Người đăng: a123456
“Đây có lẽ là lần đầu ngươi cần sự giúp đỡ của ta đi.” Đáp trả Hoàng Tiêu câu
nói là một giọng nói tràn đầy ma lực phân không ra tuổi tác vang lên.
Thên không trên vai Ma Ảnh không biết lúc nào đã xuất hiện lấy một người đội
đấu bồng, thân mặc hắc y đi chân trần, hắn đứng đấy như là đã xuất hiện từ
lâu, tựa hồ hắn vẫn đang đứng đấy xem bọn họ đánh nhau vậy.
“Ha ha, dù sao hai người chúng ta đánh không lại bảy người bọn họ, có ngài ra
tay nữa mới dám chắc có thể đánh thắng.” Hoàng Tiêu cũng không ngượng ngùng
cười nhạt nói.
“Ngươi là ai.” Khinh La Thiên Nữ thấy một cái nam tử đội đấu bồng ánh mắt
không khỏi ba động, nhìn cái kia hắc y chân trần y phục nàng làm sao mà cảm
giác cực kỳ quen thuộc, người kia năm đó cũng là cách ăn mặc như vậy, chỉ là
người trước nhưng mang không hề có một tia ma khí nào, có chăng cũng chỉ là
nhân khí.
Hiển nhiên Vô Niệm nửa kia bổn nguyên linh hồn sau khi luân hồi thành nhân tộc
có được khí tức!
“Ta sao? ta chỉ là một con Ma, mang trong mình trái tim cô độc từ trong bóng
tối đi ra rồi lại sống từ thời đại này tới cái khác thời đại mà thôi.” Nhẹ
nhạng lời nói, tịch mịch hàm súc. Vô Niệm tang thương cảm khái nói.
“Một cái Đạo Thánh cũng dám lớn lối.” Thanh Hỏa Thiên Quân nhìn Vô Niệm nhàn
nhạt nói. Hắn thật có chút không hiểu một cái Đạo Thánh lấy đâu ra tư cách dám
đứng ngang hàng với bọn họ.
“Ngươi muốn cùng đấu hay để ta một mình lên đây.” Vô Niệm từ chối cho ý kiến
rồi quay sang Hoàng Tiêu hỏi.
“Ta giải quyết sáu người còn lại, còn Khinh La Thiên Nữ thì do ngài xử lý đi.”
Hoàng Tiêu quỷ dị cười nhạt nói.
“Đã vậy thì đánh đi.” Vô Niệm cũng không phản đối, một bước đi ra đã là xuất
hiện trước mặt Khinh La Thiên Nữ.
“Giết.” Hoàng Tiêu cũng không nói nhảm nhiều điều khiển Ma Ảnh giết tới sáu
người còn lại, mà sáu người kia cũng lao tới Ma Ảnh mà đi.
“Ngươi cách ăn mặc rất giống một người ta từng quen biết.” Khinh La Thiên Nữ
ánh mắt có chút ba động nhìn Vô Niệm rồi bình tĩnh nói.
“Người ngươi nói là Thái Tử Ma Tộc Vô Niệm đi.” Vô Niệm khuôn mặt được đấu
bồng che lại nhìn nàng bĩnh tĩnh nói.
“Đúng vậy, là hắn.” Khinh La Thiên Nữ ánh mắt nhìn chòng chọc Vô Niệm như muốn
xem thấu hắn nói.
“Hắn đã chết.” Vô Niệm không để ý ánh mắt của nàng lơ đãng mà hờ hững nói. Năm
đó hắn xông vào Thánh Tộc đánh nhau nhưng làm rất bí ẩn, mà Thánh Tộc cũng
không nguyện ý truyền ra tin tức bọn họ dùng hậu bối của mình để làm mồi nhử
cho nên chuyện này người ngoài gần như không ai biết.
“Phải nha, hắn đã chết.” Khinh La Thiên Nữ ánh mắt bình tĩnh không khỏi nổi
lên một tia hồi ức đau thương khẽ than một tiếng.
“Đánh đi.” Vô Niệm giọng nói không phân ra tuổi tác hờ hững nói, đối với hắn
hay nàng mà nói, quá khứ chỉ là quá khứ, cả hai bây giờ mỗi người đã có lập
trường riêng, cho nên không có gì tốt nói, lời vừa dứt hắn hai mắt huyết quang
lấp lóe, sau lưng lập tức xuất hiện lấy mười cái Minh Nguyệt.
Mỗi một cái Minh Nguyệt trên tản mát ra từng sợi u quang như ánh trăng trong
đêm, những này u quang như là ngọn hải đăng chiếu sáng để lòng người tìm được
con đường trở vê, theo đó là một luồng phong ấn cùng thôn phệ lực lượng tràn
ra như muốn phong tẫn vạn vật, thôn thiên phệ địa!
“Phong.” Vô Niệm cuồng quát một tiếng, chỉ thấy mười cái Minh Nguyệt quang huy
nở rộ như chiếu sáng ba ngàn thế giới, nó chớp động một cái rồi xuất hiện lấy
mỗi góc trong trận pháp của Thanh Hà Thần Cung.
“Rắc rắc.” Từng tiếng vang lên, mười cái Minh Nguyệt tản mát ra một cỗ thôn
phệ cùng phong ấn lực lượng bao trùm lấy trong trận pháp, nó lực thôn phệ lấy
tốc độ cực kỳ nhanh hấp thu lấy sức mạnh của trận pháp rồi chuyển dời lên trên
thân thể Vô Niệm, tiếp đó là một luồng phong ấn lực lượng tác động lên bảy vị
Thiên Quân của Thanh Hà Thần Cung như muốn phong ấn lấy sức mạnh của họ vậy.
“Đây là kỹ năng thứ hai của ngài sao?” Hoàng Tiêu bên kia cảm nhận được mấy vị
Thiên Quân kia yếu đi không khỏi giật mình, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới
Vô Niệm trên người lại mang theo hai loại kỹ năng, hơn nữa còn là tứ trọng cả
hai, tuy rằng trước đó đã ẩn ẩn đoán được nhưng cũng không chắc chắn.
Đạt được sức mạnh gia trì sau, Vô Niệm cuồng quát một tiếng, hắn tay không
diễn hóa ra một thanh kiếm rồi chém tới Khinh La Thiên Nữ, kiếm khí như hồng,
mỗi nơi đi qua không gian bị trảm vỡ, thời gian bị chặt đứt thành từng khúc.
Tiếp đó hắn hai mắt quang mang lại nở rộ, vô cùng vô tận kiếm ý lập tức từ
thân thể hắn tản mát mà ra, Thiên Kiểm đỉnh phong cảnh giới theo đó tung tóe
cả thiên địa, vô biên kiếm ý như cắt vỡ hết thảy lao ra trảm phá thương thiên.
“Vù.” Vô Niệm lại chém ra một kiếm, kiếm mang theo đó vắt ngang thời không,
kiếm khí sắc bén như muốn trảm đôi ba ngàn thế giới, sắc bén không thể đỡ.
“Thiên Kiếm.” Giọng nói mang theo nghi ngờ vang lên, Khinh La Thiên Nữ trong
lòng nghi ngờ càng sâu, người kia năm đó kiếm tu cũng là đạt tới mức độ Thiên
Kiếm.
Kiếm Tu trong có phân đẳng cấp, từ Kiếm Tâm, Kiếm Áp, Kiếm Thế, Kiếm Ý, Thiên
Kiếm, Thần Kiếm.
“Vù.” Tuy rằng nghi ngờ nhưng cũng không do dự ra tay, nàng tay trái triệu
hoán ra mười bông Hoa Hồng cỡ nhỏ, chúng hóa thành mỗi tia sáng bay về mỗi
phương hướng, nó mỗi nơi đi qua kiếm ý lập tức tan biến như gặp phải lực lượng
vô hình nàng đó bóp diệt vậy.
“Ngươi mạnh hơn lúc trước.” Vô Niệm trong lòng khẽ than, kiếm trong tay trở
lại khẽ đâm tới, kiếm ý vô ngân theo đó hóa thành một cái Thiên Kiếm thật lớn
rồi đâm thẳng tới Khinh La Thiên Nữ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay mặc kệ
là ai cũng sẽ tuyệt sát.
“Triệt.” Khinh La Thiên Nữ đối mặt một kiếm tuyệt sát kia cuồng hống một
tiếng, theo đó dưới chân nàng một bông hoa Hồng Đen thật lớn bỗng nhiên nở ra,
nàng đứng đó như là Tiên Nữ từ trong hoa nở đi ra, quang mang bao trùm lấy
nàng khiến nàng càng thêm mỹ lệ, càng thêm rung động lòng người.
Khi bông Hoa Hồng Đên này xuất hiện lúc vạn vật bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng,
tất cả mọi người tựa hồ đều phải thất thần trước sự đẹp đẽ của nó, chỉ là khi
ngươi nhìn vào lúc không hiểu sao có một cỗ nguy hiểm xong lên não, tựa hồ cái
này Hoa Hồng Đen lúc nào cũng có thể cuốn hút bọn họ vào.
“Vù vù.” Lập tức một luồng vô hình sức mạnh nhìn không thấy, sờ không được lan
tràn mà ra, Vô Niệm một kiếm như hồng kia lập tức bị cái gì đó không thấy được
bóp nát rồi tan biến trong thiên địa.
“Hoa tuy đẹp nhưng chung quy vẫn có độc.” Vô Niệm bỗng nhiên than nhẹ một câu.
“Vù.” Khinh La Thiên Nữ bàn tay như ngọc kẻ dài lao hướng Vô Niệm mà nơi, nàng
bàn tay mỗi nơi đi qua hư không bị dam cầm, tất cả mọi vật trong vạn dặm thời
không đều thân bất do kỷ không thể động đậy, đây là một cái cảm giác không
cách nào diễn tả, tựa hồ bọn họ vốn là như vậy muốn đứng im tại đó mà không
phải do ai ép buộc, cảm giác mười phần tà dị.
“Vẫn như quá khứ, vừa ra tay luôn là như vậy toàn lực.” Vô Niệm cảm nhận tự
thân ý chí như có cái gì đó vô hình sức mạnh tác động lên khiến hắn nguyện ý
đứng im cho nàng đánh tới không khỏi cười khẽ, nhất niệm động, Thiên Kiếm lập
tức đánh ra từng sợi sắc bén kiếm mang trảm diệt cái này sức mạnh.
“Ầm ầm.” Hư không bỗng nhiên vang vọng lấy một thanh âm như có thứ gì đó vỡ
nát, Vô Niệm đang định động thủ lúc xung quanh hắn không biết lúc nào đã xuất
hiện lấy năm cái lão giả.
Này năm người bọn họ là như vậy vô căn cứ xuất hiện, không thể tìm ra được một
vết tích nào!
“Ngũ Kiệt Trận.” Năm lão giả xuất hiện lúc hai tay lập tức kết ấn, chỉ thấy
bọn họ quanh thân nổi lên từng đoàn quang mang rồi hóa thành một cái cự võng
như được làm bằng Tiên Tằm đan xen mà thành Tiên Võng bao trùm lấy Vô Niệm.
“Năm vị Đế Thần.” Vô Niệm nhìn thấy năm người tới lúc đôi mắt khẽ nổi lên ba
động.
Đế Thần là một cảnh giới tiếp sau của Đế Cảnh, nó tuy rằng không gánh chịu lấy
thiên địa tinh hoa diễn hóa ra là Nguyên Luân nhưng lại được thiên địa tán
thành, cho nên nói Đế Thần nếu tu luyện tới thập ngã như là Thiên Quân vậy
không phải là không thể một trận chiến.
Tất nhiên nếu là bình thường tới nói Đế Thần vẫn là yếu hơn Thiên Quân, dù sao
Thiên Quân chung quy vẫn có được Nguyên Luân làm chỗ dựa, mà Đế Thần thì không
có.
Khi bị Tiên Võng bao trùm lúc, Vô Niệm tất cả sức mạnh kết nối với mười cái
Minh Nguyệt lập tức bị cắt đứt trở về Hư Thánh bình thường cảnh giới.
“Ầm.” Một tiếng, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Khinh La Thiên Nữ một chường
đánh vào ngực rồi chấn bay vào Tiên Võng lao về phía sau, mỗi nơi đi qua không
gian đều bị hắn đụng vỡ toái thành từng mảnh, không gian liệt phùng theo đó
tàn phá bừa bãi bay ra cắn nuốt lấy hắn.
“Đã chết rồi sao.” Khinh La Thiên Nữ nhìn chỗ không gian liệt phùng kia đôi
mắt bình tĩnh sâu trong nổi lên một sợi lo lắng nhưng rồi bị nàng áp chế đi.
“Hắn chỉ là một cái Đạo Thánh, dù có kinh diễm tới đâu thì một khi mất đi kỹ
năng sức mạnh đều sẽ bị ngài đánh chết.” Tuy rằng có chút không hiểu tại sao
một cái Đạo Thánh lại có thể sử dụng kỹ năng nhưng bây giờ người đã chết thì
không cần nghĩ nhiều nữa.
“Chờ đợi một thời đại trong bóng tối đầy cô độc, không ngờ một lần nữa tỉnh
lại đã là cảnh còn người mất.”
“Ngươi thay đổi quá nhiều, Khinh La!” Đang mấy người nghĩ rằng Vô Niệm đã chết
lúc thì một giọng nói tịch mịch mà tang thương vang lên, giọng nói như đến từ
viễn cổ thời đại vượt qua thời không mà tới hiện tại, nó là như vậy mười phần
xa xôi khiến người không thể nắm bắt.
“Giọng nói này là..?” Khinh La Thiên Nữ nghe cái giọng nói này lúc con tim
không hiểu sao run lên dữ dội, cái kia quen thuộc tịch mịch như tuyết, tang
thương như đã trải qua hồng trần ba ngàn trượng giọng nói nàng không thể nào
quên được.
“Xem ra ngươi vẫn còn nhớ giọng nói của ta.” Vô Niệm đứng trong không gian
liệt phùng cười khẽ chậm rãi nói.
"Oành." Một tiếng thật lớn vang lên trong mi tâm của Vô Niệm, theo đó từ trong
đó bay ra từng sợi ma khí.
"Ầm ầm." Từng tiếng vang lên, khi cái này ma khí bay ra lúc, một cỗ sức mạnh
tràn ngập ý nhị từ Vô Niệm tản mát mà ra, này cỗ khí thế trên có thể đồ thương
thiên, dưới có thể diệt tẫn thiên hạ, Cửu Thiên Hoang Giới tại cỗ khí thế này
đều là như vậy bồng bềnh như thuyền nhỏ đối diện với Nộ Hải Triều Dâng, là như
vậy nhỏ yếu không đáng chú ý.
Theo đó một cái cự nhân to lớn hình người lập tức xuất hiện, này cự nhân có
hình người cao chừng năm ngàn trượng, nó toàn thân đều là màu đỏ, tại ngực của
nó ở giữa có một cái ký hiệu hình ngôi tam giác, hắn trên đầu có lấy một cái
nôi như bầu trời của Cửu Thiên Hoang Vực, mà trong cái bầu trời này có từng
giải Thiên Hà vờn quanh.
Trên đầu cự nhân có lấy một đôi mắt tuôn ra rất nhiều màu sắc tựa như đại diện
cho các loại sức mạnh trong thiên địa vậy, Vô Niệm giờ khắc này thân hình đứng
đấy trên bầu trời phía trên cự nhân, hắn đứng thôi như là đang đứng trên
thương thiên, tựa hồ hắn đã siêu thoát thiên địa một dạng.
“Ma Ảnh ngũ trọng.” Nhìn cái kia cự nhân khiến lòng người không áp chế được có
cảm giác tuyệt vọng. Phía xa đang đánh nhau Hoàng Tiêu mười phần giật mình
kinh hô một tiếng không thể tưởng tượng được, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi:
“Không đúng, đây chỉ là nửa bước đi vào Ma Ảnh ngũ trọng.”
“Các ngươi là cùng lên hay là một đối một đây.” Vô Niệm đôi mắt không có một
tia tình cảm ba động nào bễ nghễ thiên hạ nhìn mấy người phía trước như là
Thần Chi ở trên chín tầng trời nhìn xuống hèn mọn sinh linh dưới trần gian
nói.
“Vô Niệm.” Nhìn thấy hình dáng thật sự của người trước, cái kia khi chiến đấu
vô tình, khinh thường vạn cổ ánh mắt Khinh La Thiên Nữ không thể nhận sai được
nữa.