Chu Khánh Hải nhìn thấy vậy cũng không khuyên can nữa. Hắn cũng muốn xem bản lãnh Tiểu Ngưu một chút, phiêu bạc bên ngoài một năm tiến bộ được bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Chu Khánh Hải mỉm cười chen vào giữa nói "Chậm đã, ta có lời muốn nói."
Mạnh Tử Hùng bực mình nói "Đại sư huynh, ngươi mau tránh ra. Hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ hắn."
Chu Khánh Hải, ôn hòa nói "Tử Hùng, đệ muốn quyết đấu với Tiểu Ngưu là tự do của đệ, ta cũng không ngăn cản. Bất quá, nếu đã đánh nhau thì phải nói thời gian, địa điểm và quy củ chứ. Quan trọng nhất là Tiểu Ngưu có đồng ý ứng chiến hay không? Nếu Tiểu Ngưu không muốn, chẳng lẽ đệ còn có thể dắt nhân gia cổ áo cứng rắn tới sao?" Vừa nói chuyện, tựa đầu chuyển hướng Tiểu Ngưu.
Mạnh Tử Hùng đắc ý cười khiêu khích "Hắn tất nhiên sẽ ứng chiến. Nếu hắn còn là nam nhân thì sẽ không dùng Ma Đao hỗ trợ. Ngụy Tiểu Ngưu, ta nói không sai chứ? Nếu ngươi không dám ứng chiến thì ngươi là tên thái giám." Dứt lời liền phát ra tràng cười chói tai.
Dưới tình huống này mà không ứng chiến thì đúng là rùa rụt đầu. Tiểu Ngưu cũng mặc kệ hết thảy, vì tôn nghiêm nam nhân, hắn không thể lui về phía sau. Vì vậy, Tiểu Ngưu cắn răng nói "Được, ta đánh với ngươi. Ai sợ ai chứ, chẳng lẽ ta còn có thể bị ngươi dọa sợ sao?"
Mạnh Tử Hùng cũng thống khoái "Được, thế mới là một hán tử. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi chết ta sẽ an táng cho ngươi, sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, để lũ chó hoang gặm hết xương thịt của ngươi đâu."
Tiểu Ngưu cười ha ha, cũng không chấp nhặt mà nói "Nếu ngươi xui xẻo, ta cũng sẽ làm như vậy. Ta sẽ đào một cái hố thật lớn chôn ngươi, cho ngươi nằm rộng rãi một chút, thoải mái đầu thai kiếp khác."
Mạnh Tử Hùng lại nói"Ai chôn ai thì chưa biết. Thế nhưng ngươi không được dùng Ma Đao, đó không phải là bản lãnh thật sự của ngươi."
Tiểu Ngưu gật đầu "Được, ta không dùng Ma Đao. Như vậy, ngươi mới có một chút hi vọng chứ." Nghe vậy, trên mặt Mạnh Tử Hùng thêm chút tự tin. Rất hiển nhiên, việc hắn lo lắng nhất chính là Tiểu Ngưu không chịu để Ma Đao xuống.
Chu Khánh Hải lại nói "Hai vị, hiện tại mọi ngươi đều nói xong, giờ đến lượt ta nói. Ta bây giờ còn là đại sư huynh của các ngươi, lời nói của ta các ngươi phải nghe."
Mạnh Tử Hùng không đáp còn Tiểu Ngưu mỉm cười nói "Đương nhiên, ai cũng biết đại sư huynh là người rất công bằng, có huynh làm chứng ta rất yên tâm."
Chu Khánh Hải cao hứng gật đầu "Nơi này là khách sạn, động thủ ở đây sẽ kinh động rất nhiều người. Chúng ta hãy tìm nơi rộng rãi, các ngươi thấy ngoài thành thế nào? Còn nữa, chỉ là luận võ, không phải đánh nhau đến chết. Chỉ cần có người ngã xuống liền thua, tỷ võ kết thúc. Các ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Ngưu nói "Được, cứ làm như thế. Bất kể thế nào đều dựa vào bản lãnh."
Chu Khánh Hải nhìn Mạnh Tử Hùng thấy hắn suy tư chốc lát rồi cũng gật đầu "Được, ta đồng ý."
