Vực Thẳm


Người đăng: otakulv

Ngày XX tháng XX năm 20XX, tại một bên sườn núi trên một ngọn núi nào đó. Sườn
núi vừa dốc vừa hiểm trở đầy đất đá. Dưới chân núi là một vực thẳm sâu không
thấy đáy khiến bất cứ khi nhìn xuống cũng phải sởn cả gai óc. Tưởng chừng như
thế này thì sẽ không có một ai dám leo núi, thế nhưng khi nhìn kĩ ở sườn núi
mới thấy có một nhóm ba người đang hì hục leo núi. Dẫn đầu là một người to
lớn, cao tầm 1m8 đến 1m9, nhìn nét mặt đại khái cũng có thể đoán được rằng đây
là một nam thanh niên 26 hoặc 27 tuổi. Tiếp theo là một người có thân hình nhỏ
gọn, thanh thoát, trên cổ đeo một dây chuyền bằng bạc có mặt hình một bông hoa
tuyết nhỏ. Không cần nhìn cũng biết rằng đây là một mĩ nhân. Còn về tuổi tác
thì do bịt kín nên cũng không thể đoán được. Đi cuối cùng người thế mà lại là
một nam thanh niên không to cũng nhỏ người, thân hình bình thường, bộ đồ ăn
mặc cũng bình thường. Nhìn dáng người và khuôn mặt cũng có thể đoán được đâylà
một nam thanh niên chỉ mới 19-20 tuổi.

Cả nhóm leo tầm 25 phút thì bắt đầu chậm dần rồi sau khoảng 15 phút thì chỉ
còn lại nam thanh niên dẫn đầu là có thể tiếp tục leo, hai người còn lại đã
mệt đến không thở ra hơi rồi. Ý thức được việc này nam thanh niên to lớn liền
lên tiếng :

" Chắc mọi người cũng mệt rồi phải không? Gần trên kia có một cái hang, cả
nhóm vào đấy nghỉ ngơi một lúc đã. "

Nghe được câu nói của nam thanh niên to con kia, hai người còn lại đồng thời
ngẩng đầu lên trơi. Đúng như nam thanh niên kia nói, có một cái hang trên kia.
Như được tiếp thêm sức lực, cả nhóm bỗng dưng leo nhanh hơn hẳn. Chỉ sau vài
phút, cả nhóm liền đã tại trong cửa hang ngồi nghỉ.

Tại đây, mọi người lần lượt lấy ra bình nước mình đem thoi rồi uống. Sau khi
uống cả nhóm bắt đầu nói chuyện rôm rả. Trong câu chuyện cũng đề cập tới thân
thế của mỗi người trong nhóm. Nam thanh niên cao to, dẫn đầu đoàn tên là
Khương Đại Biểu, hắn năm nay 26 tuổi và là một thực tập viên cho một công ty
về ngành leo núi. Vị mĩ nhân đi trong nhóm tên là Dương Lục Nhi, năm nay 23
tuổi, là sinh viên mới ra trường và cũng đang có ý định vào công ty của Khương
Đại Biểu vì từ nhỏ cô đã thích leo núi. Vốn thần mến Lục Nhi mà không có cơ
hội nên Đại Biểu liền nhân dịp này để tạo kỉ niệm tốt với Lục Nhi. Người cuối
cùng là Đường Nhất Thể, năm nay vừa tròn 18 tuổi, em họ của Khương Đại Biểu.
Quan hệ giữa hai người cũng không phải là tốt nhưng vì một vài lí do nên cũng
tham gia vào chuyến leo núi này.

Nhìn thì như thể cả nhóm đang nói chuyện rôm rả ngưng kỳ thật chỉ có Đại Biểu
và Lục Nhi là nói chuyện với nhau còn Nhất Thể liền bị cho ra rìa. Biết rằng
mình ở đây cũng chỉ là không khí nên Nhất Thể liền đứng dậy nói :

" Anh chị cứ ở đây nói chuyện với nhau đi, em đi thám hiểm nới này một lúc."

Nói xong, không để cho hai người kia kịp trả lời, Nhất Thể liền đi luôn. Sâu
trong hang động là một mảnh tối tăm. Nếu không phải là có mang theo đèn pin,
Nhất Thể cũng không dám đi sâu vào trong. Tốc độ không chậm, không nhanh, nhịp
nhàng bước, dần dần Nhất Thể càng đi sâu vào trong hang động. Hang động tựa
như không có đáy và đang đi lên, Nhất Thể liền không tự chủ quay đầu về phía
sau nhưng đã không thấy đường về đâu. Trên đường đi, Nhất Thể phát hiện còn có
rất nhiều con đường dẫn đến hang động này nhưng vốn không giỏi nhớ đường nên
Nhất Thể liền từ bỏ hi vọng quay lại mà tiếp tục tiền vào sâu bên trong hang
động.

Càng đi, hang động ngày càng rộng hơn làm cho Nhất Thể cảm thấy sắp tới đáy
rồi nhưng làm cho Nhất Thể thất vọng vì đã đi hơn 15 phút nhưng vẫn không thấy
đáy đâu. Nhưng trên vách hang và trần hang, Nhất Thể thấy được những hoa văn
hình thù kì dị như không phải là văn tự cổ hay bất cứ văn tự nào trên Trái
Đất. Nhìn vào nhưng hoa văn này làm cho Nhất Thể cảm giác như thể mình lạc vào
một vùng thế giới mới, mỗi một đoạn lại là một thế giới khác nhau. Có thế giới
toàn là núi, có thể giới lại là một mảnh đồng bằng rộng lớn. Tự nhủ trong đầu
rằng nếu như có thể ra khỏi đây liền sẽ không quay lại nới này thêm bất cứ lần
nào nữa.

