Như Trẫm Đích Thân Tới (một)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Xong, quyết định vậy đi! Sang năm xem thử Hổ Nữu có thể đi chung với ta
không." Trải qua vài ngày nghiên cứu, rốt cục Diệp Lãng đã định ra một lộ
tuyến cho mình, căn cứ lộ tuyến của hắn, hắn sẽ đi qua toàn bộ nơi thú vị nhất
đại lục, mà tự nhiên hắn cũng sẽ mất thời gian rất dài, tuyệt đối vượt qua sự
tưởng tượng của mọi người.

Dựa theo lộ tuyến này của Diệp Lãng, nếu hắn đi hết sẽ tốn 5-6 năm, đây vẻn
vẹn mới tính đi đường thôi đấy, chưa tính thời gian chơi bời.

Cái này có phải rất... quá phận một chút không?

Đương nhiên quá phận, nếu bị người của Diệp gia biết, nhất định sẽ hủy bỏ kế
hoạch của hắn, hoặc là sẽ bắt hắn một thời gian về nhà một lần, sau đó đi tiếp
sau.

Chỉ là nếu làm như vậy thì không còn ý nghĩa nữa, đến lúc đó chắc phải vẽ lại
lộ tuyến lấy Tường Không Đế Quốc làm trung tâm quá.

Đối với việc này Diệp Lãng cũng chỉ có thể gặp chiêu chiết chiêu mà thôi!

Vì vậy, Diệp Lãng cảm thấy phần kế hoạch này tạm thời không nên để cho họ
biết, chém trước báo sau là tốt nhất!

"Đệ đệ!" Diệp Lam Vũ đột nhiên xuất hiện đằng sau Diệp Lãng.

"A, cái gì?" Diệp Lãng miệng đáp tay nhét bản đồ vào trong giới chỉ, hắn còn
tưởng rằng mình bị phát hiện rồi chứ.

"Ngươi giấu cái gì đấy?" Diệp Lam Vũ nghi ngờ hỏi.

"Không, không có gì..." Diệp Lãng chối đây đẩy, làm bộ như không có gì, mà
động tác này càng làm người khác cảm thấy có vấn đề hơn.

"Ngươi dám gạt ta à! Nhìn là biết ngươi đang muốn làm gì rồi, ngươi còn muốn
gạt ta à?" Diệp Lam Vũ có chút giận dữ nói.

"Thật vậy sao?" Diệp Lãng nhìn Diệp Lam Vũ, hỏi nghịch: "Ngươi có biết ta đang
làm gì à?"

"Có phải ngứa người không? Muốn ăn đập à!" Diệp Lam Vũ hung hăng vỗ đầu Diệp
Lãng.

"Quả nhiên ngươi giả vờ, bây giờ ta chuồn đây, ai mà ngứa da cơ chứ!" Diệp
Lãng cười nói, tựa hồ rất đắc ý.

"..." Diệp Lam Vũ lại đau đầu, đệ đệ mình lại giả vờ ngớ ngẩn.

"Cho dù không biết, cho dù ta nói sai ngươi cũng phải khai ra..."

A, không đúng, hắn muốn chạy?

Sau khi Diệp Lãng nói câu kia xong đã nhấc chân bỏ chạy rồi, bây giờ đã đến
trước cửa thư quán rồi!

"Tiểu hỗn đản, ngươi đứng lại cho lão nương!" Diệp Lam Vũ một bên đuổi một bên
hô.

"Không đứng, bị ngươi bắt thì ngươi lại hỏi ta chuyện đi du lịch thì sao!"
Diệp Lãng hô trở lại, mà lời này của hắn quả thật chỉ có thể dùng hai từ "ngu
ngốc" để hình dung thôi.

"Bây giờ ta biết rồi, ngươi không cần chạy nữa..." Diệp Lam Vũ trầm mặc một
hồi, đột nhiên dừng lại, sau đó thong dong nói.

"A, sao ngươi biết ta muốn đi chơi vài năm không về?" Diệp Lãng cũng dừng lại,
sau đó ngơ ngác hỏi.

"..."

"Vốn không biết, bây giờ biết rồi! Tiểu hỗn đản nhà ngươi, cũng dám muốn đi
vài năm không về đấy!" Diệp Lam Vũ bắt lấy tay Diệp Lãng, trách mắng.

"Không phải đi chơi sao, đương nhiên phải chơi thực thống khoái, ta đã quyết
định như vậy rồi, ta sẽ viết thư về, được không, tỷ tỷ..." Diệp Lãng giả bộ
đáng thương cầu khẩn, làm cho cơn tức của Diệp Lam Vũ đột nhiên lụi tàn...

"Không thể, trừ phi ngươi đồng ý để ta đi cùng." Diệp Lam Vũ hung hăng nói,
bảo trì lập trường cũ, đây là vấn đề nguyên tắc.

"Không vui chút nào, cả ngày ngươi toàn làm chuyện kỳ quái, đi cùng với ngươi
rất phiền phức." Diệp Lãng cự tuyệt, đó cũng là vấn đề về nguyên tắc, hắn có
một bóng ma trong lòng, bởi vậy rất ít đi cùng Diệp Lam Vũ, lại càng không
muốn đi du lịch với nàng.

"Ngươi vẫn còn nhớ chuyện đó à, ngoan, đó là chuyện ngày xưa, bây giờ tỷ tỷ
cũng không làm như vậy nữa. Hơn nữa cho dù nghĩ muốn làm vậy thì bộ dạng bây
giờ của ngươi tựa hồ không thích hợp." Diệp Lam Vũ lôi kéo tay Diệp Lãng, cười
nói. ( Vụ mặc đồ con gái ra đường hồi nhỏ ấy - DG )

"Ta không tin ngươi!" Diệp Lãng rõ ràng nói.

"..."

"Hừ, nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ không cho ngươi đi đâu, nếu ngươi chạy
thoát, ta sẽ bắt tất cả mọi người trên đại lục này không chơi với ngươi, cho
ngươi chơi một mình!" Diệp Lam Vũ trừng mắt, uy hiếp nói.

"..., thôi được rồi, nếu ngươi muốn thì lâu lâu ta sẽ cho ngươi đi với ta một
thời gian ngắn." Diệp Lãng cũng sợ tỷ tỷ hắn, hắn biết cái gì nàng cũng dám
làm.

"Ách, sao ta không nghĩ đến biện pháp này, dù ngươi không về nhà nhưng ta có
thể tùy lúc tìm ngươi, cùng ngươi chơi đùa. Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi!"
Diệp Lam Vũ cười nói.

"Bởi vì ngươi ngu chứ sao!" Diệp Lãng nói.

"Phanh!" Diệp Lam Vũ gõ một phát lên đầu Diệp Lãng.

"Đau!"

"Dám nói ta ngốc này! Nói cho ngươi biết, ngươi không được nói ta như vậy!"
Diệp Lam Vũ cảnh cáo.

"Vì sao?"

"Vì ta là tỷ tỷ của ngươi!"

"..."

Lý do này quả thật rất mạnh mẽ!

"Tỷ, vừa rồi ngươi tìm ta làm gì?" Đột nhiên Diệp Lãng nghĩ đến việc Diệp Lam
Vũ đến đây có chút kỳ diệu.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chính sự. Tiểu Thất và ta đều đang tìm
ngươi, hình như Hoàng Thượng đang gặp một chuyện gì đó thật khó xử lý nên mới
gọi ngươi tới xem sao." Diệp Lam Vũ vỗ vỗ đầu nói.

"..., ta không muốn đi!" Diệp Lãng lắc đầu nguây nguẩy, chuyện mà Hoàng Đế còn
khó giải quyết thì mình đi làm làm chi, nhất định là một chuyện rất đau đầu,
rất phiền toái!

Hơn nữa nếu giải quyết chuyện này xong sau này bọn họ có tiếp tục làm phiền
mình không? Hẳn là có a.

"Ngươi không cần sợ, bọn họ nói chuyện này phải tìm một người thực đặc thù đến
làm mà thôi, cũng không phải vì chuyện này khó khăn gì. Nếu bọn họ gạt chúng
ta thì chúng ta trực tiếp chạy lấy người là được." Diệp Lam Vũ nói, nàng rất
hiểu Diệp Lãng, biết hắn đang nghĩ cái gì.

Diệp Lãng gật gật đầu nói: "Nếu như vậy thì chúng ta cứ đi một chuyến vậy, còn
có, tiểu Thất đâu?"

"Không cần quan tâm đến nàng, chính nàng sẽ quay về." Diệp Lam Vũ nói, lôi kéo
Diệp Lãng chạy lấy người.

Đến tận bây giờ hai người vẫn không hòa thuận, mặc kệ ai tìm được Diệp Lãng
trước cũng sẽ không chờ đối phương, nếu lần này là Thất công chúa tìm được
Diệp Lãng cũng như vậy, không chờ Diệp Lam Vũ làm gì.

"Ừ..." Diệp Lãng cứ như vậy bị lôi di.

"Hừ! Diệp Lam Vũ, ngươi chờ đấy!" Khi công chúa đuổi đến Đồ Thư Quán mới biết
Diệp Lãng đã bị tỷ tỷ bắt đi, dậm chân, sau đó nhanh chóng đuổi theo, hy vọng
có thể kịp.

Bên trong hoàng cung, tại thư phòng, Hoàng Đế kể rõ sự tình với Diệp Lãng, mà
người ở đây chỉ có mấy mống, tất cả đều là người mà Hoàng Đế tín nhiệm nhất,
đương nhiên gồm cả Diệp Thành Thiên.

"..., Hoàng Thượng, vấn đề của các người là cái này à??" Sau khi Diệp Lãng
nghe đầu đuôi câu chuyện, cau mày, hỏi một câu.

"Ừ, chính là chuyện này, chúng ta không tiện ra mặt, cảm thấy ngươi đi là
thích hợp nhất." Hoàng Đế gật gật đầu, rất nghiêm túc nói.

"Sao lại không tiện? Các người đã biết đáp án, vậy cứ nói ra, sợ cái gì?" Diệp
Lãng nói.

"Ngươi không hiểu đâu, cái này liên lụy đến rất nhiều thứ, nhưng cũng chỉ về
mặt hình thức, cho dù bọn họ biết chuyện này là chúng ta bắt ngươi làm cũng
không làm gì chúng ta được, cũng giống như bây giờ chúng ta không thể đi làm
chuyện này vậy!" Hoàng Đế nói với Diệp Lãng, cũng không giải thích nguyên
nhân.

Bởi vì với bọn họ mà nói, giải thích với Diệp Lãng thực phiền toái, hơn nữa
cũng không quan trọng lắm, căn bản không cần biết đến làm gì!

"Nếu như vậy ngươi hẳn là tùy tiện tìm một người là được rồi, vì sao lại tìm
ta." Diệp Lãng không nghĩ cái khác, chỉ kỳ quái cái này mà thôi.

"Tìm ngươi là vì dễ giải thích hợp lý thôi, ngươi có thể lơ đãng giải quyết
được việc này, mà ngươi cũng làm bọn họ không thể có lý do truy cứu việc này
được." Hoàng Đế cười nói.

"Đám người chơi trò chính trị các ngươi quả nhiên không một thứ tốt!" Diệp
Lãng thành thật nói ra ý nghĩ của mình, điều này làm cho đám người Hoàng Đế
ngậm miệng không nói được gì.

"Khụ khụ, bây giờ ngươi đã có thể đi làm việc này rồi, tùy ngươi làm sao cũng
được, chỉ cần ra kết quả là xong." Hoàng Đế ho khan vài tiếng, sau đó "đuổi"
Diệp Lãng ra ngoài.

"Biết rồi! Lần này coi như xong, sau này mà những chuyện như vậy thì đừng tìm
ta, nếu không đừng trách ta không nể mặt!" Diệp Lãng nói rất ngưu bức, không
chút giác ngộ quan hệ quân thần.

"..." Quên đi, bây giờ hắn là đại gia, cứ để cho hắn đi đi vậy.

"Đệ đệ, bọn họ bảo ngươi đi làm cái gì?" Diệp Lãng vừa ra khỏi thư phòng, Diệp
Lam Vũ và Thất công chúa liền xông tới hỏi, các nàng vẫn đợi ở ngoài cửa vì
đơn giản là đám người Hoàng Đế hứa chuyện này cho các nàng làm chung với hắn,
cũng không cần nghe chi tiết làm gì.

"Bọn họ bảo ta thả một số người, giết một số người, quan sát một số người, rất
đơn giản." Diệp Lãng nhún nhún vai nói.

"Giết người? Không được, sao lại để ngươi làm chuyện như vậy được, lão ba cũng
thật là, sao lại bắt ngươi đi làm chuyện huyết huyết tinh như vậy chứ!" Diệp
Lam Vũ và Thất công chúa cơ hồ nói giống nhau như đúc, mà lão ba trong miệng
các nàng đương nhiên là hai người khác nhau, bây giờ đều đang ở trong phòng
kia kìa.

"Cũng không phải là ta giết, chủ ý là bọn hắn sắp đặt, người là bọn hắn giết,
ta chỉ làm người đi ngang qua sân khấu thôi, bất quá ít nhiều cũng bị liên lụy
đến, trong lòng sẽ bất an một thời gian ngắn. Cũng may những người kia cũng
không phải người tốt lành gì." Diệp Lãng bình tĩnh nói.

"Vậy đừng làm, để người khác đi làm là được." Diệp Lam Vũ nói.

"Nếu bọn họ bảo ta đi thì chắc sẽ không mời người khác nữa đâu." Diệp Lãng lắc
lắc đầu, kỳ thật sở dĩ hắn không từ chối là vì hắn hiểu được mình là người
thích hợp nhất rồi.

"Vậy ngươi có thể không làm! Sợ cái gì, có chuyện gì thì ta chịu!" Diệp Lam Vũ
che chở Diệp Lãng, cho dù chuyện lớn bằng trời nàng cũng có thể che chắn cho
hắn.

Đây là sự yêu thương của Diệp Lam Vũ với Diệp Lãng, cho dù trải qua bao lâu
cũng không bao giờ thay đổi!


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #95