Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹
"Mặc kệ, các ngươi nói gì thì nói ta đều đi ra ngoài chơi cả, đi một mình,
không ai được đi theo!" Diệp Lãng đưa ra thêm một câu làm mọi người thêm phản
đối...
"Một mình? Không thể! Tuyệt đối không thể! Ngươi nghĩ cũng không nên nghĩ
tới!"
"Mặc kệ các ngươi, đến lúc đó ta trốn đi xem các ngươi có ngăn được không."
Diệp Lãng thoải mái nói.
"..."
Lời của hắn làm mọi người không nói được lời, ai cũng tin là chỉ cần Diệp Lãng
muốn đi, bọn họ muốn ngăn cũng không được, Diệp Lãng mất tích vô số lần là
minh chứng tốt nhất cho đạo lý này.
"Được rồi, ta đồng ý cho ngươi đi, bất quá ngươi phải thời khắc giữ liên hệ
với chúng ta."
Cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi, như vậy ít nhất có thể có được tin
tức của hắn, không đến nỗi cái gì cũng không biết, bị người ta bắt cóc cũng
không hay...
"Cái này không thành vấn đề, nếu như ta nhớ..." Diệp Lãng gật đầu đáp ứng, có
điều không khác với nói không bao nhiêu...
"..."
"Hài tử, nơi đầu tiên ngươi đi là chỗ nào?" Long An Kỳ đột nhiên hỏi Diệp
Lãng, trong lòng nàng đã có một cái đáp án, tin rằng Diệp Lãng nhất định sẽ
đến đó đầu tiên.
"Bộ Lạc Hổ tộc." Diệp Lãng hồi đáp.
"..., ta biết ngay ngươi sẽ đến đó, ngươi muốn tìm Hổ Nữu của ngươi mà." Quả
nhiên không ngoài dự đoán, tiểu tử này vẫn thích nhất là Thái Nhã kia.
"Diệp Lãng, về thử luyện..." Một thanh âm êm ái vang lên.
"Thử luyện cái đầu ngươi, đừng phiền ta nữa! Ai nói chuyện thử luyện với ta ta
sẽ xử lý kẻ ấy!" Diệp Lãng thực sự ức chế. Mấy hôm nay hắn bị cái từ này làm
phiền chết đi được, cho nên khi có người nói từ này với hắn, hắn chẳng chút
suy nghĩ mà phát hỏa.
Mà sau khi hắn nói, Chân Tiểu Yên ở bên cạnh kéo kéo hắn...
"Làm gì đấy?" Diệp Lãng tức giận nhìn Chân Tiểu Yên hỏi.
Chân Tiểu Yên chỉa chỉa về phía trước, ý bảo Diệp Lãng nên nhìn rõ ràng trước
đã.
"Ách..." Khi Diệp Lãng nhìn thấy mỹ nữ lão sư trên bục giảng, toàn bộ phòng
học đều ngơ ngác nhìn về phía Diệp Lãng.
Có một vài người lộ ra ánh mắt bội phục - thật sự ngưu, ngay cả nàng cũng dám
chống đối!
Mà có vài người lộ ra ánh mắt thương hại, tâm cười ha hả, ngươi xong đời rồi!
Đây là trong phòng học, mà người hỏi Diệp Lãng không phải ai khác mà là đạo sư
lớp hắn, nói cách khác, Diệp Lãng làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp "đớp
lại" đạo sư "kính yêu" của bọn hắn.
"Ngươi! Đi ra ngoài cho ta!" Đạo sư mỹ nữ nghiến răng, hung hăng nói.
"Thực xin lỗi, mấy ngày nay bị thứ này làm phiền quá, bất quá ta vẫn muốn nói
thêm một lần nữa, ta không tham gia thử luyện." Diệp Lãng tỏ vẻ xin lỗi xong,
lại xác minh lập trường của mình một lần nữa rồi đi ra ngoài.
Mỹ nữ đạo sư không nói lời nào, mà nguyên bản Chân Tiểu Yên cũng muốn cùng ra
ngoài, nhưng ngẫm lại thôi từ bỏ, Diệp Lãng thường xuyên mơ mơ hồ hồ như vậy,
thường xuyên bị đạo sư phạt.
Những người khác có lẽ sẽ cho Diệp Lãng mặt mũi, mà vị mỹ nữ đạo sư này lại
không chút khách khí, nàng đối xử với đệ tử luôn bình đẳng như nhau, sẽ không
phân biệt đối xử vì thân phận hay địa vị gì cả.
Sau khi Diệp Lãng ra ngoài, mỹ nữ đạo sư tiếp tục giảng bài, mà trong lòng của
nàng thực tức giận, mình vốn vì hắn tốt mà thôi, muốn cho hắn trở nên nổi bật,
kết quả lại bị hắn mắng...
Hừ, không bao giờ... quản hắn nữa!!
Về phần Diệp Lãng, sau khi hắn ra ngoài, đứng một hồi ngoài cửa liền nghĩ đến
một nơi, vì vậy nhích người về phía đấy -
Đồ Thư Quán!
Biển học vô bờ, cho dù Diệp Lãng có "kỹ năng" gặp qua không quên, nhớ kỹ những
sách đã đọc, nhưng cứ xem lại một lần lại ngộ ra thêm nhiều điều mới mẻ, đọc
sách cũng không phải chỉ dựa vào trí nhớ không.
Mà sách Diệp Lãng đọc tự nhiên cũng là những sách hắn có hứng thú, sẽ không vô
duyên vô cớ đi nhìn những bộ sách nào không hề có giá trị với hắn.
Bây giờ hắn cần xem một ít sách để tham khảo, để chuẩn bị tốt kế hoạch du lịch
của hắn!
Kỳ thật nếu không bị người khắc nhắc nhở liên tục thì năm sau Diệp Lãng mới
chuẩn bị, nguyên bản hắn tính là năm sau mới bắt đầu đi, đương nhiên bây giờ
cũng không có thay đổi nhiều lắm.
Hắn muốn hoàn thành lễ trưởng thành trước, sau đó lại chờ hết năm, lại đúng
giờ đấy ra ngoài đi mỗi nơi một chút!
Mà chuyến đi này của hắn vẻn vẹn là du lịch mà thôi, không phải mạo hiểm gì
cả. Hắn sẽ không đi làm chuyện nhàm chán mà nguy hiểm như vậy, hắn chỉ muốn
nơi nơi tiêu tiền một chút mà thôi, chuyện nguy hiểm hay là cứ để những người
chuyên nghiệp làm đi.
Bây giờ hắn muốn biết qua một chút những nơi nào nổi danh thú vị nhất, có tính
đại biểu nhất. Những thứ này trước kia hắn trực tiếp xem nhẹ, đương nhiên là
vì không có thời gian xem mà thôi.
"Thập Tam thiếu gia, ngươi lại bị lão sư đuổi ra ngoài à?" Vừa vào Đồ Thư Quán
Diệp Lãng đã đụng người quen rồi, đây là người hắn thường xuyên gặp được ở Đồ
Thư Quán, tuổi cũng xấp sỉ Diệp Lãng.
"Ừ, ngươi cũng giống ta à?" Diệp Lãng gật gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi một
câu.
"Không phải, ta chủ động yêu cầu." Thiếu niên kia thực tự hào nói.
"Không thể không nói ngươi thật đáng khinh bỉ, còn bày đặt chủ động yêu
cầu..." Diệp Lãng thực không khách khí nói.
"Như nhau như nhau cả..." Thiếu niên kia mặt không đỏ tâm không nhảy, bình
tĩnh trả lời.
"Đọc sách của ngươi đi, à, đúng rồi, ngươi có biết sách về địa lý nhân văn của
đại lục nằm ở đâu không?" Diệp Lãng đang muốn chấm dứt tranh cãi, đột nhiên
nhớ đến thiếu niên này là "nhân sĩ nằm vùng" quen thuộc nhất ở đây, cho dù
quản lý viên cũng không hiểu biết về sách ở đây hơn hắn.
Thiếu niên này cơ hồ ngày nào cũng ngâm mình trong Đồ Thư Quán, kể cả ngày
nghỉ, dùng mỹ danh là vì chuẩn bị cho công việc sau này, công việc gì? Đọc
tiếp sẽ rõ!
"Địa lý nhân văn? Ngươi muốn làm cái gì? Có phải muốn học theo người ta ra
ngoài mạo hiểm xông xáo không?" Thiếu niên kia lập tức đoán ra ý định của Diệp
Lãng.
"Ngươi đoán đúng một nửa, ta muốn đi du lịch chơi, không phải đi mạo hiểm!"
Diệp Lãng cười nói.
Thiếu niên kia nhìn nhìn Diệp Lãng, sau đó hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cảm
thấy ở đây không thể bại gia được nên phóng mắt ra toàn đại lục?"
"Ồ, không hổ là người nhiều mưu trí nhất thư quán này, đoán phát trúng ngay."
Diệp Lãng nói.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không phải là Đồ Thư Quán này, là đế
quốc, không, là người nhiều mưu trí nhất toàn bộ đại lục trong tương lai."
Thiếu niên rất tự hào nói đến mục tiêu cao nhất của rất nhiều người.
"Chính ngươi cũng nói là tương lai còn gì, bây giờ chỉ là Đồ Thư Quán này mà
thôi. Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho ta biết sách này ở đâu?" Diệp Lãng không
thèm nhìn thiếu niên kia.
".... ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ..."
"Ở đâu?"
"Ở kia.."
"Cám ơn!"
"..."
Diệp Lãng rất nhanh tìm đến sách mình cần, ngồi ở một bên đọc, bảo trì sự yên
lặng của thư quán chỉ có vài ba người này.
Diệp Lãng cũng không phát giác đằng trước mình còn một người nữa, hoặc là hắn
cũng đã quen ngồi cùng người khác một chỗ đọc sách rồi, cũng không gây trở
ngại gì đến nhau nên cũng không có lưu ý người đằng trước là ai.
Mà khi hắn đang đọc sách, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí có
chút sát khí, hắn ngẩng đầu lên...
"..." Diệp Lãng trầm mặc một hồi, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách...
"ba..." Quyển sách trên tay người phía trước rơi xuống, tựa hồ vì tay kẻ đó
đang run rẩy, cầm không chắc!
"..." Diệp Lãng vẫn đọc sách, không để ý đến.
"Hừ! Diệp Lãng, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận..." Người nọ cũng không
lên tiếng, chỉ thầm hét trong lòng, sau đó tiếp tục ngồi trước mặt Diệp Lãng
đọc sách của nàng.
Nếu bây giờ có người nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hai
người này lại ngồi đọc sách chung một chỗ, oán hận giữa hai người họ rất thâm
hậu nha!
Ai mà biết hai người này, một là không thèm để ý, một là không cam lòng yếu
thế!
Người này không phải ai khác mà là người bị một tay Diệp Lãng phá hủy hạnh
phúc - Sa Lan, bây giờ nàng ít khi xuất hiện trên lớp học, toàn tâm toàn ý
nghiên cứu luyện kim thuật, tựa hồ phải từ bỏ hết thảy, trong sinh mệnh của
nàng chỉ còn có luyện kim thuật mà thôi.
Mà phương diện luyện kim thuật nàng cũng rất có thiên phú, trước kia mặc dù
nàng cũng học, kỳ thật chỉ đặt có 3,40% tâm tư vào nó mà thôi, bây giờ là một
lòng một dạ nghiên cứu, thiên phú của nàng cũng được bày ra.
Có lẽ cũng vì nàng nghiên cứu điên cuồng như vậy mới được xem là có thiên phú,
nói tóm lại, tiền đồ bất khả lượng. Nếu như không có ai đó chắc nàng cũng trở
thành luyện kim đệ nhất nhân rồi.
Đối với việc này, cho dù Diệp Lãng có biết cũng không quan tâm, nên bây giờ
hắn mặc kệ.
Mà sau hôm nay trở đi, ngày nào cũng thế, chỉ cần Diệp Lãng xuất hiện ở Đồ Thư
Quán, ngồi xuống, Sa Lan sẽ xuất hiện trước mặt hắn, đương nhiên là với ánh
mắt bất thiện.
"Ngươi có bệnh à? Nếu chán ghét ta như vậy sao ngày nào cũng ngồi chung với ta
làm gì?" Đến lần thứ ba Diệp Lãng mở miệng hỏi.
Sự bất quá tam, lần đầu là trùng hợp, lần thứ hai cũng miễn cưỡng xem như
trùng hợp được, nhưng lần thứ ba rồi thì tuyệt đối không phải trùng hợp!
"Ta muốn đả bại ngươi!" Sa Lan đáp.
"Là sao?" Diệp Lãng không rõ.
"Ta muốn dùng luyện kim thuật đánh bại ngươi!" Sa Lan cắn răng nói.
"Ừ, xin cứ tự nhiên! Chẳng qua ta muốn thanh minh một chút, ta... rất lợi hại!
Nếu ngươi không thể trở thành đệ nhất luyện kim thuật sĩ của đế quốc thì không
cần lãng phí thời gian của ta!" Diệp Lãng thực khách quan thực thành thực nói,
có điều người khác thì cho rằng đây là biểu hiện của sự cao ngạo.
"Ta sẽ, không chỉ đế quốc, ta sẽ trở thành đệ nhất đại lục." Sa Lan cắn răng,
không cúi đầu, không tiếp thu thất bại.
"Lại là nhất... Sao người trong Đồ Thư Quán đều bất bình thường như vậy, ngoại
trừ ta.!" Diệp Lãng nhìn về phía người thiếu niên kia, sau đó thở dài nói.
"Diệp Lãng! Ta sẽ làm được!" Hai người cơ hồ đồng thời nói.
"Đến lúc đó rồi tính, bây giờ các ngươi đừng quậy nữa..." Diệp Lãng bịt lỗ tai
lại, thực vô tình nói.
"Hừ!" Lại là trăm miệng một lời...