Khi trời gần sáng, một gã thái giám vội vã chạy tới bị thị vệ ngoài cửa ngăn lại, trên mặt toàn là máu, còn thiếu một tai, hắn kêu thất thanh: "Không xong rồi, hoàng thượng đã bị giết. Nương nương mau trốn đi! Bọn chúng sắp tới đây rồi."
Nương nương cả đêm không ngủ ngon giấc, chẳng qua chỉ vừa mới nằm xuống. Nàng liền hạ lệnh mang thái giám vào. Hắn vừa tiến đến liền quỳ rạp xuống luôn miệng nói: "Nương nương, hoàng thượng đã bị giết. Nếu không phải nô tài nhanh chân thì cũng không còn mạng."
Thái giám này không phải ai khác mà là người thường xuyên truyền tin tức của hoàng thượng cho nương nương tên là Lưu Vĩnh. Nàng đỡ hắn dậy hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Lưu Vĩnh nước mắt mắt lưng tròng kể lại một lần. Thì ra là hoàng thượng tối hôm qua chơi hai gã tuấn nam rồi ngủ tới tận hừng sáng mới ngồi kiệu hồi cung. Nào ngờ mới vào cửa cung liền bị Thái Tử tập kích.
Hoàng thượng đi ra, chỉ vào Thái Tử mắng: "Súc sinh, ngươi dám hành thích trẫm sao? Trẫm là cha ngươi đó."
Thái Tử còn hét lên: "Ngươi không phải cha ta, ngươi chưa bao giờ đối xử tốt với ta. Nếu ngươi tốt với ta thì sao không nhường ngôi cho ta? Ngươi còn mắng ta, đánh ta, Cái này tính là gì? Không những thế, ngươi còn hoang dâm vô độ, không để ý tới triều chính, ngươi đáng chết lâu rồi. Giết hết cho ta, không để lại kẻ nào."
Kết quả là hai bên đánh nhau. thủ hạ của Thái Tử hơn ngàn người, còn người của Hoàng thượng không đến một trăm. Mặc dù mọi người đều có bản lĩnh nhưng hảo hán nan địch tứ quyền, chốc lát đã không còn mấy người. Hoàng Thợng hoảng sợ kêu to cứu giá. Thái Tử cười dữ tợn nói: "Lão già cứ hô đi, không có ai cứu lão đâu. Chờ những trung thần kia tới vừa kịp nhặt xác cho ngươi."
Trong nháy mắt, bên cạnh hoàng thượng không còn ai. Thái Tử trói hoàng thượng lại, cười nói: "Cha ơi, cha cứ yên tâm đi, ta sẽ đúng hạn hoá vàng mã cho cha. Cha cũng không cần lo lắng cho hậu cung xinh đẹp của người, hằng đêm ta sẽ thay người an ủi các nàng. Mà Đàm Nguyệt Ảnh kia cũng thuộc về ta." Hoàng thượng hai mắt phun lửa mắng: "Súc sinh, ngươi sẽ không được chết tử tế." Thái Tử tâm địa như sắt kêu lên: "Giết, giết tên hôn quân này." Một thị vệ đi tới một kiếm, một kiếm chặt xuống đầu hoàng thượng, máu tươi bắn ra xa, phun lên mặt Thái Tử. Vào thời khắc này, Thái Tử đột nhiên sững người. Hắn dù ác độc, nhưng dù sao người bị giết cũng là cha mình, hắn có chút bất an, đối mặt thi thể phụ thân ngã xuống, hai mắt hắn đăm đăm, tứ chi lạnh run, giống như tiến vào cõi u mê.
Lưu Vĩnh lúc này bị một gã thị vệ chém đứt một lỗ tai. Hắn thấy tình cảnh này liền cắn cổ tay tên thị vệ rồi chạy trối chết. Bọn thủ hạ muốn đuổi theo nhưng Thái Tử khoát tay chặn lại, âm trầm nói: "Không cần, hiện tại có chuyện trọng yếu hơn. Các ngươi mau đi chiếm lĩnh toàn bộ hoàng cung, ta muốn trở thành chủ nhân nơi này.” Dứt lời, hắn liền vội vã đi về phía Thường Nga cung tìm Đàm Nguyệt Ảnh.
Nương nương nghe Lưu Vĩnh kể lại liền kêu to một tiếng "hoàng thượng" rồi òa khóc như lê hoa đái vũ. Mặc dù lão công này không phải là người tốt nhưng rốt cuộc là vợ chồng hơn mười năm vẫn có chút cảm tình. Người bên cạnh không dám khuyên can, chỉ có Tiểu Ngưu tiến lên nói: "Nương nương! Bây giờ không phải là lúc than khóc. Hiện tại việc quan trọng nhất là tập hợp nhân mã, báo thù cho hoàng thượng." Nương nương gật đầu đứng lên, cùng Tiểu Ngưu ra khỏi phòng, bên ngoài đã có hơn trăm người của nàng, chủ yếu là thái giám và một số thị vệ, tuy nhiên có thể chiến đấu chỉ hơn chục người. Nương nương tự nhủ: 'Những người này phải sử dụng thế nào đây?' Tiểu Ngưu hiểu ý nàng liền nói: "Binh cần tinh nhuệ, không cần nhiều. Những người này đủ làm chút chuyện rồi." Nương nương ừ nói: "Từ giờ những người này đều do ngươi chỉ huy. Ngươi nhất định phải báo thù cho hoàng thượng!" Tiểu Ngưu tự tin nói: "Nương nương cứ yên tâm, ta sẽ không bỏ qua hắn." Đang nói thì ngoài viện đột nhiên ồn ào, hơn trăm tên thị vệ cùng một số kẻ quần áo hỗn tạp hùng hổ bước tới. Bọn họ đều cầm binh khí, trên đó còn nhỏ giọt máu tươi!
Kẻ cầm đầu là thân tín của Thái Tử, tên Thường Hà. Hắn lúc này hoàn toàn không thèm tỏ ra tôn trọng với nương nương. Bọn họ chạy tới đối diện nàng. Nương nương nghiêm mặt nói: "Thấy Bổn cung còn không quỳ xuống, các ngươi muốn gì?"
Thường Hà cười như không nói: "Phụng mệnh Thái Tử, mời nương nương lên đường. Hoàng thượng đã đi, nương nương tất nhiên phải phụng bồi."
Nương nương nghiến răng nghiến lợi mắng: "Các ngươi là lũ loạn thần tặc tử, kẻ nào cũng đáng chết." Thường Hà hừ lạnh nói: "Ít nói nhảm đi, giết sạch cho ta." Dứt lời, những kẻ này cùng lao đến như đàn sói.
Nương nương cũng không yếu thế, đều ngược lại phác qua.
Tiểu Ngưu đứng trước bảo vệ nàng, cũng quan sát tình hình giao chiến. Nhìn mấy lần, Tiểu Ngưu liền thấy được đám người của Thái Tử như sói vào bầy cừu, rất nhanh đã hạ gục mười mấy người bên này.
Nương nương khẩn trương hỏi Tiểu Ngưu: "Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây?" Tiểu Ngưu an ủi: "Đừng vội, xem ta đây." Hắn chỉ huy bảy tám tên thị vệ tới bảo vệ nương nương rồi rút Ma Đao hùng hổ xông lên.
Thân hình hắn như chớp, Ma Đao lập lòe phát ra những tiếng sấm nổ. Chỉ vài vòng ở giữa sân, trong khi mọi người còn chưa rõ chuyện gì thì những tên thị vệ kia kia đều ngã xuống, đầu bay ra xa. Chỉ mình tên Thường Hà còn sống. Hắn sợ đến nỗi mặt không còn hột máu, run rẩy kêu lên: "Quỷ!" rồi quay đầu muốn chạy.
Tiểu Ngưu giơ Ma Đao quát lên: "Đứng lại."
Thường Hà đứng sững lại như bị trúng ma pháp. Tiểu Ngưu gác đao trên cổ hắn, hỏi: "Thái Tử ở đâu?"
Thường Hà hồi đáp: "Thái đến đi Thường Nga cung."
Tiểu Ngưu nghe thấy liền đá hắn đi, sau đó với nương nương: "Ta đi bắt Thái Tử. Các ngươi mau liên lạc với các đại thần, chế phục bọn phản loạn." Dứt lời liền dùng khinh công bay tới Hướng Thường Nga cung.
Khi đến nơi, Tiểu Ngưu liền thấy nơi đó vẫn nhiều thị vệ như vậy, rất chỉnh tề, không hề có sự hỗn loạn, dường như là không hề có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Ngưu quát to: "Mau tránh ra." Bọn thị vệ chưa kịp lên tiếng, bên trong đã thấy Quỷ Vương đi ra. Hắn nhếch miệng cười nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, quả nhiên ngươi đã tìm tới đây. Đến giờ ta mới hiểu được là mưu nha đầu kia! Nàng để cho Đàm Nguyệt Ảnh vào đây là chờ ngươi tới cứu. Ta đúng là ngu ngốc." Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm Quỷ Vương hỏi: "Thái Tử đâu? Nguyệt Ảnh đâu?" Quỷ Vương cười dâm nói: "Hai người bọn họ đang thân mật ở bên trong! Ngươi đừng đi quấy rầy người ta." Tiểu Ngưu choáng váng, tức thì rút Ma Đao xông lên. Mấy tên thị vệ cố ngăn lại, Tiểu Ngưu vung Ma Đao sáng ngời, những tên kia liền biến thành thi thể. Thấy thế, đám còn dư cũng không dám tiến lên.
Quỷ Vương bước lên ngăn cản, cười quái dị nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, đừng tưởng rằng ngươi cầm đem Ma Đao, lão phu không sợ ngươi đâu."
Tiểu Ngưu lắc lư Ma Đao cảnh cáo: "Quỷ Vương, ngươi mau tránh ra. Chúng ta sau này lại tính sổ, nếu không ngươi cũng khó giữ được mạng già."
Quỷ Vương cười sặc sụa nói: "Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng đó. Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường." Vừa nói đã thấy Quỷ Vương giơ tay lên, hai đạo lục quang bắn đến hai mắt Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu lui về sau hai bước, dùng đao chắn trước mặt, chỉ nghe hai tiếng keng vang lên chấn động đến nỗi tê cả cổ tay, không nhịn được lại lui mấy bước.
Quỷ Vương híp mắt nói: "Giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa?" Lại thấy hắn lấy ra một cây phất trần từ trong tay áo phất mấy cái. Nhất thời một cỗ cuồng phong quét về phía Tiểu Ngưu làm cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Tiểu Ngưu liên tục múa Ma Đao ngăn trở, cũng trung anh dũng đi tới. Hắn biết mỗi phút thời gian đều rất trọng yếu, nếu chậm trễ thì Nguyệt Ảnh sẽ bị hạ độc thủ. Như vậy việc cứu người sẽ không còn ý nghĩa.
Quỷ Vương lại thay đổi. Hắn một tay quạt lửa, một tay gọi gió. Nhất thời Tiểu Ngưu chỉ có thể ngăn cản, không biết làm sao mới tốt. Hơn nữa trong lòng gấp gáp nên lại càng rối loạn. Nếu nhanh điểm chế phục hắn, Nguyệt Ảnh sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, giữa không trung lại có một người, hắn mặc áo choàng đen, gầy đét không còn hình người. Tiểu Ngưu còn chưa thấy rõ ai đến thì kẻ đó cũng giơ hai ngón tay lên bắn tới Tiểu Ngưu. Cứ như vậy, Tiểu Ngưu liền tùy ưu thế biến thành hoàn cảnh xấu.
Quỷ Vương mừng rỡ kêu to: "Lão xà, sao giờ mới đến, mau giúp ta một tay." Người này không phải ai khác mà chính là thúc thúc của Mạc Tiểu Thiền, nam lĩnh Xà Vương.
Tiểu Ngưu thở dài nhủ thầm: 'Đúng là quá xui xẻo, đến uống nước cũng giắt răng. Vốn là ứng phó một Quỷ Vương còn chưa xong, nay lại còn tên Xà Vương này nữa thì thật là hỏng bét. Chỉ sợ ngay cả cái mạng của mình cũng khó giữ.' Thế nhưng sốt ruột cứu người, hắn quyết định liều chết đánh cược một lần. Vì Nguyệt Ảnh, hắn có thể liều mọi thứ. Nghĩ thế, hắn tiếp tục lao lên.
Một chiêu "Tinh diên lướt thủy” hướng vào cổ tay hai tên. Bọn chúng đồng thời dạt sang hai bên. Như vậy, thế công liền yếu đi một chút. Tiếp theo, chiêu thứ hai "Mãnh long quá giang" uy mãnh khiến hai tên ngã trái ngã phải. Không đợi chúng đứng vững, "Đại Bằng phách hải" tiếp theo sử ra. Chiêu này lợi hại nhất, ma lực cùng công lực cộng hưởng khiến uy thế phát ra như biển rộng sôi trào, kẻ nào có thể chống đỡ?
Sau một trận tiếng vang, hai tên đều nằm sóng soài trên mặt đất không biết là sống hay chết. Tiểu Ngưu lo lắng vác Ma Đao xông thẳng vào trong.
Khi Tiểu Ngưu bước vào trong thì tình cảnh trước mắt làm hắn ngẩn người. Chỉ thấy trên mặt đất nằm la liệt, thái giám, cung nữ, thị vệ, kỳ quái nhất là cả cả Thái Tử cũng trong số đó. Hắn nằm trỏng trơ không nhúc nhích, quần áo bị lột sạch, chẳng biết đã chết chưa. Mà Nguyệt Ảnh của hắn đang ngồi trước một cái bàn, bên cạnh là một mỹ nữ đang cười với mình! Nàng chính là Linh Lung ma mãnh, đôi mắt to sáng ngời đang quay tròn đầy nghịch ngợm.
Tiểu Ngưu buông đao, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Nguyệt Ảnh, một năm không thấy, sắc mặt nàng tiều tụy như trải qua một cơn bệnh nặng. Nàng không còn mặc bộ quần áo màu trắng mà là xanh, cũng có chút đặc biệt.
Tiểu Ngưu chạy lên trước gọi một tiếng: "Sư tỷ không có việc gì chứ?" Nguyệt Ảnh quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta không phải là sư tỷ của ngươi, ngươi cũng không phải là sư đệ của ta." Lời này làm Tiểu Ngưu cực kỳ thương tâm.
Quỷ Linh hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, cha ta đâu? Ngươi không giết ông ấy chứ?"
Tiểu Ngưu chỉ ra bên ngoài đáp: "Chắc là chưa chết, ở bên ngoài trên mặt đất nằm." Quỷ Linh liếc Tiểu Ngưu nói: "Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, ta không để yên cho ngươi đâu." Dứt lời liền chạy vụt đi.
Tiểu Ngưu đi lên trước, nhìn tuyệt thế dung mạo của nàng nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, nàng gầy đi đó. Ta vẫn luôn nhớ đến nàng."
Nguyệt Ảnh đem mặt chuyển qua một bên, nói: "Ngươi ăn hiếp ta như vậy, ta có thể còn sống là không tệ rồi. Sao ta mệnh khổ như vậy, gặp phải kẻ hư hỏng như ngươi chứ?"
Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Chuyện đã qua rồi ta cũng không muốn giải thích, ta chỉ muốn nói ta thật lòng yêu nàng. Cho dù tất cả mọi người phản bội nàng, ta cũng vẫn yêu nàng." Nguyệt Ảnh thở dài: "Dưa xanh không ngọt, sao phải khổ thế chứ? Ngươi làm khổ ta, hại ta không thể nào làm vợ Mạnh Tử Hùng, hại ta không thể có chỗ đặt chân ở Lao sơn. Ta hận không thể được giết ngươi." Tiểu Ngưu đi tới Nguyệt Ảnh trước mặt nói: "Nếu nàng hận ta thì hãy giết ta đi? Đây là Ma Đao, nàng hãy động thủ đi."
Nguyệt Ảnh rút đao ra. Trong nháy mắt, nàng như khôi phục phong thái mạnh mẽ lúc trước. Nàng đứng lên, cũng không chém xuống mà thì thầm nói: "Đao tốt như vậy, bao nhiêuu kẻ muốn có nó, ai ngờ lại rơi vào tay ngươi. Quá thực là không ngờ." Tiểu Ngưu thấy nàng không chém mình liền cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn nói: "Nếu sư tỷ thích thì cứ cầm đi, coi như là ta tặng lễ vật cho sư tỷ."
Nguyệt Ảnh đi lại vài bước. Tiểu Ngưu thấy thân thể nàng cũng không có vấn đề gì. Tư thế vẫn ưu mỹ như vậy. Mỗi bước chân đều lộ ra một cổ lãnh khí cùng mạnh mẽ. Chẳng lẽ nàng đã khôi phục bản lĩnh rồi?