bọn ta, thực sự quá độc ác. Không thể tha cho các người được!”



Vừa nói, Quỷ Linh vừa nắm lấy lão bản nương, đá cho ả hai cước vào đùi khiến chân ả gãy đoạn rồi tiện tay ném ả xuống đất. Vương Cửu chưa chạy được vài bước đã bị Quỷ Linh túm tóc, tay còn lại đấm một quyền vào mặt khiến đầu hắn vỡ làm mấy mảnh. Trước khi não kịp tóe ra, Quỷ Linh quẳng thi thể hắn ra xa. Bị hình ảnh trước mắt dọa khiếp, ả ớ một tiếng rồi ngất xỉu.



Quỷ Linh biết thuộc bọn chúng sử dụng không phải độc dược mà là mê dược. Bởi vậy, nàng tìm nước lạnh dội vào mặt Tiểu Ngưu. Hắn chớp chớp mở mở một hồi mới tỉnh táo lại.



Tiểu Ngưu ướt sũng nước chậm chạp ngồi dậy trên mặt đất, hỏi: “Chuyện gì thế này?”



Hắn đã nhìn thấy lão bản nương đang hôn mê dưới đất.



Quỷ Linh cười lạnh hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Chúng ta thiếu chút nữa đã bị chúng mang ra làm nhân bánh bao rồi. May mà có bổn cô nương ta tài cao trí cả. Chút mê dược đó mà có thể đối phó được ta? Chỉ có ta hạ độc người khác chứ chưa có chuyện người khác hạ độc được ta bao giờ.”



Tiểu Ngưu lau nước đọng trên người nói: “Chúng ta cùng bọn họ chẳng có quan hệ gì, cơ sao lại muốn hại chúng ta?”



Quỷ Linh lắc đầu trả lời: “Ta không biết. Mà thắc mắc làm chi, chỗ này nhất định là hắc điếm rồi.”



Tiểu Ngưu ừ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Quỷ Linh à, cô định giải quyết ả này thế nào?”



Hắn nhìn thi thể Vương Cửu trên mặt đất, biết chắc nàng cũng không dễ dàng buông tha lão bản nương hại người này.



Quỷ Linh đảo mặt hỏi lại: “Ngươi đoán thử coi ta sẽ giải quyết thế nào?”



Tiểu Ngưu trầm ngâm đáp: “Cô sẽ cho ả một con đường sống chăng? Chân ả ta gãy nát hết rồi mà.”



Quỷ Linh liếc nhìn lão bản nương đáp: “Vậy tiện nghi cho mụ ta quá.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Chẳng lẽ cô định lấy mạng ả?”



Quỷ Linh bước quanh một vòng, mặt lộ vẻ lãnh khốc đáp: “Quỷ Linh này từ xưa đến nay có ân tất báo có óan phải đền. Mụ này dù chưa hại được ta nhưng không thể coi là vô tội được.”



Vừa nói, nàng vừa đến bên cạnh lão bản nương, nhét vào miệng ả một viên thuốc. Ép ả nuốt xong liền tiện tay đẩy bật ra, lão bản nương ối một tiếng lại té nằm ra mặt đất.



Quỷ Linh cười khì rồi kéo Tiểu Ngưu bỏ đi. Hắn không biết thứ nàng cho ả kia uống là gì, trong bụng đầy nghi hoặc. Nghe thấy Quỷ Linh gọi hắn cũng đành đi theo. Đi chưa xa, đã nghe thấy tiếng gảo thét thảm thiết của lão bản nương, so với quỷ khóc còn dễ nghe hơn, thanh âm khiến tóc trên đầu muốn dựng đứng lên cả. Hắn nghe vậy cảm thấy ngầm thương xót, còn Quỷ Linh chỉ hừ giọng, tỏ vẻ không đồng ý.



Tiểu Ngưu nghe nữ nhân nọ kêu khóc thảm thương liền nói: “Chi bằng cô cho ả một đao chết tốt, cớ gì khiến ả thống khổ như vậy, việc này có bắt buộc không?”



Quỷ Linh kiên quyết đáp: “Gieo nhân nào gặt quả nấy. Nếu không có ta thì bây giờ hai đứa đã thành bánh bao trong bụng người ta rồi. Ngươi không cần thương xót mụ đó, bọn ta thiếu chút nữa đã là nạn nhân của mụ rồi.”



Tiếng gào thét ngày càng dài, ngày càng khó nghe. Tiểu Ngưu gần như muốn bịt tai lại, không muốn nghe thấy nữa. Đợi rời xa chỗ đó hắn mới nhịn không được hỏi: “Quỷ Linh à, thuốc đó là thuốc gì, sao lợi hại vậy? Ả ta sẽ chết chứ?”



Quỷ Linh nhìn hắn chằm chằm đáp: “Mụ ta muốn chết sớm chẳng phải quá dễ dàng sao? Nói cho ngươi hay, dược hoàn này do cha ta nghiên cứu tạo ra, chuyên dùng để đối phó với loại nữ nhân độc ác. Bọn họ bình thường đều phải chịu trong ba ngày, chịu sự đau đớn đến không ra hình người mới từ từ chết đi đi. Bởi vậy tên loại dược hoàn này là ‘Tam thiên khốc’. Ngoại trừ cha ta ra, không ai có thuốc giải độc.”



Tiểu Ngưu cảm khái nói: “Xem chừng cha cô cũng thuộc loại người tàn nhẫn.”



Trong lòng thầm nhủ, tà phái rốt cuộc đúng là tà phái, không nhân đạo như người bình thường.



Quỷ Linh không lấy đó làm khó chịu, đáp: “Cha ta là người trong tà phái, đương nhiên phải nhẫn tâm một chút. Nhưng trong cái thế gian hỗn tạp này, nếu quá yếu đuối thì đôi khi sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nếu ngươi không tin, sau này ngươi tự mình nghiệm ra đi. Sẽ có ngày ngươi hiểu rằng ta nói không có gì sai hết.”



Tiểu Ngưu thở dài nói: “Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa chính phái và tà phái chăng.”



Quỷ Linh liếc nhìn hắn, hỏi: “Nghe ý của ngươi thì ngươi tự coi mình là nhân sĩ chính phái rồi phải không?”



Tiểu Ngưu lắc đầu đáp: “Làm gì có chuyện đó, ta chỉ là con trai của một tiểu thương, chưa từng gia nhập môn phái gì hết á.”



Quỷ Linh phì cười nói: “Nghe khẩu khí của ngươi càng lúc càng giống những tên nhân sĩ chánh phái dối trá kia.”



Tiểu Ngưu nháy mắt hỏi: “Trong mắt cô, chẳng lẽ ta giống kẻ hay nói dối lắm sao?”



Quỷ Linh mím môi đáp: “Đừng nói chỉ có dối trá không thôi đâu, ngươi còn cả háo sắc nữa, có điều ngươi cũng là một kẻ quang minh chính đại.”



Tiểu Ngưu nghe vậy, mặt liền đỏ bừng, hỏi: “Sao cô dám chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ ta từng làm gì có lỗi với cô?”



Quỷ Linh nghe vậy liền bừng bừng tức giận, trợn mắt quát: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi thừa dịp ta uống say, đã làm chuyện xấu với ta.”



Tiểu Ngưu đương nhiên không chịu thừa nhận, hỏi ngược lại: “Vậy cô đã thất thân chưa?”



Quỷ Linh đáp: “Cái đó thì chưa.”



Tiểu Ngưu cười cười nói: “Vậy còn chưa rõ sao? Cô chưa thất thân, thậm chí dù ta có nghĩ gì về cô, thì điều đó cũng vô hại mà.”



Quỷ Linh cũng bật cười đáp lại: “Cái tên cưỡng từ đoạt lý nhà ngươi. Lần tới mà để ta bắt tận tay day tận mặt thì đừng trách ta cho ngươi tàn đời trai.”



Tiểu Ngưu cười nói: “Vậy đừng trách ta không coi cô là nữ nhân nhé.”



Quỷ Linh hừ giọng: “Đồ mặt dày, đồ không biết xấu hổ, ngươi không phải nam tử hán.”



Nàng nói đến đó rồi cũng phì cười. Bọn họ vừa cười qua nói lại vừa tiến về phía khách sạn.



Tiểu Ngưu nói: “Lúc này chắc Tường Vân Báo của cô đói sắp chết rồi nhỉ?”



Quỷ Linh đáp: “Ngươi nghĩ nó ngu ngốc lắm sao, nói cho ngươi hay, con báo đó thông minh chẳng kém gì người. Nó sẽ tự mình kiếm được đồ ăn thôi. Nếu thả nó vào rừng sâu, ngay cả lão hổ cũng phải nể sợ đó.”



Tiểu Ngưu nghe vậy liền ồ lên, không thể không tin được. Con báo đó ngay cả bản lĩnh bay lượn cũng có thì khả năng còn nhiều tài năng mà mình chưa được biết.



Hai người vừa bước vào sân khách sạn, chỉ nghe thấy trên phòng có tiếng người: “Đại tiểu thư à, Thiên Lí Nhãn xin thỉnh an người, tìm người thực vất vả quá.”



Kèm theo thanh âm, một bóng người từ trên phòng nhảy xuống, đứng cách hai người vài trượng.



Hai người cả kinh, Quỷ Linh kêu lên thất thanh, không ngờ đám gia tướng lại đến đây nhanh vậy. Dựa theo ánh sáng từ ngọn đèn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp bé.



Quỷ Linh định thần hỏi: “Thiên Lí Nhãn, sao ngươi tìm được đến đây? Chỉ có một mình ngươi thôi sao?”



Nàng rất muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu người tìm được đến đây.



Thiên Lí Nhãn cười ha hả, đáp: “Lần trước tìm được tiểu thư chỉ có một mình ta, lần này thì tất cả bọn ta đều đến rồi.”



Vừa dứt lời đã có thêm hai lời vấn an từ phía sau lưng truyền lại. Quỷ Linh cùng Tiểu Ngưu quay đầu lại nhìn, trong bóng tối lại có thêm hai người nữa. Một người dong dỏng cao như cây tre, một người to béo thần sắc cực kỳ khó chịu. Ba người chặn đường trước sau, hiển nhiên là sợ Quỷ Linh chạy mất.



Quỷ Linh có chút khẩn trương nói: “Các người quả thực lợi hại đó, đồng loạt tìm đến đây. Chẳng lẽ các ngươi muốn trói ta mang về sao?”



Thiên Lí Nhãn ôn hòa cười đáp: “Đại tiểu thư, cô cứ ngoan ngõan cùng bọn thuộc hạ trở về đi, đừng khiến bọn thuộc hạ khó xử.”



Quỷ Linh ôm lấy hai vai, thập phần kiên cường nói: “Ta không trở về đâu, các người trói ta lại đi xem.”



Thiên Lí Nhãn cười khổ nói: “Đại tiểu thư à, lão gia gia hạ lệnh, nếu đại tiểu thư không chịu trở về thì chúng ta cũng không được trở về nữa.”



Quỷ Linh nở nụ cười tươi đáp: “Vậy có phải càng tốt hơn không? Các người có thể được tự do rồi.”



Thiên Lí Nhãn nói: “Đại tiểu thư nói đùa rồi? Chúng tôi đều là người của lão gia, đi theo lão gia cả đời. Suốt đời chúng tôi phải thuần phục người, tuyệt đối không dám phản bội.”



Quỷ Linh quay đầu lại nhìn chằm chằm hai người kia, hai người đó cũng nhìn Quỷ Linh cười trừ, điệu bộ rất khó coi. Tiểu Ngưu đến bên cạnh nàng hỏi nhỏ: “Bọn họ đều là gia nhân nhà cô à?”



Quỷ Linh cũng thấp giọng trả lời: “Còn không phải sao, xem ra hôm nay gặp không ít phiền toái rồi.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Cô định làm gì bây giờ?”



Quỷ Linh ài một tiếng, đáp: “Ta chẳng nghĩ ra cái gì hết. Ngươi nói thử đi? Thay ta nghĩ ra một cách đi. Vừa thấy ba tên gia hỏa này là đầu óc ta liền trở nên trống rỗng rồi.”



Tiểu Ngưu nghĩ một lát lại hỏi: “Cô có thể đánh được ba người họ không?”



Quỷ Linh đáp: “Không thành vấn đề. Nhưng ta sợ lần này không chỉ có ba người bọn chúng đến đây, nếu cả hai gã quản gia cũng đến thì phen này ta thảm rồi. Có lẽ họ đang nấp ở nơi bí mật nào đó gần đây.”



Tiểu Ngưu trầm ngâm một lát rồi nói: “Quỷ Linh à, ta thấy hay là cô cưỡi Tường Vân báo bỏ trốn đi. Như vậy bọn họ sẽ không thể bắt được cô. Còn nữa, cô nhất định không được chạy đường thẳng mà phải chạy quanh co để bọn họ không rõ cô muốn gì, như vậy cô mới dễ dàng đào thoát.”



Quỷ Linh quan tâm hỏi: “Còn ngươi thì sao? Hay là theo ta cùng nhau chạy trốn được không?”



Tiểu Ngưu đáp: “Tình huống khẩn cấp, cô nên chạy một mình thôi. Dù sao người bọn họ tìm cũng không phải là ta. Bọn họ nhất định không để ý đến ta đâu.”



Quỷ Linh không đành lòng nói: “Ta không muốn xa ngươi. Cùng du ngoạn với ngươi, ta thấy rất vui vẻ.”



Trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy ấm áp nói: “Sau này còn nhiều cơ hội, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết phiền toái trước mắt đã.”



Quỷ Linh ừ một tiếng, đành chấp nhận nghe theo.



Bởi vì hai người nói chuyện rất nhỏ, kề sát tai để nói. Vả lại đêm nay không có gió nên Thuận Phong Nhĩ cũng chẳng nghe được gì. Chỉ thấy Quỷ Linh nhìn Thiên Lí Nhãn mỉm cười nói: “Được rồi, để không khiến các người khó xử, ta quay về là xong.”



Ba người đó nghe vậy mừng rỡ đến mức muốn cười vang lên. Không đợi họ kịp nở nụ cười, Quỷ Linh đột nhiên vung tay chỉ về phía họ, vài đạo bạch quang phân biệt phi về phía bọn họ. Ba người cả kinh, vội vàng tránh né. Bọn họ biết rõ vị đại tiểu thư này trước giờ ra tay chưa từng lưu tình.



Nhân lúc đó, Quỷ Linh huýt gió. Tường Vân báo từ trên trời hạ xuống dù không biết vừa rồi nó đang làm gì. Quỷ Linh nhảy lên người nó vẫy tay về phía Tiểu Ngưu nói: “Sau này còn gặp lại, không được quên ta đó.”



Sau đó rạp người trên lưng báo, con báo đó hú lên một tiếng rồi bay vọt lên không trung.



Có tiếng người kêu lên: “Mau đuổi theo, không được để tiểu thư chạy mất. Nếu không hòan thành nhiệm vụ cả ba chúng ta sẽ mất đầu đó.”



Thiên Lí Nhãn xoa dịu: “Mọi người đừng hoảng hốt, hai vị quản gia đã chờ phía bên đó rồi, sẽ không để cô ấy chạy thoát đâu.”



Vừa nói vừa cùng hai người kia quăng món gì đó lên không trung, rồi nhảy lên trên, cứ thế bay vút đuổi theo sau Quỷ Linh. Trong chớp mắt bóng họ đã mất dạng.



Tiểu Ngưu nhảy lên nóc nhà nhìn về phía bọn họ biến mất, trong lòng ngầm chúc phúc cho Quỷ Linh, mong trời phù hộ đừng để họ đuổi kịp nàng, mong nàng có thể thoát khỏi bàn tay bọn gia tướng đó để tránh cảnh phải lấy gã hôn phu rắm chó kia.



Hắn nhảy xuống dưới, đứng dưới mái hiên mà lòng bồi hồi, tâm lý cảm thấy trống rỗng, nhưng trong sơn cốc im lìm vậy. Sư nương đi rồi, Quỷ Linh cũng đi rồi, chỉ còn lại một mình hắn. Bao giờ mới có được một mĩ nữ ở bên cạnh bồi tiếp mỗi ngày mỗi đêm để mình khỏi cô đơn đây?



Hắn trở về phòng của mình, cũng là căn phòng tối qua còn chung giường với Quỷ Linh. Vừa đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng. Dưới ánh đèn, bỗng nhiên có một bóng người đang ngồi đó. Người đó ngồi quay lưng lại, không nhìn thấy mặt. Cảnh tượng làm Tiểu Ngưu giật thót, hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại vào phòng ta?”



Người đó vẫn không quay lại, chậm rãi nói: “Mới xa nhau vài ngày đã quên ta rồi sao? Đúng là đồ vô lương tâm. Chẳng trách người ta vẫn nói ‘mĩ nữ tâm si, hán tử phụ tình’ mà. Ta bây giờ xem như biết được mùi vị ấy.”



Thanh âm vừa thương tâm vừa bi thảm khiến Tiểu Ngưu xót xa trong lòng. Hắn đã nhận ra thanh âm này là của ai.



Tiểu Ngưu mừng như phát điên, bước tới ôm lấy vai người nọ, mừng rỡ nói lớn: “Là nàng phải không? Nàng đến đây làm ta mừng muốn chết nè.”



Người đó vẫn không quay người lại, nói: “Ngươi có niềm vui mới còn cần ta làm gì. Ta không muốn nghe ngươi nói ngon nói ngọt nữa. Ngươi sẽ lại gạt ta. Ta không mắc lừa nữa đâu.”



Tiểu Ngưu bật cười hì hì, nói: “Nàng đừng hiểu nhầm ta. Ta nào có làm gì mang lỗi với nàng. Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”



Người nọ giận dỗi nói: “Đừng gạt ta nữa. Tối hôm qua ngươi còn ngủ chung giường với ả kia.”



Tiểu Ngưu vội vàng giải thích: “Là ta bị buộc phải làm vậy. Tuy ngủ chung giường nhưng có làm gì đâu.”



Người đó lớn tiếng nói: “Có chuyện đó sao? Trừ phi ngươi không phải nam nhân.”



Tiểu Ngưu phì cười nói: “Ta quả thực không làm gì. Nếu ta đã làm, ta nhất định sẽ nhận.”



Vừa nói hắn vừa đến trước mặt người đó, nâng đầu nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng. Nàng ta quay đầu đi không để cho hắn hôn nhưng vẫn bị hắn hôn ngấu nghiến. Chỉ một lát, nàng ta đã chủ động ôm ghì lấy cổ hắn, cùng hắn thân mật. Điều này khiến Tiểu Ngưu mừng muốn phát điên, trong lòng trỗi dậy cảm giác đắc ý.



Người mới đến chính là nữ nhân đầu đời của Tiểu Ngưu – Nguyệt Lâm. Nàng mặc chiếc quần màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn còn vương vài phần u oán càng khiến khí chất của nàng khác hẳn các cô nương thông thường.



Tiểu Ngưu lại hôn lên môi nàng, không nói gì nữa nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nguyệt Lâm đứng thẳng người dậy, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì, hỏi: “Giang tỷ tỷ, nàng làm sao vậy? Ta làm nàng tức giận chuyện gì nàng mau nói ra đi, đừng để phiền muộn trong lòng. Cứ tích trữ trong lòng sẽ hóa bệnh đó.”



Nguyệt Lâm nghênh mặt hỏi: “Ngụy Tiểu Ngưu, ta hỏi ngươi, ngươi cùng sư nương đã xảy ra chuyện gì?”



Tiểu Ngưu hấp háy mắt đáp: “Chẳng có chuyện gì cả. Bà ấy là sư nương của các nàng, ta tự nhiên cũng coi bà là sư nương. Ta còn muốn gia nhập Lao Sơn phái nữa.”



Nguyệt Lâm nhìn hắn chằm chằm như muốn nhìn xuyên thấu trái tim hắn, nàng nói từng chữ một: “Ta muốn biết ngươi có làm gì sư nương không?”



Tiểu Ngưu thầm xấu hổ trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đương nhiên là không. Nàng không thấy tận mắt thì đừng nói năng linh tinh nữa. Ảnh hưởng đến thanh danh của ta, ta không sợ, da mặt ta rất dày. Nhưng ảnh hưởng đến sư nương thì không được, hủy hoại thanh danh của bà thì sau này bà ấy làm sao còn làm người được nữa.”



Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu một hồi mới nói: “Không có là được, chỉ mong là không có gì.”



Tiểu Ngưu hỏi lấn tới: “Nàng nói cho ta biết đi, những lời ong tiếng ve đó là ai nói với nàng. Để ta biết được ta sẽ không để yên cho hắn đâu.”



Miệng nói, tay lại cuộn chặt, bộ dạng ra vẻ vô cùng hung hăng.



Ngữ khí của Nguyệt Lâm trở nên nhu hòa hơn một chút đáp: “Không có ai nói cho ta việc này. Đây chỉ là do ta hoài nghi thôi. Ta chỉ cảm thấy giữa hai người có chuyện gì đó.”



Lúc này Tiểu Ngưu mới yên tâm, lập tức tỏ ra bất bình: “Vô duyên vô cớ nàng lại nghĩ lung tung vậy sao? Nàng nghi ta chẳng lẽ nghi cả sư nương sao?



Trong lòng hắn thầm nhủ, lúc này còn chưa tiện cho nàng biết mối quan hệ của ta với sư nương. Như vậy đối với ai cũng đều tốt cả. Nếu một khi bí mật này lộ ra e rằng Tiểu Ngưu ta sẽ gặp nạn mất. Sư phụ của Nguyệt Lâm không giã nhừ ta ra mới là lạ.



Nguyệt Lâm trầm ngâm nói: “Ta không có nghĩ linh tinh. Là ta nhìn thái độ của sư nương với ngươi mới nảy sinh hoài nghi.”



Tiểu Ngưu nghe thấy đề cập đến sư nương bèn hỏi nối: “Nàng nói cho ta biết, sư nương đã nói gì với nàng? Bà ấy hiện giờ ở đâu, đang làm gì?”



Là một nam nhân, hắn đương nhiên quan tâm đến nữ nhân yêu thương của mình. Hắn còn muốn biết tin tức gần đây của Nguyệt Ảnh nữa, có điều phải hỏi từ từ từng vấn đề một. Hắn biết sư nương đã cùng người kia so đọ bản lĩnh, cũng không biết kết quả ra sao. Bản lĩnh của mình thấp kém, nếu không cũng đã đi theo giúp một tay.



Nguyệt Lâm đáp: “Sư nương bây giờ đang đi trên đường, sư tỷ hộ tống bà về Lao Sơn. Sư nương đã bị thương không nhẹ.”



Tiếu Ngưu á lên một tiếng, trái tim phút chốc trùng lại, hỏi: “Bà ấy thế nào? Sao lại bị thương? Bản lãnh của bà không phải rất cao hay sao?”



Sắc mặt hắn tràn đầy vẻ quan tâm, hắn đoán chắc rằng sư nương trúng thương bởi trận tỉ thí kia.



Nguyệt Lâm đáp: “Vào mấy ngày trước, sư nương đã đánh nhau với một người ở ngoài thành Kim Lăng. Cuộc chiến cực kỳ dữ dội. Người đó bản lãnh so với sư nương không phân cao thấp, đánh đến nỗi thiên hôn địa ám, đánh liền hai ngày không phân thắng bại, cuối cùng lưỡng bại câu thương. Bởi vì bọn ta lo lắng cho bà nên chia nhau ra tìm kiếm, cuối cùng là ta tìm được. Cừu gia kia vừa thấy ta liền lập tức chạy trốn còn sư nương cũng nằm bất động, bị thương rất nặng. Trước khi bà hôn mê đã dặn ta hai điều, một là nói cừu gia có lẽ đã chạy tới Trường An này. Kêu ta đuổi theo giết ả để trừ hậu họa. Việc thứ hai là phải tìm cho được ngươi, bất luận thế nào cũng phải tìm được ngươi, còn bảo ta đưa ngươi lên Lao Sơn học nghệ, để ngươi hoàn thành một thân võ công, chính thức trở thành một nam tử hán.”



Nghe một hồi trong lòng Tiểu Ngưu vừa sầu vừa cảm động, còn vì sư nương mà lo lắng, không biết thương thế của nàng có nguy ngập đến tính mạng không.



Trong những lời nhắn nhủ của nàng, Tiểu Ngưu có thể thấy sư nương đối với hắn thâm tình biết bao. Hắn cũng hiểu rằng bản thân mình không chỉ có quan hệ xác thịt với nàng mà còn có trói buộc về tình cảm nữa. Nếu không nói ra cũng không biết hai người quan tâm đến nhau như vậy.



Nguyệt Lâm liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái lại nói tiếp: “Sư nương nói xong câu đó lại ngã ra bất tỉnh. Ta đỡ bà đến khi hội họp cùng sư tỷ, dặn tỷ ấy đưa sư nương về núi trị thương, còn ta rời Kim Lăng thành đến khách sạn nọ mới biết ngươi đã đi Trường An. Vừa may ta cũng muốn truy sát tên cừu nhân đó nhân tiện tìm kiếm ngươi luôn. Trước hết, đến Trường An ta sẽ tìm người. Ai ngờ ngươi lại cùng Quỷ nha đầu kia ở một chỗ, còn chung phòng với ả. Còn may ngươi chưa có làm gì, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”



Nói đến đó Nguyệt Lâm lại tỏ ra lạnh lùng.



Tiểu Ngưu cười khì nói: “Ta đã vượt qua khảo nghiệm chưa thế. Mà thôi, vì sao nàng lại nghi ta cùng sư nương như vậy? Có chút không thỏa đáng nha.”



Nguyệt Lâm trầm giọng nói: “Có gì không thỏa đáng? Ta nghi các người là bình thường. Bởi vì lời sư nương nói lúc đó cũng giống như lời di ngôn vậy. Vào lúc đó bà không đả động gì đến sư phụ và chúng ta, từ đầu chí cuối chỉ nhắc đến ngươi, ngươi nghĩ thử xem có bình thường không?”



Trong lòng Tiểu Ngưu rất ấm áp, giải thích: “Còn thế nào nữa? Việc này chỉ có thể giải thích là bà ấy đã thực sự coi ta là người một nhà, coi ta giống như con ruột của bà vậy.”



Nhưng trong lòng lại nhủ thầm, ta không cần làm con của nàng ấy, ta là nam nhân của nàng ấy. Làm nam nhân của nàng có thể cùng nàng ngủ một giường, làm con thì không thể. Không có được cái diễm phúc “ngủ cùng” đó.



Nguyệt Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Giữa hai người không có chuyện gì là được rồi, nếu không ngươi là loại chẳng ra gì. Luôn miệng nói muốn gia nhập Lao Sơn phái bọn ta, nhưng chưa nhập phái đã lên giường cùng sư nương. Tội đó lớn lắm, để sư phụ biết được, hăc hắc, dù ngươi có một trăm cái đầu cũng bị chặt xuống hết.”



Tiểu Ngưu nghe vậy liền biết Nguyệt Lâm đã lại tin tưởng hắn, người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tiếp đó, Tiểu Ngưu lại nghĩ đến một chuyện nói: “Nguyệt Lâm à, cừu gia này của sư nương là ai? Bản lãnh thế nào?”



Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu, ánh mắt hàm chứa nhu tình đáp: “Ta không biết có nên nói với ngươi hay không. Bản lãnh người đó không khác sư nương bao nhiêu, thậm chí còn nhỉnh hơn chút ít.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Lao Sơn phái các nàng cùng ả có cừu óan gì?”



Nguyệt Lâm đáp: “Với bản thân cô ta thì không có cừu oán, chỉ là việc giữa hai môn phái thôi. Đã là việc của môn phái, dù là ai cũng không tránh được. Vừa gặp mặt là gây chiến liền.”



Tiểu Ngưu nói: “Không phải là đánh nhau đến chết chứ?”



Nguyệt Lâm đáp: “Nếu không phải thì cũng chẳng kém hơn bao nhiêu. Lần này sư nương sai ta truy sát tên cừu nhân đó, lệnh đưa ra rất bất ngờ. Ngày trước sư nương cùng người đó không đến nỗi ngươi chết ta sống thì lần này dường như đã hạ quyết tâm muốn tiêu diệt kẻ thù vậy.”



Tiểu Ngưu cười hì hì, nói: “Chuyện này để cho sư nương trả lời đi. Được rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết cừu nhân kia tên gì.”



Nguyệt Lâm nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu nói: “Nói với ngươi cũng chẳng sao, người đó là nữ nhân thậm chí còn là nữ nhân rất xinh đẹp nữa.”



Tiểu Ngưu lại càng cười lớn nói: “Vậy nàng càng phải nói cho ta biết, để ta xem Giang tỷ tỷ của ta đẹp hơn hay nàng ta đẹp hơn.”



Nguyệt Lâm hừ đáp: “Ta không sánh bằng cô ta, cô ta không giống người Trung Nguyên chúng ta, tóc cũng không có màu đen.”



Tiểu Ngưu à lên một tiếng, thoáng nghĩ đến một người, chỉ không biết có phải nàng ta hay không. Nếu là nàng ta thật, cũng chẳng lấy gì làm lạ cả. Mặc dù mình mới chỉ thấy tửu lượng của nàng, chưa thấy được bản lãnh của nàng, nhưng chắc cũng không tầm thường.



Tiểu Ngưu thật sự muốn hỏi Nguyệt Lâm người đó có phải Tây Vực Tiên Cơ Ngưu Lệ Hoa hay không. Nhưng nghĩ một hồi có lẽ không nên nói ra, tránh bị Nguyệt Lâm tiếp tục tra hỏi.Mình cùng Ngưu Lệ Hoa có duyên một lần gặp gỡ, tốt nhất là không nên nói ra để tránh mang lại phiền tóai không muốn có. Một vị sư nương đã khiến Nguyệt Lâm nổi lòng hoài nghi, bởi vậy không cần phải kiếm thêm chuyện nữa.



Tiểu Ngưu nghĩ vậy bèn kéo tay Nguyệt Lâm đến cạnh giường nói: “Giang tỷ tỷ, có muốn ăn gì không?”



Nguyệt Lâm giận dỗi nói: “Còn ăn cái gì? Nhìn ngươi cùng ả Quỷ nha đầu kia ở bên nhau, ta no giận rồi.”



Tiểu Ngưu cười hì hì, bèn ra ngoài kêu tiểu nhị mang đồ ăn bày lên bàn, còn kêu hắn mang thêm một vò rượu nữa. Hắn muốn cùng mỹ nhân hưởng thụ cuộc sống.



Ngồi xuống vừa ăn uống vừa nói chuyện. Tiểu Ngưu nhờ ba tấc lưỡi không xương đã khiến Nguyệt Lâm phải nở nụ cười trên mặt.



Hắn thấy nàng sau khi uống rượu vào, khuôn mặt trở đỏ hồng lên bèn nhân cơ hội hỏi: “Giang tỷ tỷ, sau khi xa nhau, nàng có nhớ ta không?”



Nguyệt Lâm nheo mắt, cười đáp: “Có chứ, ngày nào cũng nhớ, giờ nào cũng nhớ, nhớ không chịu nổi nữa.”



Nói rồi Nguyệt Lâm bật cười khúc khích. Tiểu Ngưu thấy nàng kiều diễm động lòng, âm thanh mê người như vậy, tinh thần hắn càng phấn chấn, uống rượu càng hăng.



Nguyệt Lâm ở bên khuyên nhủ: “Tiểu Ngưu à, hay là uống ít đi một chút, sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó.”



Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm cười, uống cạn chén rồi sang sảng nói: “Nàng yên tâm đi, Giang tỷ tỷ, thân thể Tiểu Ngưu này còn khỏe hơn trâu, bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ mười mĩ nữ. Năng lực ấy nàng biết rất rõ mà, phải không?”



Nguyệt Lâm nghe vậy tim liền đập mạnh, mắng: “Còn cả đáng ghét nữa, còn nói kiểu này nữa, ta sẽ bỏ ngươi lại đó.”



Tiểu Ngưu cười cười nói: “Coi như ta chưa nói gì cả, tới đây, uống rươu, uống rượu nào.”



Nguyệt Lâm miễn cưỡng cùng hắn cạn chén. Có thể cùng người yêu dấu của mình đối ẩm, Nguyệt Lâm cảm thấy rất thoải mái trong lòng. Sau khi xóa đi những hoài nghi giữa sư nương và Tiểu Ngưu, cảm tình của nàng với hắn lại trỗi dậy. Uống vài chén, ánh mắt si tình của nàng đã nhìn hắn không muốn rời đi nữa.



Tiểu Ngưu cảm thấy hạnh phúc vô bờ, liền đến bên Nguyệt Lâm ngồi xuống, một tay ôm lấy cổ nàng. Nguyệt Lâm lần này không hề cự tuyết, ngả đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập dồn dập như cả đàn voi đang di chuyển.



Tiểu Ngưu buông chén, hôn lên trán nàng, hỏi: “Giang tỷ tỷ, ngày sinh của sư phụ nàng đã qua chưa?”



Nguyệt Lâm đáp: “Chưa. Ta định trước ngày sinh nhật của sư phụ sẽ đưa chàng trở về, tham gia lễ đại thọ của người.”



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, ta đang không biết nên mua gì để biếu cho sư phụ đây. Ta định đi ra ngoài mua vật nào đó.”



Nguyệt Lâm cười hì hì đáp: “Nếu chàng quả thực có thành ý thì mang Ma đao dâng lên cho sư phụ đi. Lão nhân gia rất có hứng thú với vật đó.”



Tiểu Ngưu nghe vậy thì ngẩn người, nhưng hắn không trách nàng. Vật đó ai mà không muốn tìm được chứ? Có điều nó rốt cuộc ở đâu? Bản đồ Hắc hùng quái đưa ta có quan hệ gì với Ma đao không? Trong lòng hắn mờ mịt, không nghĩ ra điều gì.



Uống thêm một chút, Tiểu Ngưu bắt đầu hành động, kéo Nguyệt Lâm đến bên giường, Nguyệt Lâm vẫn còn tỉnh táo, biết hắn muốn làm gì, bèn nói: “Ta không muốn làm chuyện đó, chúng ta còn chưa thành thân mà.”



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Ta bây giờ không đợi nỗi nữa, toàn thân đều muốn phát hỏa rồi. Nàng mau giúp ta dập lửa đi.”



Nguyệt Lâm đay nghiến: “Không biết mấy ngày xa nhau, chàng nhờ ai dập lửa đây.”



Tiểu Ngưu tỏ ra đứng đắn đáp: “Ta một mực nhẫn nhịn, vất vả lắm. Ta sắp điên lên thì nàng đến thật đúng lúc.”



Hai người ngồi xuống cạnh giường, Tiểu Ngưu một tay ôm eo một tay vuốt ngực, miệng hôn ngấu nghiến. Sau khi Nguyệt Lâm né đầu vài cái rồi cũng ôm hôn cuồng nhiệt. Môi Nguyệt Lâm cũng nóng bừng chứng tỏ nàng cũng động tâm rồi. Hơi rượu thoang thoảng trong vòm miệng mang lại phong vị đặc biệt. Tiểu Ngưu như đang ăn quả ngọt, vừa hôn vừa liếm vừa cắn nhẹ đôi môi nàng, chớp mắt lại ngậm lấy đầu lưỡi nàng trong miệng mình, cùng nàng xoắn xoắn cuộn cuộn, hôn si mê đến nỗi phát ra thành tiếng. Hơi thở của Nguyệt Lâm càng ngày càng gấp gáp, không ngừng thở gấp, khe mũi thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh hừ hự khiến người mê muội.



Cánh tay của hắn đang vuốt ve trên ngực nàng, ban đầu thì ôn nhu, vuốt ve nhẹ như lông ngỗng, sau thì mạnh dần lên. Khi thì ép nãi tử dẹp như miếng bánh, lúc thì kéo căng như mũi dùi, mặc dù còn cách một lớp y phục nhưng vẫn vô cùng kích thích. Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy vật đó từ mềm hóa cứng, từ cứng lại trở thành co giãn khiến hắn sờ hoài không chán.



Nhũ phong của Nguyệt Lâm dưới sự nỗ lực kích thích của Tiểu Ngưu đã dựng đứng lên, eo nàng cũng không ngừng vặn vẹo, hai chân cọ xát vào nhau liên hồi. Tiểu Ngưu nhận ra, tâm lí thống khóai, hành động càng mạnh mẽ, cơ thể càng kích động hơn. Bổng tử ở hạ thân đã dựng đứng dậy muốn trồi ra ngoài hóng khí trời.



Tiểu Ngưu thu hồi đầu lưỡi, muốn hít thở một hơi nhưng Nguyệt Lâm không thuận theo, đầu lưỡi nhỏ thơm tho của nàng lại cuộn tới. Bởi vậy lưỡi hai người lại hoạt động, liếm, quẹt, quấn quít lấy nhau, hai bên đều rất dễ chịu.



Thân mật một hồi, Tiểu Ngưu liền lột sạch quần áo trên người Nguyệt Lâm. Quần áo được bỏ qua một bên lộ ra chiếc yếm mê người bên trong. Hai cánh tay, đôi bờ vai trắng ngần khiến Tiểu Ngưu hoa mày chóng mặt. Yếm đào hạ xuống, hai bầu nãi tử nõn nà lộ ra chân diện mục, nãi đầu tươi ngon, rung lắc khiến hắn thèm nhỏ rãi.



Tiểu Ngưu lấy một tay nắm lấy một bên, vừa cầm, vừa nắn, khóai trá vô cùng. Nguyệt Lâm giận dỗi nói: “Đừng nắn nữa, chúng ta làm việc chính đi được không.”



Tiểu Ngưu cố ý hỏi lại: “Việc chính gì?”



Nguyệt Lâm ngượng ngùng nhắm nghiền mắt, thì thầm đáp: “Người ta muốn chàng đưa thứ đó vào, như vậy mới dễ chịu.”



Tiểu Ngưu nghe vậy rất hưng phấn, liền cởi sạch đồ ở hạ thân của nàng. Hắn ngả người nàng xuống, dang rộng hai chân, chỉ thấy lớp nhung mao mềm mại đã lấp lánh nước, hai cánh hoa đã ẩm ướt, từ chính giữa rỉ ra một chút dịch lỏng khiến Tiểu Ngưu thấy mà não muốn nổ tung ra.



Hắn không thể kiên nhẫn thêm nữa bèn tự cởi hết đồ. Hắn đứng trước giường, ôm lấy hai chân nàng, đưa thiết bổng đâm vào. Nương theo dòng dịch lỏng, nhất thời đã lút vào một nửa, Nguyệt Lâm đau đớn á lên một tiếng, bất mãn nói: “Tiểu Ngưu à, nhẹ một chút, chàng muốn lấy mạng nguời ta hay sao.”



Tiểu Ngưu áy náy đáp: “Xin lỗi, Giang tỷ tỷ à, ta thực vô ý, thực nóng nảy quá.”



Vừa nói hắn vừa uốn hông, xoay xoay nhục bổng, vừa cọ sát, vừa đẩy vào, từ từ mới ngập lút cán.



Tiểu Ngưu ngừng chuyển động, hỏi: “Giang tỷ tỷ, cảm giác dễ chịu không?”



Nguyệt Lâm uốn éo phối hợp theo, miệng đáp lời: “Dễ chịu, thoải mái lắm, người ta muốn phi thăng rồi đây.”



Tiếng rên rỉ phóng đãng của mỹ nhân càng khiến hắn gia tăng hứng thú. Bổng tử của hắn cứng ngắc, nóng rực, mỗi lần ra vào đều giúp Nguyệt Lâm thụ hưởng tận cùng khoái cảm.



Tiểu Ngưu vừa cho bổng tử ra vào, vừa hưởng thụ mỹ nữ, còn mắt vừa nhìn ngắm. Chỉ thấy đôi mĩ mục của nàng khép hờ, khuôn mặt tươi xinh như đóa hải đường, Đôi môi đỏ mọng hé mở, đầu lưỡi thơm tho thi thoảng liếm môi, dáng điệu phi thường mê muội. Còn đôi bầu nãi tử dù không lớn lắm nhưng theo nhịp động tác của hắn cũng nhấp nhô chuyển động liên hồi, so với hoa tươi còn động lòng gấp bội.



Lại nhìn xuống hạ thân, đôi cánh hoa màu phấn hồng đang áp lấy đồ vật thô dài của mình. Mỗi lần ra vào đôi cánh hoa cũng chuyển động theo, kẹp khít khiến hồn mình bay bổng. Ở điểm hai người giao hoan, thỉnh thoảng dâm thủy trong suốt lại rịn ra ngoài. Đó đương nhiên là của Nguyệt Lâm rồi. Theo nhịp đẩy đưa của hắn, dâm thủy của nàng chảy ra càng ngày càng nhiều, tưới ướt đẫm cúc hoa ở dưới.



Tiểu Ngưu càng thêm hưng phấn, đặt đôi chân nàng lên vai hắn, dùng lực mạnh hơn nữa đẩy vào. Mỗi lần vào ra đều mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất, khiến Nguyệt Lâm rên rỉ càng lớn, càng dâm đãng hơn. Đôi chân nàng đều đã căng cứng, miệng nàng phát ra những âm thanh cầu khẩn: “Tiểu Ngưu à, nhẹ nhàng một chút, chàng sắp hại chết người ta rồi. Tỷ tỷ phục chàng rồi. Chàng là bản mệnh khắc tinh của người ta.”



Tiểu Ngưu cười ha ha đắc ý, đâm thọc càng mạnh hơn, nhìn hai bờ kiều đồn trắng nõn bị động tác của mình làm biến dạng, lúc thì cong ưỡn lên, chốc lát sau đã hạ phịch xuống, bất kể trạng thái nào cũng khiến nam nhân điên cuồng.



Tiểu Ngưu vừa làm vừa thở hồng hộc như trâu, làm một hơi có đến hơn ngàn cái, đưa Nguyệt Lâm lên đến cao trào. Trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Lâm nói lớn bên tai: “Tiểu Ngưu à, người ta vĩnh viễn theo chàng. Chàng tốt với thiếp, trong lòng thiếp chỉ có một mình chàng. Chàng mạnh mẽ, thật đúng là chân chính anh hùng.”



Những lời này khiến Tiểu Ngưu cực kỳ đắc ý.



Nghỉ ngơi một lát, Tiểu Ngưu để nàng nằm trên giường, đôi tay hắn vằn vò đồn bộ của nàng, còn hắn cũng nằm lên giường, từ phía sau nhập động. Tuy rằng đồn bộ của nàng không lớn bằng sư nương nhưng cũng chắc nịch mượt mà, đôi tay vuốt ve trên đó cảm thấy rất dễ chịu, thực là mềm mại như bông, sáng như sứ, mịn màng như ngọc, là tinh phẩm thượng đẳng. Hắn vừa vuốt ve vừa đưa đẩy, tận hưởng diễm phúc.



Toàn thân nàng bị làm đến nỗi mềm nhũn, chỉ còn biết rên rỉ phóng đãng. Một lát sau, dưới sự đề nghị của nàng, Tiểu Ngưu mới để cho nàng nắm thế chủ động. Hắn nằm trên giường, hưởng thụ sự phục vụ của mĩ nữ. Lần này, Nguyệt Lâm làm kỵ sĩ, hai tay đặt trên ngực hắn, tiểu động nuốt lấy cây bổng tử, còn uốn éo cong người đùa nghịch nam nhân của mình. Cảm giác ấy thực sự dễ chịu vô cùng, giống như vùng mình trở thành chủ nhân vậy. Hắn cũng không chịu nhàn rỗi, khi thì phối hợp đại bổng, khi thì trêu đùa nãi tử, song phương đều đạt đến hứng thú vô cùng vô tận.



Tiểu Ngưu ngắm Nguyệt Lâm nhún nhảy trên người mình, nhịn không được đem so sánh nàng với sư nương. Sư nương thuộc loại thành thục, làm thế nào cũng được. Nhiệt tình và sự cả gan của nàng, Nguyệt Lâm không so sánh được. Nhưng còn là một thiếu nữ, Nguyệt Lâm thể hiện không tồi chút nào. Tin rằng sau một thời gian rèn luyện, nàng sẽ trở thành bạn tình trên giường tuyệt nhất của mình.



Chốc lát, Tiểu Ngưu lại đè Nguyệt Lâm ở dưới, làm tình theo tư thế truyền thống. Đến lúc này, hắn không mãnh liệt như trước nữa, mà chỉ như gió nhẹ thổi qua, còn miệng thì tham lam liếm mút một bên nãi tử của nàng, một bàn tay chăm sóc bên kia khiến Nguyệt Lâm cảm kích, nhận ra Tiểu Ngưu thực sự là một nam nhân chu đáo, không quên chăm sóc hung bộ của nàng. Lạ là, chính mình tự chơi đùa với chúng, khác hẳn cảm giác được nam nhân chiều chuộng. Xem ra khi trời tạo ra con người đã phải tốn sức suy nghĩ không ít.



Tiểu Ngưu đưa Nguyệt Lâm lên đến cao trào mới hài lòng xạ tinh, khiến Nguyệt Lâm ôm ghì lấy cổ hắn rên lên hừ hự: “Hảo Tiểu Ngưu của thiếp, thiếp muốn sanh cho chàng một đứa bé.”



Nghe thấy câu này, Tiểu Ngưu cảm thấy trong lòng rất ấm áp, tưởng như thực sự nhìn thấy đứa trẻ của mình chạy đến gọi cha vậy. Hắn vốn cũng chỉ là một hài tử, lại có một tiểu hài tử, chuyện đó quả thực rất đáng xem.



Qua trận mây mưa, hai người ôm nhau nằm bất động thật lâu. Tiểu Ngưu vẫn đang áp sát thân hình Nguyệt Lâm, bổng tử vẫn nằm trong tiểu động của nàng. Vật đó của hắn dù vừa mới xạ tinh nhưng vẫn khá cứng cáp, khác với những nam nhân khác, mỗi lần xạ ra liền mềm oặt lại, muốn ngâm trong đó cũng không nổi.



Tiểu Ngưu ghé sát tai Nguyệt Lâm hỏi: “Sau trận này nàng còn nhớ ta nữa không?”



Nguyệt Lâm ôn nhu đáp: “Đương nhiên là vẫn nhớ.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Nàng nhớ thế nào?”



Nguyệt Lâm cười đáp: “Cái đó đương nhiên là dùng trái tim và trí óc để nhớ, chứ chẳng lẽ dùng xương bánh chè để nhớ hay sao. Thiếp nói vậy chàng thỏa mãn rồi chứ.”



Tiểu Ngưu cười nói: “Hài lòng rồi, đương nhiên là hài lòng rồi. Chỉ cần nàng nhớ ta là ta có thể vui vẻ rồi. À, vậy hai gã sư huynh đó của nàng đi đâu?”



Nguyệt Lâm mỉm cười đáp: “Còn sao nữa, chẳng lẽ chàng muốn bọn họ không ổn? Nếu bọn họ biết chàng nhớ đến bọn họ, nhất định họ cảm động mà khóc hu hu cho coi.”



Tiểu Ngưu cười khì nói: “Đúng vậy, đúng là có nhớ đến họ. Hai tên gia hỏa này đều muốn đuổi cổ ta đi. Nếu ta quả thực gia nhập Lao Sơn phái, chỉ sợ hai gã đó sẽ gây khó dễ cho ta. Sau này ta sẽ phải đề phòng chút ít”



Nguyệt Lâm nói: “Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không thể tạo quan hệ tốt với bọn họ hay sao?



Nói rồi Nguyệt Lâm đẩy Tiểu Ngưu qua một bên, ôm ấp quá lâu cũng chẳng phải việc gì thoải mái cả.



Tiểu Ngưu ngồi dậy, vuốt ve nhũ phong của nàng, nói: “Muốn tạo quan hệ tốt với hai nguời đó cũng khó lắm.”



Nguyệt Lâm không hề khó chịu đáp: “Chuyện đó là đương nhiên. Chàng với ta đã đắc tội với Tần sư huynh. Chàng lại thường xuyên nhìn trộm Nguyệt Ảnh sư tỷ là đắc tội với Mạnh sư huynh. Ta nghĩ bọn họ sẽ không bỏ qua cho chàng đâu. Sớm muộn cũng sẽ tìm chàng tính sổ. Nếu chàng muốn gia nhập Lao Sơn phải chúng ta thì phải cẩn thận một chút.



Tiểu Ngưu không đồng ý, nói: “Có sư nương che chở, bọn chúng có thể làm gì ta hay sao? Còn nếu không được nữa thì Tiểu Ngưu ta đây ba sáu kế chuồn là thượng sách, không ngang ngạnh đối đầu với họ làm gì.”



Nguyệt Lâm ừ một tiếng, nói đáp: “Nên như chàng nói. Có điều cũng không sao, sư nương ở chỗ chúng ta cũng giống như nữ vương vậy, ngay cả sư phụ cũng phải nghe lời bà. Nếu có bà giúp đỡ ngươi thì không vấn đề.”



Tiểu Ngưu liền nói: “Vậy là được rồi, ổn rồi, có sư nương lại có Giang tỷ tỷ làm chỗ dựa, ta còn sợ ai nữa?”



Miệng nói vậy trước mắt lại hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Nguyệt Ảnh. Hắn thầm nhủ, chỉ cần mình có cơ hội, mình nhất định sẽ cho nàng biết tay. Mĩ nữ như thế, nếu không trị được được nàng thì quả thực có lỗi với cơ hội tốt ông trời đã cho ta. Nghĩ đến Nguyệt Ảnh, lần thân mật hôm nào lại hiện lên trong đồng. Thân thể lõa lồ của nàng khiến người lưu luyến. Nghĩ đến đó, dục hỏa trong hắn lại trào lên. Bởi vậy, hắn lại đè Nguyệt Lâm ra giường.



Nguyệt Lâm cả kinh nói: “Vừa mới làm xong mà? Sao có thể tiếp tục được nữa?”



Tiểu Ngưu thở hổn hển đáp: “Ta lại muốn nàng rồi.”



Vừa nói vừa căng thẳng bổng tử đâm vào giữa hai cánh hoa mềm mại, đưa Nguyệt Lâm chìm trong bể ái ân một lần nữa.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #48