Chương 2 c: Bác Đấu



Xuân Viên vừa nghe liền biến sắc,nói rằng:”không,không,ta không muốn trở lại đó,ta từ đó ra,ta không muốn trở về,tiền nợ đó tính ra ta cũng đã trả hết rồi” Nói đến đây, khuôn mặt trăng tròn của Xuân Viên lộ nét bi thương, tự cảm thấy xót thương cho số mệnh của mình.



Tiểu Ngưu an ủi nói:”Chuyện qua rồi, thư thả đi, nhất định sẽ tốt đẹp thôi.”



Cũng lúc đó Điểm Nữu nhìn Tiểu Ngưu mà nói “Tiểu Ngưu nha,sau này có định trở lại không?Ta..ta..”Điểm Nữu không nói tiếp được.



Tiểu Ngưu run người, lập tức minh bạch Điểm Nữu đã có hảo cảm với mình. Trong lòng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.Nhìn qua Xuân Viên bên cạnh, Xuân Viên mỉm cười đáp”Đương nhiên hắn sẽ quay lại, Hàng Châu là nhà hắn, ở đây cũng vậy.”



Nghe câu đó,Điểm Nữu tâm tình vui vẻ, Lão Lí đầu sau đó gọi Tiểu Ngưu qua một bên, nói nhỏ:”Tiểu Ngưu này, ngươi thấy con gái ta thế nào?Ngươi thấy nó đúng là một cô nương tốt đúng ko?



Tiểu Ngưu thành thật nói:”Đương nhiên rồi, Điềm Nữu tự nhiên là một cô nương tốt. Đừng thấy rằng ta vừa biết cô ta một ngày, ta không tin mình nhìn lầm người đâu.



Lão Lí nghe xong cao hứng, nói:”Vậy thì tốt, tốt lắm.Vậy thì dễ dàng rồi” Sau đó Lão Lí hướng tới Tiểu Ngưu mà nói”Tiểu Ngưu, ta muốn giao Điềm Nữu cho ngươi, ngươi có nguyện ý không?



Tiểu Ngưu không ngờ chuyện này lại nhanh như thế. Cảm thấy hơi bất lực. Nhìn Điềm Nữu rất là hấp dẫn, lại rất mạnh mẽ siêng năng, trong lòng ấn tượng rất tốt. Hắn cũng nghĩ tới thu thập Điềm Nữu trên giường, nhưng không nghĩ diễm phúc đến nhanh thế này.



Tiểu Ngưu tâm lí đại hỉ, hai mắt sáng lên, nghĩ một lát rối nói:”Lão trượng à, chuyện này thì ta không thể tự quyết định được a, ta phải về nhà hỏi phụ mẫu cho tốt đã.



Lão Lí vội vã hỏi lại “Thế ý ngươi là thế nào?”



Tiểu Ngưu nhìn vế phía Điềm Nữu, thấy Điềm Nữu xấu hổ đỏ mặt, nhìn Tiểu Ngưu đầy kỳ vọng. Tiểu Ngưu thấy mĩ nhân vẻ ngoài đáng yêu như thế, tâm lí đâm ra thoải mái. Hắn không thể từ chối nói rắng:”Lão trương nha, Điềm Nữu nếu gả cho ta, ta đương nhiên cầu còn không được, nếu phụ mẫu ta ở đây, không biết họ nghĩ thế nào.



Lão Lí thấy Tiểu Ngưu đáp ứng, nhất thời đứng như biến thành đá, xong lại kích động nắm tay Tiểu Ngưu mà nói “Tiểu Ngưu à,chỉ cần ngươi đáp ứng, những chuyện khác cũng sẽ tốt thôi.



Xuân Viên trông thấy cũng minh bạch, tiến tới mà nói “Cung hỉ, cung hỉ” trên mặt cũng mỉm cười, nhưng tâm thì lại khó chịu, chẳng thấy vui vẻ gì. Ả đương nhiên hy vọng chính mình một ngày có thể đi theo Tiểu Ngưu. Nhưng lại không thành, hai người như nhật nguyệt vậy, vĩnh viễn không thể ở cùng nhau.



Có chiếc xe ngựa do Lão Lí mượn từ hàng xóm, Tiểu Ngưu điều khiển đưa Xuân Viên về nhà thân nương.Trước lúc đi, Điềm Nữu hỏi Tiểu Ngưu “Khi nào ngươi lại đến tìm ta?”



Tiểu Ngưu nghĩ rỗi đáp “Sau khi về Hàng Châu,ta sẽ trở lại, thế nào?”



Điềm Nữu nghe mà không nói gì. Xuân Viên liền trà lời thay hắn “Sau khi hắn đưa ta về, liền quay trở lại.Chiếc xe ngựa này cũng đủ sức quay lại” Điềm Nữu nghe xong cuối cùng cũng lộ nét cười.



Sau khi vẫy vẫy tay, Tiểu Ngưu đưa Xuân Viên lên đường về nhà nương thân.



Tiểu Ngưu đánh xe, hướng biên giới phía nam. Xuân Viên vén màn xe, liếc nhìn Tiểu Ngưu, nhìn Tiểu Ngưu như nam nhân đích thực đang làm việc của mình. Sau một đoạn đường, ả thấy Tiểu Ngưu bị mặt trời chiếc cho trán đầy mồ hôi, liền đưa khăn tay cấp cho Tiểu Ngưu. Đồng thời, dùng đôi mĩ nhãn mà nhìn Tiểu Ngưu, tràn đầy nhu tình,như là muốn nhấn Tiểu Ngưu chìm trong đó vậy.



Tiểu Ngưu để giúp mĩ nữ tiện làm việc, liền dừng xe, tại địa phương núi non ít người này, xung quanh rất là vắng vẻ. Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên mê người kia,tâm lí nhất thời dao động, không tránh khỏi cảm giác muôn phạm tội.



Xuân Viên chớp đôi mắt đẹp “Tiểu Ngưu nha, ở cùng một chỗ với ta, ngươi có vui không?”



Nhãn quang của Tiểu Ngưu quét một vòng cơ thể ả, nói “còn phải hỏi àh? Nếu không vui, Ta có thể tốn công, cứu ngươi, đưa ngươi một đoạn đường xa thế này về nhà àh”



Xuân Viên gật đầu, nói “Tiểu Ngưu, vậy ngươi có muốn sống chung với ta không?”



Tiểu Ngưu ấp úng nói “Đương nhiên ta có nghĩ đến, tại vì ta không thế cướp vợ người khác,nếu làm thế, sẽ bị người đời chửi mắng a”



Xuấn Viên nhìn thẳng Tiểu Ngưu nói “Tiểu Ngưu, chỉ cần ngươi có thể coi trọng ta, trong tim có ta. Ta sẵn sáng làm mọi chuyện vì ngươi, Từ hôm nay,ta là của ngươi.Ta không còn thuộc về lão nữa.”



Tiểu Ngưu lo lắng nói “Ta chỉ sợ lão bản không đồng ý a”



Xuấn Viên thần sắc bi thảm nói “Ta đã trả lại số tiền nợ, ta phải rời đi, ta muốn những ngày tháng như ta mong muốn”



Tiểu Ngưu thở dài, không biết nói sao cho tốt. Đối với đàn bà, ra tay với người đã có chồng, cũng không có vinh dự cho lắm. Nếu phụ nữ không chồng thì dễ hơn nhiều.



Tiểu Ngưu vung roi, nói lớn “Ngồi vững nào, ta phải đi” Sau đó đánh xe, điều khiển xe đi tiếp, tại đoạn đường sau này, Xuân Viên không nói một lời nào nữa. Tiểu Ngưu cũng im lặng. Giờ hắn chẳng có dũng khí để cướp vợ người khác.



Khi đi qua núi Ngọa Long, Tiểu Ngưu cẩn thận nhìn dãy núi này. Trông vào ban ngày, cũng rất có khí thế. Tiểu Ngưu cảm thán nói “Không biết tỷ tỷ kia có diệt được bọn cường đạo không. Nếu được rồi,thì dân chúng sẽ được may mắn. Không phải bị cường đạo quấy nhiễu.



Xuân Viên tiếp lời “Người phụ nữ chúng ta chẳng biết lý lịch thế nào, bổn sự to lớn. Sợ rằng cả đời ngươi chẳng bao giờ đuổi kịp người ta”



Tiểu Ngưu thành thật nói “Tự nhiên như thế rồi,người ta là nhân vật thần tiên, đương nhiên kẻ phàm phu tục tử sao có thể so sánh”



Xuân Viên cũng nhìn ngọn núi nói “Quách Đại Hải cửu sơn vương đó,có lẽ cũng xong rồi. Như thế cũng tốt, ta cũng không phải lo”



Tiểu Ngưu nghĩ thế nói “Tối qua không thấy cửu sơn vương lộ diện, gia hỏa đó không ở trên núi a”



Xuân Viên lắc đầu đáp “gia hỏa đó nhất định ở trên núi tối qua, án thời gian mà nói, hắn sẽ cưới ta hôm nay, làm sao không ở trên núi được?Chỉ vì tên đó rất là tinh quái, tham sanh úy tử, không dám lộ diện để bị thua thiệt.Hôm qua hắn chắn chắn là trốn ở đâu đó”



Tiểu Ngưu quay đầu lại cười nói “Không cưới tên gia hỏa đó, cũng không đến nỗi hối hận đau lòng a”



Xuân Viên kêu một tiếng, dùng tay đẩy lưng Tiểu Ngưu một cái, làm Tiểu Ngưu la lên thất thanh, suýt tí nữa là rớt khỏi xe ngựa. Tiểu Ngưu bất mãn kêu lên “Đừng đùa nữa, tưởng thật à?”



Xuân Viên rất là nghiêm túc nói “Đùa àh, sau này nhất định không được như thế với ta. Ta sẽ giận đấy”



Tiểu ngưu cười cáp cáp “Không nghĩ ra, ngươi cũng là mẫu lão hổ (hổ cái) a”



Xuân Viên hừm một tiếng, nói rằng “Ta còn dữ hơn ngươi thấy nữa đấy”



chương mọi người đọc cho ý kiến, nếu ổn thì ta dịch tiếp, quả thật đây là lần đầu dịch,đại đa số từ nào ko hiểu phang đại. thông cảm...<img style="max-width: 900px; cursor: pointer;" onclick="window.open(this.src)" src="http://4vn.eu/forum/images/smilies/45.gif" border="0" alt="" title="45" class="inlineimg" />:2 (2): <b><div align="center"><font size="5"><font color="Red">Ma Đao Lệ Ảnh



Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì nghe từ trên đỉnh núi vọng xuống tiếng thét “Ngụy Tiểu Ngưu, để lại người cho ta, ko thì ta đánh cho ngươi thành thịt nát”



Tiểu Ngưu nghe được liền ngơ ngác, âm thanh đó đương nhiên không phải của Quách Đại Hải,Xuân Viên nghe xong liền biến sắc, nói nhỏ “Không tốt a, chính là tiếng Vương Cửu Sơn. Qua nữa ngày rồi, hôm qua hắn quả thật không chết. Chúng ta phải chạy nhanh thôi”



Tiểu Ngưu nhìn con ngựa gầy, nói “nếu đối phương chạy bộ, may ra chúng ta còn hy vọng, nếu hắn cưỡi ngựa thì chắc sẽ đuổi kịp ta thôi”



Vừa nói xong, từ sườn núi xuất hiện một người cưỡi ngựa, người trên ngựa tướng mạo xấu xí, cầm một cây côn lớn, đuổi tới với khí thế hung hãn. Tiểu Ngưu vừa trông thấy, liền nhìn qua Xuân Viên nói “Sợ cái gì đến cái đó. Trong tình huống này, phải tìm đối sách thôi” Vừa nói, Tiểu Ngưu nhảy xuống xe, sau khi đáp xuống đất, đối diên địch nhân đang xông tới.



Vương Cửu Sơn xuống ngựa, hướng Xuân Viên nói “Xuân Viên, đi với ta đi. Không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa” Quách đại hải bọn chúng đều chết cả rồi”



Xuấn Viên cũng xuống xe, đứng gần Tiểu Ngưu nói “Vương Cửu Sơn, người trên núi quả thật chết hết rồi à?”



Cửu sơn vương nhãn châu vừa chuyển nói,”Quách đại hải với tâm phúc đều đã chết, những người khác thì còn sống. Hiện tại đỉnh núi này ta nắm hết. Đi với ta nào”



Xuân Viên nhìn Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu thấy Vương Cửu Sơn có một mình, nghi ngờ hắn thổi da trâu (bốc phét), nói “Vương trại chủ, ngươi đã trở thành lão đại, sao lại không có cả một kẻ cầm cờ?”



Câu này nói trúng ngay điểm chết. Vương Cửu Sơn nóng mặt, trả lời ngay “Thủ hạ của ta thông báo ngươi vừa đi qua đây, ta lập tức lên ngựa đuổi theo, bọn chúng ngay lập tức liền tới theo” vừa nói vừa nhìn lên trên núi, giống như trên núi có vô số thủ hạ sẵn sàng xông xuống.



Không quản hắn nói thật hay giả, Tiểu Ngưu đều nghĩ điều cần thiết là phải thoát khỏi sự quấy rấy của hắn, nên Tiểu Ngưu nói “ Ngươi muốn lưu Xuân Viên lại, không có khả năng. Nên biết phân lượng đi”Trong lúc nói liếc qua Xuân Viên có ý, Xuân Viên hiểu ý, hướng xe ngựa đi tới.



Vương Cửu Sơn làm sao để họ đi dễ dàng. Hắn nâng đại côn lên, đập tới Tiểu Ngưu, miệng hét “Tiểu tử khốn kiếp, lại giống lời náo loạn của ngươi đêm qua, hôm nay ả là vợ ta. Hôm nay ngươi phải chết ở đây”



Tiểu Ngưu chuyển thân qua bên tránh đại côn. Thế đánh của đại côn không phải yếu, đánh trên mặt đất lưu lại một lỗ, trông thấy thế Tiểu Ngưu sợ kinh người. Nếu nó đánh vào cơ thể mình thì cũng thế rồi.



Tiểu Ngưu rút dao ra, chú tâm ứng phó. Vương Cửu Sơn hô lên tấn công tới tấp, Tiểu Ngưu né rồi lại né, không tránh được thì giơ dao ra đỡ. Nhưng khí lực tên giả hỏa này chẳng yếu, Tiểu Ngưu không dám ngạnh đấu.Có thể nói,dao cứ như muốn vuột tay bay ra.



Vương Cửu Sơn công kích liên tiếp không trúng, liền nổi điên. Tiểu Ngưu cũng tức khí nói “Trông ngươi võ công không tê, thì ra lại là cái thùng cơm, thật khiến người ta thất vọng. Người như ngươi, chỉ đánh xác dép cho ta” Thật ra, công phu của Tiểu Ngưu không bằng người,chỉ nhờ than thủ linh hoạt, chiếm thượng phong về khinh công, tránh được thế công của đối phương.Nhưng cũng bị uy hiếp lớn.



Câu nói của Tiểu Ngưu làm Vương Cửu Sơn thẹn quá hóa giận.một côn rồi lại một côn, chỉ muốn đả bại Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu gian tà liếc nhìn khu rừng gần đó, trong tâm sinh ra chủ ý. Vừa đánh vừa lùi,như muốn bỏ chạy. Vương Cửu Sơn từng bước ép tới, không muốn để Tiểu Ngưu chạy trốn như tối qua. Hắn nghĩ nếu không hạ được Tiểu Ngưu, tự nhiên cũng không dừng lại.



Sau khi tiến vào rừng,Tiểu Ngưu như bước vào thiên hạ của mình.Rừng rậm bao la, cây cối vô vàn. Đại côn của Vương Cửu Sơn không thể tự do hoạt động. Tiểu Ngưu lại dùng ưu thế khinh công loạn chuyển. Vương Cửu Sơn tự nhiên không đầu hàng, điên cuồng đuổi theo.



Chạy trốn, truy đuôi, hai người vòng quanh những cây đại thụ. Vương Cửu Sơn rất thông minh, chuyển hướng rồi lại chuyển hướng, đột nhiên chuyển hướng ngược lại. Nếu Tiểu Ngưu không kịp phản ứng đã bị đại thủ chế trụ.Vương Cửu Sơn nóng lòng, quăng ngay đại côn. Hắn biết lúc quan trọng truy đuổi người khác, cây côn này không có ích lợi gì.



Tiểu Ngưu giống như hầu tử chọc Vương Cửu Sơn, Vương Cửu Sơn bình thường chủ ý không ít, nhưng giờ đây thúc thủ vô sách. Nơi này là thiên hạ của Tiểu Ngưu.Tiểu Ngưu võ công không bằng người, nhưng khinh công lại hơn nhiều. Tiểu Ngưu biết thế, muốn thắng, phải phát huy ưu thế của khinh công.



Hai người di chuyện vòng vòng quanh quần thụ (1 đống đại thụ). Vương Cửu Sơn chuyển đầu, dừng chân mắng “Thằng nhóc, ngươi có định đứng lại không”



Phía sau truyền tới tiếng Tiểu Ngưu “Thằng nhóc nhỏ, ngươi có định dừng truy đuổi không?”



Vương Cửu Sơn nộ hỏa bốc lên, kêu to lên “Câm mồm, không cho ngươi thấy quan tài không được. Tên nhóc đáng hận” Vừa chửi,vừa hận, Vương cửu sơn lại truy đuổi tới sau đại thụ.



Sau cây đại thụ, Vương Cửu Sơn thất kinh, không thấy bóng dáng Tiểu Ngưu đâu. Hắn đâu rồi? Nhìn xung quanh, Vương Cửu Sơn không hiểu nổi,chắc hắn chạy trốn sau đại thụ khác rồi.



Đang phân vân, Tiểu Ngưu đột nhiên từ trên đầu hạ cước xuống, nhanh như điện. Vương Cửu Sơn bị Tiểu Ngưu bổ xuống một sống dao.Ấm một tiếng, đổ gục xuống.



Tiểu Ngưu tiến tới “thằng nhóc xoay người” ổn ổn mà nằm dưới đất. Hắn mỉm cười nhìn Vương Cửu Sơn nói “Con mẹ ngươi, đấu với ta, hắc hắc, không tự lượng sức” đá them vài cú, cho tới khi đối phương tạm thời bất động khống thể tỉnh lại nổi.



Xử lý tên gia hỏa này thế nào đây? Tiểu Ngưu cảm thấy khó xử. Lúc này,Xuân Viên ở ngoài đang gọi,một lúc sau, ả đã tới bên Tiểu Ngưu, nhìn thấy cảnh đó, biết Tiểu Ngưu đã thắng, cảm thấy rất vui mừng, vui vẻ hôn một cái lên mặt Tiểu Ngưu



Tiểu Ngưu một bên hưởng thụ môi thơm mỹ nữ một bên nói “Xuân Viên tỷ nha, xử lý tên này thế nào đây?Giết hắn à?”



Xuân Viên trừng mắt nhìn Vương Cửu Sơn đang nằm, trong mắt chứa đầy nộ hỏa, nghiến răng nói “Tên gia hỏa này phải giết. Hắn là người xấu. Ta tận mắt thấy hắn bắt một nhóm nữ nhân dưới núi mà cùng nhau cưỡng gian.Có khi còn chết người. Giết hắn, trả thù cho những nữ nhân vô tội đó.”



Tiểu Ngưu nghe xong phẫn nộ, gật đầu, đưa dao cho Xuân Viên, nhìn Xuân Viên làm sao đối phó tên Vương Cửu Sơn không thể cử động kia.



Xuân Viên nhận dao,tay hơi run run nói “Tiểu Ngưu a, ta gan nhỏ, chưa từng giết người, cả con gà còn chưa giết, hay ngươi làm đi”



Tiểu Ngưu thấy hình dáng sợ hãi của nàng, cũng không biết sao, thu lại dao, một đao liền hạ thẳng xuống, liền chặt đầu Vương Cửu Sơn. Cái đầu như quả banh lăn ra xa, máu huyết tung tóe, Xuấn Viên trông thấy hét lên,quay mặt đi.



Tiểu Ngưu lau vết máu trên dao, xong dẫn Xuân Viên rời rừng, lên xe tiếp tục gấp rút lên đường.



chương thì busy, trưa trưa ta tiếp cho hết. <b><div align="center"><font size="5"><font color="Red">Ma Đao Lệ Ảnh



Xuân Viên nghĩ một lát, nói “Thấy thì có thấy. Nhưng là chuyện lâu lắm rồi. Năm đó lão tổ mẫu (bà ngoại) qua đời,ta mới thấy người chết lần đầu.Nhưng bộ dạng cũng không đáng sợ như thế này,cứ như đang nghĩ ngơi vậy.Không như gã Vương Cửu Sơn, sống xấu xa, chết cũng xấu.



Tiểu Ngưu an ủi đáp “Đừng sợ,sau này thành tập quán sẽ tốt thôi”



Xuân Viên nhẹ nhàng lên tiếng “Ta không muốn trở thành tập quán. Không mong lại thấy những cảnh đẫm máu thế này, đơn giản là dọa chết người.Tiểu Ngưu, Ngươi không sợ à? Ngươi thường trông thấy người chết hoặc giả ngươi thường giết người a?”



Tiểu Ngưu nghe xong liền lắc đầu, quay đầu nhìn Xuân Viên nói “Ta thề rằng, sống tới tuổi này, ta nhìn thấy nhiều người chết rồi,nhưng đây là lần đầu tiên giết người a”



Xuân Viên nhìn một cái quái dị nói “Không a?Ta nghĩ ngươi hạ đao chém đầu người không hoảng loạn chút nào, cứ như chuyên gia” Xuân Viên mĩ mục (mắt đẹp) trên dưới đánh giá Tiểu Ngưu một lượt.



Tiểu Ngưu hắc hắc cười,nói “Ta mặc dù chưa từng giết người, nhưng trước đó giết gà vịt rất nhiều. Sau lại giết người, làm sao mà sợ chứ? Nếu muốn luyện sát nhân, trước tiên phải bắt đầu giết gà a”



Xuân Viên nghe xong vểnh tai nói “Cả đời này ta không giết người đâu”



Tiểu Ngưu đáp “Nếu không giết người, thì bị người giết.Ờ trong tỉnh huống đó, buộc phải giết người a?”



Xuân Viên nói “Bình thường ai lại muốn giết ta?Nhưng mà, nếu người khác đối với ta bất lời, ngươi chẳng lẽ không quản, vậy nam nhân để làm gì? Một trong những tác dụng của nam nhân là hộ hoa sử giả a”



Tiểu Ngưu cười cười đáp “Ta bây giờ thì không phải nam nhân, tương lai thì không biết thế nào”



Một câu nói làm cho tâm lí Xuân Viên hoảng loạn, trông như sắp khóc. Từ tốn nói rằng “Tiểu Ngưu, ngươi có muốn ta không?”



Tiểu Ngưu quay đầu cười nói “Tại sao lại hỏi thế?Ta không cố ý, không nên đối với ta như thế”



Tiểu Ngưu xoay chuyển mĩ mục, hốt nhiên (bất ngờ) xấu hổ, nói “Tiểu Ngưu a, tối nay chúng ta ở cùng nhau chứ” vừa nói vừa cúi thấp đầu.



Cơ bản mà nói, thiếu nữ e thẹn đã động nhân, mà Xuân Viên với mĩ mạo thiếu phụ lại càng mê nhân. Phong tình khác biệt này làm Tiểu Ngưu hô hấp gấp gáp hẳn lên.



Tiểu Ngưu liếm môi nói “Xuân Viên tỉ nha, ý người là, tối nay chúng ta ở cùng một chỗ a?”



Xuân Viên hừm hai tiếng nói “Ngươi thật mà thô tục,không uyển chuyển chút nào. Cái đó gọi là cá nước cùng vui, ngươi không biết à?”



Tiểu Ngưu cười cáp cáp, nói “Đúng đúng đúng, chuyện này gọi là cá nước cùng vui, cũng gọi là dã khiếu vân vũ chi hội (@lhd: tiếng anh là sexual intercourse-giao lưu tình dục)



Xuân Viên chồm tới từ phía sau, hôn một cái thật mạnh lên mạnh Tiểu Ngưu nói “Đã bị ngươi chiếm tiện nghi rồi, nay lại nói chuyện phong lưu, ngươi thật không có lương tâm a”



Hai người cùng muốn xuân tiêu, trong tâm tự nhiên vui vẻ. Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên phong tình vạn chúng, thật sự muốn dừng xe làm tìm địa phương hảo hảo, nhưng hắn phải nhẫn nhịn. Dù sao cũng đang là ban ngày, nếu để người khác thấy được, vậy thì đâu còn lý gì nữa.



Giữa trưa, hai người ăn trưa tại nhà một người dân, sau đó gởi tiền lại cho họ,đến chiều tà, hai người bắt đầu kiếm chỗ nghỉ ngơi.



Trong thời khắc mĩ diệu đó cả hai đều mong đợi. Hai người đã lâu chưa được “ăn thịt”, đều có nhu cầu. Xuân Viên khát vọng sự ân ái của Tiểu Ngưu, cảm giác nam tử hán hùng phong đích thực. Tiểu Ngưu cũng muốn đè Xuân Viên xuống, thể nghiệm cảm giác vui thú của trùng phong hãm trận.



Hoàng hôn, hai người đến một thôn trang nhỏ, cỏ vẻ so với Oa Ngưu thôn cũng lớn hơn, hai người tìm một nhà dân mà ở tạm. Gia đình này chỉ có cặp vợ chồng già.Con cái họ đều không ờ nhà, đều lên thành thị chưa về.



Lão phu thê đối với hai người nhiệt tình, đưa các thứ tốt nhất cho họ. Mặc dù không tốt lắm, nhưng sự hảo tâm đó là họ vô cùng cảm động.



Lão nhân gia hỏi quan hệ của hai người,Tiểu Ngưu muốn đáp là tỷ đệ, nhưng Xuân Viên nhanh miệng đáp là phu thê mới cưới. Khi lão nhân nhìn mặt hai người, Xuấn Viên cảm thấy mặt nóng lên. Nhìn Tiểu Ngưu, trên mặt hắn còn mang nụ cười. Xuân Viên cảm thấy thoãi mái hơn.



Sau khi buổi chiều qua, lão nhân nhường phòng phía đông cho “tiểu phu thê”, tự ở khu phòng phía tây. Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên dưới ánh nến,đóng cửa lại, phần trên không bị chăn che phô bày ra.



Xuân Viên quay đầu nó nhỏ “Chúng ta nghỉ đi, đừng có bộ dạng tự mãn như thế”



Tiểu Ngưu trong tâm ngọt ngào. Ngủ với mĩ nữ này luôn là nguyện vọng của hắn a. Hắn nhớ lúc hiểu chuyện nam nữ, là từ than thể Xuân Viên. Hắn vĩnh viễn nhớ tình cảnh đó. Chỉ là nam nhân hưởng thụ Xuân Viên lúc đó không phải hắn.



Tiểu Ngưu nghĩ tới những nữ nhân khác khi nhìn cơ thế của Xuân Viên, như Nguyện Lâm, Nguyệt Ảnh,cả sư nương. Sau khi bỏ đi, không lúc nào không nhớ bọn họ. Hắn tin rằng Nguyện Lâm cũng như thế, có lẽ sư nương cũng vậy, không thể qua hắn.Đại mĩ nữ Nguyệt Ảnh,chỉ sợ lại quên hết mọi chuyện rồi. Nàng có thời gian nhất định đi với tên sư huynh đó. Nghĩ đến hai người thân thiết, Tiểu Ngưu tâm lí chua chát, như ăn phải dấm chua. Không quản thế nào, Nguyệt Ảnh đã là nữ nhân của ta, mặc dù lúc đó hơi mềm lòng, để vuột cơ hội, không có phá than xử nữ của nàng, nhưng cũng hưởng được diễm phúc khác rồi.



Má,hung bộ (ngực), phía dưới, mông, đều đem đến ấn tượng tuyệt vời.Suốt đời không quên.Không vì thấy Tiểu Ngưu bị sư nương đuổi đi,trong tâm vẫn coi họ như nữ nhân của mình. Hắn xác định, sau khi về nhà, sau đó vài ngày, hắn sẽ lên núi Lưu Sơn (?), đoàn tụ với mĩ nữ, tiếp tục tiền duyên.



Nghĩ tới Nguyệt Lâm, trong ba người, tính số nữ nhân có quan hệ,sau này phải công bố quan hệ. Khi rời đi, nàng còn lưu luyến mình. Chính hắn bình thường nguyện ý bồi tiếp nàng, nhưng chỉ vì sư nương. Nhưng sư nương cũng vì ghen tuông. Cũng giải thích tại sao sư nương đối với khoái cảm nhục thế không lưu luyến, cũng vì tình cảm còn lo sợ. Hắn không ghét sư nương,chỉ mong nhanh chóng cùng mĩ nữ tương hội.Hắn cũng hy vọng được cùng tam nữ đồng sàn, hưởng thụ nam hoan nữ ái đích thực.



Xuân Viên ôm Tiểu Ngưu nói “Ngươi còn chưa cởi đồ, còn muốn ta cưỡng gian ngươi không ra gì a?” Nói xong, ả kéo áo ngoài Tiểu Ngưu,tân tình giúp Tiểu Ngưu thoát y.



Tiểu Ngưu nhìn Xuân Viên trong ánh nến, thấy mặt nàng đầy vẻ xuân tình, hai mắt xoay tròn, xong cười nói “Xuân Viên tỷ a, tối nay đúng thật mê nhân, thật là làm đệ muốn cho cái “miệng lớn” ăn a



Xuân Viên cười nói “Ta đang đợi ngươi ăn đây, chỉ sợ bổn sự của ngươi không làm nhân gia mãn ý” vừa nói xong liền thoát y sạch sẽ



Xuân Viên nhìn phía dưới đã thấy tiểu Tiểu Ngưu to lên, vừa nắm lấy, cũng thấy một vật tốt dài. Không khó làm cho nó dựng đứng lên,hùng dũng. Nghĩ đến đấy, Xuân Viên thây thân dưới nóng lên, đã có dấu hiệu ẩm ướt.



Tiểu Ngưu đắc ý nói “So với lão già kia thế nào?”



Xuấn Viên kinh hô nói “Nghiêm túc, không tưởng nha, đúng to như của lừa a. Sợ rằng đưa vào sẽ tuyệt lắm, không thấy rằng ngươi nhỏ tuổi thế này lại có đồ chơi lớn thế.



Tiểu Ngưu phi thường kiêu ngạo, nói “Xuân Viên tỷ nha, thích không? Thích thì phải hảo hảo đối xử a, làm ta cảm thấy thoãi mái đi.



Xuân Viên cười ra tiếng, để Tiểu Ngưu ngồi ở mép giường, còn mình thì bước xuống, cần thận quan sát, đồng thời dùng tay mà kéo lên xuống,trêu đùa, còn chơi với “quả trứng”, tốc độ ngày càng nhanh, làm cho Tiểu Ngưu khoái hoạt vô bì.



Xuân Viên chơi với cây bổng của Tiểu Ngưu xong,Tiểu Ngưu thở ra một hơi, hai tay loạn động trên thân Xuân Viên. Xuân Viên không chịu được,chủ động thoát quang lộ liễu, lộ ra thân thể trắng bạch hoàn hảo.



Tiểu Ngưu nắm nãi tử (ngực) Xuân Viên, khen “thật mê nhân a, nam nhân không kích động không được” 4 ngón tay vò vò nhục cầu, ngón cái lại ma sát nãi đầu (ti?nipple?nút?) làm Xuân Viên hô hấp gia tăng.



Xuân Viên hừm lên “Tiểu Ngưu, nói nhân gia biết, ngươi đã chơi với bao nhiều nữ nhân rồi?’



Tiểu Ngưu như cười nói “khi nào ta chơi với nữ nhân chứ. Ta là xử nam a”



Xuân Viên xoay xoay hông nói ‘Đừng mong lừa ta, nhìn tay ngươi đúng là đã luyện thành chuyên gia, nhất định ko phải hiền lành gì. Ngươi nghĩ ta ngốc a?”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói “Thật sự phải nói à? Ta nói, nhưng ta có điều kiện, đáp ứng điều kiến cũng ta thì ta mới nói”



Xuân Viên đang hứng tình nói “Điều kiện gì? Nếu quá khả năng ta, ta không làm đâu”



Tiểu Ngưu cười nói “Khi nào lại quá đáng, chỉ cần làm ta hảo hảo khoát hoạt thôi’



Xuân Viên đáp “Là cái gì, ngươi cứ nói đi”



Tiểu Ngưu nhìn đôi môi đỏ mọng của Xuân Viên nói “Ta nghĩ, dùng miệng phục vụ bổng tử của ta thì ta sẽ thoãi mái lắm”



Xuân Viên hừm một tiếng, nói “Ngươi thật là hảo ác tâm a,ta không làm đâu, chuyện đó thật vô vị” Ả đã làm qua trước kia rồi.



Tiểu Ngưu nói “Đó là chuyện thần tiên a, tới mau nào, ngoan nào” vừa nói vừa nâng đầu Xuân Viên



Xuân Viên vẫn không chịu, nói “Tiểu tử ngươi thật xấu, bắt người khác làm chuyện đó, dơ bẩn”Miệng nói thế, nhưng vẫn cầm bổng tử bằng tay,sau đó trêu đùa, dưới kích thích của mỹ nữ, rất nhanh chóng khởi nghĩa, trở nên đáng sợ.Đại quy đầu không nhỏ a,Xuân Viên trông thấy liền thích thú, thật sự muốn dùng miệng mà hảo hảo thân cận.



Nghĩ tới, Xuân Viên làm liền. Tiểu Ngưu cảm thấy bổng tử trong một không gian ấm áp, ẩm ướt. Cái lưỡi nhu nhuyễn tại quy đầu xoay xoay, làm Tiểu Ngưu cảm giác tiêu hồn. Hắn hưng phấn, ôm đầu Xuân Viên nói “Xuân Viên tỷ a, công phu thật tốt,ta sắp không chịu được rồi”



Xuân Viên nhả bổng tử ra nói “Không chịu được cũng phải nhịn, nếu ngươi xạ (bắn), ta không lý tới ngươi nữa.Vừa nói, cái lưỡi linh hoạt quấn quanh bổng tử. Trứng(?),quy đầu, cho đến thân bổng, mọi nơi nhất nhất phục vụ,tận tâm mà liếm, Tiểu Ngưu thống khoái cả người như muốn nổ tung. Mặc dù đã từng nếm qua, nhưng cảm giác này còn cường liệt hơn.



Tiểu Ngưu cố không động hạ thân, thầm thì “Hảo Xuân Viên,hảo nữ nhân, làm ta thấy như thành tiên.Đúng rồi, chỗ đó, càng nhiều càng tốt”


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #29