Chương 5: Hoàng cung đẫm máu (3)



Qua vài ngày, quốc táng kết thúc, Tiểu Ngưu phụng chỉ tiến cung gặp Thái hậu. Lúc này, nàng đã chuyển đến Từ Ninh cung. Nơi này rộng rãi, khí phái hơn trước nhiều lắm. Mèo con hóa cọp, rốt cuộc là không giống lúc trước.



Hắn vừa vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong đầy nữ nhân. Bọn họ vừa thấy Tiểu Ngưu đều quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ đại hiệp cứu mạng." Tiểu Ngưu hỏi Thái hậu ngồi trên cao hỏi chuyện gì xảy ra? Nàng mỉm cười nói: "Các nàng chính là tiên hoàng của phi tử, nhờ một câu nói của ngươi đã cứu tánh mạng các nàng. Các nàng muốn cảm tạ ân cứu mạng của ngươi."



Tiểu Ngưu vội vàng nói: "Không dám nhận, không dám nhận, mọi người đứng dậy đi." Đỡ những nữ nhân này đứng dậy, Tiểu Ngưu phát hiện các nàng đều là mỹ nữ, đủ loại phong thái mai lan cúc trúc.



Người nhỏ nhất mới mười bảy mười tám tuổi, còn lớn nhất cũng không quá ba mươi. Các nàng giống như vườn hoa khoe sắc làm Tiểu Ngưu lóa mắt. Những mỹ nữ này đều nhìn Tiểu Ngưu đầy tò mò, còn có sự cảm kích, hơn nữa có một chút gì đó không nói rõ làm Tiểu Ngưu sợ hết hồn hết vía. Hắn tự nhủ trong lòng: 'Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này, giống như ta là lão công các ngươi không bằng. Đời này ta không dám có phúc khí này.' Thái hậu lại phân phó: "Được rồi, dập đầu cũng dập đầu rồi, tâm ý cũng đã nhận, các ngươi lui xuống trước đi!" Cả đám mỹ nữ như làm lễ nạp thái, trước khi đi còn vứt mị nhãn với Tiểu Ngưu rồi mới rối rít đi ra ngoài, lưu lại dư hương đầy phòng. Thái hậu đuổi hết hạ nhân đi, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại có Tiểu Ngưu cùng Thái hậu. Tiểu Ngưu thấy thế liền không khách khí. Hắn đi tới kéo Thái hậu vào lòng hỏi: "Thái hậu, hôm nay còn chuyện gì tốt chờ ta không?"



Thái hậu cười tươi nói: "Chuyện thứ nhất đã xong, tuy nhiên cũng mất không ít công sức. Đây là quy củ do tổ tiên truyền xuống, các đại thần vừa nghe nói muốn phế bỏ đều tỏ vẻ bất mãn, còn dám cãi lại ta. Hài tử của ta lại rất ủng hộ, đừng xem nó còn nhỏ nhưng rất có hiểu biết. Tương lai nhất định nó sẽ trở thành đấng minh quân."



Tiểu Ngưu lại hỏi: "Chuyện thứ nhất ta thật sự cám ơn Thái hậu và tiểu Hoàng đế. Đúng rồi, mấy ngày nữa, ta sẽ đi. Dù sao mẹ con các ngươi đã đứng vững gót chân rồi, ta cũng không cần ở đây nữa." Thái hậu cả kinh hỏi: "Sao vội vã như vậy? Ta không muốn ngươi đi." Những lời này chan chứa tình cảm.



Tiểu Ngưu cười sáng sủa nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Chúng ta không thể kết làm phu thê. Ngươi không thuộc về mình ngươi, ngươi thuộc về cả quốc gia này, mà ta cũng có con đường của mình. Chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường, ngẫu nhiên gặp nhau thôi. Duyên phận thoáng qua rồi lại phải trở về vị trí của mình. Đây là định mệnh!"



Thái hậu òa khóc nức nở trong ngực Tiểu Ngưu. Là một người phụ nữ, nàng đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy. Tiên hoàng không cho được nàng, Tiểu Ngưu có thể cho. Nàng thật sự muốn lưu hắn lại làm tình nhân của mình.



Tiểu Ngưu ôm eo nàng cười nói: "Vậy chuyện thứ hai cũng nên bắt đầu rồi chứ!" Thái hậu ừ nói: "Ngươi đi theo ta! Từ giờ cho đến lúc ngươi rời đi, ta chỉ thuộc về ngươi, ta muốn phát điên cùng ngươi." Dứt lời liền kéo Tiểu Ngưu vào phòng ngủ.



Dưới ban ngày ban mặt, trong thâm cung hoàng gia, một đôi nam nữ động tình bốc cháy như can sài liệt hỏa. Lúc này cuồng hoan không phải ở trên giường mà trên mặt đất.



Tiểu Ngưu theo Thái hậu tiến vào phòng ngủ, chỉ thấy trên mặt đất đã trải thảm dày, không xa còn có bàn cơm đầy sơn hào hải vị. Tiểu Ngưu nhìn Thái hậu khen ngợi: "Thái hậu suy nghĩ rất chu đáo, hôm nay ta cũng muốn chết trên người nàng."



Thái hậu cười quyến rũ, hoàn toàn rũ bỏ vẻ uy nghiêm thường ngày. Lúc này, nàng chủ động giúp cởi Tiểu Ngưu quần áo. Nhìn Tiểu Ngưu trần truồng đứng trước mặt, nàng vui mừng nói: "Ngươi thật là cường tráng. Nhất là cái đồ kia còn chưa cứng rắn đã dài hơn trái hoàng qua."



Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Chờ nó hưng phấn lên thì đâu chỉ là đại hoàng qua, đâm vào nàng thì nước gì cũng chảy ra sạch sẽ." Thái hậu nhìn hắn, xuân tình đại động, nàng ôn nhu nói: "Vậy chàng còn chờ gì nữa, đến đây đi" Nói xong, nàng khẽ động đầu ngón tay, lớp cung trang bên ngoài tức thì rơi xuống.



Tiểu Ngưu sửng sốt, thì ra bên trong không có gì cả, thân thể trắng trẻo như bạch dương. Bình thường, hai người bọn họ chỉ dám âm thầm tiến hành trong bóng tối, mặc dù đụng chạm qua tất cả nhưng bộ dạng của nàng lúc này cũng khiến hắn kích động không thôi, cây gậy lập tức ngóc đầu lên.



Gương mặt của nàng thuộc loại nhất lưu, vóc người cũng rất xuất sắc, đường cong lưu loát, ngực như chiếc bát, đầu vú đỏ thẫm, bụng tròn trịa, lông tơ rậm rạp, hai chân thon dài, màu da như ngọc. Thân hình nàng phối hợp với gương mặt khiến Tiểu Ngưu không khỏi phát hỏa trong lòng. Nàng rất đoan trang xinh đẹp, nhưng cũng nhiệt tình như lửa; nàng cao quý trang nhã nhưng cũng phóng đãng lãng mạn. Thân hình như mỹ ngọc khiến Tiểu Ngưu mở rộng tầm mắt.



Không cần Thái hậu kêu gọi, Tiểu Ngưu đã xông lên. Hắn ôm chặt Thái hậu với những nụ hôn nóng bỏng. Nàng cũng không lui về sau mà chủ động ôm cổ hắn cùng thân mật, thật giống như một thiếu nữ mới biết yêu.



Đôi môi hai người quấn quýt không thôi, phảng phất như phát ra tia lửa. Rất nhanh, Thái hậu liền dâng lên chiếc lưỡi thơm tho, Tiểu Ngưu mút lấy không tha để tận thưởng hương vị. Hơn thế, hai tay hắn cũng chuyên cần phối hợp, tại nơi yêu thích lưu luyến xoa bóp như muốn nặn ra nước.



Không bao lâu, bộ ngực nàng đã bị đỏ lên như phấn hồng, cũng đã căng cứng. Thấy thế, Tiểu Ngưu còn đẩy nàng xuống, nằm úp sấp lên hôn tới hôn lui lên cổ nàng, cũng nhấm mút bầu sữa. Tay hắn di động xuống dưới, tại nơi thâm sâu trêu chọc, quấy rối; không bao lâu, từ đó liền chảy ra dòng nước róc rách khiến tay hắn thấm ướt đẫm.



Tiểu Ngưu đưa tay liếm một chút, mỉm cười nói: " Nước của nàng có hương vị rất tuyệt." Thái hậu rên rỉ nói: "Tiểu hài tử, đừng càn quấy nữa."



Tiểu Ngưu cực kỳ hưng phấn, hắn nâng chân ngọc lên, chậm rãi thưởng thức tuyệt động. Nới này như là sinh mệnh nàng, cực kỳ đáng thương. Tiểu Ngưu chẳng thèm nghĩ nhiều, đầu lưỡi như rắn đánh lên từng vách hang, khiến nàng không kìm nổi, dâm thủy tuôn ra thành dòng.



Nàng mở miệng cầu xin: " Bảo bối ngoan, chàng bỏ qua cho ta đi, cứ như vậy nữa ta sẽ bị hút khô mất."



Tiểu Ngưu ngưng lại ngẩng đầu nói: "Nàng muốn ta tha cho nàng sao? Vậy phải đáp ứng ta một chuyện."



Thái hậu hỏi: "Chuyện gì?"



Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Ta liếm nàng, nàng cũng nên liếm ta chứ?" Thái hậu xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng đáp: "Nơi đó sao có thể liếm chứ? Đó là chỗ để tiểu mà." Tiểu Ngưu mở miệng nói: "Chỗ đó đương nhiên có thể liếm chứ, nàng cũng thấy ta liếm nàng mà? Đến đây đi, cứ thử một chút. Từ từ nàng sẽ thích." Vừa nói hắn để nàng xuống, quay qua quỳ gối bên đầu Thái hậu.



Nàng đã cực kỳ động tình, lại thêm có tâm trạng tốt, nên hơi chút lưỡng lự rồi hé miệng nuốt cả món đồ chơi vào.



Vật kia thực cứng rắn, Thái hậu miễn cưỡng ngậm xuống. Tiểu Ngưu chỉ huy nàng luyện tập liếm gậy, liếm rãnh, hút quy đầu, thêm một chút kỹ xảo khuấy động. Nàng dĩ nhiên không hề ngốc nên rất nhanh đã thông thạo. Thái hậu quỳ dưới háng hắn, một tay cầm gậy, vươn đầu lưỡi liếm đại quy đầu. Nhìn đầu lưỡi phấn hồng đảo qua đảo lại, hơn nữa vẻ mặt nàng vừa xấu hổ lại vừa thoải mái, Tiểu Ngưu quả thực muốn bắn ra.



Tiểu Ngưu khen nói: "Liếm rất tuyệt, nàng thật thông minh. Khó trách có thể lên làm Thái hậu!" Thái hậu liền phun ra rồi nói: "Hài tử này, chàng đúng là thích hành hạ người ta. Nếu nhi tử ta thấy được chỉ sợ không dám tin vào mắt mình."



Tiểu Ngưu an ủi: "Nam nhân cần nữ nhân, nữ nhân cũng cần nam nhân, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu nó thật sự có hiểu biết thì sẽ cho phép nàng thoải mái, nào, lại liếm mấy cái đi." Thái hậu liền ngậm quy đầu vào, mấy lần phun ra nuốt vào từng cái rồi khuấy động, rất giống như đang nghịch một món đồ chơi khả ái. Lúc bắt đầu còn có chút miễn cưỡng không thích nhưng rất nhanh đã biến mất. Tiểu Ngưu thử thăm dò, đem cây gậy di chuyển, đôi môi đỏ mọng của nàng cũng đuổi theo.



Tiểu Ngưu mừng rỡ thầm nhủ: 'Nữ nhân đều giống nhau, cũng có một mặt xấu xa. Bất kể là địa vị cao hay thấp.' Tiểu Ngưu vừa xúc động vừa thoải mái, bản thân nàng cũng sảng khoái. Dịch nhờn của nàng nhỏ đầy đất khiến lớp thảm bên dưới ướt đẫm một mảng.



Trong chốc lát, nàng ngẩng đầu lên nói: "Chàng đừng hành hạ ta nữa, hãy để ta tới phục vụ chàng đi!" Nàng liền tiến tới nắm cây gậy Tiểu Ngưu ngồi xuống, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, hai người liền kết hợp làm một.



Thiết bổng của Tiểu Ngưu tiến sâu vào nhục huyệt làm hắn sảng khoái dâng trào: "Thật tuyệt, quá tuyệt vời!" Rồi hắn đưa hai tay đỡ thân thể nàng, dùng sức đâm lên, từng chút một chiếm cứ tiểu huyệt nàng, đồng thời cũng quan sát bộ dạng dâm đãng của nàng.



Chỉ thấy Thái hậu một bên lên xuống, một bên tự nhiên vuốt ve cặp vú, đôi mắt đẹp nửa khép hờ, cổ họng phát ra tiếng hừ hừ như mê sảng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.



Chỉ nghe những tiếng bành bạch vang lên, bảo bối hai người sinh động kết hợp lại, phối hợp chặt chẽ với nhau. Thái hậu ngân nga nói: "Thật tuyệt, thật tuyệt, ta cảm thấy cả người như muốn bay lên."



Tiểu Ngưu cười nói: "Nàng sắp thành tiên nên tất nhiên muốn bay rồi." Vừa nói lại đẩy tay nàng ra, khiến cặp vú lộ rõ. Trong nhịp điều nhấp nhô, cặp vú cũng rung lên bần bật theo tiết tấu như hai quả bóng. Tiểu Ngưu thích thú đưa tay chộp lấy. Vừa tới tay liền truyền đến cảm xúc mát lạnh tuyệt diệu, khiến hắn lưu luyến không buông.



Thấy động tác của nàng chậm dần, Tiểu Ngưu đẩy nàng ra, hùng hổ đè lên phát hùng uy, cuồng phong bạo vũ chọc vào tiểu huyệt. Côn thịt càng lúc càng nhanh, dần dần trông như tia chớp khiến Thái hậu run rẩy cả người, âm thanh rên rỉ vang lên không ngừng, ngay cả mái tóc cũng rối tung.



Tiểu Ngưu lại đặt chân ngọc của nàng lên vai, cái mông nhún nhảy, côn thịt càng thêm mãnh liệt ra vào. Thái hậu không chịu nổi, cao trào đẩy đến tận cùng.



Tiểu Ngưu đợi nàng nghỉ ngơi một chút lại úp sấp trên người nàng lần nữa phát uy. Nàng cũng rướn lên muốn tiếp tục chiến đấu. Nhưng rốt cuộc nữ nhân làm sao địch nổi nam nhân? Huống chi Tiểu Ngưu cũng không phải là nam nhân bình thường, hắn là người luyện võ, thể lực hơn xa.



Tiểu Ngưu còn chưa sử dụng bao nhiêu công phu đã khiến Thái hậu cam bái hạ phong, không dám khiêu khích nữa. Lúc này, nàng đã nhũn ra không thể tham chiến nữa làm Tiểu Ngưu cảm thấy hụt hẫng.



Thái hậu đành an ủi: "Ngươi không cần phải vội, ta biết không chống nổi ngươi nên đã sớm chuẩn bị rồi." Tiểu Ngưu kỳ quái hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"



Thái hậu ngồi dậy mỉm cười nói: "Đương nhiên là người." Dứt lời liền kêu ra phía ngoài: "Các ngươi vào hết đi!"



Sau đó là hàng loạt tiếng bước chân truyền đến. Cửa vừa mở liền có năm cung nữ đi vào. Bọn họ cúi đầu hành lễ.



Thái hậu choàng áo đứng lên nói: "Được rồi! Biết nhiệm vụ của các ngươi chưa?"



Cả đám nhỏ giọng nói: "Nô tỳ biết."



Nói chuyện, ánh mắt cả đám tiểu mỹ nữ lén lút nhìn Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu biết các nàng chính là cung nữ bên cạnh Thái hậu, trong đó có cả Kiều Mai đã từng gặp. Tiểu Ngưu lúc này trần truồng khiến ngũ nữ không dám nhìn thẳng.



Thái hậu thấy Tiểu Ngưu ngẩn người liền nói: "Thấy ta tốt với ngươi chưa? Cho ngươi hay, ngươi có đại ân với ta, ta chắc chắn ban thưởng ngươi gấp bội. Chỉ cần ngươi có thể cũng chinh phục cả năm người này, còn có nhiều nữ nhân hơn chờ ngươi! Ngươi đã thấy các phi tử của tiên đế đã lâu không ăn 'thịt' rồi. Chỉ cần ngươi qua cửa này, ta sẽ gọi họ tới hầu hạ ngươi. Nhưng nếu bản lãnh của ngươi không đủ, vậy thì miễn đi!"



Vừa nghe lời này, Tiểu Ngưu tâm hoa nộ phóng. Thì ra còn có diễm phúc lớn như vậy chờ đợi mình! Xem ra không bỏ ra chút công phu thì không được rồi. Chỉ cần hạ gục năm cô nàng này là có thể có diễm phúc khôn cùng. Như vậy thì còn chờ gì nữa? Người nào chịu yếu thế ở phương diện này thì không phải là nam nhân. Tiểu Ngưu ta đây quyết không thể thua được. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu liền đi tới trước mặt ngũ nữ, tưởng tượng tiền cảnh chiến đấu mà tràn đầy tự tin. Còn muốn hảo sự phía sau lại càng khiến hùng tâm tăng gấp trăm lần. Hắn biết một cuộc khảo nghiệm quan trọng đã đến.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #133