Chương 3 – Sát Quang (Giết Sạch) - Phần 1



Hắc Hùng Quái tịnh không tiếp xúc trực tiếp với đối phương mà lộn người ra phía sau. Hai chân vừa đứng vững vàng trên quan tài, hai tay liền vung ra, hét lớn một tiếng. Miệng vừa há ra, hai luồng hỏa diễm đỏ đỏ vàng vàng bắn về hai hướng, một đạo hướng về Mạnh Giao, một đạo hướng về Hoa Đông.



Chỉ nghe Mạnh Giao kinh hoảng hô lên: “Liệt hỏa phi diễm.”



Hắc Hùng Quái cười hăng hắc nói: “Tiểu tử, xem ra ngươi cũng có kiến thức.”



Hai luồng hỏa diễm bắn tới. Tiểu Ngưu nhìn không chớp xem xem hai người kia chống đỡ bằng cách nào. Hai người kia cũng không chịu kém, lùi lại hai bước, cũng há miệng hóp bụng phun ra một cột nước. ‘Nước dập lửa’ cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng sau khi nước lửa giao tiếp, lửa tịnh không tắt. Việc này xảy ra không chỉ khiến Tiểu Ngưu kinh ngạc mà bang chúng của Kim Sa bang cũng mắt tròn mắt mà nhìn.



Chỉ thấy hai luồng hỏa diễm gặp hai cột nước ở giữa đường, đập vào nhau, lúc thì hỏa diễm tiến lên một chút, lúc thì cột nước tiến lên một chút. Hai bên giao chiến nhất thời không phân cao thấp. Qua một lúc, Hắc Hùng Quái vẫn như cũ, còn Hoa Đông mồ hôi nhỏ giọt như hạt đậu, trên mặt Mạnh Giao cũng lấm tấm mồ hôi.



Mạnh Giao trong lòng nguy cấp chỉ về hướng Hắc Hùng Quái nói: “Tấn công sau lưng y.”



Đám thủ hạ lên tiếng đáp ứng gần như đồng thời nhưng mọi người nhìn nhau không ai dám lên trước. Vào lúc sinh tử quan đầu như thế này ai cũng vô cùng luyến tiếc mạng sống. Bọn chúng không muốn trên cổ xuất hiện một cái lỗ đầy máu. Chết cũng không được toàn thây.



Mạnh Giao thấy thế tức giận chửi lớn: “Nuôi cái đám gia hỏa các ngươi có tác dụng gì chứ? Chẳng bằng nuôi mấy con chó còn tốt hơn.” Hắn nói câu này làm Hắc Hùng Quái vui mừng trong lòng. Vì Mạnh Giao phải nói tất nhiên ảnh hưởng tới việc phát huy công lực. Công lực bên phía hắn vừa yếu đi, Hắc Hùng Quái liền thừa cơ lấn tới, đẩy mạnh luồng hỏa diễm bắn về hướng Mạnh Giao. Mạnh Giao không kịp đề phòng, luồng hỏa diễm nhanh chóng lấn át cột nước, đập lên người hắn.



Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết chói tai, thân thể Mạnh Giao bốc cháy bừng bừng. Hắn quay cuồng kêu thét, lại còn nằm lăn lộn trên mặt đất. Cảnh đó trông cực kỳ thảm thương, cũng cực kỳ đáng sợ. Hoa Đông không còn lòng nào ham chiến nữa, chủ động lùi lại, chỉ huy đám huynh đệ dập lửa. Nhưng liệt hỏa ngút trời, ai dám xông lên. Mắt nhìn thấy Mạnh Giao lăn lộn trên mặt đất biến thành một khúc gỗ bị đốt cháy, ai cũng thấy bất lực. Hắc Hùng Quái đứng trên quan tài cười điên cuồng không ngừng: “Trông thật hấp dẫn, còn hay hơn cả đốt đồ vật, lại còn có cả thanh âm nữa chứ.” Thanh âm của Mạnh Giao càng lúc càng nhỏ, có thể thấy sinh mệnh đang đến hồi kết thúc.



Hoa Đông thấy đại thế đã mất, ở lại cũng vô ích, thôi thì ‘tam thập lục kế tẩu vi thượng sách’. Hắn cũng không gọi các huynh đệ, tự mình quay người vắt chân lên cổ trốn đi. Thủ hạ của hắn cũng chú ý đến hắn, thấy hắn như thế liền hét lên: “Nhị đương gia chờ chúng tôi với.” Kêu lên, rồi giống như chó nhà có tang, cùng tháo chạy ra khỏi miếu.



Hắc Hùng Quái lạnh lùng cười hăng hắc: “Muốn chạy, đâu có dễ thế. Dưới tay Hắc lão gia làm sao có kẻ sống sót chứ.” Nói rồi thân ảnh lóe lên, như một làn khói đen bay ra khỏi cửa miếu.



Tiểu Ngưu ở ngoài cửa đã sớm né qua một bên, sợ mang họa vào thân. Cảnh tượng vừa trông thấy thật kinh tâm động phách. Hắn đã sơ bộ hiểu được câu chuyện. Là gã gia hỏa Hắc Hùng Quái chiếm được một thanh bảo đao gì đó, đám bang chúng gia hỏa này nổi lòng tham liền đi lùng sục tìm Hắc Hùng Quái. Kết quả số phận lại thành thế này. Hắn nhìn Mạnh Giao nằm bất động sau khi lửa tắt, bị thiêu thành một khúc than đen, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ. Hắn liền quay người đi, lẩm bẩm: “Chẳng phải các ngươi tự mình làm, tự mình chịu sao? Còn chưa tới một ngày, không những không cướp được đồ của người ta mà còn phải trả giá.” Nghĩ lại, người muốn cướp đồ của kẻ này rất nhiều, không chỉ có mỗi tên ngốc chết cháy này. Còn có đám lão đạo, ni cô, hòa thượng. Đúng rồi, còn có hai đại mỹ nữ của Lao sơn. Mấy cô nương xinh đẹp như thế sao cũng tham dự vào chuyện này nhỉ. Đúng ra đám cô nương đâu có tham tài vật chứ.



Tiểu Ngưu nhìn lại thi thể Mạnh Giao một cái, cảm thấy ác cảm. Hắn tự nhủ: “Nơi này cũng không ở lại được nữa, ta phải đi xa xa một chút. Chốc nữa lại có đánh nhau tiếp cũng không bị liên lụy. Ít nhất cũng không nên để bị dính máu.” Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu liền rời khỏi miếu.



Đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mặt. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị người khác nắm lấy cổ, nhấc cả người lên đưa vào trong miếu. Vừa qua khỏi cửa miếu, Tiểu Ngưu liền bị quẳng lên trên bãi cỏ, ngã đập người xuống rất đau ngay bên cạnh thi thể Mạnh Giao, làm Tiểu Ngưu hét lên mẹ ơi, lật đật tránh ra chỗ khác.



Hắn lồm cồm bò dậy nhìn người đó. Người đó nghiến răng nhếch mép điệu bộ hung ác vô cùng. Chính là Hắc Hùng Quái. Trên răng nanh y còn dính vết máu, hiển nhiên là vừa mới cắn người quay lại. Tiểu Ngưu không ngờ được y quay lại nhanh đến thế.



Tiểu Ngưu nhìn thấy y đứng giữa cửa, mình không cách nào đi qua được liền đưa tay chỉ y nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí?” Miệng thì nói cứng nhưng trong bụng lại run rẩy.



Hắc Hùng Quái đi về phía hắn, cười hung ác: “Bọn chúng chết cả rồi. Hiện tại chỉ còn có ngươi. Ta tiễn ngươi lên đường luôn. Bọn chúng chưa kịp đi xa, giờ ngươi đuổi theo còn kịp đó.”



Ngón tay Tiểu Ngưu run run: “Ngươi đừng qua đây nha, ngươi qua đây ta sẽ liều mạng với ngươi đó.” Thân lùi lại phía sau, vấp phải thi thể Mạnh Giao, bị mất trọng tâm, ngã ngửa ra, bộ dạng cực kỳ khốn khổ làm Hắc Hùng Quái cười ngặt nghẽo, cuối cùng ho khạc ầm ĩ.



Sắc mặt Tiểu Ngưu đỏ bừng lên. Với một nam nhân, chuyện này thật là mất mặt. Hắn nhanh chóng bò dậy, hai mắt lườm Hắc Hùng Quái, chỉ mong y cười lớn hơn nữa, tốt nhất là cười đến chết đi. Thế thì mình sẽ an toàn.



Nhưng Hắc Hùng Quái tịnh không cười đến chết mà mặt lại trở nên xám xịt, liền đó ngồi xuống. Y hổn hển thở mấy hơi, vẫy vẫy Tiểu Ngưu, nói: “Ngươi qua đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Thanh âm dịu đi, không có khí thế đối địch cường ngạnh như vừa rồi.



Tiểu Ngưu xua tay, lật đật nói: “Ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Ta không qua đâu, ngươi muốn giết ta mà.”



Hắc Hùng Quái cẩn thận nhìn hắn, từ từ nói: “Ngươi qua đây, ta không giết ngươi là được chứ gì.”



Tiểu Ngưu đề tỉnh: “Ngươi là đại nam nhân, câu này là do ngươi nói đó. Nếu ngươi không làm như ngươi nói thì ngươi không phải là nam nhân.”



Hắc Hùng Quái hét lên: “Ngươi nói nhiều lời thừa thế làm gì? Bảo ngươi qua thì qua đi. Nam nhân dù có chết cũng không được lùi bước, có biết không?”



Tiểu Ngưu ô lên một tiếng, bước mấy bước về phía Hắc Hùng Quái, trong lòng chửi bới, cái đồ Hắc Hùng Quái nhà ngươi, nếu ngươi chỉ nói cho sướng miệng, dám hạ thủ ta, ta dù chết thành quỷ cũng phải ngày ngày theo ám tổ tông nhà ngươi.



Tới cách Hắc Hùng một trượng thì hắn dừng lại, tròng mắt đảo qua đảo lại cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”



Hắc Hùng Quái chiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một lúc rồi nói: “Ngươi có phải cũng cùng một nhóm với gã gia hỏa nằm dưới đất đó không?”



Tiểu Ngưu nhìn ‘Mạnh Giao’ dưới đất, phì một tiếng, nói: “Tính cách của hắn như thế, cho làm nô tài của ta, ta còn không chịu nữa là.”



Vẻ mặt Hắc Hùng Quái hòa hoãn hơn một chút, nói: “Ta cũng thấy các ngươi không cùng một nhóm. Nếu không ta cũng không để ngươi sống đến bây giờ.”



Tiểu Ngưu nghe câu này xong trong lòng thoải mái nói: “Xem ra ngươi cũng không đến nỗi hồ đồ.”



Hắc Hùng Quái nói: “Tuy ngươi không cùng nhóm với bọn chúng nhưng cũng không thể nói ngươi là người tốt. Ngươi cũng có cùng mục đích với bọn chúng, cũng tới cướp Ma đao. Người muốn cướp Ma đao quá nhiều, ta cũng không đếm xuể. Nếu không phải ta đã bị thương từ trước, ta đã đem cái cái bọn bang chúng của tên gia hỏa mới chết này xé từng người một làm vạn đoạn.” Nói đến đây trên mặt lộ rõ vẻ hung ác. Nhìn thấy dáng vẻ đó, timTiểu Ngưu đập thình thịch loạn cả lên, ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh.



Để thể hiện sự trong sạch của mình, Tiểu Ngưu giải thích: “Hắc tiên sinh, người đừng có nghĩ oan cho ta. Ta căn bản không biết Ma đao quái quỷ gì cả, càng không biết trên thế giới này còn có một người thần thông quảng đại, bản lĩnh hơn người như lão tiên sinh. Ta bất quá chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây thôi.” Tiếp đó đem gia thế và lai lịch của mình giới thiệu sơ qua một lượt. Chỉ khi nói về mâu thuẫn trong nhà thì mới hơi hàm hồ một chút. Bảo rằng mình ra ngoài chơi kỹ viện nên bị cha già đuổi đi.



Hắc Hùng Quái nghe xong khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười, nói: “Không tưởng được tên tiểu hài tử nhỏ tuổi như ngươi lại có hứng thú với chuyện đó. Đúng là nhà giàu có thì con cháu hư hỏng.”



Tiểu Ngưu to mồm biện bạch: “Ngụy Tiểu Ngưu ta tuy đi tới đó nhưng không làm chuyện gì xấu.” Hắn không thích người khác cho rằng mình là kẻ xấu xa.



Hắc Hùng Quái cười hăng hắc: “Gần mực sao không đen được chứ.” Nói rồi ôm ngực thở hổn hển.



Tiểu Ngưu nhìn thấy dáng vẻ y giống như đang bị bệnh nên cũng không muốn đấu võ mồm, liền nói: “Hiện tại sự tình đã rõ rồi, chúng ta ai đi đường nấy. Có gặp lại hay không, không cần biết.” Nói rồi liền cất chân muốn đi.



Hắc Hùng Quái xua tay nói: “Ngươi đứng lại cho ta.”



Tiểu Ngưu nhìn y hỏi: “Hắc tiên sinh, người còn việc gì nữa?” Miệng thì gọi người ta là tiên sinh nhưng trong lòng hận không thể một đao chém ra làm đôi. Trước mặt người hung ác như thế này bản thân không thể an toàn được.



Con mắt duy nhất của Hắc Hùng Quái nhìn hắn, nói: “Tiểu tử, sự tình vẫn còn chưa rõ ràng.”



Tiểu Ngưu gay gắt hỏi lại: “Còn điều gì chưa minh bạch nữa?”



Hắc Hùng Quái nói: “Chuyện không minh bạch nhiều lắm. Ai biết được khi đi ra khỏi đây ngươi có bán đứng ta không?”



Tiểu Ngưu nghe xong liền nổi giận, trừng mắt nhìn Hắc Hùng Quái, giận dữ nói: “Ái chà, Hắc Hùng Quái! Ngươi coi Tiểu Ngưu ta là loại người nào? Ta là loại hỗn đản không có nhân tâm đó sao?”



Hắc Hùng Quái nói với vẻ từng trải: “Tri nhân tri diện bất tri tâm mà. Điều này khó nói lắm.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Vậy ngươi muốn sao?” Ánh mắt lướt qua cửa miếu. Hắn thầm nhủ, tốt nhất là lão gia hỏa này đột nhiên choáng váng ngã xuống thì mình có thể tranh thủ chuồn đi.



Hắc Hùng Quái gắng gượng đứng lên. Tiểu Ngưu lạnh lùng quan sát, phát hiện thân thể y yếu ớt, chân run rẫy đứng không vững, cứ như nếu mình vung tay một cái có thể đẩy y ngã. Nhưng Tiểu Ngưu tịnh không có dũng khí làm điều đó. Ai biết được liệu có phải lão gia hỏa này cố ý làm như thế để lừa mình lại gần không.



Hắc Hùng Quái rầu rĩ nói: “Ngươi muốn đi cũng được, chỉ cần đáp ứng với ta một điều kiện.”



Tiểu Ngưu thấy y đứng lên, trong lòng hơi sợ, lùi lại một bước nói: “Điều kiện gì?”



Hắc Hùng Quái kéo dài giọng đáp: “Ta chỉ cần cắt lưỡi ngươi, sau đó chọc mù hai mắt, chặt bỏ tứ chi, cuối cùng đánh một quyền vào đầu, biến ngươi thành kẻ ngây ngốc.”



Y nói một câu, Tiểu Ngưu a lên một tiếng. Đến khi y nói xong, hai mắt Tiểu Ngưu trợn tròn. Tiểu Ngưu vỗ ngực kêu lớn: “Sĩ khả sát bất khả nhục. Ngươi có muốn để cho người ta sống không vậy? Tiểu Ngưu ta tốt xấu gì cũng là nam tử hán, tuyệt không chịu để cho ngươi làm nhục.” Lời nói vừa dứt hắc ảnh trước mặt lóe lên, Tiểu Ngưu lại bị người ta xách bổng lên.



Tiểu Ngưu bị xách bổng lên huơ tay múa chân loạn xạ, miệng kêu lớn: “Hắc Hùng Quái, ngươi không được giết ta. Ngươi đã nói không giết ta. Nếu ngươi giết ta thì ngươi không phải là nam nhân mà là phôi đản, hỗn đản, bổn đản, ô quy vương bát đản. Nếu ngươi cưới một trăm tám mươi bà vợ thì sẽ bị cắm cả một trăm tám mươi cái sừng.” Trong lúc nguy cấp, điều gì Tiểu Ngưu cũng nói được.



Hắc Hùng Quái nghe đến mấy từ ‘ô quy’, ‘bát đản’, ‘cắm sừng’, da mặt giật giật, nhịn không được sự kích động. Một tay xách bổng Tiểu Ngưu, một quyền vung ra đấm vào đầu Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu nhìn thấy y làm thật cũng không quản đến cái gì phong độ nam nhân nữa, đột nhiên cúi đầu cắn vào tay Hắc Hùng Quái đang nắm hắn, đau đến mức Hắc Hùng Quái hét lớn, thuận tay ném hắn văng ra xa. Vốn tưởng là lần này Tiểu Ngưu nhất định bị té thất điên bát đảo. Ai ngờ được thân hình Tiểu Ngưu lộn mấy vòng trong không trung, hóa giải hết lực ném, tiêu sái hạ xuống đứng vững vàng trên mặt đất.



Hắc Hùng Quái không ngờ tên tiểu tử này cũng có chút công phu, ‘ồ’ lên một tiếng nói: “Tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa bị ngã chết sao?”



Tiểu Ngưu liều lĩnh hẳn, một tay chống nạnh, một tay chỉ Hắc Hùng Quái chửi bới: “Con bà ngươi, lão vương bát đản, ngươi còn chưa chết thì tiểu gia làm sao chết được. Ta phì vào, phì, phì, phì.”



Thấy bị chửi rủa ỏm tỏi, Hắc Hùng Quái tức giận đến nổi mặt đỏ lên như tiết lợn, y nghiến răng nghiến lợi, phẩn nộ nhìn Tiểu Ngưu nói không ra lời. Rồi nhịn không được, y đánh một đòn về phía Tiểu Ngưu. Không chờ y tới, Tiểu Ngưu nhanh như sóc nhảy tránh ra xa.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #3