Tiểu Ngưu không chú ý đến nàng đang khóc, mà vội tìm khách điếm. Hắn muốn tìm một nơi thật thoải mái, cùng đại mỹ nhân chung phút xuân tiêu. Một đêm này nhất định sẽ rất khó quên.
Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Ảnh trong mình đi tìm quán trọ tốt. Người ngoài nhìn thấy hắn ôm một cô nương vào đến, lại nhảy vào với dáng vẻ đe dọa, tưởng hắn là một tên thái hoa tặc. Trên người Tiểu Ngưu hiện tại một lượng cũng không có, Nguyệt Ảnh đành phải cố gắng lấy ngân lượng từ trong người ra. Chủ quán sau khi thấy ngân lượng, liền quên hẳn những việc khác.
Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Ảnh vào một gian phòng ở lầu hai. Phòng này cũng sạch sẽ, rộng rãi, giường đệm thì không cũ lắm. Bên trong phòng còn cái đèn dầu đang cháy.
Đóng cửa lại, Tiểu Ngưu nhận thấy Nguyệt Ảnh đang gắng gượng chịu đựng, hiểu rằng nàng bị xuân dược hành hạ đến mức đó, nhưng Nguyệt Ảnh một tiếng cũng không khóc lên. Tình cảnh như thế, Tiểu Ngưu càng bội phục ngạnh khí của nàng.
nl.Để không làm mất thời gian, Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Ảnh nằm lên giường, và nói:
“Đàm tỷ tỷ, để cứu tỷ, ta không còn cách nào khác, hi vọng tỷ không hận ta.”kien
Nguyệt ảnh nhắm chặt mắt lại, thần trí rất tỉnh táo, liên miệng nói:
“Không được, tuyệt đối không, Ngụy Tiểu Ngưu,ngươi mà chạm vào ta, ta chết cho ngươi xem. Ta thà chết chứ không thất thân. Thân thể ta chỉ dành cho huynh ấy mà thôi.”
Tiểu Ngưu đang ngồi ở bên cạnh, nhìn như đã bị lửa dục thiêu đốt tới đỏ bừng mặt, vì cố kềm hãm lửa dục mà cắn chặt môi, trong tim đầy đau khổ, Tiểu Ngưu hỏi:
“Đàm tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn sống nữa sao?”
Nguyệt ảnh trả lời:
“Ta cũng không muốn chết, nhưng ta không còn cách nào khác. Ngươi không phải là nam nhân của ta, ta không thể nào thất thân cho ngươi được. Nếu ngươi thật sự thích ta, hãy cầm đao giết ta đi, đừng khiến ta mang tội.”
Tiểu Ngưu lập tức nói:
“Không, không được, Đàm tỷ tỷ, ta yêu nàng, yêu nàng thật sự. Nếu như nàng bảo ta giết nàng, chẳng bằng ta tự giết chính mình. Nếu ta có thể đổi tính mạng cho nàng, ta cũng nguyện ý.”
Nguyệt ảnh thở hổn hển nói:
“Ngàn lần cảm ơn tình cảm ngươi dành cho ta, nhưng ta đã không thể đáp lại được. Hiện giờ ta nên chết đi thì hơn.”
Tiểu Ngưu lòng nóng như lửa đốt, mặc dù tình huống khẩn cấp, bản thân lại không muốn cưỡng ép, điều này đối với nàng là nỗi đau quá lớn. Cho dù tạm thời có thể cứu được nàng, nhưng sẽ gây ra cho nàng một vết thương lớn trong đời. Còn chưa kể sau này sẽ bị nàng oán hận, đòi lấy tính mạng Tiểu Ngưu ta, như vậy đúng là mình được không bằng mất”
Tiểu Ngưu càng lo lắng xoa tay vào nhau, nhìn Nguyệt Ảnh trên chán vã mồ hôi, trong tim càng bồn chồn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:
“Đàm tỷ tỷ, tỷ không nghe Mặc Long nói sao, chỉ cần khiến nữ nhân đạt đến tột đỉnh khoái cảm thì độc tố sẽ được giải phóng ra ngoài, chúng ta có thể thử một phương pháp tốt hơn”
Nguyệt Ảnh liền đáp: "Nếu có thể không bị thất thân, ta đồng ý để người cứu ta. Mặt khác nếu ngươi cưỡng bức ta thất thân, sau khi ta tỉnh lại ta sẽ tự sát".
nl.Tiểu Ngưu linh quang bỗng loé lên, lập tức nhớ lại cảnh mình cùng Nguyệt Lâm bạo hoả, hắn mơ hồ nghĩ ra một chủ ý, liền nói:
"Đàm tỷ tỷ, ta vừa nghĩ ra một ý, có thể không làm tỷ phải thất thân, nhưng sẽ phải **ng chạm vào thân thể của tỷ, không biết tỷ có đồng ý không?"kien
Nguyệt ảnh trầm ngâm không nói, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Tiểu Ngưu thấy nàng có vẻ cam chịu, liền tiếp lời:
"Tỷ yên tâm, Đàm tỷ tỷ, sau khi ta cứu tỷ sẽ không kể với ai về sự việc ngày hôm nay, trời biết đất biết, ta biết tỷ biết, việc này tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc làm người thanh bạch của tỷ sau này."
Nguyệt Ảnh nghe nói vậy, không nhịn được gật gật đầu, Tiểu Ngưu thấy nàng đồng ý, thấy nhẹ nhõm đi nhiều, lại nói tiếp:
"Đàm tỷ tỷ, tiếp theo chỉ cần tỷ nghe ta, ta cam đoan tỷ không thất thân." – Nói rồi Tiểu Ngưu thu hết dũng khí, bắt đầu cởi y phục của Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh trong lòng cực kì khó chịu, nhưng nàng quả thật không muốn chết. Nàng thầm nghĩ, chỉ cần có thể sống, lại không phải thất thân, ta sẽ theo ý hắn, hy vọng tiểu tử này nói có thể tin được, không khiến ta thất vọng.
Tay Tiểu Ngưu run lên, nỗ lực hồi lâu mới cởi được xiêm y Nguyệt Ảnh. Để lộ ra bên trong cái yếm xanh biếc cùng quần lót màu hồng phấn. Đây là quần áo lót, kia là chiếc cổ trắng nhuần, đôi bờ vai tròn lẳn, cùng với cặp đùi nhỏ nhắn trắng mịn đập vào song mục Tiểu Ngưu. Một chút cong cong khêu gợi, một mảng rừng đen mờ ảo lộ ra nhất thời khiến tiểu Ngưu tròn mắt, đờ người ra như con gà gỗ.
Nguyệt Ảnh mở bừng mắt nói:
"Ngươi không cần hành động quân tử gì cả, chiếm tiện nghi thì nhanh lên một chút". (Ôi lạy chúa. Amen!)
Tiểu Ngưu kêu lên 'A' một tiếng, lúc này mới run rẩy kéo cái yếm xuống. Cái yếm vừa rơi xuống, hai gò nãi tử căng tràn ập vào mắt Tiểu Ngưu. Nãi tử của nàng so với Nguyệt Lâm lớn hơn một chút, vừa tròn, vừa cao thẳng, nãi đầu hồng nhạt vươn lên, chẳng những có màu sắc đẹp đẽ, còn làm cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp vô cùng. Tiểu Ngưu không nhịn được liền liếm lên đôi môi đang nóng ran lên của chính mình.
Sau khi hắn cởi nốt quần lót của Nguyệt Ảnh ra, trước mắt chợt thấy sáng lòa. Lúc này Nguyệt Ảnh hoàn toàn trần truồng, như là một đứa trẻ sơ sinh hiện ra trước mặt Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cởi hết quần áo của Nguyệt Ảnh, cẩn thận quan sát thân thể nàng. Ngắm nhìn thật lâu vẫn không thấy chút nào khiếm khuyết. Vô luận từ kết cấu đến hình dáng, từ làn da đến sự cân đối đều không tồn tại khuyết điểm. Nơi đẹp nhất của nàng chính là đôi chân như ngọc ngà, so với Nguyệt Lâm vừa dài hơn, vừa mượt mà hơn, lại vừa đẹp đẽ. Tuy nhiên khi ánh mắt của Tiểu Ngưu chuyển qua phía hạ thể, nhất thời tự phủ định quan điểm của chính mình.
Nhung mao nơi hạ thể tươi tốt mượt mà, trong những nữ nhân mà Tiểu Ngưu đã gặp qua, nàng chính là người có nhiều nhất, rậm nhất. Phong cảnh sâu sâu bên dưới đều bị lớp nhung mao che khuất. Tiểu Ngưu động lòng hiếu kỳ, liền nói với Nguyệt Ảnh:
"Đàm tỷ tỷ, tỷ đừng thẹn thùng, tỷ cứ coi ta như thầy thuốc muốn chữa bệnh cho tỷ đi."
Vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng tách đôi đùi ngọc đang khép chặt ra nhìn. Việc này khiến Nguyệt Ảnh thiếu chút nữa xấu hổ mà chết. Cảnh tượng nơi đây, ngay cả vị hôn phu của nàng cũng chưa từng được nhìn qua. Nguyệt Ảnh nhắm nghiền mắt, bản thân cố gắng không nghĩ đến nữa. Nhưng nàng biết rõ ràng đang có một đứa trẻ lớn đang quan sát địa phương thần bí nhất của mình. Nơi này mới là chỗ đẹp nhất của nàng.
nl.Khi đùi ngọc được mở ra, Tiểu Ngưu liền hạ mình xuống, đôi tay chia cắt khu rừng rậm rạp, mắt liền nhìn thấy nụ hoa đã mơ tưởng từ lâu. Vừa nhìn đến, huyết quản trong người Tiểu Ngưu tưởng chừng ngưng chảy. Đó là một đóa hoa hai lớp, màu sắc bất đồng, bên ngoài mỹ xảo phì nhiêu, bên trong nhỏ nhắn nõn nà. Khiến Tiểu Ngưu rung động nhất chính động khẩu hình tròn phủ bởi một lớp màng mỏng màu bạc. Lớp màng mỏng biểu hiện sự thuần khiết và trong sạch của Nguyệt Ảnh. Quả nhiên là giống với trí tưởng tượng của hắn, nàng còn chưa bị Mạnh Tử Hùng chạm đến. Lúc này, hắn cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi chẳng hiểu vì sao lại đáp ứng mà không để mặc nàng? Giả như không đáp ứng nàng, trong chốc lát dục hỏa của nàng sẽ đạt đến đỉnh điểm, chính hắn có thể thừa dịp nàng gặp nguy mà hành sự. Chỉ vì nàng quá xinh đẹp khiến hắn không đành lòng bức bách.kien
Lại nghĩ đến nàng hiện giờ đang trúng độc, Tiểu Ngưu liền thấy lo lắng. Hắn tự ép mình không loạn tưởng nữa, phải thật bình tĩnh. Hắn nhảy xuống phía sau giường, kéo đôi ngọc thối sang bên, tách rộng ra, tự mình ngồi xổm xuống trước giường, đối mặt với hạ thể xinh đẹp của nàng. Trước khi hành động, Tiểu Ngưu nói:
"Đàm tỷ tỷ, ta muốn dùng miệng đưa tỷ đến cao trào, không phải ta muốn chiếm tiện nghi của tỷ, ta chỉ là muốn cứu tỷ thôi, tỷ đừng hận ta."
Dứt lời, cũng không đợi nàng đáp lại, liền cúi đầu, vén lớp nhung mao, điên cuồng hôn lên đó. Hắn hưng phấn giống như đang được thưởng thức bữa tiệc ngon nhất trên đời vậy.
Hắn tận tình triển khai 'Khẩu Kĩ' trên hạt đậu xinh xắn, đóa hoa, còn cả đóa tiểu cúc hoa màu đỏ thắm, toàn lực kích thích dục vọng của mĩ nữ này. Nguyệt Ảnh chưa bao giờ được hưởng sự ve vuốt và kích thích như thế, bắt đầu phải ra sức kiềm chế, không để phát ra những âm thanh phóng túng. Nhưng sự xâm nhập của Tiểu Ngưu khiến nàng thật sự không nhịn được, dần dần quên mất đi bản thân, quên mất đi sự xấu hổ, quên đi chính mình là ai, chỉ còn nhớ mình là một người đàn bà đang động tình, một người đàn bà cần được an ủi, bởi vậy, nàng vô thức rên rỉ, kêu lên phóng đãng, không hề sợ sệt điều gì. Bởi vì lúc này dục hỏa của nàng đã cháy lên ngùn ngụt.
Sau khi hôn hít một hồi, Tiểu Ngưu chậm dần tiết tấu. Hắn thầm nhủ, khó nói sau khi cùng nàng nồng nhiệt một hồi, Mạnh Tử Hùng trong rừng cây chẳng phải đã nói chưa từng thưởng thức qua đôi môi đỏ mọng của nàng, cũng chưa thưởng thức qua thứ khác, cớ gì ta không nếm hết những tư vị ấy? Hà tất cứ phải lưu lại cho người. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu đột nhiên di chuyển trận địa, di lên phía trên, đưa cái miệng rộng ẩm ướt đầy nước của hắn đè lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ra sức cọ sát, ôm lấy, cắn nhẹ, hai tay cũng cầm lấy bầu ngực của nàng, tùy ý nắn bóp, ve vuốt, đè lên người nàng, tưởng như muốn làm thế nào thì làm. Tùy tâm sở dục mà chiếm hết tiện nghi của nàng.
Nguyệt Ảnh bị hí lộng không kịp ứng phó, không thể tưởng được hắn chẳng những muốn chơi đùa bên dưới, mà ngay cả bên trên cũng không buông tha. Mặc dù lần này chưa bị thất thân, nhưng tổn thất cũng tương đối lớn. Có điều nàng chỉ tỉnh táo trong chớp mắt rồi rất nhanh lại bị đắm chìm trong dục hỏa dâng trào.
Tiểu Ngưu đưa lưỡi vào miệng nàng, thưởng thức cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho. Nguyệt Ảnh theo bản năng đưa lưỡi chặn lấy lưỡi của Tiểu Ngưu không cho hắn làm lọan. Phút chốc, hai đỉnh tuyết sơn đã căng phồng bởi sự kích thích của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhanh chóng đưa tay xuống hạ thân Nguyệt Ảnh, nhanh nhanh chậm chậm mân mân mê mê hạ thể đầy sức quyến rũ của nàng. Nguyệt Ảnh cũng là nữ nhi thường tình, bị Tiểu Ngưu kích thích hạ thể chốc lát đã xuất khí ướt tay Tiểu Ngưu. Vốn dĩ hắn có thể khiến nàng sớm đạt đến cao trào nhưng hắn lại không làm vậy, còn cố ý làm đủ trò hoa dạng đùa nghịch Nguyệt Ảnh..
nl.Sau đó, Tiểu Ngưu cũng thoát y. Khi Nguyệt Ảnh nhận ra liền hỏi:
“Tiểu Ngưu, ngươi làm gì thế?”
Tiểu Ngưu quẹt miệng đáp:
“Đàm tỷ tỷ, ta muốn tỷ xem bảo bối của ta. Tỷ đừng lo, Tiểu Ngưu này là người thủ tín, ta không khiến tỷ thất thân đâu.” kien
Nói đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy đau khổ. Đã hứa thì phải giữ lời. Để không thất tín, ta phải chịu nhẫn nhịn nỗi thống khổ to lớn này. Nỗi thống khổ khó ai chịu nổi.
Tiểu Ngưu nằm xuống, đồng thời cho Nguyệt Ảnh nằm lên người mình, không phải nằm cùng chiều mà nằm đầu người này cùng hướng với chân người kia. Với tư thế này, mông của Nguyệt Ảnh nằm ngay miệng Tiểu Ngưu, bảo bối của Tiểu Ngưu cũng án trước mặt Nguyệt Ảnh. Nhục bổng của hắn sau một hồi cọ da xát thịt đã trở nên căng cứng. Nguyệt Ảnh nằm trên người nam nhân, mắt nhìn nhục bổng thô tráng không cầm lòng được liền đưa tay sờ thử, vừa to vừa dài khiến người ta sợ hãi. Vốn dĩ nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn qua “đồ vật” nam nhân thành niên nào.
Giả như Nguyệt Lâm đang nằm trên người mình, Tiểu Ngưu sẽ bảo nàng dùng miệng mơn trớn tiểu huynh đệ của mình, còn như Nguyệt Ảnh thì không thể miễn cưỡng. Vả lại tuy nàng không muốn nhưng chỉ lấy tay đặt lên đó là tốt lắm rồi. Tiểu Ngưu không nói nhiều, hai tay banh rộng bạch đồn kiều mỹ của Nguyệt Ảnh, vươn dài đầu lưỡi lướt qua quét lại, xuất sử chân công phu tiến công giải đất phì nhiêu đầy mẫn cảm của nàng. Với nổ lực của Tiểu Ngưu, xuân thủy của Nguyệt Ảnh chảy ra ngày càng nhiều, nàng còn chủ động chà hạ thể vào miệng Tiểu Ngưu, đóa cúc hoa càng lúc càng nở ra, biểu hiện góc khuất tâm hồn đầy mê muội của. Đương nhiên, không thể trách nàng được, đây chính là xuân dược phát tác khiến nàng không còn là Nguyệt Ảnh của thường ngày nữa.
Để âu yếm nữ nhân, Tiểu Ngưu dùng toàn lực ứng phó, vừa dùng tay, vừa dùng lưỡi, vừa để làm thỏa mãn, cũng là để giải cứu nữ nhân mà hắn sùng bái từ lâu. Từ nay về sau, trong ký ức của hắn lại có thêm một mốc son. Hắn có lấy Nguyệt Ảnh làm vợ hay không, đó là chuyện khác. Nhưng hiện giờ nói theo cách nào đó, hắn đã có được Nguyệt Ảnh rồi.