Chương 3 C:Đầu Túc (hạ)



Điềm Nữu nhanh tay nhanh chân, chỉ một lát đã bừng lên thức ăn, ngoài gà nướng chặt ra còn có trừng gà và rau cải có sẵn trong nhà. Vỗ bữa ăn rất giản dị nhưng qua bàn tay khéo léo của nàng liền có một hương vị khác. Chưa đụng đũa mà Tiểu Ngưu đã bị Điềm Nữu chinh phục rồi.



Cuối cùng Điềm Nữu không quên nói “Nhà nhỏ không có gì ngon, tiểu nữ lại vụng về, Tiểu Ngưu ca dùng tạm vậy.”



Tiểu Ngưu liếm mép nói “Món ngon người khéo làm ta muốn say mất rồi.”



Vừa nói vừa mời Điềm Nữu ngồi xuống, nhưng nàng lại nói không được phép.



Tiểu Ngưu quay đầu nhìn Lão Lí, lão Lí đã ngồi xuống nói “Theo quy củ nơi quê mùa này, có khách đến thì nữ hài không thể ngồi cũng bàn.”



Tiểu Ngưu gật gật đầu, a một tiếng, rồi lại nói “Ta hiện giờ không phải khách của các người, chúng ta tính ra cũng đều là người nhà, Điềm Nữu nha, mau ngồi xuống ăn cơm đi, không cần làm mấy chuyện đó nữa.”



Điềm Nữu nghe vậy thì khoan khoái, đưa mắt nhìn Lão Lí. Lão Lí gật gật đầu nói “Nữ nhi nha,theo lời Tiểu Ngưu nói, chúng ta còn nói gì nữa? Ngồi xuống đi.” Điềm Nữu “ân” một tiếng, lúc này mới ngồi xuống cùng mọi người ăn uống.



Trên mâm, Tiểu Ngưu ăn thức ăn Điềm Nữ làm, càng ăn càng thấy ngon, còn món gà nướng mà mình mua thì không có hứng thú. Lão Lí rót rượu ra chén, hứng chí cùng Tiểu Ngưu bắt đầu uống. Tiểu Ngưu tửu lượng cũng không tệ, lúc này tâm tình cũng tốt, cũng không giả bộ mà bắt đầu uống.



Không tưởng được, không cần đợi hết thức ăn,Lão Lí cũng đã uống khá nhiều.Lão Lí sau khi uống được một lúc, cả mặt đỏ bừng,giọng lè nhè bắt đầu kể lại thời còn trẻ mình anh tuấn dũng mãnh thế nào, còn khoe mẫu thân của Điềm Nữu xinh đẹp ra sao, còn mình làm sao nổi bật trong đám đông, đánh bại tình địch mà đem về nhà làm vợ.



Ngay cả Điềm Nữu cũng mới nghe được lần đầu. Mấy chuyện này Lão Lí vẫn giấu trong lòng, chưa từng kể cho ai khác. Lần này vì men rượu mà nói ra, không ngờ lại thao thao bất tuyệt. Tiểu Ngưu và Điềm Nữu đều thấy hứng thú. Mặc dù lão Lí nói có chút khoa trương nhưng họ vẫn chăm chú nghe. Chuyện năm cũ thì làm bất cứ ai cũng bị chìm vào niềm hạnh phúc vô tận. Đáng tiếc Lão Lí kể một hồi rồi chóng mặt ngây ngất.



Điềm Nữu vậy lấy chăn đắp cho lão, để lão đi nghỉ ngơi trước.



Còn lại hai người, Điềm Nữu lại thêm mấy phần e thẹn. Tiểu Ngưu an ủi nàng “Điềm Nữu à, ta đâu có đáng sợ như thế? Ta không khi phụ muội đâu.”



Nàng chớp nhẹ đôi mắt đẹp, thấp giọng nói “Không chắc được, ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, huynh đã chiếm không ít tiện nghi của người ta.”



Tiểu Ngưu bật cười nói “Chuyện ấy cũng không thể trách ta. Tình thế lúc ấy đặc thù mà, nếu không làm thế e rằng chúng ta không thể thoát khỏi hang hùm rồi.”



Điềm Nữu “ai” một tiếng “Tiểu Ngưu ca, lúc ấy huynh thật dũng cảm. Huynh không chắc có cứu được người ta hay không mà vẫn đi. Chúng ta vốn chưa từng gặp mặt, chỉ vì mấy lời của cha muội mà huynh không quản nguy hiểm đến cứu. Lòng can đảm cũng nghĩa hiệp ấy khiến cho ai cũng kính nể, càng khiến cho người ta cảm động.”



Tiểu Ngưu đạm nhiên cười, giọng đầy nghĩa khí nói “Điềm Nữu a, nàng khách khí quá rồi. Ta là nam nhân mà, thấy việc bất bình ta rốt cuộc không nhịn được phải xen vào. Chỉ cần ta thấy đúng thì sẽ cố làm bằng được, dù thành công hay không cũng đều hết sức mà làm.”



Điềm Nữu liền khen “Huynh là người tốt, là phúc khí của muội”



Tiểu Ngưu mỉm cười nói “Đáng tiếc là bản lĩnh của ta quá kém làm hai người chúng ta suýt bị bắt lại. Cũng may ông trời phù hộ đem tới một vị cứu tinh. Sau này gặp lại vị ân nhân đó, ta nhất định phải cảm tạ thật nhiều.



Điềm Nữu trầm tư nói “Nhất định đó là một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp.”



Tiểu Ngưu phụ họa “Là một mỹ nữ như muội vậy.”



Điểm Nữu lắc đầu “Tỷ ấy so với muội nhất định xinh đẹp hơn nhiều. Muội với tỷ ấy như mặt đất so với bầu trời vậy.”



Tiểu Ngưu thắc mắc hỏi “Lúc ấy nàng ta che mặt, làm sao muội biết hình dáng thế nào? Ta không tin nàng ta xinh đẹp hơn muội.”



Điểm Nữu ra vẻ chắc chắn “Muội chắc chắn không nói sai. Thân hình tỷ ấy đẹp như tiên tử trong tranh, chỉ một mặt này muội đã thua xa rồi.”



Tiểu Ngưu bật cười “Nói không chừng mặt lại xấu như ma thì sao?”



Điềm Nữu hé miệng cười “Sao lại có thể như thế? Trời cao không đối với tỷ ấy như vậy đâu. Tỷ ấy là người tốt lại là một nữ hiệp nữa. Nếu muội gặp lại tỷ ấy, nhất định sẽ theo tỷ ấy học bản lĩnh giết sạch bọn xấu xa trên đời để người tốt không phải chịu ấm ức.”



Tiểu Ngưu gật đầu đồng tình “Muội nghĩ vậy cũng đúng. Nếu trên đời không có người xấu chẳng phải là tuyết quá sao.”



Điềm Nữu nói “Tiểu Ngưu ca, hết rượu rồi, để muội rót thêm cho huynh.”



Tiểu Ngưu nhìn chén rượu không nói “Uống vậy đủ rồi, nếu uống nữa ta lại say giống cha muội nằm lăn ra đất. Ta không muốn để muội thấy bộ dạng ta say khướt đâu, lúc đó thì khó coi lắm.”



Điềm Nữu mỉm cười nói “Tiểu Ngưu ca, khi huynh uống nhiều sẽ không nóng giận nói lung tung chứ?”



Tiểu Ngưu xua tay “Sao lại thế? Ta uống rất tốt, lại chẳng có ý muốn. Người khác bảo thì ta nghe vậy thôi.”



Điềm Nữu cười hì hì nói “Nói thật nha, muội cũng muốn thử một chút. Muội châm rượu cho huynh, chúng ta thử xem.”



Tiểu Ngưu vội nói “Về sau còn nhiều dịp mà, hôm nay không nên thử, ta sợ lại thất thố trước mặt muội.”



Điềm Nữu thấy Tiểu Ngưu không chịu uống thì bắt đầu dọn bàn. Tiểu Ngưu uống chưa nhiều nhưng cũng cảm thấy da mặt nóng lên. Bất quá vẫn còn bình tĩnh, hắn còn có thể mng giày vào giúp Điềm Nữu một tay. Khi hai người xuống bếp, đèn sáng tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Trong ánh đèn, hình ảnh Điềm Nữu khom người rửa bát hiện ra đẹp mông lung.



Tiểu Ngưu nhìn ánh đen chiếu lên kiều đồn cao ngất của nàng, dù cách một lớp quần nhung vẫn hiện lên đường nét căng tròn khiến hắn vô cùng kích động, nhất là men rượu làm hắn dần mất kiểm soát. Tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn phá lồng ngực mà bắn ra ngoài. Trong vô thức hắn muốn làm gì đó. Nhưng hắn lại sợ, sợ mình lại làm điều thất thố.



Dục vông giống như lửa nóng thiêu đốt trong lòng, miệng lưỡi khô ran, hắn phải nhanh chóng tránh xa Điềm Nữu, chỉ có như thế hắn mới giữ được bình tĩnh.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #35