Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹
"Sao lại không quan hệ, nếu ngươi lấy được thành tích tốt, sau này trong việc
tranh quyền đoạt lợi tại đế quốc sẽ dễ dàng hơn, sau này ngươi đi ngang khắp
đế quốc cũng không ai dám làm khó gì ngươi nữa!" Chân Tiểu Yên vội vàng nói,
nàng muốn Diệp Lãng hiểu được điểm này, muốn trở thành người ở trung tâm quyền
lợi, trừ gia tộc còn có thực lực của mình nữa.
Có điều Diệp Lãng lại không hề có chút hứng thú với việc này, hắn chỉ nhẹ
nhàng nói một câu: "Bây giờ ta đi ngang cũng không ai dám ngăn cản ta, không
tin thì ngươi cứ nhìn xem."
Nói xong, Diệp Lãng đi ngang qua đường...
"Ngươi đi như vậy đương nhiên không ai ngăn cản ngươi, đó chỉ là một cách nói
mà thôi, tiểu ngu ngốc!" Biểu tỷ tức giận gõ đầu Diệp Lãng một cái, sau đó nói
tiếp: "Đề nghị của Tiểu Yên quả thật không sai, tốt nhất ngươi nên đi tham gia
một chút, lấy một ít thành tích đi, cái này rất có ích với ngươi."
"Ta - không - đi!" Diệp Lãng gằn từng tiếng một, thái độ rất kiên quyết!
"Vì sao? Có phải ngươi sợ phiền toái không? Kì thật nơi đó rất thú vị, giải
đấu năm sau tổ chức tại Thánh Thành của Ngả Lạp Đế Quốc, nơi đó cũng không
phải lúc nào cũng vào được." Chân Tiểu Yên bắt đầu cố gắng hấp dẫn Diệp Lãng
bởi vì nàng biết những thứ khác tựa hồ không thể hấp dẫn Diệp Lãng được.
"Thánh Thành? Là nơi khởi nguyên của thần giáo, là nơi của Giáo Đình bây giờ?"
Đối với những thứ kiểu tư liệu tính thế này Diệp Lãng rất rõ ràng.
"Ừ, ngoài ngày hành hương ra thì không có cơ hội khác để đi vào. Không phải
ngươi nói rằng có một ngày mình sẽ đi khắp mọi nơi chơi bời vui vẻ sao, đây là
một cơ hội rất tốt nha!" Chân Tiểu Yên nói.
"Ừ" Diệp Lãng gật đầu, sau đó lập tức nói: "Chẳng qua lúc đó đã mở ra rồi thì
ta không dự thi vẫn có thể đi vào mà."
"..."
Chân Tiểu Yên trầm mặc một hồi, trong lòng thầm nghĩ, sao lần này ngươi không
ngốc, không mơ hồ nữa đi, thật sự là lúc nên mơ hồ thì không mơ hồ, lúc cần
khôn khéo thì lại không khôn khéo...
Ừ, đây là cách nghĩ của nàng, cách nghĩ của nàng về Diệp Lãng.
"Chưa chắc, đến lúc đó không chừng sẽ vì nhiều người quá nên hạn chế số người
khác đi vào." Chân Tiểu Yên nói, tuy rằng nàng biết lý do này thực gượng ép
nhưng cũng phải thử nói một lần.
"Sẽ hạn chế người khác mà thôi, ta đường đường là Diệp gia Thập Tam thiếu gia,
sao lại bị hạn chế được." Diệp Lãng vẻ mặt khinh thường nói.
"Ngươi không suy nghĩ một chút về tiền đồ của mình à, chẳng lẽ thật sự phải
ngày nào cũng như vậy, ngày nào cũng nghĩ cách làm bại gia tử, lỡ đâu có một
ngày nhà của ngươi bị ngươi phá sạch thì sao?" Chân Tiểu Yên có chút giận dữ
nói, nàng sinh khí vì Diệp Lãng không chịu tranh bá. Chỉ là nàng không nghĩ
qua vì sao mình phải sinh khí vì lý do ấy.
"Bại hết thì ta đã đạt được mục đích của mình rồi." Diệp Lãng không sao cả
nói.
"Ngươi, ngươi, ngươi thật sự là hết thuốc chữa!" Chân Tiểu Yên lâm vào chán
nản.
"Quá khen quá khen! Ngươi mau vào nhà đi, ta còn có chuyện phải làm nữa. Diệp
Lãng phất phất tay, muốn đuổi Chân Tiểu Yên đi vào.
"Hừ!" Chân Tiểu Yên dậm chân nẩy mình, cứ tức giận thở phì phò như vậy mà đi
vào nhà.
"Tiểu Lãng à, kỳ thật Tiểu Yên chỉ quan tâm ngươi mà thôi, ngươi không nên đối
xử với nàng như vậy." Biểu tỷ có chút cảm khái nói.
"Ta biết, bất quá ta thật sự không thích mấy cái đấy, không những phiền toái
còn mang đến rất nhiều chỗ hỏng nữa. Diệp Lãng một bên bước trở về một bên
nói.
"Chỗ hỏng? Cái này có chỗ hỏng gì?" Biểu tỷ không hiểu lắm hỏi, mà lời Diệp
Lãng nói sau đấy làm nàng càng không nhìn rõ biểu đệ của mình hơn.
"Các ngươi cảm thấy nếu lấy thân phận, địa vị, thế lực Diệp gia, hơn nữa ta có
một ít thực lực thì có thể hô phong hoán vũ rồi, chỉ là, nắm giữ những quyền
lợi này thật sự là ưu đãi sao?" Diệp Lãng lãnh đạm nói.
Biểu tỷ trầm tư.
"Dù sao ta cũng không làm được, giống như các ngươi thường nói, ta là một đứa
ngốc, thường xuyên mơ mơ hồ hồ, nếu ta ngồi ở vị trí trên mọi người thì ngươi
cảm thấy sẽ ra sao?" Diệp Lãng khoát tay, cười nói.
"Cái này... Ta cảm thấy hay là ngươi cứ tiếp tục như bây giờ đi, không sao cả,
dù Diệp gia bị ngươi bại hết, tỷ tỷ ta sẽ nuôi ngươi." Sau khi biểu tỷ trầm
mặc một hồi liền cải biến cái nhìn, lập tức duy trì Diệp Lãng tiếp tục bại
gia.
"Đây là chính ngươi nói nhé, đến lúc đó đừng đổi ý đấy." Diệp Lãng đột nhiên
trở nên khôn khéo, chụp ngay câu này.
Biểu tỷ gõ đầu Diệp Lãng một cái, sau đó nói: "Gớm, ngươi cũng dám nghi ngờ
lời của ta à, đừng nói ngươi, cho dù là 10 đời nhà ngươi ta cũng nuôi được. Có
điều lúc đó sẽ không giống như bây giờ đâu nhé, không để cho ngươi tiêu tiền
lung tung nữa, một tháng chỉ cho ngươi xài hết 1000, không, 1 vạn kim tệ
thôi."
1000 với biểu tỷ thì có điểm thiếu thiếu nên nàng đề cao lên 1 vạn luôn.
Cũng không phải biểu tỷ không biết giá trị của 1000 kim tệ, đối với người
thường, cho dù họ dốc sức làm hơn 10 năm cũng chưa chắc kiếm được số tiền này.
Mà cho dù nàng biết rõ giá trị của nó nhưng vẫn cảm thấy quá ít, sợ Diệp Lãng
sẽ khổ.
"Biểu tỷ!" Diệp Lãng hai mắt ngập nước nhìn biểu tỷ.
"Sao rồi, có phải thực cảm động không?" Biểu tỷ đùa cười nói.
"Ừ, biểu tỷ, ta yêu ngươi." Diệp Lãng gật đầu nói.
"Phi! Tiểu quỷ, những lời này không được nói lung tung, phải giữ lại cho người
ngươi thích!" Biểu tỷ cười mắng, khuôn mặt dưới khăn che tựa hồ hơi hơi đỏ.
Mình vậy mà bị tiểu quỷ này đùa giỡn.
"Biểu tỷ, yêu cũng phân làm nhiều loại mà, đây là yêu người thân, nếu ngươi
không cần thì thôi, ta không cho ngươi nữa, sẽ cho lão tỷ có chút thần kinh
kia của ta vậy."
"Sao lại không cần! Ngoan, sau này cũng phải yêu tỷ tỷ có chút thần kinh kia
của ngươi giống ta nghe chưa."
"Ắt xì!" Diệp Lam Vũ vuốt cái mũi, có điểm nghi hoặc: "Chẳng lẽ bị cảm?"
Ban đêm luôn luôn yên lặng như vậy. Trong cái tĩnh lặng của ban đêm này, người
của Diệp gia cũng giống nó, cũng thật yên lặng, ừ, thực ra thì tổng thể là yên
lặng...
Đối với Diệp gia mà nói, chỉ cần "ai đó" không làm ầm ĩ lên thì trên cơ bản sẽ
thực yên tĩnh. Đương nhiên bài trừ tình huống đặc thù.
"Diệp Lãng đâu?" Khi ăn cơm chiều, Diệp gia chưởng môn nhân hỏi mọi người.
Lúc này, trong cái đại sảnh dùng để ăn cơm của Diệp gia có mấy mươi người vây
quanh bảy tám cái bàn lớn, đây cũng là tình huống bình thường, ngày nào cũng
thế, Diệp gia luôn bảo trì truyền thống như vậy, cơm chiều đều là người một
nhà dùng cơm chung với nhau.
Gia nghiệp của Diệp gia rất to lớn nên người một nhà này gồm mấy chục người!
Mà cho dù có đến mấy chục người ở đây, Diệp gia chưởng môn nhân cũng chỉ cần
liếc mắt qua liền phát hiện Diệp Lãng không có ở đây, tuy rằng Diệp Lãng
thường xuyên vắng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hỏi.
Đồng thời Diệp Lam Vũ cũng không ở đây, có điều Diệp gia chưởng môn nhân cũng
không hỏi tới nàng, bởi hắn biết nhất định là Diệp Lam Vũ ở cùng một chỗ với
Diệp Lãng.
"Hắn đang giúp biểu tỷ hắn, hình như là chỉnh dung cho nàng, nói cái gì mà mài
da ấy. Hừ, tiểu vương bát đản này, đến tận bây giờ cũng không giúp cho ta một
chút!" Long An Kỳ có điểm oán khí nói.
"Ừ, ngày mai biểu tỷ hắn phải đi rồi phải không?" Khi Diệp gia chưởng môn nhân
có được đáp án xong liền thuận miệng hỏi một chút.
"Đúng vậy, cho nên hai ngày này tiểu tử kia lại dùng lý do đấy để không phải
đến trường." Diệp Thành Thiên cười đáp, tựa hồ đối với việc Diệp Lãng trốn học
cũng tập mãi thành quen rồi, cũng tựa hồ không phản đối thì phải.
"Ừ, vậy tiếp tục ăn cơm thôi!" Diệp gia chưởng môn nhân nói.
Ba người Diệp Lãng ở trong phòng, đóng cửa lại, làm một chuyện... Đang cởi...
Khụ khụ, đừng nghĩ bậy, ba người họ là tỷ đệ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không làm
chuyện vi phạm luân lý như vậy, chỉ cởi ra cái khăn che mặt của biểu tỷ mà
thôi.
Gỡ khăn che mặt xuống, vén tóc ra, một cái sẹo thật dài kinh người xuất hiện,
làm cho Diệp Lãng xúc động trong lòng, còn Diệp Lam Vũ lại cảm thấy thực đáng
thương.
Một lát sau Diệp Lãng lấy ra một vật nhỏ, cùng loại với bút bi, sau đó đùa
nghịch trong tay một chút.
Lúc ấy Diệp Lam Vũ và biểu tỷ đều nhìn thấy "bút bi" phát ra một đạo ánh sáng,
mà khi ánh sáng chiếu lên mặt đất lại có thể đốt trọi nền đá.
Mà xem ý tứ của Diệp Lãng tựa hồ muốn dùng "cây bút bi" này để trị liệu cho
biểu tỷ.
"Đệ đệ, được không đấy, nếu vẽ loạn lên mặt biểu tỷ thì ngươi xong đời đấy."
Diệp Lam Vũ có chút hoài nghi hỏi.
"Yên tâm đi, ta chỉ thử và điều chỉnh lại một chút thôi, bây giờ thì tốt rồi!"
Diệp Lãng vô tình nói.
"Ừ, mà không đúng nha, không phải ngươi nói là mài da sao, sao lại dùng cái
thứ này?" Diệp Lam Vũ đột nhiên nhớ đến lời Diệp Lãng nói khi trước, đáng lẽ
phải dùng công cụ mài qua mại lại cho rụng vết sẹo chứ.
"Ừ thì mài da, mà mài da không có nghĩa là phải dùng mấy thứ kia để mài, nếu
dùng ánh sáng kích thích thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, không những có thể
tiêu sẹo còn làm trắng da nữa, làm cho làn da trở nên trắng nõn tinh tế." Diệp
Lãng thuận miệng trả lời, mà hắn không biết câu trả lời này có bao nhiêu lực
hấp dẫn với hai cô gái đến dường nào.
"Thật không, vậy ngươi thuận tiện giúp cả khuôn mặt ta luôn đi, cả cơ thể của
ta nữa." Biểu tỷ lập tức nói.
"Còn ta nữa, biểu tỷ, da của ngươi đẹp rồi, của ta có điều kém này, đệ đệ,
chiếu chiếu giúp tỷ tỷ đi!" Diệp Lam Vũ mở miệng cướp đoạt.
"Tiểu Vũ à, da của ngươi còn than kém? Đây là trợn mắt nói dối, nếu da của
ngươi mà còn kém nữa thì trên đời này chẳng có ai tốt cả. Trong suốt như băng
tinh, cũng không phải người nào có Băng thuộc tính cũng vậy không nữa!" Biểu
tỷ phản bác ngay, mà nàng nói cũng đúng, làn da Diệp Lam Vũ rất tốt, cơ hồ
không ai vượt qua nàng được.
"Cũng không phải đâu, trước kia không giống thế này đâu, sau đó càng ngày càng
tốt. Ngẫm lại hình như là vì đệ đệ thì phải, hắn thường xuyên thí nghiệm một
ít thứ kỳ quái gì đó lên người ta." Diệp Lam Vũ nhìn về phía Diệp Lãng, nàng
cũng không khẳng định lắm suy đoán của mình, bất quá đã nắm chắc được tám phần
rồi.
"Có à?" Diệp Lãng ra vẻ "ta không biết". Cũng không phải hắn giả vờ, mà hắn
dùng nhiều thứ lắm, nhiều đến nỗi chính hắn cũng không biết rõ rốt cuộc có
hiệu quả như vậy không nữa.