Chương 5: Hoàng cung đẫm máu (2)



Tiểu Ngưu nhìn đám người trên đất lại hỏi: "Sư tỷ, những người này đều đã chết sao? Là ai giết vậy?" Nguyệt Ảnh cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho là ai?"



Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghĩ nhất định là Quỷ Linh làm! Ta nghe nói sư tỷ bị Quỷ Vương chế trụ, căn bản không thể phát huy công lực."



Nguyệt Ảnh chậm rãi ngồi xuống, cũng không để ý từ từ nói: "Những người này đều là bị ta đánh ngã. Mấy tên thái giám, cung nữ tuy có chút công phu nhưng quá kém. Những thị vệ kia còn có chút uy hiếp nhưng đã bị ta ra tay trước. Tên Thái Tử gì đó lại càng không đáng nói. Hắn kém cỏi như thế mà cũng dám có ý đồ với ta, thật là không biết tự lượng sức." Tiểu Ngưu ồ một tiếng, vui mừng nói: "Chúc mừng sư tỷ đã khôi phục võ công, sau này lại có thể trừ hại cho giang hồ. Chẳng qua không biết bản lãnh sư tỷ đã khôi phục từ lúc nào vậy?" Nguyệt Ảnh nhếch lên miệng nở nụ cười rực rõ, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi từ trước đến giờ vẫn luôn rất thông minh, ngươi đoán thử xem?"



Tiểu Ngưu vò đầu nói: "Chẳng lẽ là hai ngày trước sao?" Hắn nói như vậy là căn cứ vào việc tối hôm qua còn nghe thấy nàng nói chuyện với Hoàng đế, hiển nhiên lúc đó còn chưa hề hồi phục. Nếu không phải vậy nàng đã sớm xông ra rồi. Không nói những thị vệ này mà ngay cả Quỷ Vương chỉ sợ cũng không ngăn được.



Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: "Vậy ngươi nhưng đoán sai rồi. Từ ngày thứ ba ta đã khôi phục được công lực. Quỷ Vương đánh giá ta quá thấp, hắn cho là đã phong bế được võ công của ta, ta ít nhất phải nửa năm sau mới có thể khôi phục được."



Tiểu Ngưu ngẩn người hỏi lại: "Vậy tại sao sư tỷ không ra khỏi đây? " Nguyệt Ảnh khinh miệt liếc Tiểu Ngưu nói: "Lý do này chỉ sợ ngươi cả đời cũng không đoán ra. Đừng có ỷ vào sự thông minh, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ta đang suy nghĩ gì."



Thái độ của Nguyệt Anh như vậy khiến Tiểu Ngưu cảm thấy ủy khuất. Hắn trầm tư chốc lát rồi lại cười nói: "Sư tỷ, ta đã đoán ra tại sao sư tỷ lại không đi rồi."



Nguyệt Ảnh nghiêm nghị nắm Ma Đao nói: "Ngươi nói thử xem." Tiểu Ngưu cất cao giọng nói: "Ta đoán sư tỷ đang đợi người tới cứu. Sư tỷ muốn biết rốt cuộc người nào thật lòng với mình, người nào không để ý tánh mạng tới cứu sư tỷ. Rất nhiều nam nhân đều luôn miệng nói yêu sư tỷ, sư tỷ liền dùng chuyện này để khảo nghiệm người nào thật lòng với mình."



Vừa nghe lời này, Nguyệt Ảnh lập tức mở to đôi mắt đẹp câu hồn nhìn Tiểu Ngưu, hồi lâu không nói ra lời.



Tiểu Ngưu lại nói: "Sư tỷ nhất định cho rằng Mạnh Tử Hùng sẽ là người thứ nhất tới cứu mình rồi. Nhưng sư tỷ không ngờ rằng người tới lại là ta."



Tròng mắt Nguyệt Ảnh đã ươn ướt. Nàng cố gắng ức chế tâm tình lạnh lùng nói: "Kết quả này ta không hề hài lòng. Mặc dù ta và hắn chưa chính thức làm vợ chồng, nhưng hắn hẳn phải gấp hơn bất cứ kẻ nào, hẳn phải tới cứu ta trước tiên. Nào ngờ chính là ngươi đến cứu ta. Ta đã nghĩ chỉ cần hắn tới cứu ta, ta sẽ thật sự làm vợ hắn, chỉ cần hắn còn muốn ta."



Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: "Sư tỷ giờ đã biết người nào thật lòng với mình rồi, vậy hãy gả cho ta chứ?" Nguyệt Ảnh giải thích: "Nhất định Mạnh Tử Hùng không biết ta ở chỗ này, nếu hắn biết sao có thể không đến đây?" Tiểu Ngưu nhìn thẳng Nguyệt Ảnhnói: "Ta dù đang ở Tây Vực nhưng nghe nàng có chuyện, ta cũng lập tức chạy về. Khi nghe tin sư tỷ mất tích, lòng ta luôn lo lắng. Vừa biết sư tỷ có thể ở trong Hoàng cung, ta đã liều lĩnh xông vào. Vì cứu sư tỷ, sư tỷ nhìn xem ta biến thành bộ dáng gì đây?" Vừa nói liền chỉ vào bộ quần áo thái giám trên người.



Nguyệt Ảnh khẽ thở dài nói: "Ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy, cần gì phải ép buộc ta chứ?"



Tiểu Ngưu kiên quyết nói: "Trong lòng ta không ai có thể thay thế sư tỷ." Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu, đột nhiên tát hắn hai cái mắng: "Lưu manh, ác ôn. Kể từ khi biết ngươi, ngươi ăn hiếp ta bao nhiêu chưa đủ sao? Ta đã đủ nhẫn nại với ngươi. Nhưng ngươi không biết dừng, luôn nghĩ biện pháp đùa giỡn ta. Ta đã từng cảnh cáo ngươi không được phá hoại chuyện hôn nhân của ta, nhưng ngươi không hiểu tiếng người, ngươi vẫn phá hoại." Tiểu Ngưu ôm mặt chậm rãi nói: "Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta thề non hẹn biển." Nguyệt Ảnh lớn tiếng nói: "Nhưng ngươi không có tình cảm với ta, đối với ngươi chỉ có dâm dục." Tiểu Ngưu lắc đầu: "Không phải vậy, ta thừa nhận có sắc tâm với nàng, nhưng tình cảm là quan trọng nhất. Nếu ta chỉ có ham muốn dâm dục thì sao ta còn chạy đến đây cứu nàng? Tuy ta có Ma Đao nhưng bản lãnh còn chưa đến mức tung hoành thiên hạ, không kẻ nào địch nổi! Vừa rồi ta suýt chút nữa còn bị hai tên ma đầu kia giết chết, thế nhưng nàng cũng không thèm nhìn một cái."



Nguyệt Ảnh nhìn Tiểu Ngưu nói: "Sao ta không nhìn chứ? Ta đã thấy ngươi không hề gặp nguy hiểm, không cần ta hỗ trợ cũng có thể chiến thắng. Ta thật không ngờ ngươi đã trở nên lợi hại như thế! Có Ma Đao trong tay, bản lãnh của ngươi mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Hiện giờ còn có mấy người thắng được ngươi chứ?"



Tiểu Ngưu cảm thấy ấm áp trong lòng nói: "Đêm hôm trước, nàng nói ta sẽ tới tìm nàng, làm sao nàng biết được?"



Nguyệt Ảnh quay đầu, mặt đỏ rần, nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói vậy để hù dọa tên Hoàng đế. Lúc ấy ta biết có người trên nóc nhà nhưng không biết là người nào."



Tiểu Ngưu đi tới, lớn mật kéo tay Nguyệt Ảnh. Nàng vùng vẫy nói: "Không được, ngươi không được đụng vào ta. Ta là vợ Mạnh Tử Hùng."



Tiểu Ngưu đau khổ nói: "Ta biết đó chỉ là là giả dối. Ta biết trong lòng nàng có ta, nàng đừng lừa gạt mình nữa."



Nguyệt Ảnh lắc đầu liên tục, kích động nói: "Không thể nào, không thể nào, Đàm Nguyệt Ảnh ta không bao giờ yêu một gã lưu manh, một tên vô lại."



Tiểu Ngưu ghé sát vào lưng nàng, ngửi mùi thơm nàng, nói: "Sư tỷ đừng lừa mình dối người nữa. Nếu nàng không thương ta, làm sao nàng có thể mãi dung túng ta như vậy chứ? Thậm chí trong đêm động phòng, ta còn cướp nàng đi, nàng cũng không chạy đến Tây Vực tìm ta tính sổ. Điều này đủ để thấy nàng đã coi ta là nam nhân của nàng." Nguyệt Ảnh che lỗ tai, buông Ma Đao rơi trên đất. Nguyệt Ảnh hô: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đừng nói nữa. Ngươi còn nói nữa, ta sẽ giết ngươi. Những lời ngươi nói làm tổn thương ta." Tiểu Ngưu bĩu môi, nói: " Xin lỗi sư tỷ. Nhưng nếu ta không vậy, trong lòng ta sẽ không thoải mái. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có mấy lần gặp mặt, nếu ta không nói thì không biết ngày mai ở đâu nữa!"



Nguyệt Ảnh trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Ngươi có thể tới cứu ta, ta cảm thấy rất an ủi, ta biết ngươi vẫn còn lương tâm. Bất quá, ta tạm thời không thể tiếp nhận ngươi. Ngươi thương tổn ta quá nhiều, ngươi hiểu chưa? Làm sao ta có thể quên hết chuyện cũ đây? Chỉ bằng chuyện đêm hôm đó ngươi cướp ta đi, ta đã muốn chém ngươi thành ngàn mảnh. Sau đêm hôm đó, ta đã không còn mặt mũi gặp ai. May mà sư nương cùng sư phụ đều rất tốt, ngăn tin tức truyền ra ngoài, ngay cả Mạnh Tử Hùng cũng không biết."



Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: "Ta thấy lại nên cho hắn biết, để cho hắn hoàn toàn hết hi vọng. Hắn không xứng với nàng."



Nguyệt Ảnh nhìn Tiểu Ngưu nói: "Ta nghĩ ta cũng nên đi thôi, nơi này giống như một cái lồng, ta cũng đợi đủ rồi. Chuyện còn lại tùy ngươi xử lý! Dù sao ngươi cũng nên ra sức vì quốc gia. Chẳng qua hoàng cung này quá nhiều mỹ nữ, ngươi đừng quá tham lam, nếu không chỉ sợ sẽ đoản mệnh." Nói đến đây, trong giọng Nguyệt Ảnh có vị chua chua.



Tiểu Ngưu vẫn không buông tha, tiến lên kéo tay nàng, nói: "Nàng muốn đi đâu?" Nguyệt Ảnh đáp: "Ta muốn trở về Lao sơn. Ta muốn chấm dứt hết mọi thứ, còn có rất nhiều chuyện phải suy tư." Tiểu Ngưu vội la lên: "Vậy nàng không gả cho ta sao?" Nguyệt Ảnh trả lời: "Ngươi đừng ép ta, cho ta chút thời gian để suy ngẩm!" Nói xong, nàng nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi đẩy tay hắn ra, xoay người kiên quyết bước đi.



Tiểu Ngưu nhặt Ma Đao, nói: "Hãy mang theo nó đi."



Nguyệt Ảnh cũng không quay đầu lại nói: "Ta không cần nó, nhưng ngươi không thể rời khỏi nó, ngươi cứ giữ đi!" Dứt lời nàng đã đi ra đến cửa, chớp mắt một cái thì thân ảnh đã biến mất.



Tiểu Ngưu chán nản ngồi phịch xuống đất, cả người như không còn xương cốt. Nhưng nghĩ đến chuyện lớn còn chưa xong, Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là lên tinh thần, một tay nhấc Ma Đao, một tay túm tên Thái Tử còn té xỉu ra khỏi Thường Nga cung. Hai tên ma đầu cũng không còn trông thấy, đại khái là bị Quỷ Linh khiêng đi rồi.



Lúc này khắp nơi đã biến thành chiến trường. Bên cạnh nương nương đã có một số đại thần tới trợ giúpcùng đối phó đám người gây chuyện là thái tử đảng. Lúc này bọn chúng vẫn còn rất cường hãn, mặc dù không có Thái Tử lãnh đạo nhưng bọn họ vẫn bán mạng thần phục. Từ đó có thể thấy được, Thái Tử bình thường đối xử với bọn họ cũng không tệ lắm.



Tiểu Ngưu đi tới ngoài cửa hét lớn: "Ngừng tay lại, Thái Tử đang ở trong tay ta." Thái tử đảng vừa thấy Thái Tử trong tay Tiểu Ngưu đều xông đến. Tiểu Ngưu vung Ma Đao kêu lớn: "Buông binh khí xuống, lập tức đầu hàng, nếu không ta sẽ giết hắn." Những tên đó đều dừng lại, hai mặt nhìn nhau không biết làm sao. Một tên cầm đầu nói: "Bảo chúng ta buông binh khí chẳng phải là chịu chết sao? Dù sao cũng chết không bằng liều mạng, may ra còn có thể tìm được mấy cái đệm lưng." Tiểu Ngưu tự nhủ: 'Cần gì chết nhiều người chứ? Hơn nữa, giết người cũng chưa chắc có thể giải quyết vấn đề.' Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu tự chủ trương nói: "Chuyện hôm nay chỉ có Thái Tử là thủ phạm, hiện tại hắn đã bị bắt, tất cả trách nhiệm đều do hoàng thượng định đoạt. Về phần các ngươi đều không truy xét."



Đám người đó hiển nhiên đã động tâm. Tên đầu mục nói: "Ngươi là ai? Tại sao chúng ta phải tin ngươi? Hãy tìm một người có địa vị ra đây."



Tiểu Ngưu thầm mắng trong lòng: 'Bà nội nó, đám người này thật là giảo hoạt. Ta mặc y phục này ai cũng cho ta là thái giám.' Thấy vậy, Tiểu Ngưu hô to: "Nương nương ở đâu? Thỉnh nương nương ra đây nói chuyện." Vừa dứt lời, nương nương cùng một đám thái giám, cung nữ và các đại thần đi tới. Nương nương hô: "Ta ở đây. Chuyện ngày hôm nay do ta làm chủ." Tiểu Ngưu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy phía sau nương nương còn có rất nhiều quan binh. Những binh lính này cũng là do đám đại thần mang đến, tới trợ giúp Hoàng cung ngăn cản bạo động. Giờ phút này, quan binh đã vậy chặt bọn thái tử đảng.



Nương nương đi tới bên cạnh Tiểu Ngưu, cảm kích nhìn hắn một cái. Nàng nói với mọi người: "Vị đại hiệp này là thân thích của ta, chính hắn đã phá hỏng âm mưu của Thái Tử. Nếu không có hắn báo tin ta đã sớm mất mạng." Nàng thấp giọng nói: "Tiểu Ngưu, những kẻ này có lẽ không nên để lại? Không bằng giết sạch đi!"



Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Năm đó Lý Thế Dân phát động chính biến cũng không giết hại lung tung thủ hạ của Thái Tử và Tề vương. Hãy tỏ ra khoan dung độ lượng, chỉ cần xử lý Thái Tử tốt là được." Nương nương trầm tư chốc lát rồi phân phó: " Trói Thái Tử lại." Lúc này liền có người đi tới trói gô Thái Tử.



Nương nương ngó đám người thái tử đảng trịnh trọng nói: "Thái Tử tội đáng chết vạn lần, mọi tội lỗi đều do hắn chịu. Về phần các ngươi, chỉ cần để binh khí xuống, ta sẽ không giết kẻ nào, còn cho các ngươi tự do."



Những người đó bắt đầu dao động, tên đầu mục lại hỏi: "Người sẽ giữ lời chứ?" Nương nương kiên quyết nói: "Ta là quốc mẫu, còn có những đại thần này làm chứng, chẳng lẽ lời của ta không thể đảm bảo sao?"



Tên đầu mục lại nói: "Được, chúng tôi sẽ tin ngườii một lần." Tiếp theo liền quăng đao dính đầy vết máu trên đất. Những kẻ khác do dự rồi cũng ném xuống. Chỉ chốc lát, tất cả đều tay không.



Nương nương nói: "Các ngươi đi đi, sau này tự giải quyết cho tốt. Nhường đường." Mọi người tránh ra một con đường, những người này quỳ xuống dập đầu mấy lượt với Thái Tử rồi rời đi. Bọn họ cũng không nghĩ tới thất bại còn có thể nhặt về một mạng.



Lúc này Thái Tử giật giật mí mắt, lầm bầm nói: "Mỹ nhân, mỹ nhân, đừng trêu chọc ta nữa. Ta không đợi được nữa đâu."



Nương nương khinh miệt mắng: "Hạ lưu. Giải hắn vào Thiên Lao, tra hỏi thật kỹ." Chuyện kế tiếp là đưa tân hoàng lên ngôi. Quốc gia không thể một ngày không có vua, nương nương phái người đưa Mân Vương vào cung kế vị, còn nàng cũng đương nhiên trở thành Thái hậu.



Một cuộc chính biến cứ kết thúc như vậy. Thái Tử không đạt được mục đích, hoàng thượng cũng không có kết cục tốt, người thắng chính là mẹ con Thái hậu. Nhiều năm mơ ước rốt cục trở thành sự thật, sự cảm kích của nàng với Tiểu Ngưu đúng là không gì có thể hình dung, nàng cũng không biết làm sao để cảm tạ hắn.



Tiểu Ngưu cũng không kể công mà khiêm nhường nói: "Ta không có công lao gì, chủ yếu vẫn là mẹ con nàng có vận khí tốt." Thái hậu quyến rũ cười một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng khách khí, không có ngươi, mẹ con chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Nói đi, có nguyện vọng gì cứ nói với ta."



Tiểu Ngưu cười nói: "Ta có hai điều kiện, hi vọng người có thể đáp ứng." Thái hậu ngồi trên ghế, Tiểu Ngưu ngồi bên cạnh nàng. Thấy Thái hậu nghiêm túc nghe, Tiểu Ngưu nói: "Thứ nhất, tiên hoàng đã chết, hi vọng người không tổn thương những nữ nhân vô tội kia, đừng buộc các nàng chết theo, các nàng cũng rất đáng thương. Hơn nữa, ta muốn phế trừ nghi thức tàn khốc này, nó quá vô nhân tính."



Thái hậu ngượng nghịu nói: "Chế độ này là do tổ tiên đặt ra, rất khó thay đổi! Bất cứ hoàng đế nào băng hà cũng muốn có vài phi tử xuống hầu hạ."



Tiểu Ngưu cười nhạt nói: "Quy củ là do người đặt ra, không có thứ không sửa đổi được. Thái hậu thử nghĩ xem, nếu ngươi không phải là Thái hậu, thì hôm nay người chẳng phải sẽ chịu cảnh như vậy sao?" Thái hậu trầm ngâm một lát, cắn chặt răng, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi. Còn điều thứ hai?" Tiểu Ngưu cười hắc hắc rồi nói: "Cái này tương đối đơn giản. Chúng ta thân mật nhiều lần nhưng đều vào buổi tối, lén lén lút lút, giảm đi rất nhiều vui thú. Ta hi vọng nàng có thể ở ban ngày cùng ta, như vậy mới kích thích." Vừa nói Tiểu Ngưu liền đảo loạn ánh mắt trên bộ ngực Thái hậu.



Thái hậu sau khi nghe xong khuôn mặt rặng mây đỏ, sẳng giọng: "Càn rỡ, ngươi quá làm càn. Ta là Thái hậu, sao còn có thể làm ra chuyện kia được!"



Tiểu Ngưu thấy không có ai liền bắt lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Thái hậu cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Trong lòng ta, nàng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp, là nữ nhân cần ta thỏa mãn, không phải là Thái hậu." Nàng gật đầu ngượng ngùng nói: "Được, ta đáp ứng. Bất quá, ngươi không thể ở trong cung nữa, người khác có thể sẽ đàm tiếu."



Tiểu Ngưu ừ nói: "Được, ta sẽ đến khách sạn." Ngày đó, Tiểu Ngưu trở về khách sạn. Đêm đó, không có mỹ nữ làm bạn thật đúng là không quen. Hồi tưởng lại đêm triền miên cùng Thái hậu mà không khỏi kiêu ngạo. Mỹ nữ cùng mình phiên vân phúc vũ trên giường hôm nay chính là quốc mẫu. Quốc mẫu thì thế nào, còn không phải là ngựa cho mình cưỡi sao!


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #132