Con Nuôi


Người đăng: otakulv

Ngày 21 tháng 3 năm 739 theo Lịch Tử, tại một cái cung cấm bên trong, nơi này
thế mà lại có một ông lão tóc bạc phơ ngồi nhàn nhã ngắm sao.

Nhìn bên ngoài thì ai cũng ầm tưởng rằng tuổi giá sức yếu, gần đất xa trời lão
nhân thế nhưng kỳ thực ông lão là Lục Tiên Thiên hay còn gọi là Tinh Vân
Thượng Nhân.

Gọi là Tinh Vân Thượng Nhân vì ông lão này nghiên cứu pháp tắc là liên quan
đến tinh vân hay còn gọi là Tinh Hà đạo.

Đang nhàn nhã ngắm sao bỗng sắc mặt Tinh Vân Thượng Nhân trở nên ngưng trọng,
tại trên bầu trời, một viên Tinh Vân lấy tốc độ khủng khiếp rơi từ trên khỏang
không xuống.

Tại nơi viên Tinh Vân này bắt đầu rơi xuống hiện lên cả một vùng trời cam sắc
trong đêm tối.

Căn bản nếu như không quan sát kĩ thì sẽ không thể nhìn ra được điều này.

Mặc dù vậy, trong hoàng thành vẫn có rất nhiều thế lực lớn ngoài ánh sang hay
trong bóng tối đều bị một phen kinh động.

Ngay lập tức sóng ngầm trong Hoàng thành liền nổi lên.

Lúc này, tại một vùng núi hẻo lánh bên trong, một cái hố sâu bán kính cũng
phải 100-130m xuất hiện.

Nghe đồn rằng cái hố này bắt đầu xuất hiện từ tối hôm qua. Chẳng biết ở đâu
bỗng lan ra tin đồn khắp nơi xung quanh cái hố này rằng hôm qua thần linh
giáng thế hay quái thú hạ phạm khiến cho không một ai dám lại gần cái hố này.

Mà tại chính giữa cái hố này nắm lấy một người. Nói là một người nhưng than
thể rất nhỏ, nhìn dáng dấp liền biết đây chính là một đứa trẻ.

Đứa trẻ nằm đó trần chuồng, không một mảnh vải che than, cứ thế ngủ.

Một ngày, hai ngày rồi thoáng cái đã qua năm ngày, đứa trẻ vẫn cứ ngủ. Ngủ hết
tư thế này đến tư thế khác như thể mọi thứ xung quanh không có gì liên quan
tới hắn.

Chẳng biết lại qua bao nhiêu ngày, hắn rốt cục tỉnh dậy. Đứa trẻ này không
phải ai khác chính là Đường Nhất Thể phiên bản trẻ con.

Sau khi tỉnh dậy, đập vào mắt Nhất Thể là một cái hố sâu và mình đang ở giữa
cái hố trần chuồng.

Nhất Thể định đưa tay lên phủi đi lớp bụi bám trên người hắn nhưng hắn bỗng ý
thức được được việc khôn đúng.

“ Quái lạ, bàn tay của ta sao lại nhỏ như này?”

Đưa tay lên sờ mặt sau đó lại sờ xuống chân, sờ khắp cả người, sờ một lúc lâu
như thẻ tên điên sờ thân thể mình khiến cho Nhât Thể không thể không tiếp nhận
một sự thật rằng hắn đã bị thu nhỏ thành trẻ em.

“ Khônggggggggggggggggg, tại sao, tại sao, tại saooooooooooooo?”

“ Tại sao ta lại ở trong thân thể một đứa trẻ cơ chứ?”

“ Đây không phải là sự thật có phải không?”

Không tiếp thu được sự thật này Nhất Thể liền cho rằng đây là mơ, sau vài lần
véo má, cuối cùng Nhất Thể vẫn phải miễn cưỡng tiếp thu thực tại.

“ Được rồi, ta hẳn đã ở đây từ tối hôm qua nhưng tại sao lại không có thứ gì
mò đến đây nhỉ?”

Nhất Thể đứng lên, hắn định ra khỏi cái hố này thám hiểm xung quanh.

Để cho Nhất Thể ngạc nhiên là xung quanh cái hố không có thứ gì cả, chỉ có đất
cùng cát đá, sỏi. Một dấu hiệu của sự sống ở đây cũng không có.

Điều này làm hắn hoài nghi có phải là tử địa hay không nếu không phải là cách
đấy mấy trăm mét có một cái đồng bằng đầy cỏ cùng một ngọn núi xanh.

“ Chắc hẳn là khi ta lao xuống đây, dư chấn đã biến cả nơi đây thành bình địa.
Nhưng sao ta lại không bị thương gì hết vậy?”

Sau vài phút, Nhất thể rốt cục đi đến đồng bằng, cách nơi Nhất thể không xa,
hắn nhìn thấy một ngôi làng.

Đi đến phụ cận hắn mới thấy rõ rang nơi đây là một xóm nhỏ, nhà cửa mặc dù
không phải là mái ngói nhưng cũng không phải là nhà nát, làm hoàn toàn bằng
rơm như Nhât

Thể tưởng tượng trước đó.

Trong làng hiện giờ chỉ có mấy đứa trẻ cùng mấy ông lão, bà lão ngồi với nhau
mà thôi.
Trong đám trẻ, có một đứa bé bỗng chú ý tới dự xuất hiện của Nhất Thể, đứa bé
liền kêu gọi cả đám trẻ đi tới chỗ Nhât Thể.

Bỗng dưng nhìn thấy đám trẻ đang đi về hướng mình làm Nhất Thể kì quái, trong
lòng hắn, đây chỉ là nhưng đám trẻ không đáng chú ý mà thôi, thứ thực sự thu
hút chú ý của hắn là mấy ông lão đang ngồi kia.

Nhưng chính vì sự chủ quan này làm cho Nhất Thể một phen bị đánh đập.

Ngay khi đến gần Nhất Thể, đứa trẻ cầm đầu bỗng xông lên, cả đám phía sau cũng
xông lên, nhìn bộ dạng của chúng có vẻ như Nhất Thể bị xem là kẻ xâm phạm ngôi
làng rồi.

Vì chủ quan nên khi một trận bọn trẻ lao lên, Nhất Thể không kịp phòng bị mà
bị cuồng đánh bởi đám trẻ mình khinh thường làm cho Nhất Thể giật mình.

Hắn muốn kêu cứu nhưng ngay lập tức bị những cú đấm đá của đám trẻ chặn họng.

Hắn còn nghe thấy tiếng một đứa trong đám nói

“ Tên này là kẻ xâm phạm lãnh địa của chúng ta, anh em, đánh hắn đau hơn nữa
đi.”

Nghe vậy, Nhất thể vội cuống cuồng muốn chạy nhưng bị ba bốn đứa kéo chân
không cho chạy.

Mãi một lúc sau, cả đám rốt cục ngừng lại khi nghe tiếngchắc là của một đứa
bé.

“ Dừng lại đi.”

Ngay sau đấy, cả đám trẻ bắt đầu đứng lên nhìn về phía phát ra giọng nói.

Nhất Thể cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.

Đó là một đứa bé gái nhỏ, tren tay đang cầm một cái giỏ tre, trên tóc gài mấy
bông hoa.
Trên mặt hiện lên một chút vẻ hồng hào, tóc đen.

Nhìn đứa bé, Nhất Thể liền cảm thấy biết ơn, nếu không phải là câu nói kia thì
hắn giờ này chắc vẫn đang bị đánh đập.

Một đứa bé trong nhóm bắt đầu tiếng.

“Nó là đứa xâm phạm lãnh thổ của làng mình, tại sao lại không được đánh nó?”

Sau đó, những đứa tre khác cũng nhao nhao hỏi lại.

“ Tại sao lại không được đánh nó?”

“ Đúng thế, đánh nó có phải là lỗi hay tội gì đâu.”

Đứa bé kia liền không nói gì nữa, im lặng một lúc về sau, đứa bé rốt cụ đáp
lại lời của đám trẻ.

“ Dù vậy cũng không được đánh cậu ấy. Với lại ai vào làng mình chẳng được, đâu
có ai cấm đâu.”

Đang định chạy trốn Nhât Thể, Nhất Thể liền dừng lại.

Bỗng từ đằng xa, một nhóm người bỗng xuất hiện. Đi đầu là một đại to lớn, cơ
thể khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn.

Đi đằng sau là rất nhiều người, gái trai có cả, mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại
nhưng trên mặt không hề hiện lên một tia khổ sở mà trái lại tất cả đều vui vẻ.

Ngay khi vừa bước chân vào làng, nhóm người kia liền nhìn thấy Nhất Thể đang
nằm trên đất và nhóm trẻ con đang cãi lộn với đứa bé gái kia.

Ngay lập tức có một người đến dỗ cả hai bên, sau đó mọi người liền chú ý đến
Nhất Thể.

Vị đại hãn khi nãy dẫn đầu nhóm người kia liền đầu tiên đến trước mặt Nhất
Thể, hắn đưa tay ra và hỏi:

“ Tên nhóc là gì?”

“ Đường…Nhất… Thể.”

Do khi nãy bị đánh quá bất ngờ nên Nhất Thể liền sinh ra tâm lý cảnh giác với
tất cả mọi người.

Nhưng vị đại hãn đứng trước mặt lúc này lại làm cho Nhất Thể cảm thấy an toàn.

“ Vậy nhóc có muốn làm con nuôi của ta hay không?”

Vị đãi hãn kia lại lần nữa hỏi.

Câu hỏi này quá bất ngờ, lúc nãy hắn còn đang bị coi là kẻ xâm phạm mà bây giờ
đã chuẩn bị thành người trong thôn rồi.

Nhất Thể do dự chưa trả lời vì sợ rằng có bẫy trong này.

Ý thức được điểm này, vị đãi hạn kia tiếp tục nói:

“ Nếu trở thành con nuôi của ta, nhóc sẽ có một mái ấm, không phải lo cái ăn,
cái mặc, trở thành một thành viên trong thôn.”

Nghe xong câu này, Nhất thể vẫn do dự nhưng sau đấy liền trả lời.

“ Ta… ta đồng ý.”

Đối với một đứa trẻ lang thang không nơi ở, không mái ấm, phải lo bữa ăn và
cái mặc như Nhất Thể bỗng dưng được có tất cả những cái đó thì vì lí do gì mà
không chấp nhận cơ chứ.

Nghe xong câu trả lời của Nhất Thể cả vị đại hãn lẫn mọi người xung quanh đều
cười rất to. Mọi người cười không phải vì chế giễu Nhất Thể mà cười vì cháo
mừng thành viên mới của ngôi làng.

-Lời của tác giả

Anh chị đọc xong xin hãy chia sẻ lên fb của mình giúp e nhé. Và cũng xin đừng
ném đậu thúi nha, e mới tập tành viết truyện mà nên từ tốn mà chỉ bảo e nhé
mấy anh, mấy chị.


Ma Đạo Hệ Thống - Chương #3