Chương 4 – Thổi Tiêu (Thượng)



Ăn xong cơm trưa, đoàn người cưỡi ngựa lên đường, rời khỏi Hà Nam. Trên đường đi, Tiểu Ngưu mong chờ được tái hưởng diễm phúc, kết quả làm cho Nguyệt Lâm cẩn thận đề phòng, không để cho hắn lại gần người lần nữa. Nguyệt Lâm nói riêng với Tiểu Ngưu rằng, không phải là nàng không chịu, mà là có nhiều người để ý, để cho người khác phát hiện thì thật không hay. Tiểu ngưu không thể làm gì khác hơn là chịu đựng dục hỏa, chờ thêm cơ hội



Chưa đến một ngày, cuối cùng cũng tới Khai Phong. Ăn cơm xong, trời đã tối. Tiểu ngưu chiếu lệ ở một mình trong phòng, cảm thấy rất hài lòng. Hắn nghĩ thầm, Lao Sơn phái trái lại lại chiếu cố tới ta, khác với những người nghỉ trọ trong thành, chỉ có mình ta là đặc biệt. Xem ra, bọn họ thật sự đã coi ta là khách quý.



Đang tự hí hửng vui mừng, có tiếng gõ cửa truyền đến, mở cửa nhìn ra, chính là Nguyệt Lâm cô nương yêu quí. Tiểu Ngưu vui mừng nhướng đuôi lông mày, vội vàng kéo Nguyệt Lâm tiến vào, không nói gì đóng cửa, còn định gài then lại.



Nguyệt Lâm vừa thấy vậy, khuôn mặt ửng đỏ, sẵng giọng nói: “Tiểu Ngưu, ngươi cài cửa như thế, có thể bị người khác hiểu lầm đấy.”



Tiểu Ngưu vừa cười vừa đùa giỡn: “Ta sợ có vài người quấy rầy chúng ta, đóng cửa lại chỉ là an toàn hơn. Dù cho ai có gõ cửa, ta cũng chẳng thèm mở đâu.”



Nguyệt Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, rồi nói: “Ta sợ điều đó không cần thiết, lỡ như sư tỷ ta tới thì sao?”



Tiểu Ngưu vẫn cố cãi: “Có tỷ trong này, dĩ nhiên là ta không mở cửa.”



nl.Nguyệt Lâm dùng ngón tay điểm vào trán hắn một cái, nói: “Ngươi đừng có gạt ta, nếu nghe thấy tiếng của sư tỷ ta mà vang lên ngoài cửa, chỉ e rằng kể cả lúc ngươi không động đậy được cũng phải bò dậy chạy tới cửa mở giúp tỷ ấy thôi.”



Tiểu Ngưu bắt lấy tay của Nguyệt Lâm rồi hôn lên đó, nói: “Tỷ coi ta là loại gì. Nếu như đổi lại là tỷ ở ngoài cửa, ta mới làm làm vậy.”



Rồi ôm Nguyệt Lâm cùng ngồi trên giường.



Tiểu Ngưu ôm Nguyệt Lâm một hồi, hít vào mùi hương của nàng, cảm giác thật sảng khoái, lên tiếng hỏi: “Giang tỷ tỷ, có phải tỷ vì nhớ ta mà đến phòng tìm ta?”



Nguyệt Lâm mỉm cười: “Có chuyện đó sao, ta chỉ là đến để xem phòng của ngươi có gọn gàng không. Nếu không, ta sẽ gọi tiểu nhị dọn dẹp lần nữa.”.kien



Tiểu Ngưu nắm chặt tay nàng, nói: “Tỷ quan tâm đến ta. Có thể lấy được tỷ làm vợ, thật sự là lão thiên tốt với ta.”



Nguyệt Lâm nhấn mạnh lại: “Ngươi đừng sớm đắc ý, chúng ta chưa thành hôn. Hơn nữa đừng trông vào chúng ta đã như vậy với nhau mà mừng, nếu ngươi không tốt với ta, ta có thế không đồng ý lấy ngươi.”



Tiểu Ngưu cười cười nói: “Làm sao ta có thể không tốt với tỷ? Ta không tốt với tỷ, thì còn có thể tốt với ai?”



Không đợi nàng ta lên tiếng, hắn nói tiếp: “Giang tỷ tỷ, hôm đó mọi người nói về Mặc Long là con gì vậy? Ta nghe mà chẳng hiểu.”



Nguyệt Lâm hồi đáp: “Ngươi không phải là người của môn phái ta, dĩ nhiên không thể hiểu.”



Tiểu Ngưu vẫn tiếp tục cười: “Ta thật sự muốn biết, nếu tỷ có thể thì nói cho ta nghe đi.”



Nguyệt Lâm nhẹ nhàng đẩy cánh tay của tiểu Ngưu ra, đáp: “Bị ngươi ôm đến thở không được, ta còn biết nói sao nữa. Tên vô lại nhà ngươi, không biết tương lai còn cưỡng ép bao nhiều cô nương nữa.”



Tiểu ngưu cười hắc hắc đáp: “Chuyện quá xa xôi chúng ta không nói nữa, hãy nói về chuyện Mặc Long đã.”



Nguyệt Lâm ừ một tiếng rồi nói: “Nói cho ngươi nghe cũng không sao, dù gì cũng chẳng phải bí mât, nhiều người cũng biết rồi.”



Sau đó Nguyệt Lâm liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi tiếp tục: “Chuyện này đã xảy ra mười năm. Ngày đó tại Tây Vực Ngưu Vương cưỡi tọa kỵ của y tới Lư Sơn để tìm sư phụ ta. Khi gặp được người, y nói là đã luyện thành công cái gọi là ‘Liệt Hỏa Phi Diễm’, muốn cùng sư phụ so tài cao thấp. Sư phụ thường đối với tà phái thì bất lưỡng lập. Mặc dù người không thích đánh nhau, chỉ thích hòa bình, nhưng trong lòng thật sự căm ghét chúng, dĩ nhiên không nhượng bộ nên đã nhận lời thách đấu.”



Tiểu Ngưu nghe nhắc đến ‘Liệt Hỏa Phi Diễm’, biết rằng đây chính là công phu Hắc Hùng quái đã sử dụng. Loại công phu này do chủ nhân y sáng tạo ra, việc này cũng thật dễ hiểu.



Nguyệt Lâm lại nói tiếp: “Sư phụ phải dùng ‘Tam muội chân hỏa’ để đối phó với y. Nhưng trước khi động thủ, Ngưu Vương đã đề nghị, đôi bên đem đồ vật trọng yếu bên mình ra đánh cuộc. Người liền đưa ra vũ khí sử dụng khi mới xuất đạo là Hàng Ma Đao và Hàng Ma Kiếm – vũ khí hiện giờ của sư huynh và sư tỷ ta. Nếu thua cuộc thì đao và kiếm sẽ lọt vào tay của Ngưu Vương, rồi mới hỏi ngược lại vật đánh cuộc của y, y liền mang tọa kỵ của mình ra đánh cược, đó chính là Mặc Long.”



Tiểu Ngưu kêu a một tiếng, hiểu ra mọi việc, liền nói: “Ta hiểu rồi, thì ra Mặc Long chính là một con ngựa, là ngựa cho người ta cưỡi. Ta còn tưởng nó là một con mèo con hay chó con gì đó nữa chứ.”



Nguyệt Lâm mỉm cười: “Tiểu Ngưu à, ngươi đừng nghĩ mình thông minh, ngươi nói sai rồi. Mặc Long căn bản không phải là loài ngựa, cũng không phải là mèo con, chó con gì cả, mà nó là một loại quái thú. Ngươi cứ thử nghĩ xem, thân phận của Ngưu vương thế nào, kẻ có máu mặt như y lại chịu cưỡi một con ngựa mà tới sao?”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói: “Tỷ đừng quá đắc ý, bất quá là tỷ đã được lệnh sư giải thích cho biết từ trước thôi, nhưng kết quả trận đấu đó thế nào?”



Nguyệt Lâm nói: “Trải qua ba ngày ba đêm kịch chiến, cuối cùng thì sư phụ thắng được một chiêu, kích bại Ngưu Vương. Y rất giữ chữ tín, giao ra Mặc Long cho người. Lão nhân gia cũng không từ chối, liền thu nhận nó. Sau khi quan sát con quái thú, sư phụ đã phát hiện nó không đơn giản chỉ là vật cưỡi. Nó có bản lãnh rất thần kỳ, một là có thể quạt gió, hai là có thể hấp thu và phun nước, ba là có thể nhịn đói trong vài tháng mà chỉ cần ăn một chút ít, bốn là có thể nói được tiếng người.”



Tiểu Ngưu nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú, trong lòng tự nhủ, con vật này cũng nói chuyện được sao, chắc cũng không khác Hắc Hùng quái bao nhiêu. Hắc Hùng quái không phải là người mà vẫn có thể nói chuyện? Con quái thú này nhất định là rất thú vị, nếu có cơ hội cũng phải đi xem thử coi sao



Tiểu Ngưu hỏi: “Sư phụ tỷ được một món bảo bối như vậy, hẳn là rất cao hứng, có phải đã dùng nó để làm tọa kỵ cho mình rồi không?”



nl.Nguyệt Lâm giải thích: “Lúc bấy giờ sư phụ cho rằng có thể cưỡi nó như là cưỡi ngựa vậy thôi, nhưng không ngờ quái thú đó hoàn toàn không để cho sư phụ cưỡi lên nó. Hễ ai định cưỡi lên nó thì nó lập tức bộc phát thú tính. Sư phụ nhất thời không biết xử lý thế nào, liền giam nó lại. Nhưng con vật đó gọi gió dẫn nước đánh sụp cửa mà chạy, sư phụ phát nộ nên khi bắt được nó liền đưa về giam giữ tại Khai Phong. Lần này, giam cầm rất nghiêm mật, lại thêm đạo phù chấn yểm, giờ đây Mặc Long cũng đã thuần đi nhiều rồi.”



Tiểu Ngưu không hiểu, vội hỏi: “Tại sao sư phụ tỷ phải đưa nó về giam ở Khai Phong? Không thể giam ở gần Lao Sơn hay sao?”.kien



Nguyệt Lâm nói: “Sư phụ hẳn là có tính toán của người. Con Mặc Long đó có thể hút và phun ra nước, có thể gây hại cũng có thể làm việc tốt. Ngươi nghĩ xem, Hoàng Hà thường có thiên tai, khiến cho bách tính ở đấy khốn khổ vô cùng. Nếu như biết tận dụng Mặc Long, lúc có thủy tai, sức nước Hoàng Hà đang mãnh liệt, thì hút hết vào, vậy thì tai biến đó sẽ có thể giải trừ được. Rồi gặp lúc hạn hán, cho Mặc Long nhả nước ra sông, như vậy chẳng phải là Mặc Long sẽ trở thành công thần hay sao?”



Tiểu Ngưu bây giờ đã hiểu, lại hỏi tiếp: “Vậy Mặc Long được giam giữ ở nơi nào tại Khai Phong? Có ai canh giữ nó không?”



Nguyệt Lâm đáp: “Gia sư nhốt nó tại một ngôi miếu nằm bên ngoài Khai Phong thành. Người bình thường tới đó cũng vô dụng, vì căn bản là sẽ không có ai tìm được cửa vào địa lao. Ngoài sư phụ và bọn ta ra, không ai có thể biết được.”



Nói xong thì thần sắc lộ vẻ đắc ý.



Tiểu Ngưu hơi chu mỏ lên, nói: “Con quái thú đó và ta không có quan hệ gì, ta cũng chẳng cứu nó làm gì.”



Nguyệt Lâm cười nói: “Đúng vậy. Kẻ nào phóng xuất Mặc Long, thì kẻ đó là tội nhân. Nay tâm tình con quái thú đó không được tốt, nếu nó mà ra ngoài được, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu bất hạnh.”



Tiểu Ngưu cũng hỏi lại: “Lão sư phụ là người thế nào? Có thể tiếp cận được hay không.”



Nguyệt Lâm chớp mắt hỏi lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi muốn tiếp cận người sao?”



Tiểu ngưu mỉm cười nói: “Ta chẳng có bản lãnh gì, tiền đồ thực tối tăm nên muốn tìm một vị sư phụ học lấy chút bản lãnh, như vậy sẽ không còn bị người khác coi thường nữa.”



Nguyệt Lâm nghe vậy mỉm cười, nói: “Tài hạ độc với công phu chạy trốn của ngươi cũng khá lắm mà.. Chỉ dựa vào hai năng lực này ngươi cũng có thể dọc ngang trên giang hồ đầy hỗn loạn rồi.”



Tiểu Ngưu khẽ thở dài nói: “Nhưng ta không muốn cả đời làm một tên trộm vặt, ta muốn trở thành đại nhân vật chân chính như các người kìa.”



Nguyệt Lâm khiêm nhường đáp: “Bọn ta không phải là đại nhân vật nhưng sư phụ ta thì đúng.”



Tiểu ngưu khẩn khoản nói: “Ta muốn bái ông ấy làm sư phu tỷ có thể giúp ta được không?



Nguyệt Lâm a lên một tiếng, song nhãn phát quang, ước lượng nhìn trên dưới tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu bị nhìn đến ngơ ngẩn hỏi: “Giang tỷ tỷ, tỷ không nhận ra ta sao?. Tỷ nhìn vậy khiến ta ngại quá.”



Nguyệt Lâm ngạc nhiên nói: “Thực tưởng không thể nghĩ rằng ngươi cũng có hùng tâm tráng chí như vậy, nghe được lời này của ngươi, xem ra cũng giống một nam tử hán lắm.”



Tiểu Ngưu nhấn mạnh: “Ta trước nay vốn đã là một nam tử hán.”



Nguyệt Lâm đôi môi đỏ khẽ cong lên, nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”



Tiểu Ngưu nắm chặt ngọc thủ Nguyệt Lâm hỏi: “Mà tính khí sư phụ tỷ ra sao, ông ấy có thể nhận ta làm đệ tử không?”



Nguyệt Lâm nhìn tiểu Ngưu nói: “Sư phụ ta là người thiện lương lại điềm đạm. Mấy đồ đệ chúng ta đều do sư phụ nuôi lớn. Sư phụ giống như phụ thân của chúng ta vậy. Người ghét ác như thù, chính khí lẫm nhiên, được mọi người tôn xưng là 'Nhất đại tông sư'. Nếu ngươi có thể trở thành đồ đệ của người thì đúng là phúc phận mấy đời.”



Tiểu ngưu hồi hộp nói: “Ta có hy vọng trở thành đồ đệ của ông ấy không?”



Nguyệt Lâm lại nói: “Khó lắm.”



Tiểu Ngưu khẽ nhíu mày: “Nói vậy là sao?”



Nguyệt Lâm hồi đáp: “Sư phụ ta cả đời chỉ thu năm đồ đệ là chúng ta, nhưng cũng chưa mãn ý, bảo rằng bọn ta không ai có thể vượt qua bản lãnh của người. Tương lai chỉ sợ không thể đưa bổn môn phát dương quang đại. Người nói đây cũng là số mệnh, cả đời sẽ không thu thêm một đồ đệ nào nữa.”



Tiểu Ngưu nghe vậy vô cùng lo lắng, ngồi dậy nắm tay nàng nói: “Thật sao, nếu vậy sau này chúng ta khó mà ở cùng nhau được. Sư phụ nàng liệu có đồng ý gả nàng cho ta không?”



Nguyệt Lâm khuôn mặt buồn bã nói: “Điều này sợ còn khó hơn.”



Tiểu Ngưu đi một vòng trong phòng, nói: “Làm thế nào cho tốt đây? Ta muốn bái sư ngoại trừ học bổn sự, mục đích khác là vì muốn ở bên cạnh nàng. Duyên phận chúng ta chẳng lẽ lại như thế này? Ta thực không cam tâm.”



Nguyệt Lâm nghe vậy rất cảm động, tiến đến nắm tay Tiểu Ngưu, nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đừng quá bi quan, chúng ta còn có hi vọng.”



Tiểu Ngưu liền cười hỏi lại: “Hi vọng ở đâu?”



Nguyệt Lâm trả lời: “Hi vọng là nhờ vào sư mẫu.”



Tiểu Ngưu tiếp lời: “Sư mẫu tỷ?”



Trong lòng nghĩ, người đàn bà đã luống tuổi liệu có bản lĩnh gì để làm Trùng Hư thay đổi chủ ý? Nếu quả thật như vậy ta thật nghiêng đầu bái phục.



Tiểu Ngưu vừa cười vừa hỏi: “Sư mẫu tỷ có bản lãnh vậy sao?”



Nguyệt Lâm nghiêng đầu ngạo nghễ đáp: “Còn phải hói? Sư mẫu ta đâu chỉ có bản lĩnh đó. Bà thật sự có thực lực. Tất cả các đại nhân vật sư phụ ta đều không để vào mắt, chỉ nghe lời mỗi một mình sư mẫu thôi.”



Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: “Sư mẫu chẳng lẽ còn lợi hại hơn sư phụ tỷ? Nếu không, làm sao sư phụ tỷ chịu nghe lời bà.”



Nguyệt Lâm trả lời: “Một thân bản lĩnh của sư mẫu là đều do sư phụ ta dạy cho, quả thực không có khả năng cùng sư phụ đối kháng. Với tính tình của sư phụ ta, trừ sư mẫu ra chẳng ai thuyết phục được. Khuôn mặt của sư phụ vốn rất nghiêm khắc giống như có một làn mây đen bao phủ, nhưng sư mẫu chỉ cần nói mấy câu liền khiến sư phụ mặt mày hớn hở, mây đen đầy trời cũng đều tan biến hết.”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: “Còn phải nói? Từ xưa đến nay đều là ‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, sư phụ tỷ chắc cũng không phải ngoại lệ”



Nguyệt Lâm mỉm cười: “Lời ngươi nói cũng không sai, thật ra thì sư phụ ta cũng cũng rất yêu thương sư mẫu.”



Tiểu Ngưu gãi đầu nói tiếp: “Sư phụ tỷ năm nay cũng đã đại thọ sáu mươi tuổi, theo đó sư mẫu có ít tuổi hơn cũng nhất định không còn trẻ. Mà cho dù lúc trẻ có xinh đẹp bao nhiêu thì vào tuổi này cũng không còn hấp dẫn nữa. Nhưng xem ra vẫn có thể làm sư phụ tỷ mê đắm.”



Nguyệt Lâm bật cười, cốc nhẹ đầu Tiểu Ngưu, cười hì hì nói: “Ngươi thì biết gì, ngươi nghĩ rằng sư mẫu ta là một bà già tóc bạc ư?”



Tiểu Ngưu chấp hai tay lại nói: “Không phải là bà già tóc bạc, chẳng lẽ là thiếu phụ mới kết hôn? Không thể. Mạnh Tử Hùng lớn như vậy rồi, mẹ của y cho dù giữ gìn thế nào cũng khó mà hấp dẫn nổi, càng không thể nói sư mẫu tỷ xinh đẹp trẻ trung như tỷ được.”



nl.Nguyệt Lâm hé miệng cười: “Tiểu Ngưu, ngươi lại hấp tấp suy đoán nhầm rồi, để ta từ từ kể cho ngươi nghe. Trước tiên, ta nói cho ngươi hay, sư mẫu ta không phải là mẹ ruột của tam sư huynh. ”



Tiểu Ngưu gật gật đầu đáp: “Là mẹ kế, tự nhiên là tuổi tác vẫn còn rất trẻ. ”



Nguyệt Lâm tiếp lời: “Thứ đến, tuổi của sư mẫu ta còn trẻ hơn sư phụ ta rất nhiều. ”



Tiêut Ngưu phỏng đoán: “Sư phụ nàng 60 tuổi, sư mẫu nàng 40 tuổi, có phải vậy không? Nữ nhân bốn mươi tuổi nếu chăm chút cẩn thận, thì vẻ ngoài cũng không đến nỗi khó coi lắm. ”



Nguyệt Lâm lại cười, đáp: “Ngươi lại đoán sai rồi, sư mẫu ta năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi, nét xinh đẹp mê người so với sư tỷ ta cũng chẳng kém là bao. ”.kien



Tiểu Ngưu nghe xong lập tức kêu lên một tiếng: “Không phải chứ, còn trẻ như vậy sao lại gả cho sư phụ nàng?”



Trong lòng la to, không thể được, tuyệt đối không thể, lão trâu già lại đi gặm cỏ non, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.



Nguyệt Lâm đành hanh: “Có gì kỳ quái đâu? Hiện tại nam nhân thích tiểu nữ nhân trẻ tuổi rất nhiều. Chỉ có ngươi là không biết thôi, ta chẳng đã nói cái miệng ngươi nhất định sẽ há hốc ra mà. ”



Tiểu Ngưu mở to hai mắt nhìn Nguyệt Lâm hỏi: “Tỷ đừng nói với ta, sư mẫu thương yêu tỷ nhất nha?”



Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “Người sư mẫu yêu thương nhất không phải ta, mà là sư tỷ ta.”



Tiểu Ngưu khẽ gật đầu thắc mắc: “Sao lại thế? Ta cũng nhận thấy, trong mấy sư huynh muội bọn tỷ, dường như Nguyệt Ảnh tỷ tỷ có tiếng nói quyết định. Nếu luận về thứ bậc, lẽ ra người có quyền định đoạt phải là Tần Viễn mới đúng. ”



Nguyệt Lâm cười đáp: “Ngươi quan sát thật cẩn thận, không sai, nói về thứ bậc thì chưa đến lượt sư tỷ, nhưng tỷ ấy là con dâu tương lai của sư phụ, lại là cháu ruột gọi sư mẫu là dì. Nói vậy ngươi đã hiểu chưa?”



Tiểu Ngưu “a” lên một tiếng: “Tỷ nói sư mẫu tỷ là thân di của Đàm Nguyệt Ảnh?”



Nguyệt Lâm đáp lời: “Không sai, năm đó sư mẫu cùng sư tỷ bởi vì quê nhà gặp nạn mà mất chỗ nương thân. Sau này nhờ người giới thiệu mà tìm đến chỗ sư phụ ta, sư phụ tâm tính thiện lương nên đã lưu giữ bọn họ, sau đó thì sư mẫu gả cho sư phụ, Đàm Nguyệt Ảnh cũng trở thành đồ đệ của sư phụ.”



Tiểu Ngưu cuối cùng cũng minh bạch mọi sự, hắn nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: “Sư mẫu tỷ thực sự rất hấp dẫn phải không?”



Nguyệt Lâm khẳng định hổi đáp: “Đó là điều đương nhiên, ngươi đã thấy sư tỷ ta rồi, ngươi thấy thế nào?”



Tiểu Ngưu cười thô lỗ: “Điều đó cũng cần ta phải nói hay sao. ”



Nguyệt Lâm nhẹ nhàng đáp: “Sư mẫu không kém sư tỷ bao nhiêu, dáng người so với sư tỷ có thể nói là hoàn hảo hơn.”



Tiểu Ngưu nhếch miệng cười: “Ta thực sự một điểm cũng không tin. Chẳng lẽ bà ấy còn quyến rũ hơn tỷ?”



Nguyệt Lâm nghiêm chỉnh nói: “Ta không thể sánh được với sư mẫu.”



Tiểu Ngưu hôn lên mặt Nguyệt Lâm, nói: “Tỷ dám chắc sư mẫu tỷ đã là đẹp nhất chứ?”



Nói điều này xong, trên mặt Tiểu Ngưu hiện ra tia sắc ý.



Nguyệt Lâm không trách hắn, nghĩ rồi đáp lại: “Sư mẫu ta trên dưới đều hấp dẫn, vòng eo thon nhỏ. Đặc biệt là bộ ngực rất hoàn hảo, vừa lớn vừa căng, không hề khiếm khuyết. Mỗi lần chúng ta tắm cùng nhau, cứ nhìn đến đó là ta lại ngẩn người. ”



Nói dứt lời nét mặt liền ửng hồng.



Nghe thấy thế khiến nước rãi của Tiểu Ngưu chảy ròng ròng, tay cũng đặt lên ngực của Nguyệt Lâm, cảm thấy nó thực mềm mại, miệng nói: “Tỷ là một nữ hài tử, đồng tính thì không hấp dẫn đâu nha.”



Nguyệt Lâm bị ma thủ của Tiểu Ngưu loạn động khiến hơi thở trở nên gấp gáp, vừa đẩy tay hắn ra, vừa nói: “Nam nhân nữ nhân cũng đều như nhau, nhìn thấy những sự vật đẹp đẽ thì đều mê mẩn. Mỗi lần ta nhìn thấy ngực của sư mẫu, đều muốn dùng tay để chạm vào, nhưng rốt cuộc là không dám.”



nl.Nghe Nguyệt Lâm miêu tả, Tiểu Ngưu thực sự cảm thấy hứng thú, sắc tâm cũng nổi lên. Một tay hắn xoa nắn ngực nàng, một tay đồng thời lần mò xuống phía dưới, nói: “Giang tỷ tỷ, chúng ta đã mấy ngày chưa làm chuyện ấy, hiện giờ ta muốn cùng tỷ khoái hoạt một phen.”



Nguyệt Lâm bị Tiểu Ngưu luồn tay xuống eo, liền la lên: “Chỉ sợ bọn họ đến bất ngờ, nếu để mọi người phát hiện thì ta còn mặt mũi nào để gặp người khác chứ.”



Tiểu Ngưu vẫn hôn lên mặt Nguyệt Lâm, dỗ dành: “Giang tỷ tỷ, đừng sợ, chúng ta cẩn thận một chút, làm vài lần cho thư thái là được. Cửa không cần khoá, cũng chẳng ai đến làm phiền đâu”.kien



Vừa nói lại vừa hôn lên cánh môi hồng của nàng, hai tay bắt đầu ngọ nguậy.



Nguyệt Lâm định lên tiếng cự lại thì bị nụ hôn ngăn cản, mặc dù thân trên cảm thấy đê mê, nhưng cũng không dám kêu to. Cái loại tư vị thâu hoan này vừa tuyệt diệu vừa khẩn trương, lại mang đến cho người ta dư vị vô cùng.



Tiểu Ngưu cảm thấy hứng khởi, gỡ bỏ y phục trên người Nguyệt Lâm, lần tay tiến tới, giở trò xấu xa trên ngực nàng, nhào nặn, niết lộng nãi đầu khả ái ấy.



Nguyệt Lâm bản năng bắt đầu kháng cự, kêu khẽ: “Tiểu Ngưu, cái đồ sắc lang này, lần trước dám sờ nắn ngực ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ nữa”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc: “Còn kịp tìm lều chướng sao, tỷ thống khoái còn chẳng kịp nữa là. Hai ta đã là một đôi, cũng mấy lần cùng nhau rồi, tỷ cũng đâu có phản đối gì. ” Vừa nói vừa điên cuồng hôn Nguyệt Lâm.



Đoạn này tên Tiểu Ngưu chơi chữ.



Nguyệt Lâm nói 账 (trướng) tức là “tính sổ” (thanh toán nợ nần do ngươi xxx ta) nhưng hắn lại dùng một từ “trướng” (帐) khác đồng âm, có nghĩa là “lều vải”, cải nghĩa câu của Nguyệt Lâm thành “lần trước dám sờ nắn ngực ta, lúc đó ta còn chưa kịp tìm một cái lều để ngươi làm việc cho kín đáo nữa”.



Do vậy mới có câu trả lời rất “cưỡng tình đoạt lý” của Tiểu Ngưu như trên.



Hắn vừa liếm vừa hôn mãnh liệt đôi môi đỏ mọng của nàng, trong chốc lát đã tiến nhập đầu lưỡi vào trong miệng nàng, khuấy động đầu lưỡi thơm tho của nàng. Hai tay cũng không có nhàn rỗi, một tay vuốt ve bầu ngực, một tay mò xuống giữa hai đùi. Đặc biệt là bàn tay phía dưới, dù cách qua lần vải mỏng vẫn khiến cho Nguyệt Lâm cảm thấy ngứa ngáy, tiểu huyệt đã ướt đẫm nước. Mấy ngày không làm chuyện đó khiến Nguyệt Lâm cũng không kém phần khao khát.



Tiểu Ngưu vẫn tiếp tục hôn, đưa lưỡi vào thật sâu. Nguyệt Lâm sao có thể buông tha cho hắn, cái lưỡi thơm tho cũng theo đến, hai lưỡi đã bắt đầu liếm ra ngoài miệng. Bàn tay Tiểu Ngưu cũng đã đột phá, thọc vào trong quần Nguyệt Lâm, tiến vào khố hạ, tận tình trêu đùa tiểu huyệt trên lớp lông mượt như nhung, khiến Nguyệt Lâm không thể tiếp tục kìm nén.



Ngay khi Tiểu Ngưu đùa nghịch Nguyệt Lâm đến nỗi tai nàng đỏ ửng, hắn thở gấp gáp: "Nguyệt Lâm tỷ, chúng ta bắt đầu nha".



Nguyệt Lâm ừ một tiếng, chuẩn bị cởi y phục



Tiểu Ngưu nghĩ trong phòng này cũng không được an toàn, liền bảo: "Hay là nghe theo tỷ, chúng ta không cần cởi hết. "



Nguyệt Lâm ngước đôi mắt ướt át mị hoặc nhìn Tiểu Ngưu hỏi: "Không cởi y phục, chúng ta làm chuyện đó thế nào?"



Tiểu Ngưu nhớ tới cẩu tư thế, tư thế đó dù không đẹp mắt nhưng rất thực dụng. Vì vậy hắn liền đáp: "Ta đã có chủ ý, tỷ cứ nghe theo lời ta là được"



Nguyệt Lâm cũng không biết hắn có chủ ý gì, nhưng vừa có thể an toàn, lại có thể được khoái hoạt, đương nhiên là vui vẻ nghe theo. Dù sao hai người cũng đã từng làm chuyện đó với nhau rồi.



Tiểu Ngưu uốn cong eo của Nguyệt Lâm, đặt hai tay của nàng chống trên bàn, tự mình vén cao áo nàng lên rồi kéo trễ quần nàng xuống tới đùi, kiều đồn trắng nõn lộ ra cùng tiểu huyệt. Tự hắn cũng đào xuất tiểu huynh đệ, từ phía sau nàng đâm tới.



Trước khi hành động, Tiểu Ngưu uốn cong eo Nguyệt Lâm, khiến đại kiều đồn trắng mịn của nàng lộ ra toàn bộ, nhếch cao lên. Nguyệt Lâm thẹn vô cùng nói: "Tiểu Ngưu à, tư thế này khiến ta thẹn muốn chết"



Tiểu Ngưu lại vỗ về: "Trong chốc lát tỷ sẽ biết cái hay của tư thế này. ”



Nguyệt Lâm liền truy vấn: “Ngươi làm sao biết được, chẳng lẽ ngươi đã từng thử với nữ nhân khác? Ngươi còn dám nói với ta rằng ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi, hừ, sau này ta nhất định phải theo dõi ngươi mới được, nếu để ta phát hiện ra ngươi còn có nữ nhân khác, ta nhất định sẽ giết chết ả. ”



Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói:"Nàng không cần nghi thần nghi quỷ, nàng chính thực là nữ nhân đầu tiên của ta. Ta nói tư thế này tốt, đương nhiên là bằng tưởng tượng thôi".



Vừa nói vừa đặt nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát kiều đồn đang nhếch lên của nàng.



Kiều đồn của Nguyệt Lâm mặc dù không to, không phì mĩ, nhưng thật tròn trịa, săn chắc, trắng như lụa, sáng như sứ, mềm mại như kem, sờ vào cảm giác rất dễ chịu (chưa thấy tác giả nào so sánh mông con gái thế này luôn). Bởi vì kiều đồn nhếch lên, liền lộ ra khu vực bí ẩn nhất của nữ nhân. Lớp mao nhung nơi tiểu huyệt màu phấn hồng ánh thủy quang lóng lánh, tiểu cúc hoa cũng bởi vì thẹn thùng nên đã co rụt lại. Ở giữa hai tiểu động là một tiểu hồng trĩ nhỏ như kim, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Tiểu Ngưu nhìn thấy thì hoan hỉ vô cùng.



Hắn đẩy đồn bộ của Nguyệt Lâm sang một bên, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ tiểu hồng trĩ, khiến Nguyệt Lâm rên lên hừ hự: "Tiểu Ngưu à, ngươi sao có thể liếm ta, ta rất sợ chiêu này của ngươi. Ngươi khiến ta quả thực muốn nổi điên lên"


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #14