Cái Gì Thế?


Người đăng: Thien_Ton

Đêm, đặc biệt tĩnh.

Hắn thanh lý một cái bản thân, thay đổi một bộ quần áo sạch, cuối cùng vẫn là
lựa chọn đi tới từ đường quét dọn.

Hắn, tên phế vật đó được gọi là Mục Long, đứng hàng thứ chín trong thế hệ trẻ
của gia tộc nên thường được gọi là lão cửu hoặc Long ca. Một người được ca
tụng là thiên tài bỗng rơi lạc xuống làm phế vật.

Nếu nói hắn là người của Mục gia thì cũng không phải. Bởi từ năm bốn tuổi hắn
đã được tiền nhiệm gia chủ Mục gia đem về nuôi, tiềm nhiệm gia chủ đó hiện đã
qua đời vài năm trước và người được đám người kia kêu là đại bá chính là con
trai của tiền nhiệm gia chủ đó, hiện tại vị đại bá này cũng đang là tân gia
chủ.

Mục gia là gia tộc một thời tung hoành thiên hạ, được người đời ca tụng và
biết tới với danh hiệu Y Dược Thần.

Đời trước là đời đang vinh quang nhất của gia tộc nhưng bỗng dưng mất đi hai
vị thần y của gia tộc đã khiến cho gia tộc danh tiếng xuống dốc không phanh.

Hai vị thần y đó mất đi ở độ tuổi còn rất trẻ và cũng chưa nhận người nào
trong tộc làm đệ tử nên không có ai là truyền nhân kế thừa y bát của họ, không
ai kế thừa y thuật chính tông của Mục thị gia tộc.

Cho dù có một số sách y thông thường trong tộc và một số sách cổ của gia tộc
để lại cũng không thể cứu vãn được tình thế.

Hiện tại gia tộc đã thỉnh và mời một vị lão tổ xuất quan và đang cố găng khôi
phục lại vị thế. (Tung Của mà, chỉ truyền cho người nhà không truyền cho người
ngoài, mất chó mới lo làm xích.)

Mục Long có thể nói là người cứu vãn của gia tộc nhưng rất tiếc hắn là người
ngoài và còn một số việc không tiện bồi hắn.

Y thuật có thể nói là không cần tu vi vẫn luyện được thần y. Nhưng ai nói thế
chắc gì đã đúng bởi muốn y thuật cao cần tu vi, huyền ma lực nhất định để hỗ
trợ cho việc cứu chữa, không có tu vi, thực lực là hạn chế việc tiến bộ, thăng
hoa của y thuật, cũng như việ khấy nước đường mà khuấy nước íu xìu làm sao
đường tan được

Cho dù ngươi đã học hết kinh thư, y thư, dược thư, độc thư gì đó mà ngươi
không thể tu luyện, không có tu vi thì đó chính là hạn chế thực lực của ngươi.

Ma binh đại lục, lấy thực lực vi tôn. Ngươi không có thực lực chỉ có thể khép
nép khúm núm dưới chân người khác, bị chửu không chửi lại, bị đánh không đánh
lại.

Trước cửa từ đường.

Hắn đến từ đường không phải là bởi vì hắn nhu nhược, không phải hắn bởi vì hắn
sợ phiền phức, là bởi vì hắn không muốn mất đi việc tiếp tục tu luyện, tiếp
tục tin tưởng và hy vọng.

Hy vọng có một ngày mình có thể tu luyện, có thể được mọi người tôn trọng,
kính nể.

Bất đắc dĩ bước tiến vào, Mục Long đi tới Mục gia Mục thị nơi cấm địa, Mục gia
từ đường trước.

Mục gia từ đường, địa phương cung phụng Mục gia liệt tổ liệt tông, các đời hoa
đà tái thế, hoàn cảnh nơi này yên lặnh u nhã, bình thường căn bản sẽ không có
người đến đây.

Nhẹ nhàng đưa tay lên phía trước đẩy ra từ đường đại môn, từng tia một âm lạnh
phả vào mặt.

Két............uuuu

Tiếng cửa bị đẩy vang lên, không nhịn được run lên một cái, Mục Long tiến vào
từ đường, trở tay đem đại môn đóng lại. Hắn cũng không vội vàng bắt đầu quét
dọn, mà là trực tiếp đi tới bàn trước, đặt mông ngồi xuống.

''khốn nạn!''

''thật không biết, mười năm này, ta vẫn kiên trì tới cùng vì cái gì, lẽ nào vì
người khác chế nhạo cùng trào phúng?''

Tự mình giễu cợt, cười cợt mình, hai chữ 'phế vật', thời thời khắc khắc luôn
thúc dục hắn, hắn không giám thư giãn, nhất định phải kiên trì, nhưng kiên trì
kết quả, vẫn là phế vật.

Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể nghe đi ra bên ngoài ào ào phong thanh.

''ồ món đồ gì???''

Tại từ tường phía đông nam góc tường, tựa hồ có ánh sáng chợt loé lên, nhất
gây lên sự chú ý cho Mục Long.

Hắn đứng lên, đi tới đông nam góc tường, bởi vì vách tường gỗ lâu năm mục nát,
phát sinh từng tia nhàn nhạt mùi hôi thối, phất phất tay, rồi lấy tay bịt mũi,
cố nén lại mùi hôi thối khó ngửi, hắn dựa theo ánh đèn lờ mờ, cẩn thận quan
sát lên.

''lẽ nào là bên trong lỗ rỗng?''

Mang theo sự hiếu kỳ, Mục Long nhẹ nhàng tại mặt đất gõ gõ gạch, phát hiện ở
giữa nhất có một mảnh gạch âm thanh có chút không giống, bên trong trống rỗng
sao?

Không biết gạch xuống tới đáy là cái gì đây ta, Mục Long thử cạy ra cái gạch
đó, nhưng bởi ánh đèn quá mức tối tăm, căn bản không có cách nhìn rõ bên trong
rốt cuộc là thứ gì.

Đưa tay phải ra, theo gạch lỗ đen cho vào, mãi đến hơn một nửa cánh tay luồn
vào mới mò đến một cái ướt nhẹp đồ vật, tiện tay lấy ra.

''Ai!''

Xem đồ vật trong tay, Mục Long sâu sắc thở dài một tiếng, tựa hồ sớm thành
thói quen loại này chính mình xui xẻo vận xui.

Mục Long đồ vật cầm trên tay, chính là một cái quyển sách rách nát, nhìn qua
như mất một nửa, nửa mà Mục Long cầm trong tay hình như chính là nửa cuối.
Quyển sách này toàn trang giấy lẫn bìa đều là một màu xanh nhạt, mặt sau có
một dòng chữ nhỏ, nét chữ nét có nét không, giống như theo thời gian mà bị
mất đi.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, phía bìa chữ nhỏ ghi là 'Y Trận kinh'.

''cái đéo gì thế này?''

Hắn lật lại coi trong quyển sách này viết cái gì nhưng ai ngờ nó lại viết
ngược. Tức là kểu trang mà hắn nhìn là từ trước ra mặt bìa nhưng ai ngờ lại
phải từ mặ bìa ra.

Tuy rằng hơi ngạc nhiên về điều đó, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến hắn muốn xem
xem rốt cục đây là sách gì.

Lật qua lật lại trang này trang nọ, ánh mắt hắn vẫn rất là ngạc nhiên, càng
nhìn càng khiếp sợ, hai tay cầm quyển sách đang run run nói:

'' không thể nào, đây chính là trận pháp.''

''tại sao, tại sao lại có thể áp dụng như thế được.''

Cái mà Mục Long nhìn thấy chính là trận pháp. Mà trận pháp cho dù có tiền cũng
không mua được, trận pháp chỉ thông qua cách truyền dạy trực tiếp chứ không
bao giờ có vụ ghi lại tỷ mỉ chi tiết giống thế này. Hắn nhìn qua có thể nói
hắn cũng hiểu được một chút nguyên lý của trận pháp đó chứ chưa nói chi đến độ
khó của bất kì trận pháp nào khi học.

Điều làm Mục Long khiếp sợ chính là ở đằng sau cái trận pháp đó. Đằng sau trận
pháp đó chính là áp dụng trên cơ thể sống, cơ thể thú vật, cơ thể người, điều
này hắn cũng chưa từng nghe qua chứ nói chi hiện tại đang được thấy như thế
này.

Trận pháp xưa nay hắn chỉ có nghe nói qua là trận pháp được dùng để phòng ngự,
hỗ trợ tấn công, lấy một địch vạn lấy ít địch nhiều. Chứ hắn chính là chưa bao
giờ nghe thấy có ai dùng trận pháp trên cơ thể sống.

Cho dù có thì đó cũng là trận pháp khắc lên trang bị rồi mang vào, ví dụ như
là phù văn khắc vào móng ngựa rồi trang bị cho ngựa chiến thì con ngựa đấy tốc
độ sẽ tăng nhanh và chân sẽ trở nên cứng như sắt thép.

Hoặc bên cạnh đó chỉ có một số ích ma thú da dày khi sinh ra là có phù văn chứ
hắn chưa bao giờ nghe qua là dùng trận pháp lên cơ thể sống.

Trận pháp thì chia ra làm sáu loại: tâm trận, phù văn trận, huyềnh binh trận,
ma pháp trận, sát trận, mạng trận.

Riêng mạng trận là phải luyện với cơ thể theo bí quyết là có áp dụng một ít
nhưng nghe nói đã thất truyền. Tuyệt chiêu niết bàn chính là áp dụng mạng
trận.

Cứ thử nghĩ xem nếu trận pháp kết hợp trong y thuật thì sẽ ra sao?

Giả sử tim ngươi ngừng đập, nếu cho một trận pháp có chức năng vận chuyển máu
hoặc tái tạo tim thì thử nghĩ coi lúc đó chắc chắn là nhân loại sẽ trở thành
bất tử. Không nói đến bất tử nhưng cũng chắc chắn sống rất rất lâu.

Giả sử thân thể ngươi yếu đuối hơn sơ cấp ma binh nhưng nếu cho trận pháp vô
thì có thể nói là ngang bằng. Một người thì không nói làm gì nhưng nếu một
quân đội người bình thường hay một quân đội ma binh giả được trận pháp khắc
vào trong cơ thể thay các bộ phận khác thì sao.

Điều đó có thể nói là một điều kinh khủng, cực kì kinh khủng!

Hắn nhìn vào quyển sách tiếp, thấy rất nhiều trận pháp, nhìn nhiều quá đều
khiến hắn hoa mắt chóng mặt, xem cũng chẳng hiểu gì cả thậm chí có một số lần
hắn nhìn vài trận pháp đều khiến đầu hắn như muốn nổ tung, đau đớn không chịu
được buộc hắn phải lật qua trang khác hoặc gập lại sách.

Vụ việc khiến hắn đau đầu chóng mặt hắn đều thấy rất quái lạ, một quyển sách
cũ kĩ bẩn thỉu trông rất bình thường này tại sao lại khiến mình đau đầu chóng
mặt như thế được cơ chứ. Tại sao thế nhỉ?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ nhìn cái quyển sách này cần tu vi, cần thực lực sao.

Bất công quá ông trời ơi, ta đã không thể tu luyện được tại sao còn cho ta tìm
được cái quyển sách này.

Tại sao, tại sao, ít nhất cũng có thể cho ta học thuộc chớ, ta không cần áp
dụng vận dụng gì cả cái ta cần chính là mình có thể thành thần y hoặc tu luyện
được.

Khốn nạn, khốn nạn


Ma Binh Đại Lục - Chương #2