Sống Không Bằng Chết


Người đăng: anhly232

Mấy cái tình huống thế này mình cũng không biết nên viết làm sao nên tua nhanh
một tý ... >> X3 Speed ☆

-------'------

Đi học đối với Lâm Phàm chả có ý nghĩa gì

Thật sự hắn cũng chả muốn đi học lắm, việc này rất mất thời gian, sau khi kiếm
được nhiều tiền liền rời đi, tham quan một ít di tích tìm cơ duyên

Sau khi bị Lâm Phàm hành hung một trận Lôi Bảo ôm hận trong lòng rời đi, nhưng
người như hắn há là để việc này kết thúc như vậy

Lúc này chỉ thấy Lôi Bảo đi vào nhà vệ sinh trên mặt còn lưu một đạo ý cười

-Thạch Bàn

Lôi Bảo nhấc điện thoại lên gọi

-Có chuyện gì Lôi công tử

-Không có gì chỉ là hôm nay có vài việc xảy ra cần ngươi đi xử lý một chút

-Vâng

Lôi Bảo căn dặn Thạch Bàn kỹ càng sau liền thoải mái

-Không phải ngươi rất lợi hại sao ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết

Lúc này Lâm Phàm đang trên đường về nhà, từ xa có mấy chiếc ô tô màu đen chạy
đến, nhìn qua liền biết không phải chuyện tốt

Như Lâm Phàm nghĩ 3 chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt Lâm Phàm chắn ngang
đường đi của hắn từ trong bước ra một đám người mặc vest đen mắt kính râm

-Tiểu tử này không sai

Tên cầm đầu nhìn trên tay bức hình một lát rồi nhìn sang Lâm Phàm nói

-Chỉ xui cho thằng nhóc ngươi thôi, dám chọc Lôi công tử, hôm nay liền cho ngươi cái bài học

Chỉ thấy đằng sau mỗi tên đều cầm ra một cây gỗ, có lẽ là do Lôi Bảo cảnh báo
trước nên chúng mới chuẩn bị kĩ như vậy

-Đại ca ta thấy tên nhóc này có gì lợi hại, còn đem theo nhiều người đến đúng là phí thời gian

-Đúng vậy đại ca

-Không cần nhiều lời, Lôi Bảo chẳng lẽ nói dối chúng ta, các ngươi đều lên hết đi, xong vụ này sẽ có tiền đãi anh em một phen

Nghe tên cầm đầu nói vậy mọi người cũng hăng hái lên, không quản Lâm Phàm có
hay không mạnh liền xông lên

Nhiều đạo gậy gỗ từ trên không nện xuống, vốn nghĩ liền rất dễ dàng sẽ đánh
cho Lâm Phàm tàn phế ai biết được thoắt một cái liền không thấy thân ảnh hắn
đâu

-Chuyện gì thế này, hắn đâu rồi

Rắc

Chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vang lên, một tên trong nhóm liền bị đạp gãy lưng

Có thể nói Lâm Phàm ra chiêu là tàn nhẫn cực kì, có thể làm người khác chịu sự
đau đớn tột cùng nhưng vẫn không chết

Có thể nói là một chiêu đi ra sống không bằng chết

Rất nhanh liền thêm một tên nằm xuống, hai chân hắn liền bị đạp gãy không
thương tiếc

Chỉ chốc lát mấy tên còn lại đều nằm xuống, thương tích cực kì kinh khủng
nhưng vẫn không nguy hiểm đến tính mạng

Nhìn một đám người đang bất tỉnh nằm trên mặt đất mà tên thủ lĩnh bị dọa tè ra
quần, đây là cỡ nào kinh khủng một cước liền gãy tay gãy chân người khác

Lúc này hắn sợ hãi cực kì, Lâm Phàm nhìn qua cũng mới 17, 18 tuổi thiếu niên
vậy mà như thế quyết đoán cùng tàn nhẫn

-Đừng lại đây, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho, đừng đánh ta

-Tất cả đều là tên Lôi Bảo sai khiến, chúng ta chỉ tuân lệnh làm việc

Tên này hoảng sợ cực kì, hắn dùng đủ mọi cách khuyên nhủ Lâm Phàm nhưng làm
cho hắn phải thất vọng là Lâm Phàm vẫn bước lại gần, ngày càng gần

Hắn nhắm mắt lại hai tay che người chờ bị đánh, nhưng chỉ thấy Lâm Phàm đi tới
nhẹ nhàng mở miệng

-Có tiền không

Tên này liền vui mừng lấy trong người ra cái ví

-Có, có ta có tiền ngươi muốn bao nhiêu

-Không phải, toàn bộ ví tiền này là của ngươi

Tên cầm đầu kinh hỉ nói, không ngờ mọi chuyện giải quyết dễ dàng đến vậy có
tiền là được

Lâm Phàm tay cầm lấy ví tiền kiểm tra một hồi liền gật đầu, không sai lắm 10
triệu đủ dùng mội thời gian

Thấy Lâm Phàm biểu hiện như vậy tên đại ca này càng thêm chắc chắn đối phương
sẽ buông tha cho mình, nhưng hắn không biết được ý nghĩ này hoàn toàn sai lầm

Rắc

Chỉ nghe một tiếng giòn vang lên, tên này liền thống khổ ôm cánh tay của mình,
không sai là Lâm Phàm một cước phế tay hắn

-Vì cái gì, không phải ta đã đưa ngươi tiền sao

Hắn thống khổ nói

Chỉ thấy Lâm Phàm thong dong bộ dáng không quan tâm lắm những gì tên này nói,
thên một cước xuống cánh tay còn lại của tên này liền ra đi

-Aaaaa

Hắn hét lớn

Lâm Phàm cũng không quản tên này nữa xoay người liền đi chỉ để lại một câu

-Từ xưa đến nay những người chọc ta chắc chắn sẽ chết, nếu như chưa chết liền sống không bằng chết


Lý Đại Tướng Trở Lại Đô Thị - Chương #7