Chương 3 – Hai Người (Thượng)



Buổi tối, lại đến ca trực của tiểu Ngưu và sư nương. Trải qua một thời gian ngắn cùng nhau, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết đến mức không có chuyện gì là không thể tâm sự. Sư Nương nhận ra Tiểu Ngưu rất hoạt bát vui vẻ, ở bên cạnh hắn không bao giờ cảm thấy cô đơn. Nàng biết rằng nếu mình còn trẻ nhất định sẽ thích tiểu mao tử này.



Tương tự, ấn tượng của tiểu Ngưu về sư nương càng ngày càng tốt hơn. Càng gần gũi, hắn càng cảm nhận rõ mị lực của nàng. Hắn cho là mị lực của sư nương không bằng được Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm, nhưng hai nàng ấy lại không thể sánh được phong thái thành thục của sư nương, điều ấy khiến hắn đối với thân thể nàng càng thêm hiếu kỳ, hy vọng một ngày nào đó lột bỏ được lớp y phục bên ngoài đê khám phá quang cảnh kỳ bí bên trong.



Hắn vẫn tiếp tục kể cho nàng nghe những mẩu chuyện hoạt kê, khiến nụ cười luôn đọng trên môi, tâm hồn nàng trở nên thư thái. Nàng thầm nghĩ giá như cả đời có thể vui vẻ như thế này thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, mình không có may mắn ấy, sống đến bây giờ, cũng chẳng có được bao nhiêu ngày vui vẻ như vậy. Âu cũng là số mệnh.



Trong lúc Tiểu Ngưu đang đắc chí, ở bên ngoài đột nhiên sinh biến. Tiểu Ngưu cùng Sư Nương nhìn nhau rồi cùng nhảy ra khỏi phòng. Chỉ thấy đại môn nơi hậu viện đã bị phá tung, một con quái vật đen kịt đang nhắm hướng đại sảnh lao tới. Quái vật này không phải xa lạ, chính là Mặc Long Tiểu Ngưu đã từng gặp qua - lúc này mắt lóe lam quang - dưới ánh đèn trông thật đáng sợ.



Sư Nương nhảy tới chặn đường Mặc Long, quát: "Mặc Long, còn không bó tay chịu trói?"



Dứt lời, trong cổ tay xuất ra một chiếc bạch trạc tử (chiếc vòng màu trắng) nhắm hướng Mặc Long phóng tới. Mặc Long hú lên quái dị: "Con đàn bà thối của lão Trùng Hư, muốn khống chế ta sao, ngươi không đủ khả năng đâu".



Miệng vừa nói, thân hình vừa chuyển qua, tránh né ngân trạc tập kích. Tuy vậy, chiếc ngân trạc đó như có mắt, quay lại tiếp tục tấn công Mặc Long.



Bên ngoài vừa loạn, bọn Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm, Tần Viễn và Mạnh Tử Hùng đã lần lượt từ xung quanh ập đến. Sư nương lại rút từ sau lưng một thanh nhuyễn kiếm tiếp tục nhằm hướng Mặc Long tấn công.



Mặc Long đối phó cùng lúc với bạch trạc tử và nhuyễn cân kiếm vẫn không hề úy kị. Tiểu Ngưu đứng bên cạnh nhìn vào chẳng biết làm thế nào cho tốt. Hắn tự biết khả năng bản thân còn kém rất xa, tiến lên chỉ tổ cản trở. Hắn nhìn Sư Nương vũ lộng thanh kiếm dáng vẻ phiêu dật, eo lưng mềm mại, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng, thanh khiết, uyển chuyển, rõ ràng đang trong sinh tử đả đấu nhưng lại như màn biểu diễn nghệ thuật của nàng. Theo từng nhịp di chuyển, phong nhũ phì đồn cũng nhịp nhàng theo, tràn đầy nhục cảm, tất cả đều đập vào mắt Tiểu Ngưu. Hắn thầm nghĩ Sư Nương quả là một vưu vật dụ người, dáng vẻ thanh tao của nàng, Nguyệt Ảnh với Nguyệt Lâm không thể bì kịp được. Giá như có thể đắm chìm trong hương vị của nàng thì tốt biết mấy.



Trải qua mấy hiệp, Sư Nương dường như không thể chế phục được Mặc Long. Mọi ngườn bên cạnh thấy vậy liền xông vào hỗ trợ, vây chặt mọi hướng. Mặc Long lo lắng kêu lên: "Quần công! Đó là phong cách của Lao Sơn phái các người sao?"



Dứt lời liền lui lại mấy bước, quay đầu chạy mất.



Sư Nương thu hồi trạc tử hét lớn: "Các ngươi để ý đám nhỏ, ta đuổi theo nó".



Vừa nói vừa thi triển khinh công nhưng nước chảy mây trôi nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Ngư nhìn thấy, không nhịn được cũng rượt theo.Hắn không hiểu vì sao mình lại chạy theo, có lẽ là muốn được nhìn dáng điệu động lòng của sư nương.



Mặc Long chạy rất nhanh, hai người phía sau cũng không kém cạnh. Sư Nương ở phía trước, Tiểu Ngưu ở phía sau, lướt đi như gió. Ra đến ngoài cửa đông thành, Sư Nương thấy nơi này vắng vẻ, không sợ đả thương người vô tội, tay liền vung lên, phát xạ ngân trạc tử nhanh như thiểm điện về phía cổ Mặc Long. Mặc Long dù được lân giáp che kín người, song cũng có nhược điểm. Nhược điểm nằm ở khối thịt nhô ra trên cổ không có lân giáp bảo vệ. Đó là vết thương năm xưa Trùng Hư đã lưu lại trên người nó.



Mặc Long mỗi lần nhớ lại chuyện năm xưa bị người đả thương và cầm tù thì cực kỳ căm giận. Thấy ngân trạc tử của Sư Nương bay đến cũng không thèm quay đầu lại, tung một cú đá hậu đánh bật ngân trạc tử đi. Nhưng ngân trạc tử lại bay một vòng trở lại, khiến Mặc Long phải phản kích lần nữa, kết quả là Sư Nương cùng Tiểu Ngưu đã đuổi đến gần.



Mặc Long phát nộ, vừa quay đầu vừa há rộng miệng, oa lên một tiếng phun ra một cỗ đại thủy cuồn cuộn. Sư Nương đã có sự chuẩn bị từ trước, song chưởng lập tức giơ lên hóa giải luồng nước.Nhưng dòng nước lại tràn qua bên cạnh đánh tiểu Ngưu ngã ngửa người, Sư nương cả kinh, vội dừng bước quay người chiếu cố tiểu Ngưu. Nàng đỡ người hắn dậy, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi thế nào rồi? Ngươi theo ta làm gì chứ."



Mặc Long thấy cơ hội hiếm có, liền phun một luồng đại thủy về phía đẩy bật sư nương và Tiểu Ngưu lên không, rơi về phía xa. Tuy nhiên Mặc Long cũng không có cơ hội thoát thân vì ngân trạc tử thừa cơ hội tiếp tục công kích nhược điểm nơi cổ của nó, khiến nó bật lên một tiếng kêu thảm thiết, trước mắt tối sầm. Còn Ngân trạc tử sau khi công kích đã tự động bay trờ về phía chủ nhân.



Mặc Long định thần lại rồi loạng choạng bỏ đi. Nó không còn được uy phong như lúc ban đầu, đành nuốt mối hận với Lao Sơn phái vào lòng, thề sẽ trả thù bọn họ.



Lại nói về Sư Nương cùng Tiểu Ngưu bị cỗ cường thủy công kích bắn vọt lên không trung, đẩy họ về tận đỉnh núi ngoài thành phía tây. Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Giả sử Sư Nương không phải chiếu cố TIểu Ngưu chắc chắn không đến nỗi vất vả như thế. Sư Nương lắc lư mấy lượt mới ôm được hắn hạ xuống bên sườn núi, trên một thảm cỏ được rừng cây bao bọc xung quanh.



Sư Nương đáp xuống, đặt Tiểu Ngưu nằm xuống đất. Tiểu nam nhân nàng ôm bên người, dù còn nhỏ nhưng dầu sao cũng là một nam nhân, hơi thở của hắn khiến nàng rất không thoải mái



Nàng đặt Tiểu Ngưu xuống rồi gọi hắn dậy, lay gọi rất lâu hắn mới có chút động tĩnh. Hắn gắng gượng ngồi dậy, nói: "Sư Nương à, ta không sao, còn Mặc Long thế nào, có bắt được hay không?"



Sư Nương cười đáp: "Tiểu Ngưu, mặc dù ta không bắt được nó, song cũng khiến nó bị thương không nhẹ. Nọ bị ngân trạc tử của ta kích trúng điểm yếu, không chết cũng trọng thương"



Tiểu Ngưu thở hổn hển nói: "Vậy là tốt rồi".



Hắn đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy thảm cỏ đang ngồi được bao phủ bởi rừng cây âm u và tĩnh lặng, dường như bất cứ lúc nào lang sói cũng có thể lao ra.



Bất chợt Sư Nương hắt hơi liền mấy cái, Tiểu Ngưu giờ mới nhận ra y phục hai người đều ướt sũng, hắn hỏi: "Sư Nương à, người lạnh lắm không?"



Sư Nương rụt vai đáp: "Không sao, ta ổn".



Tuy vậy y phục trên người ướt sũng, dính dớp khiến nàng rất khó chịu. Nàng thầm nghĩ chi bằng thi triển phép thuật, sớm đưa hắn trở về.



Không để Sư Nương động tay, Tiểu Ngưu rút đồ đánh lửa trong người ra, nhặt về một đống củi, gom lại rồi đốt lửa lên. Ánh lửa đỏ hồng soi rõ khuôn mặt của hai người. Những giọt nước còn vương trên tóc nàng chập chờn trong ánh lửa, lại thêm nét đẹp thành thục, dịu dàng, nhu mì, kiều diễm có chút rụt rè e thẹn của nàng khiến Tiểu Ngưu không khỏi sững sờ.



Sư Nương vừa thấy Tiểu Ngưu cũng ướt sũng từ đầu đến chân, trông như con vịt nước, không nhịn được cất lên một tràng thanh tiếu. Hắn nhìn Sư Nương, thấy nàng cười vui vẻ bất giác cũng bật cười theo.



Lúc này, Sư Nương cũng không vội vàng trở về. Nàng cảm thấy ở cùng một chỗ với tiểu mao tử này quả thật rất vui vẻ, trở về để làm gì? Hơn nữa đứa nhỏ này cũng là đồ đệ của nàng, Mặc Long lại trọng thương, nhất thời không thể quay lại tiếp tục gây tội. Chỉ có điều y phục dính chặt vào người rất khó chịu.



Tiểu Ngưu tựa hồ biết được vì sao nàng cảm thấy không thoải mái, liền nói: "Sư Nương à, người cởi bớt y phục ướt ra, ta sấy khô cho."



Sư Nương nhất thời ý thức ngay được hung hiểm, liền nói: "Không, không, không được, ta cần ngươi sưởi ấm cho ta sao, ta không cần".



Nàng cả thẹn, trước mặt một nam nhân sao nàng dám cởi áo ngoài ra? Bên trong nàng chỉ mặc quần lót và yếm đào.



Tiểu Ngưu hiểu ra liền tự động cởi y phục của hắn ra. Sư Nương chăm chú nhìn thân thể cường tráng của Tiểu Ngưu, trống ngực đập liên hồi, tựa như quay lại thời thiếu nữ. Nàng không khỏi chạnh lòng nghĩ cớ gì năm xưa mình lại chấp nhận lấy một lão nhân cơ chứ? Mình thực sự yêu ông ấy sao?



Tiểu Ngưu đứng dậy, tiến về phía Sư Nương. Nàng vơ vội một thanh củi đang cháy đứng phắt dậy nói: "Tiểu Ngưu, ngươi định làm gì?"



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Sư Nương, người cởi y phục ướt ra đi, mặc tạm y phục của ta, như thế sẽ tốt hơn. Y phục của người để ta sấy khô cho”



Sư Nương vốn tưởng rằng tiểu tử này còn muốn chiếm tiện nghi của nàng. Nghe những lời ấy, lòng nàng chợt ấm lên. Nàng thầm nghĩ hắn nhất định không thể vô lễ với ta, dù sao nàng cũng là sư trưởng của hắn, hơn nữa trình độ nàng hơn hẳn hắn, nếu hắn muốn khi phụ nàng, nàng há lại sợ hắn sao.