Sau khi đi tiếp ước chừng 30 phút, Nhất Thể liền thấy được ánh sáng. Như bắt
được vàng, Nhất Thể liền chạy về phía ánh sáng phát ra. Đang chạy, Nhất Thể
bỗng dưng nhìn thấy một con vật hình thù dài loăng ngoằng đang canh giữ trước
cửa hang. Ngay lập tức Nhất Thể liền dừng lại và nhìn chăm chú về phía con
vật. Đây là một con rắn nhưng không phải là loại rắn thường mà là rắn hổ mang.
Ý thức được Nhất Thể, con rắn cũng quay đầu về phía Nhất Thể. Ngay lập tức,
Nhất Thể cúi xuống nhặt một vài viên đá cùng một nhánh cây. Rõ ràng trong hang
không có một cái cây nào nhưng lại có một cành cây vậy nó rốt cuộc ở đâu ra?
Đang đối mặt sinh tử Nhất Thể không quản được chuyện này nên không thấy sự bất
bình thường này.

Sau một hồi nhìn nhau, Nhất Thể liền từ từ tiến đến gần còn rắn, ngay khi vừa
bước 5-6 bước, Nhất Thể bất thình lình giờ tay phải lên rồi ném viên đá trong
tau về phía con rắn.

Không may cho Nhất Thể là con rắn đã né được viên đá, nó ngay lập tức trườn
mình về phía Nhất Thể, vừa trườn, con rắn vừa phát ra những thanh âm :

" Xì... Xì...Xì"

Vốn tưởng rằng dùng viên đá này Nhất Thể liền có thể đuổi con rắn đi được
nhưng có vẻ như Nhất Thể đã quá ngây thơ rồi. Không những không đuổi được nó
mà nhìn dáng dấp có vẻ như con rắn này đã hoàn toàn xem Nhất Thể là kẻ địch
không chết không thôi rồi.

Ý thức được việc này Nhất Thể liền chửi thề một tiếng. Mặc dù là rất tức giận
nhưng lúc nãy hắn vẫn phải bình tĩnh lại nếu còn muốn giữ cái mạng này. Ngay
lập tức, hắn ném tiếp hai viên đá nhỏ về phía con rắn. Bắt gặp này hai viên đá
nhỏ, con rắn di chuyển chậm lại và dừng phát ra tiếng. Bắt được cơ hội này,
Nhất Thể liền ném tiếp mấy viên đá nữa để con rắn phải di chuyển đến gần vách
hang. Lần này, mọi thứ cuối cùng cũng như hắn tính toán. Ngay khi con rắn vừa
di chuyển đến vách hang, Nhất Thể liền cũng di chuyển đến vách hang nhưng là
vách trái với con rắn.

Lúc này, cả hai lại tiếp tục nhìn nhau nhưng không phải là đứng nhìn nữa mà là
con rắn đứng nhìn còn Nhất Thể thì dần tiến về phía cửa hang. Khi chỉ còn cách
cửa hang 5m nữa thì bỗng con rắn động, nó lao hết tốc lực về phía Nhất Thể.
Biết cơ hội đến rồi, Nhât Thể liền ném cả cành cây mình đang cầm cùng cuối
cùng số vụn đá về phía con rắn rồi cũng chạy hết tốc lực về phía cửa hang.

Lúc này nếu có người thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng hành động của Nhất Thể là điên
rồ, đang ở trên núi cao mà lại chạy hết tốc lực về phía cửa hang như vậy thì
sẽ chỉ bị tan xương nát thịt khi rơi xuống núi mà thôi. Nhưng do ở trong hang
quá lâu cùng với việc nhìn thấy những hoa văn kì dị khiến cho Nhất Thể gặp áp
lực tinh thần vì cậu vốn không có ý chí sắt thép như bao người mà chỉ là một
tên yếu đuối tham sống sự chết mà thôi. Thế nên khi gặp con rắn và cửa hang
cậu liền có ý nghĩ chạy ra khỏi hang ngay lập tức. Trong trận giằng co với con
rắn khiến cho cậu cảm thấy đối mặt tử vong càng gần liền làm cho ý nghĩ này
càng bám rễ vào tâm trí cậu thế nên bây giờ cậu chỉ còn cách làm theo ý nghĩ
của mình thôi, không dư hơi mà quản chuyện này.

2m rồi 1m rồi chỉ còn cách hai bước nữa Nhất Thể liền có thể thoát ra khỏi cái
hang quái quỷ này rồi. Nhưng ngay lập tức khi chỉ còn cách hai bước chân nữa
với hang cậu liền đình chỉ hành động của mình do ý thức được việc gì đó không
đúng. Do dừng quá đột ngột nên thân thể không tự chủ được bước tiếp hai bước
nữa. Ngay lập tức cậu nhìn xuống. Bên dưới là một vực thẳm sâu quá sâu. Cảm
thấy đối mặt tử vong còn gần hơn khi nãy, Nhất Thẻ liền quay lại về phía đằng
sau nhưng không biết từ bao giờ mà con rắn đã đến ngay trước chân Nhất Thể.
Giật mình, Nhất Thể liền co chân lại liền khiến hắn mất thăng bằng và ngã ngay
xuống vực. Ngay lập tức một thanh âm to lớn vang vọng khắp ngọn núi :

" Khôngggggggggggggggggggggggggggggg "

Ngay sau thanh âm ấy, Nhất Thể liền mất hút vào trong vực thẳm.


  • Lời nói của tác giả :

Đây là bộ truyện do e tự sáng tác ra nên chắc là sẽ có nhiều chỗ sai sót mong
mọi người bỏ qua cho và góp ý kiến để e sửa sai chứ xin đừng ném đậu thúi nha,
thúi lắm, không chịu được đâu :v.


Ma Đạo Hệ Thống - Chương #1