Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹
Thời gian dẩn trôi, rất nhanh đã đến buổi tối, Diệp Lãng cũng hoàn thành công
tác ngày hôm nay, mà trong thời gian này, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa phát
hiện Diệp Lãng xem bệnh như thế mà thu vào bốn, năm vạn kim tệ.
Đây chỉ mới một chút thời gian thôi đấy, trong mấy tháng thì không biết hắn
thu vào bao nhiêu nữa, cho dù hôm nay câu được cá lớn thì dù ngày thường mỗi
ngày một ván, vậy cũng hơn trăm vạn rồi.
Đối với vấn đề này, Thất công chúa có hỏi một chút —
"Diệp Lãng, mấy tháng này ngươi lời được bao nhiêu tiền rồi?"
"Cái gì? À, ngươi nói tiền xem bệnh à, không biết, ta không nhớ.” Diệp Lãng
giống như trước kia, hoàn toàn không rõ ràng với khái niệm tiền tệ lắm, rốt
cuộc mình có bao nhiêu tiền cũng không biết.
"Ta nhớ, đến bây giờ là một trăm mười chín vạn sáu trăm..." Alwing nói mỗi
ngày nàng đều giúp Diệp Lãng, cũng thuật tiện nhớ cái này.
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa trầm mặc.
Quả nhiên là giựt tiền, không, tốt hơn cả giựt tiền nữa!
119 vạn kim tệ, cái này chỉ mới mấy tháng thôi đấy, nếu bị Thất ca biết thì
nhất định sẽ khóc, bắt Diệp Lãng tiếp tục mở Y quán, mà hắn sẽ thu tiền hộ,
tất nhiên sẽ tàn nhẫn hơn Diệp Lãng nhiều.
Diệp Lãng lấy tiền đều là tùy ý, nhất là xem tâm tình, cũng chưa chắc là nhìn
thân gia của ngươi khác nên cũng tương đổi ít hơn một chút, đương nhiên, vẻn
vẹn là tương đối thôi.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra Y Sư quả thật là một cái nghề có thể kiếm
tiền, nhất là Y Sư có thề trị nan y, mà như Diệp Lãng có nhiều bệnh chỉ có
mình hắn có thể cứu thì càng không phải nói.
Đương nhiên, trong đó cũng phải nói vì Diệp Lãng thu phí với phú thương quý
tộc quá cao, cơ hồ là cướp đoạt nên mới có thu vào cao như vậy.
Mà đối với những người này, chỉ cần có mạng sống thì bắt bọn hắn trả số tiền
này bọn hắn vẫn nguyện ý, không, phải nói là rất vui vẻ.
Bởi vậy tình huống này là Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái
nguyện ăn đánh, cũng không có vấn đề gì mấy.
"Tiểu Thất xem ra sau này chúng ta không cần lo ăn mặc rồi, tiểu hỗn đản này
bại gia như thần, kiếm tiền cũng như thần!" Diệp Lam Vũ ngẩn người một hồi,
nói với Thất công chúa.
"Đúng vậy, nửa đời sau của ta có thể cẩm y ngọc thực rồi tận tình tiêu xài!"
Thất công chúa gật đầu nói.
"Ừ, tiêu xài, bại gia, tiểu Thất, ngươi làm lão bà cũng không tệ lắm!" Diệp
Lãng ở một bên gật đầu nói lúc này hắn cảm thấy kỳ thật cưới Thất công chúa
cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất nàng có thể giúp mình bại gia.
Thất công chúa trầm mặc, nàng chỉ nói cho vui thôi mà nàng biết Diệp Lãng lại
không phải nói đùa.
Nhưng nàng cũng yên tâm, không sợ Diệp Lãng bại sạch rồi phải sống những ngày
cơ cực, lấy năng lực của hắn, cho dù nợ mấy trăm vạn kim tệ cũng có thể giải
quyết!
Ngẫm lại trước kia mình còn lo lắng điều này, xem ra hoàn toàn là buồn lo vô
cớ!
Thất công chúa lắc đầu, cũng không biết là muốn chuyển hướng đề tài hay đột
nhiên nhớ đến, hỏi: "Diệp Lãng, khi nãy sao ngươi lại ra khỏi cửa? Ngươi ở
trong này xem bệnh thì hẳn là không có thời gian đi ra ngoài mới đúng chứ?"
"Đúng vậy, đệ đệ, sao đột nhiên ngươi lại chạy ra?" Diệp Lam Vũ nghe Thất công
chúa nói ngẫm lại cũng thấy khó hiểu.
Dựa theo tình huống của Diệp Lãng thì đáng lẽ không nên đi ra ngoài bên cạnh
hắn có rất nhiều Quang Minh Kỵ Sĩ, tùy tiện gọi một người ra xem tình hình là
được rồi.
"Không vì sao cả, chỉ là ra đón các ngươi thôi.” Diệp Lãng có chút kỳ quái trả
lời, vấn đề này cần phải hỏi sao, không phải rõ ràng là đi ra đón các ngươi
sao?
"Đón chúng ta?" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa ngạc nhiên, không rõ hỏi: "Chẳng
lẽ ngươi đã biết là chúng ta đến sao?"
Diệp Lãng tiếp tục đi về phía trước, hướng về phòng bếp, đồng thời trả lời:
"Sao không biết được, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên của hai ngươi gây nên động
tĩnh lớn như vậy, cho dù ta ở xa hơn cũng biết các ngươi đến rồi!"
"... cái này cũng đúng..."
Trên đại lục này, người có thể sử dụng Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên cũng chỉ có
hai nàng, những người khác căn bản không thể phối họp hoàn mỹ như vậy.
"Nói như vậy là ngươi đã sớm biết chúng ta đã tới?" Thất công chúa nhẹ nhàng
hỏi mà phía sau nó tuyệt đối là dấu diếm sát khí.
Có điều Diệp Lãng thực trì độn không cảm giác được điều này, cười trả lời:
"Đúng vậy, ta đã sớm biết rồi, ta rất lợi hại a!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình lợi hại! Ngươi đã sớm biết rồi sao còn
không ra sớm đi!" Thất công chúa và Diệp Lam Vũ mỗi người nhéo một lỗ tai,
cùng giận dữ hét.
"À, choáng choáng..."
Diệp Lãng cảm thấy đầu mình bị chấn suýt hôn mê, bị hai tiếng hét cấp sư tử
hống này chấn cho hồ đồ.
"Nói mau! Nói cho chúng ta thấy vừa lòng, nếu không thì ngươi cẩn thận đấy!"
Hai người nói.
"Nói gì chứ, các ngươi đánh nhau là chuyện thực bình thường, đương nhiên ta
phải xem bệnh xong mới ra chứ, có gì phải tức giận, ta đi tìm mập bà đây, ôn
nhu hơn các ngươi nhiều.” Diệp Lãng nói xong bỏ chạy.
“…”
"Trờ lại cho ta! Chúng ta đánh nhau là điều bình thường, nhưng lâu vậy không
gặp chúng ta thì ngươi không nhớ chúng ta sao, không muốn sớm nhìn thấy chúng
ta sao?" Diệp Lam Vũ tóm Diệp Lãng lại, kéo về, chỉ vào hắn hỏi liên tục.
"Thật lâu à? Không phải chỉ mấy tháng sao?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi thực hiển
nhiên hắn không có chút khái niệm với từ thật lâu này.
"... Biết ngay ngươi vô lương tâm mà, tội cho chúng ta ngày nào cũng nhớ
ngươi, ngươi cũng không thêm để ý!” Thất công chúa gõ Diệp Lãng một cái, có
điểm oán trách.
Đối với điều này, Diệp Lãng tiến hành phản bác: "Ai nói ta không cần, ta để ý
mà!”
"Ngươi để ý cái gì?" Hai thiếu nữ đồng thanh hỏi.
"Ta, ta để ý thức ăn của mập bà..." Diệp Lãng ưởn ngực lên, tự tin nói.
Ba nữ tử không biết nói gì, các nàng nghĩ không nên ôm hi vọng với hắn chứ,
hắn căn bản là một tiểu hỗn đản mơ mơ hồ hồ...
"Mập bà, ta đến đây..." Diệp Lãng chạy vào phòng bếp, hô gọi Chân Tiêu Yên,
chẳng qua mặc dù hắn gọi Chân Tiểu Yên nhưng ánh mắt lại không nhìn nàng mà
nhìn chằm chằm đám thức ăn.
Chân Tiểu Yên lập tức nói: "Đi ra ngoài! Nam nhân không nên vào chỗ này! Ngươi
cũng đừng mong ăn cắp được cái gì từ ta..., Diệp Lãng, ngươi mau bỏ ra cho ta,
cái đó vẫn chưa làm xong mà!"
Chân Tiểu Yên nhìn thấy Diệp Lãng cầm lên một thứ để ăn, lập tức buông chuyện
đang làm, chạy tới đoạt lại.
"Thật là, ngươi không chờ ở ngoài một lát được à, chỗ này còn chưa làm xong
mà... sao ngươi vẫn bốc cái kia, đi ra ngoài! Nếu không sẽ không làm cho ngươi
ăn nữa..." Ngay khi Chân Tiểu Yên còn đang trách Diệp Lãng, phát hiện Diệp
Lãng lại bốc thứ khác, nàng có cảm giác sắp phát điên.