Như Trẫm Đích Thân Tới (hai)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Không phải sợ, nếu lão ba cũng đồng ý thì hắn cũng có chỗ khó xử của hắn, làm
đứa con thì cũng nên làm chút chuyện vì hắn cũng đúng." Diệp Lãng lắc đầu, nói
ra một nguyên nhân trọng yếu khác.

"Nói cũng đúng, cũng chỉ là cho vài người đi tìm chết mà thôi, điều này cũng
thực bình thường." Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng nghĩ như vậy, tại cái
thế giới mạnh được yếu thua này, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh chuyện
giết hoặc bị giết, dần dần trở nên chết lặng....

Mà lúc này các nàng cũng phát hiện năng lực sinh tồn của Diệp Lãng cũng không
có yếu như mình nghĩ, bởi hắn dám làm chuyện này, hơn nữa không có chút dao
động cảm xúc gì.

Có lẽ là hắn nhìn thấu hết thẩy, cũng có lẽ là hắn chưa kịp phản ứng...

"Mặc dù là vậy nhưng các ngươi cũng không cần tới, dù sao đây cũng không phải
là việc tốt lành gì." Diệp Lãng khoát tay, bước đi.

"Không, ta muốn đi cùng ngươi!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa chứng tỏ lập
trường, nhưng lúc muốn đuổi theo lại bị người đằng sau kéo lại.

Mà người giữ chặt các nàng không phải ai khác mà là phụ thân các nàng!

"Lão ba, hừ, các ngươi không phải là người tốt, bắt hắn đi giết người." Diệp
Lam Vũ và Thất công chúa xả oán hận lên người phụ thân của mình.

"Cái này cũng không xem là giết người, chẳng qua là diễn trò mà thôi, còn lại
là chúng ta làm cả. Còn có, dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, sớm muộn gì
cũng phải tiếp xúc những chuyện như thế, các ngươi cũng muốn hắn trở thành kẻ
không chịu nổi sóng gió à? Nếu không sau này sao hắn sinh tồn được!" DIệp
Thành Thiên nhìn về phía xa, rất thâm trầm nói.

Diệp Lam Vũ và Thất công chúa hiểu được một chút, hóa ra bọn hắn có dụng ý
khác, cũng không phải đơn thuần cảm thấy Diệp Lãng là chọn lựa thích hợp nhất,
nhiều hơn là sự quan tâm với Diệp Lãng, là bồi dưỡng! Có điều, Diệp Lãng hắn
cần người khác bồi dưỡng mình cách sinh tồn sao? Có lẽ a...

"Nói lâu như vậy vẫn chẳng biết gì, rốt cuộc các người muốn hắn đi làm cái
gì?" Thất công chúa hỏi, đến tận bây giờ các nàng cũng không biết chuyện này
rốt cuộc là chuyện gì nữa.

"Các ngươi hẳn biết ba đế quốc chúng ta thoạt nhìn bề ngoài có vẻ thực bình
tĩnh, giống như không có chiến tranh hay xung đột gì, nhưng đây chỉ là hiện
tượng bên ngoài mà thôi, thực ra vẫn có ma xát về mặc quân sự, biên cảnh
thường xuyên xảy ra các cuộc chiến quy mô nhỏ, mà hành động gián điệp thám báo
vẫn thực sinh động, mạnh mẽ!" Hoảng Đế mở miệng giải thích, nói đơn giản về
hoàn cảnh hiện tại.

"Hiểu!" Hai người Diệp Lam Vũ gật đầu.

"Mà gián điệp thám báo vẫn là bí mật được công khai giữa các quốc gia, thậm
chí còn biết một ít chỗ gián điệp thám báo của nhau vẫn để cho bọn họ tiến
hành hoạt động." Hoàng Đế tiếp tục nói: "Đây là vì muốn bọn họ được đến một ít
tin tức sai lầm, tin tức xấu!"

Thất công chúa tiếp lời: "Đúng vậy! Chỉ cần vận dụng thích đáng thì cho dù là
chuyện phá hư nhất cũng có thể biến thành chuyện tốt!"

Hoàng Đế gật gật đầu, rất vừa lòng với câu trả lời của Thất công chúa: "Vốn
mọi chuyện vẫn bình thường như thế, bất quá gần đây xuất hiện một chút dị
thường, hoạt động gián điệp thám báo bỗng dưng đẩy mạnh, tựa hồ đang có chuyện
gì đó." Hoàng Đế cau mày.

Thất công chúa không hỏi là chuyện gì, vì nàng không muốn biết những thứ này,
từ đầu đến cuối nàng vẫn không có tham gia đến những đấu tranh chính trị này!

"Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ mục đích của bọn họ là gì bởi vì dù chúng ta
biết bọn họ ở đâu nhưng lại không biết rõ mục đích của bọn họ! Bất quá có thể
khẳng định là bọn họ cùng một mục đích!" Hoàng Đế nói tiếp: "Tuy rằng không rõ
mục đích của bọn họ là gì và cái gì làm cho bọn họ nhất trí đối phó chúng ta,
nhưng chúng ta có thể nương theo chuyện này mà đánh vỡ quan hệ hợp tác của bọn
họ!"

"Có lẽ... Cũng có thể làm cho bọn họ lộ ra dấu vết chăng!"

Giết chết một phần gián điệp, lại bắt giữ một phần, rồi đem một phần hoàn hảo
vô khuyết thả ra. Cho dù họ biết rõ đây là kế ly gián của Tường Không Đế Quốc
cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau.

Đây là mục đích của đám người Hoàng Đế, mà bọn họ cũng không nói cho Diệp Lãng
nên giết ai bắt ai thả ai, tất cả đều là tùy cơ, hoàn toàn là tùy cơ!

"Hóa ra là như vậy, thế bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi sao?" Thất công
chúa có chút lo lắng hỏi, nàng vẫn lo lắng Diệp Lãng, sợ hắn gặp phiền toái.

"Đương nhiên không phải, chúng ta cũng đi xem, xem thử Diệp Lãng của các ngươi
rốt cuộc sẽ làm như thế nào." Hoàng Đế lắc đầu, tuy bọn họ cảm thấy Diệp Lãng
là người thích hợp nhất nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ yên tâm để Diệp Lãng
đi làm một mình vậy.

Đơn giản vì Diệp Lãng thường xuyên làm chuyện mà không ai có thể tưởng tượng
được, cho nên làm sự tình biến hóa một cách không tưởng được! Mà biến hóa này
tuy có khi tốt, nhưng càng nhiều là chỗ hỏng hơn!

Đi vào một cung điện trong hoàng cung, chỗ này nhìn qua thực đường hoàng, bên
trong lại là một nơi thực khủng bố, đây là nơi xử trí phạm nhân bí mật trong
hoàng cung, bức cung hình cụ trong đấy cũng thuộc loại cần gì có nấy.

Khi Diệp Lãng đi vào bên trong, phát hiện ngoài ngoại đường ra thực không sai,
giống như những cung điện khác trong hoàng cung, thực sạch sẽ chỉnh tề.

Mà ngoại đường, ngoài một cái bàn và ghế dựa ra thì không còn cái gì nữa, quả
thực giống như nha môn ngày xưa!

Diệp Lãng không thèm nghĩ gì cả liền trực tiếp bước về phía ghế dựa, thoải mái
ngồi lên trên, sau đó không biết lấy từ đâu ra một vật thể hình vuông, gõ mạnh
lên mặt bàn: "Người đâu, dẫn phạm nhân lên công đường!"

Tiểu tử này thật đúng là coi đây là nha môn, có điều thế giới này ai mà biết ý
của hắn là sao, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ có phải
Diệp gia Thập Tam thiếu gia này lại "ngu" ra không?

Bất quá mọi người vẫn có thể hiểu được ý của Diệp Lãng, chuẩn bị đưa phạm nhân
lên, có điều nghĩ lại có chút không đúng!

"Thập Tam thiếu gia, người phải thẩm vấn phạm nhân nào? Sao hôm nay người có
thời gian rảnh đến đây chơi thế này?" Nhân viên đang làm nhiệm vụ rất nhanh
phảm ứng kịp, Thập Tam thiếu gia cũng không phải thượng cấp của mình, chuyện
này cũng không phải hắn quản.

Những người này tự nhiên sẽ không biết an bài của đám người Hoàng Đế, nếu bị
bọn họ biết thì chẳng khác nào không làm.

Mà lúc này nhóm người trong phòng tối đang nhìn chằm chằm nơi này đều cầu
nguyện trong lòng, hy vọng Diệp Lãng không cần quên thứ bọn hắn giao cho hắn.
Bởi vì bị câu nói kia của Diệp Lãng kích thích nên bọn họ quên béng mất phải
nói Diệp Lãng nên bắt đầu như thế nào!

"Chơi? Ngươi nhìn xem ta giống qua đây chơi sao? Ta bề bộn nhiều việc mới
không rảnh đến đây chơi đâu, nhanh chóng dẫn người tới đây cho ta! Đây là
thánh chỉ của hoàng thượng, chuyện này ta toàn quyền xử lý!" Diệp Lãng mở
thánh chỉ ra.

"Ê ê, ta đưa cho hắn thánh chỉ lúc nào?" Hoàng Đế có chút kỳ quái, lúc nãy chỉ
đưa hắn một cái lệnh bài thôi mà, mà chuyện phát sinh tiếp theo làm mọi người
không nói nên lời...

"Thập Tam thiếu gia, thánh chỉ trên tay người không có chữ..." Nhân viên đang
làm nhiệm vụ toát mồ hôi hột nói, thánh chỉ không chữ này là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy, mà dấu ấn ở trên lại là thật. A! Thứ gọi là thánh chỉ này, cho dù
dùng giấy "cùi" nhưng đập ngọc tỷ lên cũng là thật! Có điều có thánh chỉ nào
mà đập ngọc tỷ lên trước sau đó mới viết nội dung sao? Cái này tựa hồ không có
khả năng a, chẳng lẽ Hoàng Thượng tuyệt đối tín nhiệm hắn như vậy sao? Tin
rằng hắn nhất định sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm ý tứ mình sao? Xem ra
Diệp gia Thập Tam thiếu gia này quả thật rất được hoàng thượng sủng ái, về sau
nên ít đắc tội hắn một chút.

Không phải như vậy, quỷ mới biết tờ thánh chỉ này ở đâu xuất hiện! Nếu Hoàng
Đế nghe thấy tiếng lòng của tên này nhất định sẽ hô to...

"Ừ, không có à? Vậy thì giờ ta viết vậy, ngươi cứ chờ chút!" Diệp Lãng chuẩn
bị viết, rồi lại không biết nên viết cái gì: "Giờ nên viết cái gì đây?"

Hắn chưa từng viết qua mấy thứ này a!

Quên đi, cứ viết như vậy đi.

Diệp Lãng nói chính là thánh chỉ! Như trẫm đích thân tới!

Dựa vào, tiểu tử này cũng quá hỗn đản, thánh chỉ như vậy cũng dám viết! Hoàng
Đế lâm vào chán nản, bây giờ hắn thực muốn biết thánh chỉ này tên Diệp Lãng
này lấy đâu ra.

Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy có thể nói là những chuyện tiểu tử này làm
không liên quan gì đến chúng ta!

"Được rồi chứ! Dẫn phạm nhân lên cho ta, lại lấy một ít trà bánh đến cho bản
thiếu gia." Diệp Lãng gác chân lên bàn, hơi nghiêng nghiên ghế dựa về phía
sau, rất vừa ý.

"Còn thất thần làm gì, người tới, đem tên không nghe lời này kéo ra ngoài cho
ta!" Diệp Lãng thực trực tiếp gọi người, thị vệ bên ngoài phóng một loạt vào,
kéo nhân viên còn đang do dự kia ra ngoài.

Những thị vệ này khác với trong này, vừa có thánh chỉ, lại còn là Diệp Lãng,
tất nhiên bọn họ sẽ nghe theo Diệp Lãng, cũng lựa chọn hoàn toàn tin tưởng.

"Xử phạt hả? Phạt hắn đứng ở ngoài ca hát không ngừng nghỉ, trừ phi ta cho
phép!" Khi thị vệ hỏi phương thức xử phạt, Diệp Lãng đưa ra một cái phương
pháp làm người ta không nói được lời nào... Lại gây sức ép thêm một lần nữa,
rốt cuộc Diệp Lãng bắt đầu làm chánh sự...

"Tổng cộng 13 người các ngươi không ai biết cả à?" Diệp Lãng nhìn nhìn những
người không ra người dưới kia, bọn họ nhất định đã trải qua tra tấn.

"Oan uổng quá! Thập Tam thiếu gia, chúng ta đều là lương dân, chúng ta bị
oan!" Nhìn thấy Diệp Lãng, những người kia tựa hồ thấy được hy vọng, rất kích
động hô.

"?? Các ngươi đều biết ta?"

Nói nhảm, ở Hoàng Thành ai không biết ngươi, cho dù người thường cũng biết chứ
đừng nói bọn họ đều là gián điệp!

Có lẽ cũng vì vậy nên bọn họ cảm thấy chỉ có Diệp Lãng mới có thể thả mình,
bởi hắn là đại biểu cho xằng bậy và ngu ngốc. Loại nào trong hai cái đấy bọn
hắn cũng có cơ hội cả. "Biết, biết, người là Thập Tam thiếu gia chúng ta thích
nhất, chúng ta cũng biết người là người nhân hậu nhất, là một người thiện
lương, là một người tốt nhất." Những người đó ca hết bài này đến bài khác.

Ta có thể bị những lời giả dối đấy làm cho mê muội sao? Xem ta là ai vậy? Diệp
Lãng rất là khinh thường nhìn bọn người kia một chút, sau đó mở miệng nói một
câu: "Vậy à, tốt lắm, tiếp tục nói, tiếp tục ca ngợi ta..."

Sau một phút yên lặng, những người kia bắt đầu cướp lời, khen ngợi Diệp Lãng
thật là tốt, lấy khuyết điểm nói thành ưu điểm, làm cho Diệp Lãng cũng hoài
nghi chính mình, bọn họ đang nói mình sao?


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #96