Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹
"Ngươi lại mang ta đến đây làm gì?" Người kia nhìn Diệp Lãng, rất ngạo khí
nói.
"Đừng giả bộ, bây giờ chỉ có một mình ngươi, ngươi có thể nói." Diệp Lãng lấy
ngón tay nhẹ gõ bàn, chầm chậm nói.
"Ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu!" Người kia mê hoặc nói.
"Từ ánh mắt của ngươi ta thấy một ít khát vọng sống, còn lại toàn là tham lam,
thật không hiểu vì sao quốc gia các ngươi lại tuyển người như vậy làm chuyện
này! Tốt lắm, chỉ cần ngươi nói ra chuyện ngươi biết, ta sẽ thả ngươi, cũng
cho ngươi một cái thân phận mới, lại được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng vô
tận!" Diệp Lãng chậm rãi nói, mà mỗi câu hắn nói thì sắc mặt người kia sẽ biến
hóa một chút.
"Ta không phải..." Người nọ vốn đang muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy hai
mắt Diệp Lãng, cuối cùng cuối đầu: "Được rồi, ta thừa nhận ta là người như
vậy, có điều không nghĩ ra ngươi lại nhìn thấy được, xem ra ngươi không đơn
giản như người ta thường đồn!"
"Ta đương nhiên không đơn giản, chẳng qua chỉ thích điệu thấp một chút mà
thôi." Diệp Lãng không chút ngượng ngụng tiếp nhận sự ca ngợi này.
Sao trước kia ta lại không phát hiện ra mặt tiểu tử này dày như vậy chứ, bất
quá nói đi phải nói lại, trước kia cũng không phát hiện ra tiểu tử này có trí
tuệ đến vậy, chẳng lẽ hắn vẫn giả vờ?
Mặc kệ nói gì thì nói, lần này tìm hắn qua làm chuyện này thật đúng đắn, có
thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Người kia hỏi.
"Rất đơn giản, nói cho ta biết lần này nhiều gián điệp của các quốc gia cùng
đến đây có mục đích gì?" Diệp Lãng hỏi.
"Cái này ta cũng không rõ lắm, có điều nghe cấp trên nói qua, lần này chúng ta
chỉ là người đứng xem, đến xem phong cảnh mà thôi, nếu có thể thì nhân cơ hội
tìm chút ưu đãi là được!" Người nọ nói ra những gì mình biết, có điều lời hắn
nói vẫn không thể giải thích rõ chuyện này.
"Xem phong cảnh gì?" Diệp Lãng hỏi.
"Không biết, chỉ biết là chuyện trong đế quốc các ngươi thôi, hơn nữa là người
của các ngươi mời chúng ta tới ngắm phong cảnh." Người nọ hồi đáp.
"Cái gì?!" Người trong phòng tối bắt đầu khiếp sợ, đang tự hỏi rốt cuộc là ai,
vì sao?
"Tốt lắm, dẫn hắn đi!" Diệp Lãng cảm thấy không thể hỏi thêm được gì nên cũng
sai người dẫn hắn đi xuống.
"Không phải ngươi đã hứa cho ta tự do, cho ta vinh hoa phú quý cả đời sao?"
Người nọ giãy dụa.
"Ta có nói, nhưng không phải lúc này, huống chi việc này cũng không phải là
chuyện của ta! Hôm nay chơi đủ rồi, ta phải đi!" Diệp Lãng đứng lên, duỗi mình
một cái.
"Ngươi quá vô sỉ!"
"Ai nói ta vô xỉ (răng), miệng ta đầy răng đây này!" Diệp Lãng há mồm, biểu
hiện ra bộ răng nanh trắng noãn hoàn mỹ của hắn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Lãng trở về thư phòng, công đạo một vài
chuyện sau đó chuẩn bị chạy lấy người. Đương nhiên đám người Hoàng Đế còn chưa
biết rõ sự tình, làm sao dễ dàng thả hắn ra như vậy.
"Diệp Lãng, sao ngươi biết người kia sẽ nói ra?" Đây là nghi hoặc đầu tiên của
Hoàng Đế."
"Cái này rất đơn giản, ta vừa chém rụng một người, hắn lại còn phản ứng tích
cực như vậy, cái đó có thể nói lên hoặc là hắn là cái loại trung thành tận tâm
này, hoặc là muốn một mình nói điều kiện, cho nên ta thử một chút, kết quả thử
ra." Diệp Lãng thực vô tình nói.
"Hóa ra ngươi chỉ là thử, ta còn tưởng rằng ngươi biết chắc chứ, bất quá người
kia cũng kỳ quái, nếu ngươi thật sự giết hắn thì không phải xong đời?" Thất
công chúa hỏi.
"Ai biết hắn nghĩ thế nào, phỏng chừng là loại người muốn thành công không cần
mạng!" Diệp Lãng cũng không rõ lắm, cái này chỉ có người kia mới biết được.
Bất quá tự hồ cái này không trọng yếu nữa, ai quan tâm vì sao làm gì!
"Ta lại hỏi ngươi, sao ngươi lại thả những người không nên thả, lại giữ lại
những người này?" Nghi hoặc thứ hai của Hoàng Đế.
"Sao gọi là không nên thả? Người không phải bảo là tùy tiện sao? Ta thấy những
người đó khí tiết cao như vậy nên thả thôi, người như vậy không nhiều lắm!"
Đây là câu trả lời của Diệp Lãng.
"..." Đám người Hoàng Đế yên lặng, trong lòng thầm nghĩ ta nên sớm nghĩ như
vậy, tiểu tử này sao lại quan tâm ai nên thả ai không nên thả chứ, hắn chỉ cần
thích hay không thôi. Vấn đề này kỳ thật hỏi hay không cũng thế!
Có điều sự tình sau này cũng trở nên rất có ý tứ, những người được thả tuy khí
tiết cao, cũng trung tâm như một với quốc gia nhưng cũng bị xử tử sạch, mà các
quốc gia cũng bắt đầu nghi kỵ với nhau.
Lý do rất đơn giản, tuy bọn hắn nói sự thật, nhưng tình huống thật sự là quá
hoang đường, làm mọi người cảm thấy bọn hắn đang nói dối, bởi vậy kết luận là
bọn hắn phản bội quốc gia, phát ra tin tức giả cho Tường Không Đế Quốc.
Nếu bọn họ vẫn bị giam, có lẽ một thời gian sau quốc gia bọn họ sẽ dùng một ít
điều kiện trao đổi bọn họ, bởi vì bọn họ là nhân tài hiếm có. Có điều Diệp
Lãng lại tùy tiện thả về như vậy, ngược lại làm cho bọn họ không thể chiếm
được sự tín nhiệm, thứ đạt được chỉ có nghi kỵ mà thôi! Về phần những người bị
giam ngược lại được quốc gia coi trọng, cảm thấy bọn họ là gián điệp tốt, thám
báo giỏi!
Nhân tài trung tâm bị xử tử, mà người không trung tâm lại lên đài, cái này
cũng gián tiếp tạo thành thực lực giảm xuống của quốc gia bọn họ, nói cách
khác là đả kích thực lực các quốc gia khác. Tình huống này làm cho rất nhiều
người hoài nghi, chẳng lẽ ngay từ đầu Diệp Lãng đã đoán được kết quả này?
"Cái đầu lâu kia là luyện kim vật phẩm của ngươi sao?"
"Đúng vậy, chỉ cần trong nháy mắt là có thể phục chế được cái gì vừa sờ vào
nó, không chỉ là đầu, còn có thể phục chế nhiều thứ khác." Diệp Lãng gật đầu
nói.
Quả thế, tiểu tử này thật sự là thứ hi kỳ cổ quái gì cũng có, mà ngay cả thánh
chỉ... Đúng rồi, thánh chỉ.
"Lại hỏi ngươi một câu, sao ngươi lại có thánh chỉ, hơn nữa lại trống không?"
Vấn đề này thực nghiêm trọng, nhất định phải hỏi rõ ràng.
"Mua..." Diệp Lãng đưa ra một cái đáp án làm người ta ngoài ý muốn, nhưng lại
cảm thấy rất có khả năng, đơn giản là vì hắn thường xuyên mua được một ít thứ
kỳ kỳ quái quái gì đó.
"... làm sao ngươi mua được?" Đám người Hoàng Đế hỏi.
"Ngay trên đường Bối Khắc chứ đâu, nơi đó có rất nhiều đồ chơi tốt, tờ thánh
chỉ trống này là ta ngẫu nhiên nhìn thấy, mua lại đây để chuẩn bị gạt người,
lần này quả nhiên có công dụng." Diệp Lãng hồi đáp, ngữ khí thật thoải mái và
bình tĩnh, giống như không biết chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào.
"Thánh chỉ này của ngươi là thật à?" Hoàng Đế nghiêm túc hỏi.
"Giả!" Diệp Lãng trực tiếp trả lời, rất rõ ràng sáng tỏ....
"Giả?!" Đám người Hoàng Đế nhìn thánh chỉ, cũng cảm thấy có điểm là lạ, có
điều không thể nói ngay ra là lạ ở chỗ nào.
"Các ngươi không nhìn ra được à? Con dấu ngọc tỷ trên thánh chỉ này là đầy
đủ!" Diệp Lãng nói.
"Đúng vậy, chính là nó, ngọc tỷ truyền quốc thật thì góc trái có một cái lỗ
hổng nhỏ, mà đây lại là hoàn hảo vô khuyết." Mọi người như người mê mới tỉnh,
hóa ra quên mất chi tiết này. Tuy rằng bọn họ ngày nào cũng gặp qua ngọc tỷ,
bất quá ngày nào cũng gặp ngược lại có khi sẽ xem nhẹ một ít chi tiết nhỏ. Mà
thứ như ngọc tỷ này thì ai dám giả mạo, nên cũng càng thêm không chú ý!
"Ai làm vậy, cũng dám điêu khắc ngọc tỷ!!" Hoàng Đế trầm giọng nói, hắn sẽ
theo đuổi đến cùng việc này.
"Ta không biết, lúc ấy chỉ có một tờ này, hơn nữa dù ngươi biết cũng không thể
truy cứu được. Diệp Lãng khoát tay.
"Vì sao?" Hoàng Đế hỏi.
"Tờ thánh chỉ này nhìn qua có vẻ rất mới, có điều tuổi nó đã hơn 200 rồi, chất
liệu của nó là huy tuyết giấy, từ 200 năm trước đã biến mất." Diệp Lãng nói,
mà vốn hắn đang định nói tiếp lại có người chen vào "Cái này cũng có khi là
người khác để lại huy tuyết giấy để dùng đấy."
"Ừ, cũng có thể, nhưng trên này có một cái căn cứ xác minh nho nhỏ, người chế
tác thánh chỉ này kí tên lên tờ thánh chỉ này, ở trên còn viết tên của hắn và
thời gian. Ta biết các ngươi nhìn không ra, ngay trong đống hoa văn này, dùng
nét mực che dấu, người khác không thể làm giả được, trừ hắn ra không ai có thể
làm chuyện như vậy... 'Thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Hồng Diệp, ...năm...ngày...'"
"Hóa ra là Hồng Diệp chế tạo thánh chỉ, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất
xảo thủ, có thể làm giả đến mức vậy! Cái này có giá trị sưu tầm rất cao, Diệp
Lãng, vậy mà ngươi lại viết loạn lên đấy, quả thật là lãng phí mà!" Có người
cảm thấy rất đáng tiếc.
"Gớm, chữ của ta có giá trị hơn hắn nhiều, sau này tờ thánh chỉ này sẽ có giá
trị rất cao vì chữ của ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, sau đó mặc kệ mọi người,
rời đi!!
Diệp Lãng đi rồi, hai nữ hài tử cũng đi rồi, mà đám người Hoàng Đế lại không
thể đi, bọn họ còn phải nghiên cứu kẻ sau màn mời người tới là ai, vì sao...
Tuy không dám khẳng định cái gì, nhưng có thể khẳng định sẽ có việc phát sinh
nên bọn họ phải tăng mạnh phòng ngự, mà phòng ngự này lại không thể bị ai
biết, sợ đả thảo kinh xà.
Nhưng bọn họ đang đau đầu không biết nên tìm ai tiến hành phòng ngự bây giờ,
phải là người có tín nhiệm tuyệt đối, rất có thể là người tìm ra chuyện này -
Diệp Lãng?!
Người đầu tiên mọi người nghĩ đến là Diệp Lãng, có điều lập tức loại bỏ, căn
bản là không thích hợp, hắn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ như vậy được.
Mà sau đó mọi người liền nghĩ đến con mình. Bất luận lúc nào con mình luôn là
người đáng tín nhiệm nhất, cho dù là Hoàng Đế cũng vậy. Đương nhiên Hoàng Đế
cũng phải loại trừ vài người, tuyển đứa con không có khả năng phản bội mình
nhất, có đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ này... Diệp Lãng bị loại trừ, Diệp
Lam Vũ bị loại trừ, mà Thất công chúa cũng vậy!!
Ba người này không phải không tín nhiệm mà đều thuộc loại người không thích
hợp với việc này. So sánh với việc đấu tranh ngầm đầy hắc ám này, tâm linh bọn
họ thật sự quá tinh thuần, có lẽ người ở cùng một chỗ với Diệp Lãng sẽ dần dần
bị tinh lọc tâm linh.
Mặc kệ người khác nói gì đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của ba
người này, từ nhỏ đến lớn, ba người luôn ở cùng nhau, chưa từng tách ra bao
giờ. Tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng ràng buộc giữa ba người ngày càng
sâu...