Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Giang tỷ tỷ, ta đúng là muốn nàng phát điên lên, nổi điên đi, như vậy ta mới thích".
Vừa nói hắn vừa hôn lên tiểu cúc hoa với tất cả sự khoái trá, càng khiến Nguyệt Lâm khó có thể chịu được. Sau đó lại bắt đầu đảo qua tiểu huyệt, trong khi một tay giữ lấy cúc hoa, sau đó day day nó khiến Nguyệt Lâm muốn hét to lên. Tư vị này quá tuyệt vời, quá hấp dẫn, chẳng trách nữ nhân nào cũng muốn làm tân nương tử. Bí mật nguyên lai là ở đây.
Tiểu Ngưu liếm đến nỗi Nguyệt Lâm chịu không nổi nữa, eo mông quằn quại không ngừng, miệng phát ra những âm thanh mê người, song lại không dám rên rỉ nhiệt tình. Tiểu Ngưu cũng không muốn hành hạ nàng lâu hơn, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người dậy, nắm lấy cây đại bổng của mình nhằm hướng tiểu huyệt ướt đẫm đâm vào.
Chiếc bổng to lớn cứng đờ được xuân thủy bôi trơn rốt cuộc cũng thuận lợi tiến vào, khiến Nguyệt Lâm phát ra những tiếng rên hưng phấn, tràn ngập nhiệt tình và mê mị, khiến Tiểu Ngưu cực kỳ thống khoái. Có điều những tiếng rên của Nguyệt Lâm cũng chỉ ậm ừ, nàng thậm chí còn không dám rên lớn thành tiếng.
Tiểu Ngưu chậm rãi chuyển động thân thể, dùng nhục bổng tiến thoái chầm chậm trong tiểu huyệt. Nơi đó cảm giác thật dễ chịu, thật mềm mại, ẩm ướt, căng ra kẹp khít lấy bổng tử tiến thoái trong đó, nộn nhục co thắt theo âm điệu, bóp chặt lấy nhục bổng, khiến Tiểu Ngưu chỉ muốn kêu thét đến kinh thiên động địa, để người khác biết được hắn đang khoái hoạt đến mức nào. Có đàn bà trong tay thật sự rất sảng khoái, khó trách mọi nam nhân đều muốn liều mạng cưới thêm tiểu lão bà. Với bản lãnh to lớn của Tiểu Ngưu này mà nói, nhất định sẽ cưới thêm vài người để nhục bổng của ta được “tắm” qua nhiều tiểu động khác nhau. Vậy mới thực là khoái hoạt nhân sanh.
Hắn từ tiểu huyệt của Nguyệt Lâm lại liên tưởng đến huyệt động của Nguyệt Ảnh, của Tiểu Tụ, còn cả bầu ngực của vị sư nương còn chưa biết mặt của Nguyệt Lâm, thật sự bùng phát như lửa, càng làm càng nhanh, mạnh như gió bão. Dâm thủy chảy thành dòng, khuôn mặt Nguyệt Lâm càng trông như phát sốt, Tiểu Ngưu thỏa mãn dập khuôn thành tiếng.
Ánh sáng trong phòng cũng đủ, giúp cho Tiểu Ngưu nhìn rõ địa động ẩn hiện của Nguyệt Lâm. Tiện tay, hắn đặt tay lên đồn bộ của nàng, lúc thì bóp chặt, lúc thì ôm ghì lấy, khi thì lại vỗ nhẹ lên, khiến cho mờ mông chốc lát đã chuyển sang màu đỏ hồng
Nguyệt Lâm vừa nhịp hông, vừa nói: "Tiểu Ngưu, ngươi đừng có mạnh bạo như vậy, đánh mông ta đau quá đi. Tiếng đánh lại lớn sẽ khiến người ta nghe thấy mất.”
Tiểu Ngưu kéo bổng tử ra, nhìn bổng tử dính đầy xuân thủy, trong lòng thống khoái, đáp lời: "Ta biết mà, tỷ tỷ yêu quí, mông của tỷ thật trắng, thật sáng".
Nói đoạn chọc một ngón tay vào tiểu huyệt cúc hoa, khiến cho cúc hoa co rút lại. Tiểu Ngưu nhìn vô cùng thích thú.
Tiểu Ngưu giờ đây kinh nghiệm phong phú hơn trước kia, càng làm càng khỏe. Trải qua mấy trăm lần vẫn không thỏa mãn được lòng ham muốn, liền cởi áo Nguyệt Lâm ra, để lộ ra đôi nãi tử mượt mà, vừa tiếp tục hoạt động, vừa lần theo khám phá nãi tử, lại tóm chặt lấy kiều đồn, bởi đây là những điểm đáng yêu nhất trên người Nguyệt Lâm mà bất kỳ nam nhân nào cũng muốn. Cây bổng tử đặc biệt của Tiểu Ngưu, mỗi lần đều kéo ra ngoài huyệt khẩu, sau đó giã thẳng vào, đâm đến tận hoa tâm(tử cung), khiến Nguyệt Lâm hồn vía tiêu tan.
Nàng nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ: "Hảo nhân của ta, cái đó của ngươi thật dài, thật cứng, tỷ tỷ ta bị ngươi đâm sắp chết rồi. Tỷ tỷ cả đời đều ở cùng với ngươi mà thôi".
Vừa nói vừa không ngừng nhún nhảy, lắc lư, co rút phối hợp với Tiểu Ngưu, giúp cho bản thân tìm được khoái cảm nhiều hơn. Lúc này Nguyệt Lâm so với một đãng phụ phát tình tịnh không có điểm khác biệt, bất quá Nguyệt Lâm quyến rũ hơn thôi.
Tiểu Ngưu nghe xong vô cùng đắc ý, dương dương nói: "Hảo tỷ tỷ của ta, tiểu huyệt của nàng cũng là tốt nhất, đâm vào bên trong giống như ngâm trong ôn tuyền (suối nước nóng). Cây bổng tử này của ta cả đời đều muốn ngâm trong đó, nguyện ý không muốn rời đi"
Nguyệt Lâm rên hừ hừ nói:"Ngươi muốn thé nào cũng được, ta tất cả đều theo ý ngươi"
Tiểu Ngưu tán dương:"Giang tỷ tỷ thật là một cô nương đáng yêu".
Vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ tiến nhập vào tiểu huyệt ngày càng đẫm nước, đập vào mông phát ra những tiếng bạch bạch khiến toàn thân Nguyệt Lâm run lên dữ dội. Tiểu Ngưu biết nàng rất nhanh sẽ kết thúc, liền dốc toàn bộ sức lực, cho đến khi Nguyệt Lâm đạt tới cao trào. Liền đó một cỗ noãn lưu (^_^) ấm nóng phóng ra phủ lên nơi đầu rùa, khiến Tiểu Ngưu trong lòng rúng động, cảm giác như đang bay bổng
Nguyệt Lâm thở hào hển, quay đầu lại nói:"Tiểu Ngưu, chúng ta đến đây thôi, ta đã thỏa mãn rồi"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói:"Tỷ thỏa mãn, nhưng mà ta còn chưa, tỷ tỷ, nàng phải hỗ trợ giúp ta cũng khoái hoạt"
Nguyệt Lâm mị nhãn như tơ, cất lên thanh âm hấp dẫn: "Tiểu Ngưu, ngươi tiến nhập thêm vài lần nữa, để kết thúc đi"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói:"Tỷ tỷ à, ta nghĩ đến một biện pháp rất hay, không biết nàng có chịu không". Hắn đang nghĩ đến chuyện Thất di liếm mút Mai lão bản.
Nguyệt Lâm hỏi:"Là biện pháp gì vậy?"
Tiểu Ngưu không đề cập đến việc này, lại hỏi: "Tỷ tỷ yêu hay không yêu ta?"
Nguyệt Lâm không chút do dự nói:"Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên yêu, bằng không, ta còn là một cô nương chưa có hôn sự, sao có thể làm chuyện này với ngươi"
Tiểu Ngưu nở nụ cười hắc hắc nói: "Ta an tâm rồi".
Vừa nói, Tiểu Ngưu vừa rút bổng tử ra khỏi tiểu huyệt của Nguyệt Lâm. Vừa kéo Nguyệt Lâm đứng dậy vừa ch** cây gậy của mình ra.
Nguyệt Lâm lúc này trên thân để lộ ra cặp nãi tử, ở hạ biên lộ ra tiểu huyệt, ở giữa vẫn còn mặc quần áo, hình dáng thật phong tình. Nguyệt Lâm không rõ ý tứ, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn ta cầm nó sao?"
Vừa nói vừa cầm lấy cây bổng tử ướt đẫm nước
Tiểu Ngưu cười, ngồi trên ghế, chỉ tay vào bổng tử nói: "Hảo tỷ tỷ, ta cầu mong nàng dùng miệng hôn vài cái. Nghe nói làm vậy thì thập phần sảng khoái"
Nguyệt Lâm nghe xong cực kỳ xấu hổ, bất mãn nói: "Ngươi biến thái, đừng đùa như vậy, cái đó bẩn quá".
Vừa nói vừa dùng ngón tay đột ngột búng vào bổng tử
Tiểu Ngưu cười khổ: "Hảo tỷ tỷ của ta, nàng nói như vậy là sai rồi. Hai người chỉ cần yêu nhau, sao còn nói đến có thể hay không thể. Ta liếm hạ biên của nàng, ta không chê bẩn, sao nàng lại chê bẩn?"
nl.Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “Cái này không giống, nữ nhân chúng ta sạch sẽ hơn các ngươi nhiều. Bọn ta thường xuyên tắm rửa, còn nam nhân các người bẩn như cục đất vậy.”
Tiểu Ngưu mềm mỏng thỉnh cầu: “Hảo tỷ tỷ của ta, ta cũng thường xuyên tắm rửa, nhanh lên, hôn vài cái là được mà”
Vừa nói, vừa kéo tay nàng lại mò mẫm.
Nguyệt Lâm thấy ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Ngưu, không nỡ làm tổn thương tình cảm của hắn, miển cưỡng ngồi xuống, đưa đôi môi đỏ mọng đến gần nhục bổng, do dự một chút rồi hé miệng đưa lưỡi quét một cái vào đỉnh đại quy đầu. Một cái như vậy đã làm Tiểu Ngưu đang ngồi trên ghế bị kích thích đến run người, “Ớ”một tiếng, lộ ra vẻ hưng phấn khích động không thể diễn tả bằng lời.kien
Nguyệt Lâm ngước mỹ mục nhìn Tiểu Ngưu, không thể tưởng được một chút nhẹ nhàng thế này lại có phản ứng dữ dội như vậy, khiến nàng cảm thấy hứng thú. Bởi vậy chỉ hơi băn khoăn, tay cầm gốc bổng, lấy lưỡi liếm từng cái một trên đỉnh đại quy đầu, mã nhãn thượng, thiển câu lí, đều lưu lại dấu môi son. Lúc đó, Nguyệt Lâm chỉ muốn làm cho Tiểu Ngưu được sung sướng, quên cả thể diện bản thân và sự dè dặt
Song thủ Tiểu Ngưu vuốt ve mái tóc của Nguyệt Lâm, vừa hưởng thụ vừa khen ngợi: “Liếm hay quá, đã quá a, ta muốn biến thành thần tiên rồi.”
Hắn vừa kêu khẽ vừa thở hổn hển, nhắm nghiền cả hai mắt. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng được dễ chịu như thế này. Thật sự không nghĩ đến chuyện này lại sung sướng như vậy
Nhục bổng của Tiểu Ngưu được Nguyệt Lâm liếm sạch sẽ, quy đầu đỏ hồng rất khả ái. Nguyệt Lâm rất thông minh hé miệng ngậm nhục bổng vào trong, dùng miệng và lưỡi nút chặt. Nàng chưa từng học qua môn công phu này, lúc này không cần dạy cũng tự biết, tuy động tác rất vụng về nhưng lại khiến Tiểu Ngưu sướng muốn nhảy dựng lên.
Tiểu Ngưu chịu đựng kích thích này được một lát, cơ đùi run lên, nhục bổng bắt đầu co giật rồi bắn vọt ra, Nguyệt Lâm tránh không kịp, bị bắn ngay vào miệng. Khi rời khỏi nhục bổng thì dính cả trên mặt thậm chí cả trên người
Nguyệt Lâm nhanh chóng chạy đi tìm nơi để nhổ. Tiểu Ngưu cũng mặc lại y phục, đợi Nguyệt Lâm thu dọn xong, hai người gặp lại, Nguyệt Lâm nhịn không được dùng quyền đánh Tiểu Ngưu vài cái, sẵng giọng nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ tìm cách hại ta, sau này ta sẽ không cho ngươi **ng vào ta nữa”
Tiểu Ngưu yêu thương vô hạn ôm nàng vào lòng, vừa hôn vừa vuốt ve nàng, nói: “Giang tỷ tỷ, tỷ đối với ta thật tốt, cả đời ta sẽ thực lòng đối tốt với tỷ, để tỷ được hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày”
Nguyệt Lâm ngã đầu vào ngực Tiểu Ngưu nói: “Ta trao toàn bộ tình cảm của ta cho ngươi, nếu sau này ngươi phụ rẩy ta, chỉ sợ lão thiên gia cũng không tha thứ cho ngươi”
Tiểu Ngưu cười nhăn nhở nói: “Làm gì có chuyện đó? Tỷ phải biết ta không phải là lọai người vô lương tâm đó.”
Nguyệt Lâm cố ý nói: “Lòng người khó đoán, chuyện đó khó mà nói được”
Tiểu Ngưu ngồi trên ghế, bổng nhớ tới một chuyện. hắn ôm Nguyệt Lâm vào lòng, vừa vuốt ve nàng vừa hỏi: “Giang tỷ tỷ, chúng ta đã không phải là người lạ nửa, tỷ nói cho ta biết Mặc Long giam ở đâu, ta có cơ hội cũng muốn nhìn qua”
Nguyệt Lâm đặt hai tay lên vai Tiểu Ngưu nói: “Tiểu Ngưu à, ngươi hỏi chuyện đó là có ý gì?”
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: “Ta có ý gì ư? Ta chỉ tò mò thôi”
Nguyệt Lâm suy nghĩ một hồi, đáp: “Đó là bí mật sư môn chúng ta, ta nói cho ngươi, ngươi không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không sư phụ sẽ không tha cho ta đâu”
Tiểu Ngưu nói: “Ta phát thệ, nếu ta nói cho người khác, ta sẽ chết không an lành”
Đôi mỹ mục của Nguyệt Lâm chăm chú nhìn nhãn tình của Tiểu Ngưu, ngần ngừ một hồi rồi kề tai Tiểu Ngưu nói một hồi, Tiểu Ngưu nghe qua gật đầu liên tục, nói: “Điều này thật sự bí mật a, ai mà ngờ rằng có cơ quan ở đó, lại càng không ngờ có cửa ra bố trí ở đó”
Nguyệt Lâm lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ngươi mà nói lộ ra, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi. Bởi vì nếu chuyện này để cho bọn tà ma ngọai đạo biết, đến giải thoát cho quái thú, không biết sẽ khiến bao nhiêu người bị hại”
Tiểu Ngưu không khách khí chỉ ra: “Ta cảm thấy sư phụ tỷ trong chuyện này có điểm bất minh, nếu là ta, ta sẽ không bắt con quái thú đó”
Nguyệt Lâm không vui khi người khác chê trách sư phụ, hỏi: “Sư phụ ta làm gì không đúng?”
Tiểu Ngưu giải thích: “Sư phụ tỷ biết con quái thú đó là mối họa, sao không giết nó đi? Giam lại rồi phải luôn lo lắng canh chừng, chỉ sợ ngủ cũng không yên”
Nguyệt Lâm nói: “Ngươi không hiểu, sư phụ ta quá hiền lành, không muốn giết nó. Bởi vì quái thú này không sống trên lục địa mà sống dưới biển. Nó tu luyện ước chừng vài ngàn năm rồi mới lên lục địa. Sư phụ nói giết nó thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, không phải nó cũng có thể giải quyết nạn hạn hán ư?”
Tiểu Ngưu cương quyết bày tỏ: “Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một mối họa, vì lợi ích của mọi người vẫn nên diệt nó đi.”
Nguyệt Lâm mỉm cười nói: “Ngươi nói như vậy nếu để quái thú nghe được, chỉ sợ có cơ hộ nó sẽ ăn ngươi đầu tiên đấy.”
Tiểu Ngưu cười ha ha: “Chỉ e nó không có duyên gặp Tiểu Ngưu này. Nếu có gặp, nhất định ta sẽ dạy cho nó phải tâm phục khẩu phục”
Nguyệt Lâm bỉu môi nói: “Tự cao tự đại!”
Nói xong nhìn ra cửa sổ: “Trời không còn sớm nữa, ta phải quay về đây. Nếu không, sư tỷ sẽ nghi ngờ.”
Tiểu Ngưu đồng ý nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi dưỡng sức, có cơ hội chúng ta lại làm tiếp”
Hắn nói xong ôm Nguyệt Lâm hôn lên môi nàng rồi mới để nàng đi
Sau hai ngày chờ đợi, sư mẫu của Nguyệt Lâm vẫn chưa đến. Nhưng mọi người vẫn nhẫn nại chờ. Sư mẫu nói đến thì nhất định đến, không ai hoài nghi uy tín của sư mẫu cả.
Hai ngày đó không xảy ra chuyện gì, sau khi Mạnh Tử Hùng ăn tối xong, muốn ra ngoài tìm Nguyệt Ảnh. Tiểu Ngưu âm thầm để ý bọn họ. Hôm qua, bọn họ ra ngoài đi dạo, còn mua theo hạt dưa để ăn, nói cười vui vẻ. Tiểu Ngưu lén đi theo, trong lòng rất bực tức. Mặc dù đã có được Nguyệt Lâm nhưng hắn cũng không buông tha Nguyệt Ảnh. Ước mơ của hắn là trái ôm phải ấp, không bằng lòng cho nam nhân khác chạm đến nữ nhân của mình.
Tối hôm qua, hai người đi dạo làm hắn cực kỳ tức giận, mạnh tử hùng bất ngờ hôn lên má Nguyệt Ảnh một cái. Nàng khi đó cười ngượng ngùng, đẩy hắn ra, không để cho hắn tiếp tục, bằng không chỉ sợ là hắn đã hôn lên miệng rồi. Nhìn thấy cảnh đó, tim mật Tiểu Ngưu như muốn vỡ ra, đau đớn như bị lão bà của mình phản bội. Làm gì bây giờ? Họ đều là giao tình quang minh chính đại, ngày thành thân lại không còn xa. Bao tâm sức của mình e rằng cũng phải đổ sông đổ bể. Hắn lại nhớ tới hảo sự của mình với Nguyệt Lâm. Việc đó thuận lợi toàn là nhờ vào Hắc Hùng quái. Hảo sự thứ hai cũng phải cảm tạ tên gia hỏa Long Thành Cương, nếu lão không gây ra phiền phức cho hai người, cũng không đến lượt mình đại triển thân thủ, đại hưởng diểm phúc.
Tiểu Ngưu miên man suy nghĩ, sao không có ai đến giúp đỡ ta chiếm được Nguyệt Ảnh, chỉ cần có được mỹ nhân trong tay, cả đời Tiểu Ngưu này đã có thể coi là sống không vô ích.
Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, theo lệ, Mạnh Tử Hùng hẹn Nguyệt Ảnh ra ngoài. Tiểu Ngưu sợ Mạnh Tử Hùng sẽ mạo phạm tới Nguyệt Ảnh, liền bí mật đi theo. May mắn là công phu của hai người bọn họ chuyên về pháp thuật chứ không phải là khinh công. Bởi vậy Tiểu Ngưu không hề bị bọn họ phát hiện. hắn giống như là đạo tặc theo dấu, trong lòng rất khó chịu, lại biết rõ bọn họ ra ngoài đàm tình thuyết ái, thực là giận không nói thành lời.
Bám theo họ ra khỏi thành, ven đường bên ngoài thành có một khu rừng, đêm nay còn có trăng tròn chiếu sáng, ánh trăng trong như nước chiếu xuống xa gần sáng tỏ. Hoàn cảnh này rất hợp cho việc đàm tình thuyết ái
nl.Mạnh Tử Hùng kéo Nguyệt Ảnh vào rừng. Tiểu Ngưu cũng nhẹ nhàng bám sát, nấp sau một gốc đại thụ, chỉ thấy hai người đang đứng cách mình vài trượng, chổ đó là một bãi cỏ xanh, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông như một lớp sương mù nhẹ bốc lên.kien
Mạnh Tử Hùng nắm tay Nguyệt Ảnh, đắm đuối nhìn nàng. Nguyệt Ảnh bị hắn nắm tay, trái tim thiếu nữ đập lọan, dịu dàng nói: “Sư huynh à, huynh đưa muội ra ngoài thành làm gì? Bên ngoài thành không có gì hay để xem hết”
Mạnh Tử Hùng cười hắc hắc, cầm tay nàng đưa lên miệng hôn một cái rồi nói: “Sư muội, chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy còn chưa từng thân mật. Mỗi lần nàng đều tìm mọi lý do để từ chối, lần này không thể lại thoái thác nữa chứ.”
Vừa nói vừa chồm tới muốn chiếm tiện nghi.
Nguyệt Ảnh cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nghiêm nghị nói: “Sư huynh, chúng ta đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ thành phu thê, nếu huynh thật sự yêu muội, huynh sẽ không cưỡng bách muội làm chuyện muội không thích này.”
MạnhTử Hùng trả lời: “Sư muội, ta tự nhiên là yêu muội, yêu sâu đậm, còn sâu hơn Đông Hải nữa. Trời xanh chứng giám cho tình yêu của ta. Đời này ngoài muội ra ta không lấy ai hết. Muội còn lo lắng điều gì? Còn không cho ta âu yếm? Sớm hay muộn muội cũng là người của ta rồi.” Nói rồi sấn tới gần Nguyệt Ảnh
Nguyệt Ảnh nhanh trí tránh sang một bên, nói: “Sư huynh, huynh không nên làm như vậy. Bộ dạng huynh như vậy mà giống đệ tử danh môn chính phái ư.”
Mạnh Tử Hùng bực bội nói: “Đệ tử danh môn chính phái cái gì, đệ tử danh môn chính phái không có thất tình lục dục hay sao? Ta là con người, ta cũng cần nữ nhân. Ta vì muội mà không thèm để ý đến nữ nhân nào khác. Chẳng lẽ ngay cả để ta hôn một lần muội cũng không chịu?”
Không đợi Nguyệt Ảnh hồi đáp, Tiểu Ngưu tức giận thiếu chút là nhảy ra khỏi gốc cây định đem Mạnh Tử Hùng ra chửi mắng một trận. Con bà nó, chánh phái đệ tử cái gì, cũng chẳng khác gì Tiểu Ngưu ta đây, đòi chiếm tiện nghi của mỹ nữ à.
Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: “Sư huynh, huynh đừng trách muội, suy nghĩ của muội rất cổ hủ, không quen làm việc đi quá giới hạn trước khi kết hôn. Nếu huynh thật sự yêu muội thì đừng ép muội”
Mạnh Tử Hùng đột nhiên vung tay điểm huyệt Nguyệt Ảnh. Nàng a lên một tiếng, có nằm mơ cũng không tưởng sư huynh cũng là vị hôn phu của mình lại đối xử với mình như vậy. Hắn làm như vậy so với thái hoa dâm tặc có gì khác biệt. bởi vậy Nguyệt Ảnh tức giận quát: “Mạnh Tử Hùng, huynh muốn làm gì, huynh không sợ sư phụ trách phạt sao? Muội dù sao cũng là hôn thê của huynh, huynh không thể đối xử với muội như vậy được.”
Mạnh Tử Hùng cười dâm dục, nói: “Sư muội, ta ở gần muội đã lâu nhưng muội không cho ta thân cận, ta là nam nhi khí huyết phương cương, muội bảo ta làm sao chịu được đây. Hảo sư muội của ta, bây giờ chúng ta thân mật, muội đừng sợ, chúng ta dù sao cũng sẽ sớm thành thân mà. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng là bình thường”
Nói rồi ôm lấy Nguyệt Ảnh, bất ngờ hôn lên mặt nàng. Nguyệt Ảnh không cử động được, chỉ có thể lắc đầu né tránh
Vào lúc đó, Tiểu Ngưu giận không thể kiềm chế được, trong lòng thầm nhủ, chánh phái đệ tử cái gì giống như quân lưu manh, ngươi còn không bằng Tiểu Ngưu ta nữa, ta không bao giờ làm cái trò thái hoa tặc này. Tên tiểu tử ngươi nguyên lai là một gã mặt người dạ thú. Vào lúc đó, hắn đã bất chấp bản thân có năng lực cứu người hay không, dù sao cũng là may rủi. Ngay cả có chết, cũng không để người yêu quý của mình phải chịu nhục.
Không đợi hắn xuất thủ, trên cây gần bên Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng có tiếng người vang lên: “Mạnh Tử Hùng, ngươi có đúng là nhi tử của Trùng Hư đạo trưởng không, sao chẳng có chút giáo dục nào vậy? Ta thật sự hoài nghi ngươi không phải là con của phụ thân ngươi đấy.”
Tiếng nói đột ngột vang lên làm Mạnh Tử Hùng hoảng sợ muốn nhảy dựng lên, hắn tung người lên ngọn cây hét lớn: “Là tên chó đẻ nào núp trên cây, còn không cút xuống đây cho bổn công tử”
Người nọ cười hắc hắc, giọng cười cực kỳ khó nghe, đáp lại: “Tên chó đẻ không phải đang thái hoa dưới đất sao?”
Tiếp theo người đó nhẹ nhàng từ trên cây bay xuống như chim đến trước mặt Mạnh Tử Hùng
MạnhTử Hùng nhìn lại, người đó đã hơn ngũ thập, toàn thân vận hắc bào, sau lưng đeo kiếm, lạnh lùng u ám, đôi mắt phát ra ánh lục quang. Hắc, tên gia hỏa này không phải là Long Thành Cương hay sao? Lần trước chính mình cùng Nguyệt Ảnh đã đánh cho y tan tác, Bắc Hải đệ tử cái quái gì chứ.
Mạnh Tử Hùng hét lớn: “Long Thành Cương, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi nhanh trốn cho xa. Bổn công tử cùng người yêu thân mật, ngươi đừng có cản trở.”
Long Thành Cương cười rộ, so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, vừa nói vừa bỉu môi: “Ngươi muốn làm hảo sự đó, phải được người ta đồng ý nha. Trông bộ dạng ngươi không có lấy một điểm tốt đẹp. Cái gì mà danh môn chánh phái, còn thua cả tà phái bọn ta nữa.”
Mạnh Tử Hùng không phải đần độn, biết tự mình đối phó với lão khó mà thủ thắng, đưa tay giải khai huyệt đạo cho Nguyệt Ảnh, rồi nói: “Sư muội, sau chuyện này, chúng ta không tranh cãi nữa.”
Nguyệt Ảnh cử động trở lại bình thường, thật sự muốn tát cho Mạnh Tử Hùng một cái, nhưng thấy đại địch trước mắt, cũng không thể tính toán với hắn được, đành nói: “Chuyện của chúng ta về nhà rồi nói, trước tiên phải bắt tên xú bát quái này đã”
Long Thành Cương nghe vậy cười sằng sặc không dứt, nói: “Này, Hàn Hương tiên tử, hôm nay chúng ta có cơ hội đấu một trận toàn lực, nếu các ngươi bắt được ta, lão phu tùy các ngươi xử trí, còn nếu các ngươi bị ta bắt, ta không có hứng thú với đàn ông, chỉ có hứng thú với ngươi thôi, ngươi thấy sao?”
Nguyệt Ảnh nghe vậy nóng bừng mặt, vừa xấu hổ vừa phẩn nộ, giận đến không nói được tiếng nào. MạnhTử Hùng xuất đoản đao, chửi rủa: “Phóng mớ phân chó của ngươi ra, người trong lòng ta sao có thể để loại cầm thú như ngươi chạm vào được.”
Long Thành Cương nghe vậy cười sằng sặc một hồi mới đáp lại: “Ta bảo cho ngươi biết, ta và Mạnh Tử Hùng ngươi khác biệt không nhiều, nếu ta là cầm thú thì ngươi cũng là súc sinh”
Mạnh Tử Hùng chịu sao nổi sự nhục mạ của lão, cổ tay dương lên, thanh đoản đao trông như một con thoi bạc mang theo một luồng bạch quang sáng chói, xoay tròn hướng Long Thành Cương bay tới. Long Thành Cương thong thả niệm chú ngữ, trương kiếm sau lưng tự động li khai khỏi vỏ, bay tới cùng đoản đao va chạm giữa không trung.
Nguyệt Ảnh thấy vậy, cũng xuất đoản kiếm, cùng phối hợp với đoản đao hợp công trường kiếm của Long Thành Cương. Ba loại binh khí phát ra những âm thanh độc đáo hòa trộn lẫn nhau. Bọn chúng khi thì bay lên, hạ xuống, khi sang trái, lúc xoay vòng, cuộc đấu hết sức căng thẳng.
Ba người chủ binh khí cũng đem các tư thế của binh khí chính mình toàn lực điều khiển, đều mang hết sở học của mình ra thi triển. Long Thành Cương đưa một tay lên trước ngực, miệng niệm chú ngữ. Nhưng Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, song chưởng chắp lại, thĩnh thoãng hô lên mật ngữ. Ba người sức ngang bằng nhau, trong nhất thời, không biết được ai sẽ hạ gục đối phương
Nấp sau cây đại thụ là Tiểu Ngưu, nhìn thấy vừa mừng vừa sợ lại vừa sốt ruột. Mừng vì cuối cùng cũng có người đến cản trở hảo sự của bọn họ, nếu tự mình ngăn cản MạnhTử Hùng làm bậy, chỉ sợ chưa đạt được mục đích mà có thể khó giữ được cái mạng nhỏ. Nhưng Long Thành Cương lại xuất thủ thì quả là không thể tốt hơn. Người yêu của ta cuối cùng không bị ô nhục. Nhưng khiến hắn lo lắng không nguôi chính là nếu Long Thành Cương đả bại hai người, Mạnh Tử Hùng sống hay chết cũng không sao, nhưng Nguyệt Ảnh sẽ thế nào? Tên Long Thành Cương đó cùng đồ đệ đều là bọn háo sắc, háo dâm, có thể tha cho Nguyệt Ảnh ư? Nếu lão ta bắt được Nguyệt Ảnh không phải là chuyện xấu hay sao? Bằng vào bản sự của mình, chỉ sợ không có năng lực đọat người từ tay lão, chuyện này khó như bẻ răng trong miệng hổ vậy.
Hắn bồn chồn trông đợi bọn Nguyệt Ảnh thắng trận. Bọn họ mà thắng, ai biết Mạnh Tử Hùng có muốn làm chuyện xấu kia nữa không. Nhưng Tiểu Ngưu biết, Long Thành Cương dám khiêu chiến cùng hai người, hắn nhất định đã nắm chắc phần thắng. Hắn nhớ tới bảo kính của tên gia hỏa này. Hắn nhủ thầm: “Nguyệt Ảnh tỷ tỷ, tỷ phải đề phòng bảo bối của hắn nhé. Lần trước Nguyệt Lâm cũng chịu thiệt với nó rồi. Các người không được quên đâu đấy.”
Hắn đứng đằng xa nhìn hai người tập trung đấu với Long Thành Cương, thật sự không biết bọn họ có nhớ tới bảo kính hay không.
Tiểu Ngưu vừa nhìn vừa thắc mắc. Sao lão Long Thành Cương này lại tình cờ nấp trên cây như vậy? Chẳng lẽ lão có thể tiên đoán biết bọn ta sẽ đến nơi này ư? Tiểu Ngưu làm sao có thể biết được Long Thành Cương sau lần bị hai người đả bại, luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy mất mặt. Khi quay về Triệu gia thấy đồ đệ bị thương trở thành người như vậy, lại càng thống hận Tiểu Ngưu. Triệu Khúc Xà đau đớn đến mặt mũi biến dạng, cố thuyết phục sư phụ tìm Tiểu Ngưu, nhất định phải cắt đầu của hắn về làm banh đá, có vậy mới hết giân được.
Sư đồ tình thâm, Long Thành Cương liền đáp ứng. Lão nghe ngóng xung quanh mới biết bọn họ đến Khai Phong phủ. Lão liền theo tới Khai Phong phủ. Khi đi đến cánh rừng này, lão cảm thấy mệt mỏi, liền leo lên cây ngủ một giấc. Lão đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng nói của Mạnh Tử Hùng và Nguyệt Ảnh làm tỉnh giấc
Lão thấy vậy vui mừng định đem Nguyệt Ảnh chiếm cho riêng mình. Cô nương xinh đẹp như vậy mà không chơi đùa một phen thì thật là lãng phí. Chỉ cần đánh bại bọn họ, ta có thể định đọat rồi. Dựa vào bảo kính mang theo của ta, còn phải sợ ai chứ.