Chu Khánh Hải nói "Nếu các ngươi không có ý kiến, vậy hãy ra ngoài thành đi." Vừa nói liền đi ra trước. Mạnh Tử Hùng cùng Tiểu Ngưu đều đi theo sau. Tiểu Ngưu đương nhiên vẫn vác Ma Đao trên người. Hắn đi tới chỗ nào, đao cùng theo đó, dù ngủ cũng gối dưới đầu.
Tới một bãi đất trống dưới chân núi, chung quanh không có cây cao che khuất, hai bên im ắng không có người. Tiểu Ngưu cùng Mạnh Tử Hùng bày tư thế, hai mắt trừng trừng nhìn đối phương. Tiểu Ngưu rất bình tĩnh còn Mạnh Tử Hùng đầy cừu hận. Hắn cảm thấy Tiểu Ngưu khiến hắn thật bi thảm, nếu không có sự xuất hiện của hắn thì Nguyệt Ảnh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Tuy là tỷ võ nhưng nếu có thể giết hắn thì nhất định sẽ xuống tay chấm dứt hậu hoạn. Nếu hắn chết rồi thi mình vẫn còn hi vọng đoạt lại trái tim Nguyệt Ảnh.
Tiểu Ngưu thì nghĩ có lẽ bản lãnh của ta không bằng hắn nhưng cũng sẽ không kém bao nhiêu. Chỉ cần cẩn thận ứng phó, tìm được nhược điểm của hắn thì cũng không khó đánh bại. Không có Ma Đao thì thế nào? Đánh trận hay lưu lạc giang hồ đều phải dựa vào đầu óc linh hoạt.
Chu Khánh Hải đứng ngoài thấy song phương đều chuẩn bị xong mới nói "Bắt đầu đi, điểm đến là dừng."
Mạnh Tử Hùng nghiêm mặt, ánh mắt như kiếm, bước lại mấy mấy rồi nhảy lên rồi vung quyền đánh đến trước mặt Tiểu Ngưu. Quyền đến như gió, trong phút chốc trầm xuống hướng vào ngực. Cùng lúc đó, chân cũng nâng lên, nhằm thẳng vào vùng bụng dưới. Có thể nói thế tới hung hãn, sát khí mười phần, không hổ là đệ tử Lao sơn, xuất thủ rất có phong phạm danh gia.
Tiểu Ngưu thầm kêu lợi hại, không dám đón đở mà lùi lại ba bước. Đợi thế công của hắn yếu đi, thân thể chuyển lại bổ một chưởng lên bả vai hắn. Chu Khánh Hải ở bên cũng thầm khen ngợi, Tiểu Ngưu thật sự không tệ, một năm không thấy đã có thể đối chiêu cùng Mạnh Tử Hùng. Nhìn điệu bộ này hắn không hề kém Mạnh Tử Hùng.
Trong khi Chu Khánh Hải còn đang mải suy nghĩ, hai người đã giao thủ trăm chiêu, mặc dù Mạnh Tử Hùng tiến công mãnh liệt, đấu pháp đa dạng, nhưng hoàn toàn không chiếm được lợi thế. Hắn vừa sợ vừa giận, lòng như lửa đốt, càng đánh càng nhanh, hận không thể một quyền đánh chết hắn.
Chu Khánh Hải thầm than thở "Mạnh Tử Hùng cứ kích động như vậy chỉ càng chịu thiệt, cứ thế này sớm muộn cũng thua." Nhưng hắn sẽ không tham dự trận đấu này, cũng không đi giúp Mạnh Tử Hùng. Bởi vì Chu Khánh Hải không hề ưa Mạnh Tử Hùng, dĩ nhiên không cần thiết trợ giúp gã. Thật ra, hắn còn hi vọng Tiểu Ngưu quật ngã Mạnh Tử Hùng, áp chế uy phong của hắn, để lấy lại uy thế lão đại của mình.
Trong trận đấu Tiểu Ngưu đang luồn lách như cá trong màn quyền cước của Mạnh Tử Hùng rất nhẹ nhàng, tiêu sái. Hắn đang quan sát nhược điểm của Mạnh Tử Hùng hòng chiếm chút lợi thế.
Thân hình hắn loạn chuyển, Mạnh Tử Hùng cũng di chuyển theo, đổi tới đổi lui đến nỗi chóng mặt. Một lát không chú ý liền bị Tiểu Ngưu vòng ra saumột quyền đánh trúng eo. Mạnh Tử Hùng bị bất ngờ liền nhảy ra vài bước. Khi hắn dừng lại liền chửi "Vô sỉ, ngươi dám đánh lén ta."
Tiểu Ngưu dương dương tự đắc giơ quả đấm nói "Chúng ta đang tỷ võ đó! Nào có cái gì là đánh lén? Ai bảo ngươi không cẩn thận. Ta thấy không nên so nữa, ngươi trở về núi luyện tập thêm mười năm nữa đi. Ngươi thấy thế nào?"
Mạnh Tử Hùng giận xanh mặt, hoàn toàn mất đi tỉnh táo. Hắn thét to "Hôm nay có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi." Đồng thời, hai giơ tay lên, hai đạo hồng quang như điện bay tới.
Tiểu Ngưu thấy đối phương dùng pháp thuật thì cũng đáp trả y hệt. Bốn đạo hồng quang chạm vào nhau phát ra tiếng giòn bang bang. Song phương càng đấu kịch liệt, nhảy tới nhảy lui, chốc ở bãi đất này, chốc lại trên sườn núi kia. Một kẻ mãnh liệt như sư tử tức giận, uy phong lẫm lẫm, khí thế dâng trào khiến sấm nổi gió gào, một người lại nghịch ngợm như hầu tử, rất linh hoạt đa dạng, nhìn như ở vào hoàn cảnh xấu nhưng kì thực bất bại.
Chu Khánh Hải ở bên lại cảm thấy rất mãn nhãn, thỉnh thoảng lại vỗ tay tán thưởng. Hắn rất lâu rồi không được theo dõi trận tỷ võ đẳng cấp thế này. Hắn nhìn ra Tiểu Ngưu chỉ thuần túy luận bàn, mà Mạnh Tử Hùng kia rõ ràng là muốn giết Tiểu Ngưu!
Chu Khánh Hải thầm nhủ "Tên Mạnh Tử Hùng này đúng là không có mắt. Ngươi muốn giết hắn cũng không nên làm trước mắt ta chứ! Có ta ở đây chẳng lẽ thể thấy chết mà không cứu sao?" Nhưng lại nghĩ, "Nếu như Tiểu Ngưu chết đi, ta cũng có thể chiếm được món hời lớn! Chỉ cần Tiểu Ngưu chết, Ma Đao chắc chắn không thoát khỏi tay ta."
Nhưng ham muốn là một chuyện, Chu Khánh Hải cũng không dám làm như vậy. Nếu hắn lập tức xông lên, cùng Mạnh Tử Hùng giáp công Tiểu Ngưu, không chừng lại khiến Tiểu Ngưu nổi điên, lôi Ma Đao ra thì chẳng những không trộm được gà còn mất nắm thóc.
Lúc này, trên trận đấu, hai người đều đang đứng yên quan sát đối thủ, cả hai đều mệt mỏi đầy mồ hôi. Qua trăm hiệp, ngoài việc Mạnh Tử Hùng phải chịu cú đấm thì cũng chưa có biến hóa gì lớn.
Để sớm kết thúc trận này tỷ võ, thoát khỏi tên Mạnh Tử Hùng dây dưa, Tiểu Ngưu nghĩ ra một chủ ý. Hắn cười cười, nhỏ giọng nói "Mạnh Tử Hùng, ngươi biết tại sao Nguyệt Ảnh thay lòng đổi dạ với ngươi không? Ngươi nhất định không biết đâu, để ta tới nói cho ngươi hay! Đó là bởi vì nàng đã là người của ta rồi, chính là phát sinh vào cái ngày mà ngươi cao hứng nhất kia."
Vừa nghe lời này, Mạnh Tử Hùng ánh mắt đỏ ngầu, tức giận thét rống lên "Ngươi nói hưu nói vượn, ta không tin, không có thể chuyện như thế." Càng kích động, Mạnh Tử Hùng hồng quang càng thịnh, thân thể thoáng nhoáng lên, thế nhưng lại nôn ra một ngụm máu. Sau đó ngã rầm một tiếng trên mặt đất.
Tiểu Ngưu dừng tay, cười ha ha, nói "Mạnh Tử Hùng, ta chỉ nói một câu là ngươi liền xong đời. Hắc hắc, ngươi quá kém cỏi, không xứng làm đối thủ của ta." Rồi quay ra liếc Hướng Chu Khánh Hải ý muốn hắn chiếu cố Mạnh Tử Hùng. Còn hắn thì khoan thai rời đi, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Đánh bại tình địch lớn nhất, hắn đã dùng hành động chứng minh, mình mới là cường giả!
Tiểu Ngưu đi mấy bước lại quay đầu nói "Đại sư huynh, khi trở lại hãy thay ta vấn an sư phụ, sư nương cùng Nguyệt Lâm, hãy nói Tiểu Ngưu chưa bao giờ quên bọn họ."
Chu Khánh Hải đáp ứng một tiếng, phất tay một cái rồi cõng Mạnh Tử Hùng lên bước đi.
Tiểu Ngưu ngắm nhìn bọn hắn, thở dài một hơi. Hắn tự nhủ "Ta lại vừa đắc tội Mạnh Tử Hùng, chỉ sợ muốn trở về Lao sơn càng thêm khó. Cũng may còn biết được tin tức Nguyệt Ảnh."
Trở lại trong thành, Tiểu Ngưu liền hoả tốc tìm nơi liên lạc với Ngưu Lệ Hoa ở kinh thành, tiết lộ tin tức chính đạo muốn ra tay với tà phái, cũng căn dặn bọn họ bất luận thế nào cũng phải đưa tin nhanh nhất. Khi Tiểu Ngưu rời đi, hắn thở dài một hơi. Đi trên đường lớn rộng rãi, hơi ấm từ nắng buổi sớm làm hắn thấy thoải mái, trong lòng tự nhủ "Đối với hòa bình của võ lâm, tạm thời ta cũng chỉ có thể làm được như vậy. Bất kể có hậu quả gì, ta cũng không thể quản được."
Đại sự đã xong, hắn mới thấy bụng réo ùng ục nên nhớ ra còn chưa có gì vào bụng từ sáng đến giờ, thế là vội vàng tìm một chỗ ăn điểm tâm. Ăn cơm xong sau mới quyết định nơi tiếp theo cần tới.
Suy nghĩ một hồi, hắn thấy nên về nhà thăm cha mẹ. Song hiện tại cả giang hồ đều đang chú ý đến mình, thế nên muốn thuận lợi trở về thì không thay đổi bộ dạng một chút là không được. Thế nên Tiểu Ngưu bôi đen mặt mình lên, lại thêm râu mép, mặc một bộ áo vải thô. Xoi gương một lát, hắn đắc ý tự nhủ "Giờ còn ai nhận ra ta sao!"
Cũng không phải là quá gấp gáp, Tiểu Ngưu không đón xe đi mà lựa chọn cuốc bộ, dọc đường còn có thể nhìn ngắm phong cảnh. Khi hắn chạy ra khỏi cửa thành, hắn quay đầu lại nhìn chốc lát thầm nghĩ "Kinh thành thật tốt, thật khó quên. Những mỹ nữ kia khiến cho người ta lưu luyến. Nếu cuộc sống cứ thế này thì khác gì thần tiên. Song trên đời nào có chuyện hoàn mỹ như thế, nên rời đi thì phải đi thôi." Hắn vốn muốn đi tìm Nguyệt Ảnh, thế nhưng biển người mờ mịt, thiên hạ to lớn, ai biết nàng hiện tại nơi đâu? Tốt nhất nàng có thể tới Hàng Châu tìm ta, vậy mới là vợ đưa tới cửa." Nghĩ đến chỗ cao hứng, trên mặt Tiểu Ngưu nở nụ cười đắc ý.
Một đường đi đầy tình thần khoái trá, khi hắn tiến vào địa phận Sơn Đông, thoáng cái liền nghĩ tới Lao sơn. Hắn thật muốn chuyển tới Lao sơn một chuyến, sư nương đã một năm không gặp. Nguyệt Lâm có nhớ đến mình không? Nhưng hắn lại không thể đi, đi thì rất phiền toái.
Hắn chỉ đành quyết tâm tiếp tục lên đường. Khi qua thành Thái An, nhìn đỉnh Thái Sơn hùng vĩ, hào hứng bỗng trỗi dậy, thật muốn lên núi tham quan một phong thái danh sơn của thiên hạ. Nhưng lại nghĩ tới phái Thái Sơn trên chân núi, còn một Huyền Tử cùng hắn hai tên đồ đệ đáng ghét, chỉ vừa thấy là muốn đánh lại đành thôi.