Sư Nương chú mục nhìn hắn nói: "Ngươi buông y phục ra, xoay người lại, không được nhìn lén ta"



Tiểu Ngưu nhanh chóng đáp ứng nàng, buông y phục ra rồi lùi ra xa quay người đi. Sư Nương ngón tay run run, hồi lâu mới cởi xong quần áo rồi mặc y phục của Tiểu Ngưu vào.



Xong việc, Sư Nương nói: "Xong rồi!".



Tiểu Ngưu chuyển thân quay lại, thấy Sư Nương dù mặc y phục của mình vẫn không thể che dấu nổi thân hình mỹ lệ của nàng. Hắn không khỏi buột miệng tán dương: "Sư Nương à, người thật quyến rũ!"



Sư Nương cười u uất: "Tiểu Ngưu, sau này ngươi nhất định sẽ cưới được nương tử quyến rũ gấp trăm lần ta, nhưng ngươi phải có tiền đồ mới được."



Tiểu Ngưu liền đáp: "Chỉ cần bì kịp với Sư Nương, ta đã cảm ơn trời đất rồi".



Nói xong nhặt quần áo Sư Nương dưới đất lên đem hong khô trên lửa



Sư Nương thấy dáng vẻ quan tâm của Tiểu Ngưu như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, đến ngồi xuống cạnh hắn. Cùng hắn nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng, trong lòng nàng vừa dễ chịu lại pha chút sợ hãi. Nếu chồng của nàng biết nàng đang ở cùng với một nam nhân trong đêm khuya thanh vắng, thật không biết ông ta sẽ phản ứng thế nào.



Tiểu Ngưu cảm nhận mùi hương tỏa ra từ người Sư Nương trong lòng cảm thấy lâng lâng. Hắn lên tiếng: "Sư Nương à, sau khi ta sấy khô y phục rồi, người bỏ quần dài và nội y đưa ta hong khô luôn, được không?”



Sư Nương nghe xong chân diện bất giác đỏ hồng nói: "không, không, không cần, cái đó không cần phải sấy".



Đó là vật dụng của riêng nữ nhân, ngay cả trượng phu cũng chưa từng được nhìn kĩ, làm sao để nam nhân khác thấy cơ chứ.



Tiểu Ngưu biết nàng thẹn thùng, nên cũng không yêu cầu nữa. Có được một đại mỹ nhân như nàng bầu bạn trong lòng đã rất sảng khoái rồi. Hắn biết đây là cơ hội hiếm có, thầm nghĩ xem có cách nào để ôm được nàng vào lòng. Cho dù như vậy không thể thực sự tiếp xúc với làn da mịn màng của nàng, nhưng cảm giác đó nhất định cũng rất tiêu hồn. Đối với mỹ nhân mà nói, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải chớp lấy, không được mềm lòng. Giống như lần trước buông tha Nguyệt Ảnh rồi chính mình cũng chẳng được báo đáp chút nào. Đó quả thật là bài học nhớ đời, mình nhất định không thể sai thêm lần nữa.



Nghĩ vậy, Tiểu Ngưu liền quay đầu lại, liếc nhìn thân thể dụ người của Sư Nương. Hắn phát hiện ra nàng cũng đang chú mục nhìn mình, tim bất giác nóng bừng lên. Hắn không thèm tránh né cái nhìn của nàng, trong khi Sư Nương lo sợ quay mặt tránh đi chỗ khác. Nàng tự trách mình: "Vì lẽ gì mà ta phải sợ hắn cơ chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu mao tử thôi mà.”



Hai người im lặng chẳng nói với nhau câu nào, Tiểu Ngưu lặng lẽ hong khô y phục cho Sư Nương, đến khi khô rồi đưa cho nàng. Sư Nương nhận y phục rồi nói: "Quay lưng lại, không được nhìn lén"



Tiểu Ngưu đáp ứng, nhưng vẫn mơ đến thân hình đầy đặn mềm mại của nàng nên nhịn không được mà quay đầu lại. Sư nương cởi bỏ quần áo của tiểu Ngưu, mặc lại y phục của mình, lúc này nàng không hề chú ý đến hắn.



Tiểu Ngưu lớn gan, mắt nhìn nàng chằm chằm. Sư Nương toàn thân một màu đỏ hồng, da tay trắng nõn, tiểu yêu trơn nhẵn, cùng cái eo thon nhỏ quyến rũ mị người khiến nam nhân hóa dại. Nhất là nơi hung bộ bị khuất, căng tròn, chín mọng tạo thành một thung lũng mê người. Tiểu Ngưu cảm thấy môi mình khô cứng, tán thưởng: "Sư Nương à, người đẹp quá!"



Sư Nương vừa ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Ngưu hai mắt sáng rực, không khỏi giận dữ. Nàng quấn chặt quần áo quanh mình, nhảy tới trước một bước, vung quyền đả tới. Tiểu Ngưu không biết kiếm đâu ra dũng khí, một tay quơ tới nắm lấy cổ tay nàng, thuận thế ôm nàng vào ngực. Với võ công của Sư Nương, thu phục Tiểu Ngưu là điều thập phần đơn giản. Chỉ không biết tại sao hôm nay nàng cảm thấy cánh tay hoàn toàn vô lực. Có lẽ nàng cũng không muốn phản kháng. Nàng chỉ thấp giọng quát: "Tiểu sắc lang, nếu ngươi đụng đến ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời"



Tiểu Ngưu thấy nàng ngoài miệng hung dữ, nhưng động tác tịnh không hề cự lại. Hắn mừng rỡ, ôm chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên má nàng. Bàn tay lớn gan lần vào trong lớp y phục của nàng mò mẫm đầu nhũ câu, đùa nghịch hai quả bóng tròn mà dãi chảy ròng ròng. Hắn cảm thấy hai bên giống nhau, vừa lớn vừa mềm mại, lại rất đàn hồi. Đây thực là đồ chơi tốt nhất của Tiểu Ngưu.



Sư Nương bị tập kích đến chấn động tâm thần, còn chưa kịp thở, Tiểu Ngưu đã đặt môi mình lên môi nàng, hơn nữa còn cuồng bạo hôn nàng. Sư Nương cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả mọi thứ đều quên hết, chỉ biết để mặc cho tiểu tử này khinh bạc



Tiểu Ngưu không còn ngờ nghệch như xưa. Trải qua mấy lần cùng Nguyệt Lâm “học hỏi”, “tìm tòi”, về phương diện này có thể nói đã tiến bộ rất nhiều. Hắn lão luyện nghịch ngợm bầu nãi tử của nàng, mở rộng miệng tham lam hôn đôi môi mọng đỏ thậm chí còn đưa đầu lưỡi thăm dò sâu hơn.



Sư Nương đương nhiên không thể dễ dàng cho hắn chiếm hết tiện nghi, nàng ngậm chặt răng lại không cho lưỡi hắn luồn vào. Nhưng Tiểu Ngưu có cách, hắn dùng ngón tay nắn nhẹ đầu nãi tử, khiến nàng giật thót a lên một tiếng, Tiểu Ngưu liền thừa dịp tiến vào.



Hắn tìm được đầu lưỡi ngọt lịm của nàng, không ngừng liếm mút. Đại thủ đẩy nhẹ nàng xuống, nắn bên này một hồi, day bên kia một lát. Sư Nương sống đến giờ, ngoại trừ lão công của nàng tịnh không có một nam nhân nào được thưởng ngoãn đến. Đúng ra với cả nam nhân của nàng mà nói, đối với thân thể của nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu. Lão ta cả võ học lẫn pháp thuật đều đã đến xuất thần nhập hóa, nhưng trên giường chỉ là một kẻ thô lỗ, mỗi lần ân ái cũng chỉ là ứng phó mà thôi, khác hẳn với Tiểu Ngưu tinh tế ân cần. Bởi vậy những vuốt ve ban đầu của Tiểu Ngưu đã phát huy tác dụng.



Sư Nương bắt đầu có chút phản kháng nhưng chỉ trong chốc lát lại phát ra những tiếng rên nhẹ mê man. Nàng bị Tiểu Ngưu nhiệt tình công kích khiến toàn thân nóng bỏng, tiếng rên càng ngày càng lớn. Đặc biệt nơi hạ biên của nàng tưởng như đang phát hỏa, chỉ chờ bộc phát trong nhất thời.



Tiểu Ngưu nhanh chóng thoát khai y phục nàng, để lộ rõ ra hai bầu đại nãi tử. Hai bầu nãi tử rõ ràng giống như hai con thỏ trắng, nãi đầu đỏ sậm nhô lên yêu kiều. Tiểu Ngưu một tay túm lấy, vừa nhay nhay, chà sát, chốc lát lại đẩy kéo, không ngớt đùa nghịch phấn khích, phút chốc đã khiến hai nãi đầu dựng đứng.



Tiểu Ngưu cực kỳ yêu thích đôi nãi tử này, hắn cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy một bên nãi đầu, nút mạnh, bên kia, tay vẫn không ngừng xoa nắn. Sư Nương bị Tiểu Ngưu tấn công đến mức thân thể mềm mại khẽ giật liên hồi, đôi mắt đẹp nhắm hờ lại. Hai tay vốn muốn đẩy đầu Tiểu Ngưu ra, đuổi hắn cút ngay, nhưng chẳng hiểu tại sao lại thành ép đầu hắn xuống. Dáng vẻ rõ ràng là cổ vũ Tiểu Ngưu tiếp tục làm chuyện xấu.



Tiểu Ngưu luân phiến ngậm hai nãi đầu, nút đến mức hai nơi ấy lấp lánh nước. Hắn phảng phất như đang trở lại thời gian còn nhỏ, tưởng như đang bú bầu sữa mẫu thân mình. Sư Nương bị hắn kích động đến mức đôi môi mọng đỏ hé ra, kêu nhẹ lên, rên hừ hừ, khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời sau mây. Sư Nương cảm giác toàn thân như đang phát hỏa, dục vọng đã bị đẩy lên cao độ. Nàng đến tuổi này cũng chưa bao giờ kích động đến như vậy. Nàng không thể tưởng tượng được một tiểu nam nhân lại khiến mình thành ra bộ dạng này.



Tiểu Ngưu đương nhiên không muốn sẽ dừng lại tại đây. Hắn ngẩng đầu lên, cởi y phục nàng quẳng xuống đất, sau đó đẩy Sư Nương nằm xuống, bản thân mình cũng nằm úp trên người nàng. Hắn vừa hôn Sư Nương, một tay chậm rãi cởi bỏ nội y của nàng. Sư nương trong cơn mê mị vẫn không hề hay biết.



Tiểu Ngưu đưa ngón tay vào cửa mình nàng, chạm đến tiểu đậu đậu dưới tán lá rừng, liền không khách khí bắt đầu day nhẹ. Đây là một trong những địa phương mẫn cảm nhất của nàng, vừa chạm dến đó, thân thể nàng như bị điện giật,, nàng bật thốt ngăn cản hắn: "Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu, ngươi không được như vậy. Ngươi nhanh lên buông ta ra, ta là trưởng bối của ngươi mà"



Tiểu Ngưu đáp: "Sư Nương à, nàng bây giờ là nữ nhân của ta. Ta muốn nàng"



Sư Nương hừ nhẹ: "Không, không thể. Ta là gái đã có chồng, ta không thể có lỗi với ông ấy"



Tiểu Ngưu cười nói: "Sư Nương à, ông ấy nhất định không biêt đâu. Hôm nay ta nhất thiết khiến nàng mê thích. Hơn nữa ta biết nàng cũng thích ta".



Dứt lời, đã nhích ngón tay tiến nhập vào hoa huyệt. Nơi đây sớm đã ngập đầy xuân thủy. Sư Nương hưng phấn rên nhè nhẹ, eo lưng cong oằn, kiều đồn bất giác ưỡn lên, dâm thủy ngập ngụa tràn xuống thấm đẫm cúc hoa.



Sư Nương kêu lên: "Không cần, không muốn, ngươi mau buông tay ra nhanh lên. Bằng không, ta sẽ hận ngươi cả đời"



Tiểu Ngưu mỉm cười đáp: "Sư Nương à, ta chỉ sợ khi Tiểu Ngưu buông người ra rồi, người lại hận ta cả đời thôi".



Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa cúi thấp xuống, nhẹ nhàng phân khai đôi chân của nàng, sau đó banh rộng hoa huyệt, hôn lên đó một hơi thật mạnh, thật sâu.



Sư nương chưa từng bị người làm như vậy. Nam nhân vô dụng của nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ làm nàng thỏa mãn, đây là lần đầu tiên nàng tận hưởng hương vị ngọt ngào mới lạ, cảm thấy như hồn đã lìa khỏi xác.



Sư Nương theo bản năng bật thốt: "Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu à, ngươi quả thật lợi hại. Ngươi khiến Sư Nương sướng muốn chết, ngươi hôn mạnh vào, để sư nương sướng đến chết đi."



Tiểu Ngưu được nàng cổ vũ, há chẳng tận lực hơn sao? Tiểu Ngưu tiếp tục liếm trong chốc lát, sau đó cúi xuống nhẹ nhấc đôi chân nàng lên cao, để nàng tự giữ lấy chân mình, còn chính mình thì ôm lấy kiều đồn phì nhiêu, lưỡi quét từng chút từng chút trên cấm khu của nàng. Mỗi lần quét tới lại khiến Sư Nương rên lên một tiếng, tất cả những âm thanh hoan lạc đó đều khiến người ta phải tiêu hồn.



Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong ánh lửa chập chờn, bên dưới là một tuyệt sắc mỹ nhân da trắng như tuyết, hạ thể phong tình. Phong đồn dưới góc độ này càng trở nên tuyệt mỹ. Hai lỗ nhỏ nơi rừng rậm đã ướt đẫm nước. Nhất là hai phiến tiểu hồng môn đang co thắt theo từng tiết tấu khiến Tiểu Ngưu nhìn thấy lập tức cảm nhận đầu óc như nổ tung, không còn nhận thức được gì. Hắn lúc này chỉ biết là mình phải làm nàng.



Nàng vừa thở hổn hển vừa gọi: "Tiểu Ngưu à, Tiểu Ngưu, ngươi là nam tử Hán đích thực, nhanh đến đây đi, Sư Nương cần ngươi"



Tiểu Ngưu chỉ chờ nghe được câu này. Hắn vẫn cố dùng miệng quét thêm một đường. Vị nồng nồng khăm khẳm càng khiến hắn thêm phần kích thích.



Tiểu Ngưu nhanh chóng thoát y, dâm côn đã sớm căng thẳng. Hắn nhìn lại Sư Nương, chỉ thấy hai tay nàng vẫn ôm vòng lấy chân, hạ thể nhô cao, tiểu huyệt cùng cúc hoa dâm đãng mời gọi hắn tiến vào khai phá.



Tiểu Ngưu lúc này giống như sói đói. Hắn bổ nhào đến, giữ nguyên Sư Nương ở tư thế đó. Tay cầm đại bổng quay về phía động huyệt từ từ đâm vào. Nhờ dâm thủy hỗ trợ, trường côn của Tiểu Ngưu dễ dàng nhập động. Khi quy đầu tiến vào đến hoa tâm, Sư Nương sướng khoái rên lên: "Thật tốt quá, thật cứng quá, đúng là sức trẻ mà. Chàng khiến thiếp chết mất. Thiếp yêu chàng"



Tiểu Ngưu nghe được không khỏi tự hào, giữ lấy chân nàng từng chút từng chút nhập động. Sư Nương là một mỹ phụ trưởng thành, nhục động tự nhiên lớn hơn Nguyệt Lâm một chút. Có điều nàng chỉ có kinh nghiệm với một cây nhục bổng duy nhất, hơn nữa nhục bổng đó hiển nhiên chẳng to lớn gì. Bởi vậy Tiểu Ngưu tiến vào vẫn cảm thấy rất bức bối. Hắn đâm sâu vào tận cùng cung cấm - nơi mà người tiền nhiệm chẳng bao giờ đến được. Đó thật sự là nơi Sư Nương khát khao nhất, cảm thấy sướng khoái nhất nên nàng càng ra sức quằn quại, so với dáng vẻ thục nữ nghiêm trang thường ngày hoàn toàn tương phản



Trong chốc lát, Tiểu Ngưu buông thân thể Sư Nương ra, chuyển về tư thế truyền thống. Hắn vừa làm vừa hỏi: "Sư Nương, người cảm thấy thế nào? "



Sư Nương lúc này khép mắt, thoải mái vòng tay quanh cổ Tiểu Ngưu, rên rỉ: "Sướng quá, thật sướng quá, toàn thân ta dường như đang bay bổng"



Vừa nói vừa dốc sức phối hợp với Tiểu Ngưu, vô luận là vặn người hay cong eo đều là vừa khít. Tiểu Ngưu thầm nghĩ rốt cuộc phụ nhân khác với tiểu cô nương. Nhìn xem, lần đầu Nguyệt Lâm nhất định không giống thế này.



Hai người ra sức phối hợp với nhau, Tiểu Ngưu dập xuống, Sư Nương dâng lên, cùng nhau đạt được tận cùng khoái lạc.Tiểu Ngưu không ngờ rằng sư nương nhiệt tình, phong tao như vậy, khí thế như muốn nuốt từng đoạn nhục bổng của hắn vào trong. Vậy mới biết nàng đã phải kìm nén cảm xúc của mình trong thời gian rất dài



Trước đây nhằm báo đáp ân tình, nàng đã dâng tuổi xuân của mình cho một lão nhân. Trượng phu nàng việc gì cũng có hứng thú chỉ với nữ sắc là rất thờ ơ. Sư Nương không hề lo lắng trượng phu lăng nhăng ở ngoài, nhưng trên giường lão lại không có một chút phong tình, thường không thể khiến nàng đạt đến cao trào. Mỗi lần đều vậy, nàng chưa kịp bắt đầu trượng phu đã xuất khí rồi lập tức nghỉ ngơi, tịnh không lý gì đến cảm giác của nàng. Nàng thường óan trách vận mình không tốt, cớ gì lại lấy một khúc gỗ như vậy làm chồng.



Thân là chưởng môn phu nhân, Sư Nương không thể đi quá giới hạn với một nam nhân khác nên đành phải kìm nén bản thân. Nàng đang lúc khí huyết phương cương, nam nhân của nàng một tháng cũng chỉ ngủ bên nàng mươi bữa, hơn nữa trong mươi ngày đó cũng chẳng được mấy hồi. Thử hỏi làm sao nàng có thể kìm nén được? Vậy nên hình thành áp ức trong nàng âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bề ngoài nàng lại luôn phải thể hiện dáng vẻ hạnh phúc. Lần này Tiểu Ngưu vừa câu dẫn sư nương đã dễ dàng đáp ứng. Đương nhiên trước đó tính cách của hắn cũng khiến nàng vô cùng yêu mến, nhưng giả như hắn không chủ động tiến tới, nàng cũng chẳng dám loạn động như vầy.



Tiểu Ngưu ba mặt giáp công, trên thì không ngừng hôn nàng, tay mân mê bầu nãi tử còn hạ thể vẫn không ngừng xuất nhập động tiên. Sư Nương bị Tiểu Ngưu làm cho toàn thân mềm nhũn, khoái cảm không ngớt tuôn trào



Tiểu Ngưu không thể tưởng tượng có thể chiếm hữu mỹ nhân này nhanh như vậy nên không nhịn được mà phóng xuất bao nhiêu tinh khí. Sư Nương ôm chặt lấy hắn, như lo sợ dòng chảy ấm nóng kia sẽ thoát ra ngoài.



Sư Nương ôm chặt lấy hắn như sợ rằng sẽ mất hắn. Nàng khép hờ đôi mắt yêu kiều, phảng phất tận hưởng dư vị chưa tan. Nàng thực sự hoài nghi tất cả chỉ là một giấc mộng. Nàng vẫn nghĩ mình không thể có được niềm hạnh phúc này.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #22