Không hổ là được danh sư truyền thụ, Tần Viễn múa đao đến gió mưa cũng không lọt, uy lực kinh người. Tiểu Ngưu chấn động, trong lòng thầm nhủ, may mà hạn định thắng thua trong mười chiêu, nếu quả là trong hai mươi chiêu, chỉ sợ lão tử ta hôm nay thực sự phải đầu hàng rồi.
Tiểu Ngưu bình tĩnh ứng chiến, một mặt miễn cưỡng chỗng đỡ, một mặt nhờ vào thân pháp linh hoạt, trước chạy trốn sau lại nhảy tránh, thoắt tả thoắt hữu, có mất đi hình tượng anh hùng, nhưng đó là cách chống đỡ tốt nhất.
Tần Viễn vừa tấn công vừa lo lắng, thầm nhủ, nếu không đánh chết được hắn, Tần Viễn ta tất phải thua. Một chiêu tiếp một chiêu, chớp mắt đã qua năm chiêu, tiểu tử này vẫn bình yên vô sự, xem ra không xuất một chút tuyệt học không được.
Tần Viễn nghĩ vậy, đao pháp đột nhiên chậm lại, thình lình bổ xuống theo một góc Tiểu Ngưu không hề nghĩ đến. Tiểu Ngưu kêu lên má ơi một tiếng, giơ đao lên đầu ngạnh tiếp. Nhưng khí lực của hắn nào có mạnh như Tần Viễn, chỉ nghe đang một tiếng, đao của Tiểu Ngưu đã bay ra ngoài, trong lúc lờ mờ tối, cũng không biết rằng đã bay đi đâu.
Tần Viễn cười hắc hắc, nói: “Tiểu tử, ngươi còn gì để nói nữa không?
Tiểu Ngưu hét lớn: “Chậm đã, ngươi giết ta như vậy, ta không phục
Tần Viễn đắc ý nói: “Ngươi có gì không phục? Ngươi học nghệ không tinh, đao bị ta chấn bay mất. Ngươi hãy chịu chết đi. Có trách chỉ có thể tự trách mình vô năng, ngươi không được oán trách người khác.” Vừa nói vừa bổ một đao xuống cổ Tiểu Ngưu
Tiểu Ngưu phi thân nhảy ra rất xa, nói: “Đây là chiêu thứ tám. Qua hai chiêu nữa là ngươi xong đời. Ngươi phải gọi ta là Ngụy đại thúc. Ta khi không lại có một đứa cháu lớn, thực sự có một chút không quen.”
Tần Viễn hừ nói: “Tiểu tử, ngươi đắc ý quá sớm đó. Qua hai đao này ta sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi.” Vừa nói, Tần Viễn vừa bay người lên, xoay đao một vòng trên không trung, xiên xiên chém xuống.
Tiểu Ngưu đột nhiên kêu lên: “Tần Viễn, ngươi ngừng tay lại, có chút không ổn.”
Tần Viễn rùng mình, nói: “Có gì mà không ổn?” Hắn vẫn đang ở trong tư thế tấn công, bộ dáng kia rất uy phong. Hắn cho rằng Tiểu Ngưu cố lộng huyền hư, chỉ muốn kéo dài thời gian.
Tiểu Ngưu chăm chú chỉ vào đao của Tần Viễn, nói: “Đao của người có điểm không ổn, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra sao?
Tần Viễn thu hồi đao, xem xét, nói: “Đây là đao dùng để giết người, có điểm gì không ổn? Ngươi nói ra xem nào.”
Tiểu Ngưu hừ một tiếng hỏi: “Tần Viễn, ngươi không có mũi hả?”
Tần Viễn mắng: “Ngươi nói bậy. Chẳng lẽ ngươi không có mũi sao?”
Tiểu Ngưu không khách khí nữa chỉ tay ra: “Ta nghĩ ngươi đúng là không có cái mũi, nếu mà ngươi có mũi, làm thế nào ngươi lại không ngửi thấy mùi ở trên đao?”
Một câu để tỉnh Tần Viễn. Tần Viễn quả nhiên đưa đao lên mũi ngửi vài cái, không khỏi a lên một tiếng nói: “Quái lạ, không thể nào, đao này làm thế nào lại có mùi nặng như vậy? Chẳng lẽ là do đã giết quá nhiều người sao?
Tiểu Ngưu tiến lên, hỏi: “Tần Viễn, lão nói thật, người đã dùng đao này giết bao nhiêu người rồi? Có bao nhiêu người vô tội đã chết ở trong tay ngươi.”
Tần Viễn mất hứng, nói: “Ngụy tiểu ngưu, ngươi chớ nói hươu nói vượn. Ta là đệ tử chánh phái, ta chỉ giết những tên ác nhân, khi nào lại giết qua người tốt đâu?”
Tiểu Ngưu nói: “Vậy đao của ngươi đã giết bao nhiêu người, ngươi luôn biết hết sao?”
Tần Viễn lắc đầu nói: “Xú tiểu tử, ngươi đừng có ăn nói lung tung. Đao này không phải của ta. Ta không thể có đao như vậy.”
Tiểu Ngưu hỏi: “Đao này không phải là của ngươi, vậy thì có thể là của ai? Chẳng lẽ là của ta?.”
Tần Viễn trả lời: “Cũng không sợ nói cho ngươi hay, đao này là của sư đệ ta Mạnh Tử Hùng. Ngươi bây giờ đã minh bạch chưa.”
Tiểu ngưu gật đầu nói: “A, ta đã minh bạch, Nguyên lai Tần Viễn ngươi là người âm hiểm ti bỉ, là một tên gia hỏa không biết liêm sỉ là gì. Ngươi lại là đệ tử của danh môn chánh phái, thực sự đã bôi nhọ thanh danh Lao Sơn phái của ngươi”
Tần Viễn tức giận quát lớn: “Ngụy Tiểu Ngưu, vô duyên vô cớ, sao ngươi lại mắng người?” Vừa nói vừa cầm đao chỉ vào Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: “Ngươi có giết ta, ta cũng không phục.”
Tần Viễn hừ nói: “Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, người còn có gì mà không phục. Ngươi cầm lại đao của ngươi, chúng ta tiếp tục tỉ thí, chỉ còn hai chiêu nữa thôi. Nội trong hai chiêu, không thể hạ được ngươi, Tần Viễn ta chỉ là vô dụng.
Tiểu Ngưu rất nghiêm túc nói: “Cuộc tỉ thí này không công bằng. Có cần thiết phải đọ sức nữa không? Ta thấy hay là thôi đi.”
Tần Viễn khó hiểu hỏi: “Ta đã nhượng bộ rất là nhiều, ngươi còn nói như vậy là thế nào? Có điểm gì không công bằng?
Tiểu ngưu trả lời: “Tự nhiên là không công bằng. Ngươi nghĩ xem, đao của ta rất là trong sạch, đao của ngươi lại tẩm độc dược. Nếu võ công ta không cao cường, chỉ sợ bị ngươi cắt đi một tí da, ta tất phải chết. Hắc hắc, may là không có việc gì, bằng không có thành quỉ ta cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Tần Viễn thân hình chấn động nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói độc dược đã được tẩm lên đao của ta? Ta không tin. Làm thế nào biết được? Đao này là do chính tay sư đệ đưa cho ta. Ta không hề động tay động chân.”
Tiểu Ngưu khoanh tay đứng bên cạnh Tần Viễn nói: “Tần Viễn à, nếu đây là đao của ngươi, ta tin rằng sẽ không có độc, nhưng là của sư đệ ngươi đưa cho ngươi thì nhất định là có độc. Nếu như không có độc, vì sao đao lại có mùi khó ngửi như vậy? Ngươi không phải là kẻ ngốc, ngươi nói xem chuyện này là thế nào.”
Tần Viễn lại ngửi thanh đao, nói: “Không sai, đúng là có mùi rất khó ngửi. Có lẽ là do đao này đã giết quá nhiều người xấu, nên mới có mùi như vậy.”
Tiểu Ngưu cả giận nói: “Tần Viễn, ngươi không cần nói hàm hồ như vậy. Không lẽ ngươi là kẻ ngốc à? Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sự khác nhau giữa mùi máu với mùi thuốc sao? Ở Nhà Tiểu Ngưu ta có mở hiệu thuốc, có phải độc dược hay không ta chỉ cần ngửi qua là biết. Nếu như ngươi nói không tin, ngươi thử dùng đầu lưỡi liếm qua xem.”
Tấn Viễn vẫn cố chấp nói: “Sự đệ ta không phải là loại người như vậy. Hắn làm thế nào hạ độc trên đao? Ta phải giết lời người nói, ta còn phải dụng độc sao? "
Tiểu Ngưu cười lạnh vài tiếng, nói: “Nói thế nào cũng vô dụng thôi. Ngươi cho rằng trên đao này không có độc, ngươi hãy dùng đầu lưỡi liếm vài cái, nếu như ngươi không có việc gì, chúng ta lại tiếp tục luận võ.”
Tần Viễn không tin, nói: “Được rồi, để ta chứng minh cho ngươi thấy rằng trên đao này tuyệt đối không có độc.” Nói xong Tần Viễn lè lưỡi liếm qua, sau đó cười nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ta nói là không có chuyện gì mà, ngươi lại không tin. Giờ thì ngươi tin chưa? Ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, hôm nay ngươi nhất định chết chắc.” Chỉ sau vài lời, đầu lưỡi đột nhiên phát ngữa, càng lúc càng dữ dội.
Tần Viễn kinh hãi, tay run rẩy, đánh rơi thanh đao, kêu lên: “Có độc, có độc. Có…” Nói chưa dứt, Tần Viễn đã hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất.
Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn sự tình như vậy, trong lòng cũng ớn lạnh. Hắn sau khi ngửi thấy mùi khó ngửi, đã nghi trên đao có độc, nhưng lại không nghĩ chất độc lợi hại như vậy. Hắn nhìn thấy Tần Viễn ngã xuống, cơ thể vẫn còn co giật. Hắn cũng không đoái hoài đến Tần Viễn nữa, nói: “Lão huynh ngươi ra đi thanh thản, Tiểu Ngưu ta không thể phụng bồi.” Nói xong, nhặt thanh đao từ dưới đất, định lên ngựa chạy trốn. Hắn sợ Mạnh Tử Hùng đích thân đuổi theo. Tên Mạnh Tử Hùng này thật là đáng sợ, chính bản thân hắn không ra tay, hết lần này đến lần khác đều mượn đao giết người.
Tiểu Ngưu vừa định lên ngựa, xa xa phía sau truyền lại thanh âm: “Ngụy Tiểu Ngưu, mạng của ngươi thật là lớn. Như vậy mà vẫn không chết.” Thanh âm này tuy xa, nhưng rất là rõ ràng, chính là thanh âm của Mạnh Tử Hùng. Trong thanh âm chứa đựng sát khí trùng trùng.
Tiểu tử này đích thân đến. Hắn nhất định tới giết ta. Người như Tần Viễn còn có thể coi là hảo hán, đối với Tần Viễn giảng lý thì còn có thể được.Còn với Mạnh Tử Hùng chỉ sợ không dễ dàng. Hiện tại, không có Nguyệt Ảnh bên cạnh, cũng không có sư nương tương trợ. Tiểu Ngưu ta xem ra thật không thể sống đến bình minh.
Trong chớp mắt, Mạnh Tử Hùng đã tới gần. Hắn cười vài tiếng, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ta đã đánh giá ngươi quá thấp, Ta tưởng rằng Tần Viễn có thể dễ dàng hạ sát được ngươi. Không ngờ rằng hắn lại như vậy. Ta thật sự tiếc cho hắn."
Tiểu Ngưu nói: “Mạnh Tử Hùng, ngươi trước tiên lo cứu Tần Viễn đi. Hắn chỉ sợ không nhanh lên thì không xong.”
Mạnh Tử Hùng nghe xong, cuối xuống thắt lưng, mở miệng Tần Viễn cho vào một viên dược hoàn, sau đó đứng lên đối diện với Tiểu Ngưu cười nói: “Lần này đến phiên ngươi theo ta. Ngươi có thể qua được cửa ải Tần Viễn, là bởi vì Tần Viễn quá ngu ngốc, ta sẽ không giống như hắn đâu.”
Mạnh Tử Hùng vừa nói chuyện, một tay đột nhiên chỉ về phía Tiểu Ngưu, một đạo hỏa miêu hung mãnh bắn ra. Tiểu Ngưu sớm đã có chuẩn bị, lập tức nhảy lên cao tránh qua. Một tay còn lại của Mạnh Tử Hùng xuất ra, lại một đạo hỏa miêu nhằm vào cổ Tiểu Ngưu bắn tới. Tiểu Ngưu ngửa về sau, lăn trên mặt đất vài vòng sau đó đứng lên.
Tiểu Ngưu thở hổn hểnh nói: “Mạnh Tử Hùng, ngươi thật là bức hiếp người, còn gì là hảo hán.”
Mạnh Tử Hùng nhìn Tiểu Ngưu khổ sở như vậy, đắc ý cười nói: “Tên hỗn đản này, khi vũ Nguyệt Lâm sư muội ta, đối với Nguyệt Ảnh của ta lại không có hảo ý. Ta hôm nay sẽ đốt cái đầu heo của ngươi đâu, nếu để cho ngươi chết một cách dễ dàng, thật là tiện nghi cho ngươi quá.” Ngoài miệng nói, trên tay cũng không chút để yên, tay trái một đạo hỏa miêu, tay phải cũng có một đạo hỏa miêu, khiến Tiểu Ngưu chân tay luống cuống, trong chớp mắt, trên người đã có khá nhiều chỗ bị cháy xém, đầu tóc bị đốt trụi, mặt bị cháy đen thui, nhìn chẳng còn ra Tiểu Ngưu nữa.
Tiểu Ngưu trong lòng khẩn trương, cứ như thế này, Tiểu Ngưu ta xem như chờ mà nạp mạng. Hắn cố nén giận, vung đao trong tay hướng Mạnh Tử Hùng phóng tới.
Mạnh Tử Hùng cười hắc hắc, sau khi né thanh đao, lại tiếp tục đốt “cái đầu heo”. Hắn định thiêu Tiểu Ngưu thành tro thì mới hài lòng. Tên hỗn đản này, ở đâu cũng phá hỏng mối quan hệ của mình với Nguyệt Ảnh. Nếu không hành hạ hắn đến chết, Mạnh Tử Hùng cũng không hết giận. Hắn với Tần Viễn không giống nhau, Tần Viễn người này phàm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, hắn thì khác. Hắn chỉ cần đạt tới mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn.
Tiểu Ngưu thấy không trụ được nữa, hét lớn: “Mạnh Tử Hùng, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn không bao giờ tìm được ma đao.”
Tay của Mạnh Tử Hùng chậm lại, lớn tiếng hỏi: “Ngươi biết ma đao ở đâu sao? Nó ở đâu?”
Tiểu Ngưu tịnh không trả lời, nhân cơ hội này gằn giọng, nói: “Ngươi nói muốn biết, ngươi trước hết phải để ta nghỉ hơi một chút.”
Mạnh tử Hùng bước tới vài bước, nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi nói ra nơi giấu ma đao, ta có thể xem xét tha cho ngươi một con đường sống.” Bản thân hắn không có hứng thú với ma đao lắm, hắn chỉ có hứng thú đối với Nguyệt Ảnh, nhưng Nguyệt Ảnh mĩ nữ này đối với ma đao lại thập phần hứng thú. Để làm đẹp lòng mĩ nhân, Mạnh Tử Hùng cho rằng sau khi moi được bí mật ra, lại giết chết hắn thì càng có ý nghĩa.
Mạnh Tử Hùng nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu, nói: “Ngươi mau nói ra cho ta, bằng không, ta sẽ cho ngươi chết ngay lập tức.”
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: “Mạnh Tử Hùng à, ngươi hãy để ta nghĩ lại, ngươi dùng lửa đốt vào đầu làm ta cảm thấy chóng mặt quá, không thể nào nghĩ ra được ma đao đang ở đâu.” Nói xong, Tiểu Ngưu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, phảng phất giống như phải đi ngủ.
Mạnh Tử Hùng đại nộ, muốn một chưởng đánh chết Tiểu Ngưu. Ngay lúc đó ở bên kia Tần Viễn Đột nhiên ngồi dậy.
Tần Viễn ngồi dậy thấy sư đệ, liền lớn tiếng gọi: “Sư đệ, sư đệ à, sao ngươi có thể hại ta? Ngươi hại ta thế này mà không thấy xấu hổ à.” Nói chuyện Tần Viễn đã từ trên mặt đất ngồi bật dậy.
Mạnh Tử Hùng xoay người nói: “Sư huynh à, người trước tiên nghỉ ngơi một chút cho tốt, không cần loạn động. Chờ ta giải quyết xong tên tiểu tử này, chúng ta lại từ từ nói chuyện tiếp.”
Tần Viễn không nghe, tiến lên kéo Mạnh Tử Hùng sang một bên, nói: “Sư đệ à, việc này nếu không minh bạch, Tần Viễn ta sẽ không để yên.”
Mạnh Tử Hùng gạt tay của Tần Viễn ra, mang theo vài phần tức giận nói:”Sư huynh à, huynh có gì không để yên? Sao huynh là người quá thẳng thắn như vậy? Huynh có biết vì cái gì mà huynh không đến được với Nguyệt Lâm không? Là bởi vì huynh lúc nào cũng giảng giải nguyên tắc.”
Tần Viễn nghe xong rất bất mãn, hừ giọng nói: “Sư đệ, ngươi đừng có cười ta. Ngươi thì hơn ta sao? Chẳng lẽ ngươi đã thu phục được Nguyệt Ảnh sư muội rồi sao?”
Một câu hỏi của Tần Viễn làm hắn á khẩu không trả lời được. Hắn cố nén tức giận nói: “Sư huynh à, có chuyện gì thì chốc nữa chúng ta nói, chờ ta giải quyết xong tên tiểu tử này đã.” Nói xong vừa quay đầu lại nhìn Tiểu Ngưu, hắc, phía trước trống không, sớm đã không thấy bóng dáng Tiểu Ngưu.
Việc này làm cho Mạnh Tử Hùng kinh hoảng, vội vàng bước tới phía trước để tìm kiếm. Hắn trốn ở đâu đây? Không cần nói, tiểu tử kia thừa dịp khi mình phân tâm mà chạy mất. Mạnh Tử Hùng rất tức giận, dậm chân vài cái, lại nhìn vào hai bên phần đông là những con hẻm mà chán nản. Hắn nghĩ, tên Tiểu Ngưu gia hỏa này nhất định là trốn vào con hẻm nào đó. Biết là con hẻm nào đây, tự mình cũng không có biện pháp. Vì lúc này là buổi tối, không phải là ban ngày. Ta rốt cuộc sẽ phải cầm đuốc đi tìm từng ngõ ngách một sao? Vậy thì quá ngu ngốc. Ta có tam muội chân hỏa, chẳng lẽ phải đốt tất cả phòng ốc nơi đây thành đèn sao? Mạnh Tử Hùng hắn tuy độc ác, nhưng cũng không có tàn nhẫn đến mức đó, nhưng bảo hắn thả cho tiểu tử kia chạy thoát như vậy, thực sự có chút không cam tâm.
Mạnh Tử Hùng vẫy Tần Viễn lại, nói: “Sư huynh, đều tại huynh, nếu không phải huynh khiến ta phân tâm, ta đã giết hắn rồi.” Tần Viễn lại không phục, nói: “Sư đệ à, ngươi thắng hắn như thế là không thượng võ. Hắn không có pháp thuật, ngươi có thiêu chết hắn, hắn cũng không nhận thua đâu.”
Đến lúc này rồi mà Tần Viễn còn nói như thế, Mạnh Tử Hùng giận không muôn nói thêm, chỉ khách sáo nói: “Hiện tại hắn đã trốn mất rồi, chúng ta phải bắt hắn lại. Nhanh lên, chúng ta phải lục soát từng cái hẻm một.” Nói xong cùng Tần Viễn chia nhau ra tiến vào hai ngõ hẻm hai bên.
Lại nói về Tiểu Ngưu, quả thật như Mạnh Tử Hùng nói, thừa lúc hai người nói chuyện, ở trên mặt đất chạy mất, thi triển khinh công thân pháp, như một con khỉ nhanh chóng chạy trốn vào vùng phụ cận của một con hẻm, sau đó liền chạy đến cuối đường, chuyển qua một con hẻm khác, ngồi xuống dựa vào tường của con hẻm đó nghỉ hơi, trong lòng thầm chửi, con bà nó, ta suýt tí nữa thì bị người ta thiêu chết. Con bà ngươi Mạnh Tử Hùng, ỷ mạnh hiếp yếu, không ra gì. Rồi một ngày, Tiểu Ngưu ta nhất định phải báo thù. Ta vốn đã có thể buông tha Nguyệt Ảnh, với hành vi của ngươi ngày hôm nay, ta dù có hủy luôn Nguyệt Ảnh cũng, cũng không để tiểu tử ngươi có được. Con bà ngươi Mạnh Tử Hùng, rồi sẽ biết (*)