Chương 4: Mất đao.



Sau khi đến biên ải, phong cảnh trước mắt thay đổi. Ở Trung Nguyên cảnh vật tươi đẹp, đâu đâu cũng thấy sắc xuân, nhưng nơi này thì lại giống như đang mùa đông. Gió thổi vù vù, rét thấu xương như vậy Tiểu Ngưu chưa từng gặp qua, lúc này hắn mới hiểu cái gì gọi là tái ngoại.



Hắn ngẫu nhiên đến được một cái chợ, liền mua áo khoác ngoài làm bằng da thú mặc vào, như vậy thân thể ấm áp hơn nhiều. Vừa tìm được địa phương có người, hắn liền uống một chút rượu mạnh, như vậy có thể chống lạnh.



Cho dù hoàn cảnh khắc nghiệt, Tiểu Ngưu như cũ vẫn gặp được người tìm phiền toái, điều này khiến cho hắn hiểu được tại sao cổ nhân thường xuyên nói 'thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội' (Người bình thường không có tồi, kẻ mang ngọc có tội) Hắn thân mang Ma Đao, điều này trên giang hồ người người biết rõ, vì vậy, bao nhiêu người cũng vì hắn mà đến. Tiểu Ngưu không chút khách khí đem từng nhóm người bừng bừng dã tâm mà không biết tự lượng sức mình đuổi đi, hắn trong lòng tự nhủ: 'Nếu như là Trùng Hư tiết lộ tung tích Ma Đao, vậy thì hắn thật không phải là người. Đây không phải là mượn đao giết người sao? Những gia hỏa ngu ngốc kia trước sau đều muốn cái mạng nhỏ của ta. May là đã cách Tây Vực không xa, nếu như may mắn, rất nhanh có thể gặp Ngưu Lệ Hoa tỷ tỷ.'



Hôm nay, hắn khó khắn lắm mới gặp được một cái chợ, tâm tình thật tốt, trời còn sáng liền vội vàng tìm một cái khách sạn không nhỏ. Khách sạn ở đây mỗi gian phòng đều có giường sưởi, cũng dùng chậu than, trong phòng thật ấm áp, mặc dù giá cả không thấp, nhưng hắn thấy cũng đáng, hắn đã quá lâu không ở địa phương tốt như vậy. Hắn trong lòng tự nhủ: 'Bời vì bản lãnh của mình chưa được, nếu có thể đằng vân giá vũ giống như Trùng Hư, thì cũng không cần phải lặn lội đường xa khổ cực như vầy.' Hắn ăn cơm xong, uống qua rượu, trời đã sập tối, bèn nằm trên giường sưởi nghỉ ngơi. Vừa nhắm mắt lại, liền phảng phất trở lại Trung Nguyên, trở lại Lao Sơn, lại trên người sư nương, Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh các nàng, cái loại diễm phúc ôn nhu này không có từ ngữ nào diễn tả được.



Đang lúc hết sức buồn ngủ, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng chửi mắng hung ác cùng thanh âm của roi vọt, càng lúc càng lớn, không ngừng không nghỉ, làm cho đầu Tiểu Ngưu cũng đau, hắn giống như một con thỏ bị dọa chợt nhảy lên. Vốn nghĩ lập tức sẽ yên ổn, nào ngờ càng lúc càng hung ác, càng đánh càng gay gắt, điều này khiến cho hắn có một loại ảo giác, cho là chỗ này là hàng xóm của nha môn quan phủ.



Lúc này hắn không thể nhịn được nữa, liền mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng. Đi tới hành lan, theo tiếng la tìm đi đến, chỉ thấy ngoài cửa phòng có một nhóm người đang đứng, đều nhỏ giọng thầm thì, không dám đi vào.



Trong phòng thanh âm chửi người lại vang lên: "Mau cút xa cho ta, nếu còn nói nhiều, cả đám các người cô nãi nãi cũng đánh." Đây là giọng nữ nhân vừa dễ nghe vừa hung ác, có mấy phần quen thuộc.



Tiểu Ngưu hướng người khác hỏi: "Ở đây xảy ra chuyện gì thế?"



Bên cạnh hồi đáp: "Hình như là bắt được một tên trộm, liền vừa đánh vừa mắng, ai, còn để cho ngươi ta ngủ hay không chứ?"



"Kẻ nào nói loạn nói láo đó?" Thanh âm nữ nhân kia đột nhiên đưa tới, cửa vừa mỏ ra, một tiểu cô nương đứng trước mắt, quần da áo da, trên đầu tết rất nhiều đuôi sam, tay cầm roi, trên cổ tay mang lục lạc, tay vừa cử động liền phát ra tiếng vang lanh lảnh.



Lúc này, nàng cười lạnh, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, như muốn liều mạng cùng người ta. Dáng vẻ của một cô nương như vậy, giống như là nữ thổ phỉ.



Tiểu Ngưu vừa thấy nàng, cũng sửng sốt, hắn ra cô nương này, kinh ngạc hỏi: "Sao lại là ngươi?"



Tiểu cô nương cũng nhìn thấy Tiểu Ngưu, mắt mở to, đem roi chỉ vào hắn, nói: "Thì ra tiểu tử ngươi chạy đến đây, ta còn bảo sao tất cả mọi người còn không tìm được ngươi." Người này không phải ai khác, chính là cháu gái Xà Vương Mạc Tiểu Thiền.



Tiểu Ngưu nhìn vào trong phòng một chút, hỏi: "Ngươi đang làm cái gì? Thật giống như thẩm vấn phạm nhân." Ánh mắt lướt qua bả vai Mạc Tiểu Thiền, liền thấy một nam tử bị trói, máu chảy đầm đìa trên đất, thỉnh thoảng lại rên rỉ.



Mạc Tiểu Thiền quay đầu lại chỉ vào nam tử đáng thương, nói: "Người này là kẻ trộm, dám đến phòng của ta trộm đồ, đúng lúc bị ta bắt được. Ngươi nói xem, ta có thể bỏ qua cho hắn sao?"



Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Bắt được tiểu thâu, nên dạy dỗ một chút." Vừa nói xong, lại nói với đám người xem náo nhiệt: "Mọi người về nghỉ ngơi thôi, cũng không có chuyện gì." Mọi người lúc này mới rời đi.



Tiểu Ngưu bước vào phòng một bước, rồi hỏi: "Ta có thể vào không? Chúng ta chính là chính tà bất lưỡng lập nha."



Tên trộm kia dập đầu mấy cái liền đi ra ngoài. Mạc Tiểu Thiền đột nhiên nói: "Chậm đã, ta còn có lời chưa nói?"



Tên trộm kia qua đầu lại, nơm nớp lo sợ nói: "Cô nãi nãi còn phân phó cái gì nữa?"



Mạc Tiểu Thiền nhìn chằm chằm hắn, nói: "Dựa theo quy củ giang hồ, ngươi phải lưu lại ít đồ chứ?" Vừa nói, đem thanh đoản đao ném tới.



Tên trộm bắt lấy, trong lòng kiên quyết, cắt một cái tai, ném xuống đất.



Mạc Tiểu Thiền cười khanh khách, nói: "Như vậy mới đúng. Ngươi nhanh cút đi, đừng để lát nữa ta đổi chú ý."



Tên trộm kia hành lễ một cái, lúc này mới ném đao, che vết thương máu chảy đầm đìa, nhặt lên cái tai bị cắt chạy mất. Mạc Tiều Thiền nhìn vết máu trên mặt đất, hai mắt sáng lên, ngồi xổm xuống, dùng lỗ mũi ngửi, nói: "Máu người thật là thơm nha, cả heo chó dê bò cũng đều không bằng." Vừa nói lại còn lè lưỡi hướng về phía vết máu, phảng phất có một loại khát khao.



Một màn này lọt vào mắt Tiểu Ngưu, liền có một cảm giác chán ghét không nói thành lời. Hắn cảm thấy Mạc Tiểu Thiền này không giống với người khác, cùng với mình là hai người khác biệt. Cho nên hắn muốn trở về phòng mình.



Tiểu Ngưu hướng Mạc Tiểu Thiền chào, rồi xoay người rời đi. Mạc Tiểu Thiền hỏi: "Ngươi sợ gì chứ, ta sẽ không ăn ngươi."



Tiểu Ngưu quay đầu lại, cười cười nói: "Thủ đoạn của cô nương thật lợi hại, ta thấy trong lòng sợ hãi. Hơn nữa, ngươi rất xinh đẹp, cùng ngươi ở một phòng, ta sẽ không giữ được mình."



Mạc Tiểu Thiền nghe vậy vui vẻ, nói: "Ngươi thấy ta xinh đẹp là được. Uy, ngày mai chúng ta cùng nhau lên đường đi, có thêm bạn cũng tốt."



Tiểu Ngưu nhếch miệng cười nói: "Vậy để xem duyên phận." Vừa nói xong, giống như chạy trối chết, quay về phòng mình. Đóng kín cửa, trèo lên giường, Tiểu Ngưu mới cảm thấy có chút ít an toàn, Trong tứ đại ma nữ, trước mắt có thể tạo thành uy hiếp đối với mình chính là Mạc Tiểu Thiên này rồi, còn lại ba người, cùng hắn quan hệ rất tốt. Mộ Dung Mỹ và Ngưu Lệ Hoa đã thần phục dưới khố của hắn, còn Quỷ Linh cùng mình giống như thân huynh muội, chỉ có Mạc Tiều Thiền cùng mình là xa lạ, nhìn mình rất không vừa mắt. Nàng giống như một con rắn độc, nếu bị cắn một phát thì ôm hận cả đời. Cô nương như vậy, tốt nhất là tránh xa một chút.



Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Tiểu Ngưu cũng không chào hỏi, đợi thanh toán tiền xong, liền lén lút rời đi. Nào ngờ, điếm lão bản nói sớm có người trả dùm. Tiểu Ngưu buồn bực, ở cái địa phương quỷ quái như vậy, người nào có lòng tốt trả tiền cho ta đây? Đang muốn hỏi là ai trả, thì phía sau có người lên tiếng: "Thế nào, ta có giống bằng hữu tốt không?"



Quay đầu lại nhìn, chính là anh thư hào sảng Mạc Tiểu Thiền.



Tiểu Ngưu thật ngạc nhiên, nói: "Mạc cô nương, ngươi quá khách khí rồi. Sao ta có thể chiến tiện nghi của ngươi được."



Mạc Tiểu Thiền lạnh lùng cười một tiếng, nhắc nhở: "Tiểu tử ngươi không nên nói lung tung, ta tới bây giờ không có nói ngươi chiếm tiện nghi."



Tiểu Ngưu nói: "Vậy ta trả lại tiền cho ngươi nha."



Mạc Tiểu Thiền hơi giận, nói: "Ta thấy ngươi thật lắm lời, không giống nam nhân. Bớt nói nhảm, lên đường." Dứt lời xoay người rời đi.



Tiểu Ngưu đành nghe lời, sau đó đi theo. Sau khi lên đường, hai người cùng sóng vai đi, Tiểu Ngưu lại hỏi: "Chúng ta đi cùng đường sao?"



Mạc Tiểu Thiền hỏi: "Ngươi đi đâu?"



Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, nói: "Ta đi Thiên Sơn, còn ngươi?"



Mạc Tiểu Thiền cười một tiếng, nói: "Thật khéo, mục tiêu của ta cũng là Thiên Sơn. Không thể nói, chúng ta đúng là có duyên đó."



Tiểu Ngưu thấy nàng cười rạng rỡ, liền trêu chọc nàng nói: "Chính là nhân duyên sao?"



Mạc Tiểu Thiền xì một tiếng, khinh miệt nói: "Bớt nói giỡn như vậy đi. Mạc Tiểu Thiền ta đời này không lấy chồng."



Tiểu Ngưu ồ lên một tiếng, nói: "Cái này thật kỳ quái, sao lại khăng khăng sẽ không lấy chồng?"



Mạc Tiểu Thiền hừ nói: "Nam nhân không có mấy người tốt. Mụ mụ của ta cũng vì nam nhân, nên mới đoản mạng, ta sẽ không đi theo đường của nàng."



Tiểu Ngưu giải thích: "Cũng không thể quơ đũa cả nắm được. Vô luận là nam nhân hay chúng nữ nhân đều có tốt có xấu."



Mạc Tiểu Thiền quả quyết nói: "Ta thấy trong nam nhân không có một người nào, không có kẻ nào là người tốt."



Tiểu Ngưu cố ý nói: "Vậy thúc thúc Xà Vương của ngươi thì sao? Hắn cũng không phải người tốt sao?"



Mạc Tiểu Thiền thấy Tiểu Ngưu cố ý cãi, liền xị mặt, nói: "Vạch áo cho người xem lưng. Thành thật mà nói, hắn cũng không phải là người tốt, chẳng qua là hắn nuôi ta lớn, ta không thể tính hắn."



Tiểu Ngưu thấy nàng có chút cực đoan, cũng không muốn cùng nàng tranh cãi, chỉ nói: "Không lấy chồng, khi già cô độc, đến lúc đó ngươi sẽ không chịu được."



Mạc Tiểu Thiền nhếch miệng cười, nói: "Cho đến giờ ta cũng không muốn sống lâu, có lẽ ta sẽ chết khi tuổi còn trẻ."



Tiểu Ngưu nghiêng mặt nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ quái như thế?"



Mạc Tiểu Thiền giải thích: "Đối với một nữ nhân mà nói, nhất là một nữ nhân xinh đẹp, ngàn vạn không nên sống đến gài, tốt nhất là chừng ba mươi tuổi chết đi, như vậy là lý tưởng nhất. Lúc chết vẫn còn rất đẹp, nếu như tám mươi tuổi mới chết, bộ dạng già cả hẳn là rất khó coi."



Tiểu Ngưu nghe thấy mà trợn mắt há mồm, trong lòng tự nhủ: 'Loại ý nghĩ này cũng thật khác người. Nàng giống như Nguyệt Ảnh, cũng đều có cá tính, chẳng qua Nguyệt Ảnh có lẽ không nghĩ đến kiểu đoản mệnh như vậy. Nếu như lời này để Nguyệt Ảnh nghe được, nàng có thể đồng ý không đây?' Vừa nghĩ tới Nguyệt Ảnh, trong lòng Tiểu Ngưu vừa khổ vừa ngọt, cũng không biết sau khi mình rời đi, nàng như thế nào?



Vì thế, hắn khẽ thở dài một tiếng.



Mạc Tiểu Thiền phát hiện, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"



Tiểu Ngưu hổi đáp: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy lời của ngươi cũng không phải là không có đạo lý."



Mạc Tiểu Thiền cười một tiếng, nói: "Đúng rồi, nếu là không có đạo lý ta cũng sẽ không nói." Tiếp theo, hai người đều không nói, chỉ nghe tiếng cát sàn sạt dưới chân. Phía sau bọn họ để lại dấu chân thật dài. hôm nay khí trời tốt, bầu trời xanh biếc, ánh mắt trời chiếu trên mặt cát, ánh vàng rực rỡ, sáng đến chói mắt.



Đi thêm một lúc, Mạc Tiểu Thiền hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi có bao nhiêu nữ nhân?"



Tiểu Ngưu hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi làm gì? Cũng muốn gia nhập sao?"



Mạc Tiểu Thiền hừ nói: "Tới địa ngục đi, ta chỉ muốn biết nữ nhân của ngươi duyên phận như thế nào?"



Tiểu Ngưu dĩ nhiên không nói thật, đáp: "Cũng không tệ, trong nhà có một, Lao Sơn có một."



Mạc Tiểu Thiền chớp đôi mỹ mục, nói: "Hai lão bà, ngươi cũng rất có khả năng nha! Bất qua vẫn còn kém thúc thúc của ta, nữ nhân của hắn rất nhiều."



Tiểu Ngưu hỏi: "Có bao nhiêu cả?'



Mạc Tiểu Thiền trầm tư một lúc, nói: "Bao giờ cũng có trên trăm người, có khi hắn còn đi ra ngoài cướp đoạt."



Tiểu Ngưu khinh thường hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ: 'Không hổ là tà phái, hành động làm cho người ta khinh bỉ. Tiểu Ngưu ta tuyệt đối sẽ không cướp đoạt chúng nữ nhân, không đồng ý thì thôi, bắt buộc làm gì.' Đang đi đường, đột nhiên trong sa mạc hoang vu phía trước đó không xa xuất hiện bảy, tám người, tất cả đều mặc áo đen, mũ đen, tay cầm cầm khảm đao, đằng dằng sát khí, hướng hai người bức tới.



Tiểu Ngưu theo bản năng che trước Mạc Tiểu Thiền, quát lên: "Muốn làm gì?'



Một người cao to cầm đầu thấy Mạc Tiểu Thiền, lộ ra nụ cười dâm đảng, nói: "Tiểu tử, chúng là muốn làm lão bà của ngươi. Mau đem tiền giao ra, sau đó lưu lại lão bà cho chúng ta vui đùa một chút, chơi đùa vui vẻ rồi, chúng ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không, sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi."



Tiểu Ngưu không tức giận, hắn đã không còn xa lạ gì với thổ phỉ rồi, nhưng mà Mạc Tiểu Thiền lại giận đến mặt mũi đỏ bừng, đôi mỹ mục trừng lớn. Tiểu Ngưu biết những người này gặp xui xẻo rồi.



Tiểu Ngưu muốn bình ổn sự tình, liền nói: "Các vị lão đại khổ cực. Các ngươi tìm nhầm rồi, chúng ta là người nghèo, làm gì có tiền đây, huống chi vị cô nương này cũng không phải là lão bà của ta. Các vị nhanh một chút đi đi, vị bằng hữu kia của ta tính tình không tốt."



Mấy tên thổ phỉ liền cười ha ha. Người cao to nói: "Chỉ bằng mấy có nói đó là có thể bảo chúng ta ngoan ngoãn đi sao? Chúng ta mặc kệ ngươi có tiền hay không, tìm trước đã rồi hãy nói. Mặc kệ nàng có phải lão bà của ngươi hay không, huynh đệ chúng là phải chơi nàng." Dứt lời, lại dán mắt trên người Mạc Tiểu Thiền, nước miếng cũng chảy ra.



Mạc Tiểu Thiền giận đến thở phì phò, nàng kéo Tiểu Ngưu sang một bên, nói: "Chỗ này ngươi không được lắm chuyện, ngươi đứng cách ra mười trượng đi, xem ta giải quyết bọn họ thế nào."



Tiểu Ngưu biết những người này coi như là đến tuổi rồi, đành nói: "Mạc cô nương, không nên giết người." Nói xong liền tránh ra mười trượng.



Mạc Tiểu Thiền cười lạnh nói: "Vậy thì phải xem vận khí của bọn họ."



Người cao to phân phó một tiếng: "Bắt con quỷ nhỏ này lại cho ta, người nào biểu hiện tốt, ta sẽ cho hắn làm pháo thứ hai.



Thanh âm còn chưa dứt, mấy tên thủ hạ đã sớm xông lên.



Tiểu Ngưu cố ý trêu chọc nàng, nói: "Mạc cô nương, ngươi không dùng tay dùng chân, có thể đánh được bọn không?"



Mạc Tiểu Thiền cười lạnh, nói: "Ngươi nhìn cho kỹ đây." Lúc này một gã đại hán chộp tới bộ ngực Mạc Tiểu Thiền. Mạc Tiểu Thiền nghiêng người một cái, liền bắt được cánh tay. Sau một trảo, chỉ thấy trên cánh tay của nàng bốc lên một cổ khói trắng, khói càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày, trong nháy mắt mấy trượng xung quanh như bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy người trước mặt.



Tiểu Ngưu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe bịch bịch mấy tiếng vang lên, rồi yên tĩnh lại. Một át, khói trắng tản mắt, Mạc Tiểu Thiền cúi đầu nhìn xuống đất. Chỉ thấy bảy, tám người tư thái khác nhau nằm không nhúc nhích trên mặt đất. Bọn họ đều mặt mày méo mó, thất khiếu chảy máu, vô cùng kho coi.



Chờ khói tan hết, Tiểu Ngưu bước đến, hỏi: "Bọn họ đều chết hết sao?"



Mạc Tiểu Thiền vung chân lên, một cước đá người cao to sang ven đường, nói: "Trúng hơi độc của ta, bọn họ còn muốn sống sao?" Sau đó, nàng có chút hứng thú nhìn vết máu trên mặt mỗi người, lộ ra vẻ mặt say mê, nói: "Ngươi nhìn xem, máu người này đẹp cỡ nào, thơm cỡ nào nha."



Tiểu Ngưu không đành lòng nhìn vào, liền nhìn phương xa, nói: "Mạc cô nương, mấy người này tuy nói là cường đạo, nhưng nên hỏi rõ rồi hãy giết nha. Vạn nhất bọn họ không có tội gì lớn, người không phải là đã giết oan bọn họ sao?"



Mạc Tiểu Thiền hừ hừ, nói: "Oan uổng cái gì. Chỉ bằng bọn bọ nói hưu nói vượn vừa rồi, cùng ánh mắt nhìn ta, tội của bọn họ đã đáng chết vạn lần rồi." Dứt lời, lại giơ chân lên, đá thi thể bọn họ sang bên.



Nàng lại mở miệng nói: "Không đem bọn họ cho chó ăn đã rất nhân từ rồi."



Tiểu Ngưu ai một tiếng, cảm thấy cùng nàng không có chuyện gì để nói, liền cất bước đi. Mạc Tiểu Thiền đi theo sau, nói: "Ngươi chờ ta một chút nha, không nên đi nhanh như vậy."



Tiểu Ngưu cũng không quay đầu lại nói: "Nếu ta có câu nào chọc ngươi tức giận, ngươi cũng sẽ đem ta giết chết, đúng không?"



Đôi mỹ mục của Mạc Tiểu Thiền nhíu lại, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng hại ngươi. Dù sao ngươi cũng không giống bọn họ."



Tiểu Ngưu nói: "Có gì không giống, cũng là nam nhân."



Mạc Tiểu Thiền giải thích: "Không, cũng không giống. Ta thấy ngươi giống nam nhân có cốt khí, không giống đám người kia, cùng một đám nô tài, nhìn thấy đã biết là kẻ ác tâm." Vừa nói xong, Mạc Tiểu Thiền đã cùng Tiểu Ngưu sóng vai cùng đi.



Nghe nàng khích lệ, tâm tình Tiểu Ngưu khá hơn. Chỉ là nghĩ đến bảy, tám người kia, không khỏi cảm khái. Điều này có thể trách ai được, chỉ vì bọn họ vận khí không tốt, ai bảo bọn họ đụng phải tiểu ma nữ giết người không chớp mắt này đây!



Sau khi kai người đi được một đoạn đường, Mạc Tiểu Thiền hỏi: "Uy, sao bọn họ lại coi ta là lão bà của người được? Thật là mắt mù."



Tiểu Ngưu quay đầu nhìn thấy bộ dáng hờn hỗi khả ái của nàng, liền nói: "Còn phải hỏi sao? Tự nhiên là vì chúng ta đi cùng nhau như vợ chồng rồi."



Mạc Tiểu Thiền xì một tiếng khinh miệt, nói: "Dựa vào bộ dáng của Mạc Tiểu Thiền ta, cho dù tìm nam nhân, cũng phải tốt nhất thiên hạ. Nếu cùng với ngươi một cặp, cũng quá ủy khuất rồi."



Tiểu Ngưu thấy nàng có ý tổn hại mình, liền nói: "Sư tỷ của ta Giang Nguyệt Lâm không thể so với ngươi sao? Nàng rất nguyện ý đi cùng ta."



Mạc Tiểu Thiền cười một tiếng, ngữ khí trầm trọng nói: "Ta cảm thấy tiếc cho nàng a, không ngờ ánh mắt của nàng lại kém như thế."



Dứt lời nàng vội đi nhanh vài bước, trên mặt cười đắc ý, mà Tiểu Ngưu hình dạng tức nổ phổi. Hắn trong lòng tự nhủ: 'Ma nữ này, miệng không tha cho người nào.' Hai người kết bạn cùng đi, cũng không ít vui vẻ. Tiểu Ngưu cũng không thấy đường đi tịch mịch. Chỉ là không thể tùy tiện nói cười, không thể động thủ động cước, không khỏi không hoàn mỹ. Cái này giống như đối mặt một bữa ăn ngon, mặc dù thèm thuồng nhưng thật khó chịu vì không được ăn vào miệng.



Qua một thời gian tiếp xúc quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn, ít ra cũng được coi là bằng hữu. Tiểu Ngưu bởi vì phải rời khỏi Lao Sơn phái, trong lòng chính tà cũng không có phân chia rõ ràng.



Có một ngày, khí trời tệ hại, bão cát quá lớn, không có cách nào lên đường, hai người không thể làm gì khác hơn là ngủ lại ở một chỗ.



Hai người ở khách sạn nhàm chán nên cùng nhau ăn cơm, nói chuyện. Bình thường là Tiểu Ngưu đến phòng của nàng. Gian phòng của nàng rộng hơn phòng Tiểu Ngưu, hơn nữa người ta cũng không muốn đến chỗ Tiểu Ngưu, giống như là có điều gì băn khoăn.



Buổi sáng hôm đó, hai người nói chuyện lại bàn đến bản lãnh. Có đề tài này, hai người cũng rất có hứng thú. Bởi vì bọn họ đều thích luyện võ học pháp thuật.



Vừa nói chuyện, hai người liền nổi lên tranh chấp, tựa như gà chọi tranh giành không ngừng. Mạc Tiểu Thiền nói tà phái bản lãnh lớn, chính đạo không thể so được, Tiểu Ngưu nói tà không thắng chính, cho là chính đạo cao hơn. Tranh cãi, ai cũng không phục ai, cũng không muốn lùi bước. Mạc Tiểu Thiền đề nghị: "Muốn biết ai cao ai thấp cũng rất đơn giản, chúng ta đánh một trận, người nào đánh thắng, người đó đúng."



Tiểu Ngưu dĩ nhiên đồng ý. Thỏa thuận quy củ xong, hai người liền đứng cách nhau một trượng. Mạc Tiểu Thiên đầu ngón tay xoay chuyển, trên mặt cười lạnh nói: "Tiểu tử ngươi xem đây. Ta giơ hai tay lên thì ngươi sẽ ngã xuống."



Tiểu Ngưu cũng không yếu thế, nói: "Cứ đến đây đi, ngươi không thể gây thương tổn cho ta được." Tròng lòng tự nhủ: 'Nếu như ta không ngăn cản nổi, ta liền dùng Ma Đao ngăn cản.' Kể từ khi xuống núi, hắn thủy chung không rời khỏi Ma Đao, hắn cảm thấy làm như vậy mới an toàn.



Mạc Tiểu Thiền vận khí vào tay, thân thể như rắn uốn éo, đột nhiên giơ hai tay lên, hai đạo lục quang bắn thẳng đến trước ngực Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng muốn xem thử mình cùng nàng chênh lệch thế nào, vì vậy không né tránh, hai tay phát hồng quang, cùng nàng đối kháng. Hồng lục quang chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ đùng, không ngừng lại, lục quang chợt dài ra, phóng thẳng đến Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu biết mình đạo hạnh còn kém, không phải đối thủ. Không ngờ Mạc Tiểu Thiền đắc thế rồi không ngừng lại, tăng thêm sức mạnh, đạo lục quang chợt bắn về phía trái tim Tiểu Ngưu. Nhìn thấy sức mạnh này, nếu như để bị bắn trúng, không chết cũng phải tàn phế. Điều này làm cho Tiểu Ngưu cả kinh, trong lúc kinh hoảng, rút Ma Đao ra che ở trước ngực. Vì thế, đạo lục quang mãnh liệt kia trúng vào Ma Đao, đẩy Ma Đao đập trên người Tiểu Ngưu, đập lên ngực hơi đau.



Ma Đao cũng không phải đồ bỏ, sau khi đón đạo lục quang của Mạc Tiểu Thiền, chẳng những không để xuyên thấu qua, lại còn phản xạ trở lại, hơn nữa lực lượng cũng lớn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Mạc Tiểu Thiền không nghĩ đến sẽ có biến hóa như thế. Không kịp tránh né, bị lục quang đánh trúng, chỉ thấy nàng a một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân thể lắc lư, rồi mềm nhũn té xuống đất.



Tiểu Ngưu sợ hết hồn, sau khi cất đao, lập tức chạy tới, ôm thân thể của nàng, luôn miệng kêu lên: "Mạc cô nương, ngươi thấy thế nào? Ngươi thế nào?"



Mạc Tiểu Thiền không hồi đáp một tiếng. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: "Chẳng lẽ chết sao?" Hắn cuống quýt ôm nàng đặt trên giường sưởi, vừa kêu gọi, vừa ấn huyệt nhân trung, nhưng không thấy hiệu quả.



Tiểu Ngưu thấy nàng như thế, cũng có chút sợ hãi. Hắn thử một lần sờ mũi nàng, cũng không thấy hơi thở, lại đưa tay sờ bộ ngực nàng, a, may là tim còn đập. Đồng thời, hắn cũng cảm giác được bộ ngực của nàng thật mềm mại. Tiểu Ngưu nhìn tay của mình một chút, tim đập nhanh, hắn thật muốn sờ nhiều mấy cái, chẳng qua giờ không phải lúc.



Vì cứu người, Tiểu Ngưu vội vàng giúp nàng "Độ Khí", cũng là hô hấp nhân tạo. Trải qua Tiểu Ngưu ra sức trợ giúp, Mạc Tiểu Thiền rốt cục cũng có hô hấp. Điều này làm cho Tiểu Ngưu cảm thấy rất an ủi, trong lòng tự nhủ: 'Nếu như nàng thật chết đi, mình không khỏi là hung thủ giết người, như vậy cừu hận giữa chính tà hai phái lại càng lớn.' Tiểu Ngưu nhìn môi của nàng, không khỏi sờ sờ môi của mình. Hắn chỉ lo cứu người mà quên thưởng thức mùi vị, cẩn thận nghĩ lại, môi của nàng vừa mát vừa mỏng, còn có một chút hương thơm nhàn nhạt. Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Ai, tại sao không hôn thêm vài ngụm đây? Có nên hôn lại nàng hay không?' Nhìn bộ ngực phập phồng của nàng, ý niệm chiếm tiện nghi trong đầu Tiểu Ngưu càng lúc càng mãnh liệt. Hắn không ngừng muốn hôn nàng, còn muốn sờ nàng, mới vừa rồi chưa sờ kỹ nha.



Hắn đang muốn có hành động thì Mạc Tiểu Thiền đã mở mắt rồi, vì vậy kế hoạch của Tiểu Ngưu liền bị ngâm nước. Chỉ nghe thanh âm yếu ớt của Mạc Tiểu Thiền hỏi: "Ta bị sao? Có phải ta bị hôn mê không?"



Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Đúng vậy. Vừa rồi chúng ta tỷ võ, ngươi thua, vừa hôn mê."



Mạc Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi dậy, trợn to đôi mỹ mục chất vấn: "Ngươi không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta chứ?"



Tiểu Ngưu vỗ ngực lớn tiếng nói: "Ta là loại người này sao? Ta cũng không có cởi y phục của ngươi nha."



Mạc Tiểu Thiền xem lại y phục của mình một chút, cũng không thấy có gì không đúng, liền hừ nhẹ nói: "Còn tốt, ngươi không có làm loạn, nếu không ngươi nhất định sống không bằng chết thảm."



Tiểu Ngưu cười cười, trong lòng tự nhủ: 'Ta hôn ngươi, sờ soạng ngươi, vậy có tính là làm loạn không đây?' Tiểu Ngưu ân cần hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"



Mạc Tiểu Thiền thở gấp mấy hơi, nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút váng đầu."



Tiểu Ngưu nhìn thấy dưới miệng nàng còn có vết máu, vội nói: "Ta đi lấy cho ngươi cái khăn." Mạc Tiểu Thiền ừ.



Sau khi mang khăn đến, Mạc Tiểu Thiền tìm cái gương đồng cẩn thận soi qua. Sau khi lau sạch, nàng tự nhủ: "Bình thường nhìn người khác chảy máu, trong lòng ta liền hưng phấn, nhưng mình chảy máy, cũng không thoải mái lắm."



Tiểu Ngưu khuyên nhủ: "Đang yên lành ai nguyện ý chảy máu nha! Ngươi còn không hiểu sao."



Mạc Tiểu Thiền khoát tay chặn lại, nói: "Không cần phải nói. Yên tâm đi, ta không chết được, từ nhỏ đến lớn, nhiều lần liều mạng cùng người ta. Đúng rồi, làm sao ngươi có thể đánh bại ta được?' Nàng trừng đôi mỹ mục nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu trong lòng thầm nhủ: 'Ta đánh bại ngươi có gì ly kỳ. Dưới sự giúp đỡ của Ma Đao ta còn đánh bại Trùng Hư đạo trưởng được. Bản lãnh của hắn còn cao hơn ngươi bao nhiêu lần. Ta đây vẫn còn hạ thủ lưu tình với ngươi.' Tiểu Ngưu ngoài miệng nói: "Có lẽ là do vận khí tốt thôi." Hắn không muốn đả thương mặt mũi của nàng.



Mạc Tiểu Thiền nhìn Ma đao ngang hông Tiểu Ngưu, lâm vào trầm tư. Lúc này, nàng hiểu, đao này của Tiểu Ngưu không phải là một thanh đao bình thường. lúc nãy đánh bại mình, chính là thanh đao này. Chẳng lẽ đây chính là Ma Đao? Mặc kệ có phải hay không ta nhất định phải đem nó thu vào tay.



Tiểu Ngưu khuyên nàng nằm xuống, vừa đun nước nóng, vừa an ủi, vô cùng nhiệt tình. Sau đó, khuyên nàng ngủ một giấc, sau đó đắp chăn, mới trở về phòng của mình.



Sau khi trở lại phòng, Tiểu Đao lúc này lên tiếng: "Chủ nhân, ngươi cảm thấy Mạc Tiểu Thiền này thế nào?"



Tiểu Ngưu hồi đáp: "Nàng tuy là ma nữ tà phái, cũng rất xinh đẹp, nhưng không phải người xấu."



Tiểu Đao ừ, nói: "Có thể không phải là người tốt, tốt hơn là tránh xa một chút. Theo ta thấy, nàng so với hai người phái Điểm Thương kia thì đáng sợ hơn nhiều, ngươi phải đề phòng một chút."



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi Tiểu Đao, ta sẽ chú ý." Nhưng trong lòng xem thường, trong lòng tự nhủ: 'Nàng là bại tướng dưới tay ta, hiện tại lại bị thương, nàng có thể làm gì ta?' Qua hai ngày, thời tiết tốt hơn, nhưng vì thân thể Mạc Tiểu Thiền còn khó chịu nên chưa có lên đường. Tiểu Đao khuyên Tiểu Ngưu đi trước, đừng để ý tới ma nữ kia, nhưng Tiểu Ngưu không đành lòng làm vậy, bèn lưu lại cùng nàng.



Sau đó không lâu, Mạc Tiểu Thiền rốt cuộc cũng khôi phục sức khỏe, vẻ mặt tươi tỉnh, trở lại hoạt bát như cũ. Tiểu Ngưu lúc này mới cùng nàng thương lượng chuyện lên đường.



Sau bữa cơm tối, vẫn là trong phòng Mạc Tiểu Thiền. Hai người ngồi ở hai đầu bàn, bốn mắt nhìn nhau. Tiểu Ngưu kinh ngạc phát hiện, ánh mắt Mạc Tiểu Thiền không còn lãnh khốc lạnh lùng nữa, thay vào đó là nhu tình mật ý. Tiểu Ngưu không khỏi loạn nghĩ: 'Là sao, chẳng lẽ tiểu ma nữ này coi trọng ta sao? Điều này có thế sao? Chẳng lẽ Tiểu Ngưu ta được vạn người mê sao? Nếu như nàng cũng có thể trở thành nữ nhân của ta, vậy tứ đại ma nữ trên cơ bản đều thu phục được rồi. Dĩ nhiên, Quỷ Linh còn chưa thu vào tay, nhưng chỉ cần gặp nàng, mình vẫn có thể được như ý. Ừ, tốt nhất là đem tám đại mỹ nữ cùng thu phục dưới khố, đó mới gọi là bản lãnh, đó mới gọi hưởng thụ.' Bởi vì trong phòng ấm áp, Mạc Tiểu Thiền đã cởi áo da và quân da ra rồi, chỉ mặc một cái áo mỏng màu xanh. Vóc người lung linh tinh tế như thế lần đầu tiên hiện ra trước mắt Tiểu Ngưu. Vòng eo của nàng thật mảnh mai, ngực nhô cao, có thể nghĩ ra, phía dưới nhất định là phong cảnh càng đáng xem. Tiểu Ngưu càng nghĩ càng hạ lưu, càng nghĩ càng đọa lạc.



Lúc này, Mạc Tiểu Thiền đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngưu, người thấy ta thế nào?"



Nàng đột nhiên nói chuyện thân thiết như thế làm Tiểu Ngưu thụ sủng nhược kinh. Tiểu Ngưu liếm đôi môi khô khốc, cười giả lả nói: "Mạc cô nương, cái này còn phải hỏi sao? Cô nương có thể xếp vào tà phái tứ đại mỹ nữ đã nói rõ cả rồi."



Mạc Tiểu Thiền lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như một tiểu cô nương làm nũng, dẩu đôi môi hồng, nói: "Không, ta muốn chính miệng ngươi nói."



Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn, đành nói: "Tuyệt đối là mỹ nữ, nhất lưu mỹ nữ, không kém bất kỳ mỹ nữ nào."



Mạc Tiểu Thiền lại hỏi: "Vậy ngươi nói xem, ta so với Đàm Nguyệt Ảnh thì thế nào? Ta có thể kém bao nhiêu?"



Tiểu Ngưu nghe đến tên Nguyệt Ảnh, trong lòng đau xót, tự nhủ: 'Nhắc đến nàng làm cái gì? Đây cũng là vết thương trong lòng ta nha!' Nhưng trước mặt tiểu cô nương người ta không thể phát giận, chỉ đánh nói: "Nàng có vẻ đẹp của nàng, ngươi có nét đặc sắc của ngươi, không nên so sánh."



Mạc Tiểu Thiền dán sát vào cánh tay Tiểu Ngưu, nói: "Nếu ta xinh đẹp như vậy, tại sao ngươi lại không có hứng thú đối với ta đây?"



Câu hỏi này làm cho mặt Tiểu Ngưu nóng lên, hắn giống như đang chìm vào trong mộng. Lời này chính là nói rõ nàng thích mình, chỉ là mình có tà đức gì, có thể lọt vào mắt xanh nhiều mỹ nữ như vậy đây? Ta không có nghe lầm chứ?



Tiểu Ngưu không khỏi đứng dậy, lớn mật nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: "Cô nương à, ta không phải không hứng thú với ngươi, mà ta không dám cảm thấy hứng thú."



Mạc Tiểu Thiền cũng không buông tay hắn ra, nói: "Sao lại nói vậy a?"



Tiểu Ngưu dâm đãng nhìn chằm chằm gương mặt cùng bộ ngực của Mạc Tiểu Thiền, nói: "Ai cũng biết ngươi đối với nam nhân không có hứng thú, chán ghét nam nhân. Nếu như ta còn tiếp cận ngươi, đây không phải là tự làm mất mặt mình sao?"



Mạc Tiểu Thiền tỏ vẻ ngượng ngùng, cười nói: "Nói gì vậy, đối với nam nhân khác ta là như vậy, còn đối với ngươi nha, ta không có ghét. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Ngươi thật khờ." Vừa nói xong, Mạc Tiểu Thiền đã xoay người, chui vào trong ngực Tiểu Ngưu.



Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy trong lòng đầy ôn hương, trái tim kích động đập thình thịch. Hắn không nghĩ diễm phúc lại tới nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp chuẩn bị tiếp nhận. Giờ phút này, trong lòng hắn, Mạc Tiểu Thiền đâu còn là ma nữ đáng sợ, nàng giống như Nguyệt Lâm là cô nương khả ái cần được chiều chuộng. Nếu như nàng nguyện ý, ta còn khách khí làm gì nha, nghĩ đến điều này, tay Tiểu Ngưu liền nóng lên, ngay cả bổng tử cũng cứ thế dựng lên.



Tiểu Ngưu nâng đầu nàng lên, hôn lên gương mặt xinh đẹp của nàng, hôn rất nhẹ, giống như là sợ làm đau nàng. Khuôn mặt Mạc Tiểu Thiền ửng đỏ, luôn miệng nói: "Không muốn, không muốn, ta không muốn bị nam nhân chiếm tiện nghi."



Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Chẳng lẽ ngươi thích bị chúng nữ nhân chiếm tiện nghi sao?"



Mạc Tểu Thiền mắng: "Nói hưu nói vượn, làm gì có chuyện đó."



Tiểu Ngưu cười hì hì, ôm lấy eo thon của nàng, ở trên mặt của nàng chấm mút. Chỉ chốc lát sau, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Miệng của Mạc Tiểu Thiền là điển hình của miệng anh đào, vừa mỏng vừa mềm, hồng như phấn. Dưới nụ hôn, thân thể mềm mại của Mạc Tiểu Thiền chấn động, đem tay đẩy Tiểu Ngưu ra, hừ nói: "Đại sắc lang, đừng như vậy, ta sẽ tức giận."



Tiểu Ngưu mặt dày nói: "Chỉ hôn mấy cái thôi, không chiếm tiện nghi nhiều lắm." Vừa nói xong liền ôm chặt nàng, lại đem miệng đặt lên. Mạc Tiểu Thiền ban đầu còn lắc đầu, nhưng sau đó lại để yên cho hôn. Điều này khiến cho Tiểu Ngưu mừng như điên, hắn trong lòng tự nhủ: 'Không ngờ Tiểu Ngưu ta đây đúng là vạn người mê nha. Thì ra nàng cũng yêu thích ta, không biết là bắt đầu từ lúc nào.' Tiểu Ngưu dùng sức hôn, mút lấy, cắn nhẹ, chỉ cảm thấy miệng đầy mùi thơm, mà Mạc Tiểu Thiền cũng giống như u mê, ngơ ngác tiếp nhận, không biết phải làm thế nào mới tốt. Tiểu Ngưu thở dộc một hơn rồi hỏi: "Vì sao, chẳng lẽ chưa bị ngươi ta hôn sao?"



Mạc Tiểu Thiền hầm hừ nói: "Cả người bổn cô nương là độc, ai dám hôn ta? Ngươi tự nhiên là người thứ nhất."



Tiểu Ngưu nghe vậy đắc ý, nói: "Vậy ta đây là nam nhân đầu tiên của ngươi rồi."



Mạc Tiểu Thiền cười nói: "Có lẽ cũng là người đầu tiên chết trên người ta."



Tiểu Ngưu không hề để ý nói: "Chết ở trên trên người nữ nhân, đó là một chuyện vui lớn." Dứt lời, lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cắn, liếm láp khiến cho mạc Tiểu Thiền thở dốc càng mạnh. Cái này cũng chưa tính, một lúc, Tiểu Ngưu liền tách hàm răng đối phương ra, đem cái lưỡi luồn vào, cùng cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa với nhau. Một mạch động tác này khiến cho Mạc Tiểu Thiền đầu váng mắt hoa, không biết phải làm sao.



Hai cái tay xấu xa của Tiểu Ngưu cũng giơ lên, một tay nắm lấy cái mông của Mạc Tiểu Thiền, chỗ đó vô cùng co dãn, tròn trịa, trơn mượt; một tay nắm lấy bộ ngực của nàng, giống như là chơi đùa quả bóng da nhỏ. Ba đường tiến công này khiến cho Mạc Tiểu Thiền khó có thể chịu được, mũi thở hừ hừ, eo nhỏ giãy dụa, chỉ muốn tránh khỏi hắn quấy rầy.



Tiểu Ngưu chiếm đại tiện nghi, làm Mạc Tiểu Thiền xuân tâm nhộn nhạo. Kỹ xảo của hắn chỉ cần xuất ra, có nữ tử nào có thể chịu được đây?



Chỉ chốc lát sau, Mạc Tiểu Thiền liền mềm như bột rồi, Tiểu Ngưu ôm nàng, đi tới giường gạch. Khi Tiểu Ngưu muốn cởi y phục của nàng, Mạc Tiểu Thiên ngăn cản nói: 'Không, không, ta không muốn làm chuyện kia."



Tiểu Ngưu sửng sốt hỏi: "Ngươi không muốn sao?"



Mạc Tiểu Thiền khoát tay, nói: "Ta sợ, ta rất sợ nha! Tối nay, vô luận thế nào ngươi cũng không thể làm chuyện kia."



Tiểu Ngưu chau mày nói: "Ngươi đã làm cho ta nóng bức rồi, vậy phải làm sao đây? Ngươi không thể để cho ta nghẹn được."



Ánh mắt Mạc Tiểu Thiền long lanh như nước nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào mới được?"



Tiểu Ngưu trong lòng tự nhủ: 'Không làm chuyện kia, vậy tốt nhất để cho nàng hút mút cho ta, ta cũng có thể có cảm giác mất hồn như thường.' Cho nên Tiểu Ngưu nói: "Ta cũng không làm khó ngươi, như vậy đi, ngươi sờ ta một lần cũng được."



Mạc Tiểu Thiền tò mò hỏi: "Sờ như thế nào đây?"



Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: "Ngươi không biết thì ta sẽ dạy ngươi." Nói xong, Tiểu Ngưu bắt đầu cởi quần áo. Mạc Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Ma Đao để chung với y phục, ngầm cười lạnh.



Khi Tiểu Ngưu lỏa lồ trước mắt, Mạc Tiểu Thiền mắc cở che mắt lại, rồi nói: "Thật là khó nhìn nha, xấu chết."



Tiểu Ngưu khích lệ nói: "Ngươi nhìn kỹ nha, ta không khó nhìn."



Ngón tay Mạc Tiểu Thiền hé ra, từ giữa kẽ tay nhìn Tiểu Ngưu, ngoài trừ thấy da thịt trống trơn, còn thấy một đám lông mọc lên dưới đại bổng tử. Nàng trong lòng tự nhủ: "Đây chính là đồ chơi của nam nhân sao? Thật là quá xấu." Tiểu Ngưu ngồi dọc trên giường, nói: "Đến đây, Tiểu Thiền, sờ sờ cho ta xem." Vừa nói xong, mạnh mẽ kép lấy tay nàng đặt trên bổng tử của mình.



Mạc Tiểu Thiền a một tiếng, tay run lên, giống như sợ bị ngã. Nàng không dám nhìn chỗ đó, ánh mắt lóe lên, nhìn ra chỗ khác.



Tiểu Ngưu thấy bộ dạng kia của nàng cười cười nói: "Sợ cái gì chứ, sau này khi ngươi lập gia đình, ngươi cái gì cũng hiểu."



Mạc Tiểu Thiền tỏ vẻ kiên quyết: "Không, ta không lập gia đình."



Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Không lấy chồng cũng không sao, bây giờ làm cho ta thoải mái đã."



Mạc Tiểu Thiền ngượng ngùng nói: "Ta không biết làm cái gì nha."



Tiểu Ngưu đứng đắn nói: "Cũng không cần gấp gáp, ta sẽ dạy ngươi mà. Đến đây, chúng ta đổi tư thế khác." Vừa nói xong lại kéo tay Mạc Tiểu Thiền, cùng nhau nằm xuống.



Mạc Tiểu Thiền dưới yêu cầu của Tiểu Ngưu, cúi xuống, ngồi phía dưới Tiểu Ngưu, hai tay cầm lấy nhục bổng, học cách nắm, cầm, đẩy, tuốt vuốt, xoa bóp, các kỹ xảo cần thiết trên giường.



Tiểu Ngưu dụng tâm dạy, Mạc Tiểu Thiền cũng thật sự học, chỉ chốc lát sau, Mạc Tiểu Thiền đã làm được đúng cách. Tiểu Ngưu khen nói: "Không ngờ ngươi lại thông minh như vậy nha. Nếu như người nào cưới được ngươi, thật có diễm phúc." Trong lòng tự nhủ: 'Nếu như làm kỹ nữ, khẳng định khách nhiều không kể, có thể kiếm được nhiều tiền.' Mạc Tiểu Thiền mỉm cười nói: "Ta đã nói, ta không lấy chồng."



Tiểu Ngưu trơ mặt ra nói: "Không lấy chồng cũng được, tùy thời hầu hạ ta, ta cầu cũng không được."



Mạc Tiểu Thiền hừ nói: "Nằm mơ sao. Chúng ta chỉ một lần này thôi, ta thấy ngươi đối với ta rất tốt, ta mới thương hại ngươi một hồi. Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, cho rằng ta có ý tứ gì khác." Vừa nói, lại nằm lấy quy đầu.



Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: "Ngươi nhẹ một chút nha, làm hư, cha ngươi phải chịu trách nhiệm."



Mạc Tiểu Thiền cười nói: "Đấy không phải rất tốt sao, để ngươi khỏi háo sắc." Vừa nói chuyện, vừa ôn nhu chơi đùa. Theo động tác ngón tay, Tiểu Ngưu thoải mái đến híp mắt lại, thở hồng hộc, cùng cảm giác tiêu hồn thực thụ cũng không khác mấy.



Tiểu Ngưu lòng tham không đáy, thỏa mãn nói: "Tiểu Thiền nha, ngươi hôn nhẹ bổng tử của ta có được không?"



Mạc Tiểu Thiền lắc đầu nói: "Không, ta không có hạ tiện như vậy."



Tiểu Ngưu cái chính: "Cái đó cùng hạ tiện không có quan hệ, cái đó chỉ thể hiện ngươi yêu thích ta."



Mạc Tiểu Thiên nhướng mày, nói: "Chỗ kia cũng có thể hôn được sao?"



Tiểu Ngưu cười nói: "Dĩ nhiên, rất nhiều người chơi đùa như vậy."



Mạc Tiểu Thiền nháy đôi mỹ mục, hỏi: "Nếu như ta hôn ngươi, ngươi thưởng cho ta cái gì đây?"



Tiểu Ngưu vừa nghe, liền nói: "Chỉ cần ngươi hôn ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng."



Mạc Tiểu Thiền ừ, nói: "Đây là ngươi nói đó, ngươi đừng có hối hận. Chỉ hôn thế nào nha? Ta là người ngoài nghề."



Tiểu Ngưu cười hắc hắc, biết nàng vẫn còn thuần khiết, vô cùng cao hứng, liền đem điểm mấu chốt bên trong giảng giải cho nàng. Sau khi Mạc Tiểu Thiền nghe xong, do dự một lúc, mới cúi người xuống, một tay cầm gậy, vươn đầu lưỡi linh hoạt ra liếm lên. Đến lúc này, Tiểu Ngưu kích động đến toàn thân căng thẳng, thiếu chút nữa muốn bắn ra, linh hồn của hắn đã sớm bay mất.



Mạc Tiểu Thiền vụng về liếm, mút lấy, cuối cùng lại đem quy đầu ngậm vào trong miệng, dụng tâm thổi, mút lấy, khẽ cắn, giống như ăn một bữa ăn ngon miệng, nhưng trong lòng của nàng trăm phần không muốn, nhưng vì để đạt được mục đích, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Cái này gọi là chịu nhục nha!



Ở nàng phục vụ, Tiểu Ngưu nhắm mắt lại, thở hổn hển, mỗi một dây thần kinh đều hưng phấn mà nhảy lên.



Có thể được người gọi là ác độc lại cao ngạo, đối với nam nhân chẳng thèm để ý Mạc Tiểu Thiền liếm bổng tử, không phải dễ có được.



Hiện tại hắn đã làm được rồi, hắn rất kiêu ngạo nha, giống như lúc trước đoạt lấy Nguyệt Ảnh kiêu ngạo.



Bởi vì Mạc Tiểu Thiền dùng lực, cũng bởi vì kích động, vì vậy, không bao lâu sau, Tiểu Ngưu nhịn không được, bắn ra thật cao, thật nhiều. Hoàn hảo, Mạc Tiểu Thiền không tránh kịp, vì thế liền bắt vào mặt. Ở thời khắc tuyệt vời nhất đó, Tiểu Ngưu không ngờ hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ cũng chưa có xảy ra, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới.



Sau khi hắn té xỉu, Mạc Tiểu Thiền thở dài một hơi. Nàng trước tiên tìm nước súc miệng, sau đó nhẹ giọng mắng: "Tên dâm tặc này, làm khổ ta, khiến ta có lỗi với người kia. Hắn có thể kiên trì đến bây giờ mới ngã xuống, chẳng lẽ thuốc của ta không mạnh sao?" Sau khi nói xong lập tức đem Ma Đao bắt vào tay. Nàng vuốt ve mấy cái xong, rút Ma Đao ra nhìn mấy lần, lại nhìn Tiểu Ngưu đang nằm cười lạnh mấy tiếng, nói: "Tiểu tử thúi, cả ngày muốn chiếm tiện nghi. Bổn cô ngươi bị ngươi ô nhục cũng đủ rồi. Bây giờ ngươi đi gặp Diêm Vương đi, nghe nói con gái Diêm Vương cũng dễ nhìn." Vừa nói, giơ đao lên đem chém xuống.



Chỉ là, khi đao chém xuống một nửa, nàng lại do dự. Nàng nhìn thấy bộ mặt thỏa mãn của Tiểu Ngưu, hơn nửa vẻ mặt trẻ con của hắn không chút đnags ghét. Mạc Tiểu Thiền nghĩ đến nhiều ngày chung đụng, còn có sự quan tâm của hắn lúc bị thương, hơn nữa cảnh tượng kiều diễm mới vừa rồi, khiến nàng không hạ được quyết tâm. Với nàng đây là lần đầu tiên.



Tay nàng run rẩy, đôi môi đỏ mọng cũng run rẩy. Trong lòng nàng biết, vô luận thế nào mình cũng không hạ thủ được, vì vậy, nàng nhẹ nói: "Tiểu tử thúi, hôm nay ta tạm thời không giết ngươi. Vạn nhất đây là Ma Đao giả, ta lại tới tìm ngươi tính sổ."



Nói đến đây, nàng đem chăn phủ lên thân thể Tiểu Ngưu, sau đó đơn giản thu thập hành lý, rồi mang theo Ma Đao chạy trối chết.



Khi Tiểu Ngưu mở mắt ra đã là hừng sáng ngày hôm sau. Sau khi hắn mở mắt ra, không có nhìn thấy Mạc Tiểu Thiền, vừa sờ khố quần, Ma Đao không cánh mà bay, làm cho hắn sợ đến mất hồn. Hắn biết đã xảy ra đại suwk.



Hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, có chút kỳ quái, ta tại sao lại ngất đi? Trước kia lúc cao trào chưa bao giờ ngất xỉu, đây là vì sao? Hắn dùng sức lắc lắc đầu, đầu vẫn còn choáng váng, biết là trúng kế người ta.



Chẳng qua là vì sao trúng thuốc của Mạc Tiểu Thiền, hắn không biết.



Hắn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại uống không ít nước lạnh, lúc này mới khôi phục tỉnh táo. Hắn tìm Mạc Tiểu Thiền, nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy. Lại đi hỏi, tiểu nhị nói nửa đêm hôm qua, cô nương kia đã đi, ngay cả tiền trọ cũng chưa thanh toán.



Tiểu Ngưu hầm hừ thanh toán tiền trọ, thu thập đồ xong, đi ra khách sạn, vừa thương tâm vừa hối hận, mình trăm cay nghìn đắng lấy được bảo bối, cứ như vậy bị người ta đoạt đi. Chỉ trách tạ mình không tốt, nếu như không háo sắc như vậy, nếu không sơ ý, sao có thể gặp phải chuyện lần này đây?



Hắn dùng sức gõ đầu mình, cực kỳ đau lòng. Đã mất Ma Đao, ta phải làm gì bây giờ? ta đi đâu mà tìm ma nữ đáng hận kia đây. Với bản lãnh của nàng, nàng không thể nào đi bộ, có lẽ đã đằng vân giá vũ chạy rồi.



Suy đi nghĩ lại, không có biện pháp khác, chỉ có tìm Ngưu Lệ hoa hỗ trợ. Nơi này là địa bàn của nàng, dựa vào trí tuệ của nàng, nàng nhất định sẽ có đối sách.



Nghĩ đến điểm nay, ngựa của Tiểu Ngưu không ngừng vó, đem tốc độ nhanh nhất chạy đến Thiên Sơn.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #116