Tiểu Nhị (ba)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Vị công tử này, ta nghĩ chúng ta phải giữ ngươi lại, giá trị của ngươi rất
cao, chờ chúng ta lấy đến tiền chuộc xong sẽ thả ngươi đi". Đầu lĩnh cường đạo
rất bình thản nói.

"Tiền chuộc ta có thể cho ngươi là được, ngươi cần nhiều ít?" Diệp Lãng thuận
miệng nói, hắn không ngại bị cướp bóc, tiền tài là vật ngoại thân mà thôi,
không có thì thôi, không dám liều mạng với một đám cường đạo.

Đương nhiên, nếu liều mạng thì Diệp Lãng cũng chưa chắc thất bại, bất quá sẽ
thực phiền toái, cũng sẽ phải trả giá một ít đại giới, hắn thà rằng tiêu phí
một ít tiền, giảm đi cái phiền toái này.

Đầu lĩnh cường đạo vươn tay, mở ra năm ngón tay, xoay xoay một chút, sau đó
nắm lại nói: "Toàn bộ các ngươi, còn muốn để người nhà ngươi đến đây chuộc
người nữa".

"Cái điều kiện trước thì ta còn có thể suy nghĩ một chút, cái sau coi như
xong, bây giờ ta chỉ có thể bại của mình, tiền trong nhà bọn họ đều có chỗ
dùng, sẽ không cho ta bại". Diệp Lãng cau mày nói, tuy rằng hắn bại gia, nhưng
mấy năm gần đây cũng đã quen bại của chính mình, hơn nữa hắn cũng không phải
là bại gia tử không nhìn tình huống.

Diệp gia bây giờ còn trong tình huống đặc thù nữa, hắn sẽ không liên lụy đến
Diệp gia.

Nếu là DIệp gia ở Tường Không thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ...

"Cái này không phải do ngươi, bây giờ ngươi đã là chim trong lồng, cá trong
chậu". đầu lĩnh cường đạo cười lạnh nói, sau đó phất tay, ý bảo đồng bọn lên.

"Ta cũng không phải là chim là cá gì, ta rất lợi hại, ta khuyên ngươi nên biết
cái gì là đủ, nếu không đến lúc đó chính mình mang thương thì khổ..." Diệp
Lãng hét lớn một tiếng, bày ra một cái tư thế, sau đó dùng ngón trỏ chỉ vào
những người kia, lắc lắc...

"..."

Bọn cường đạo trầm mặc, mà thiếu niên cao thủ kia cũng trầm mặc, bất quá lúc
này phỏng chừng thiếu niên cao thủ nói cũng không nói được, không muốn trầm
mặc cũng khó.

"Lên!" Đầu lĩnh cường đạo hô to một tiếng, đám cường đạo lâu la đã chuẩn bị
lâu rồi vọt lên, từ bốn phương nhắm về phía Diệp Lãng.

Lúc này lực chú ý của toàn trường đều đặt trên người Diệp Lãng, tất cả mọi
người muốn nhìn xem hắn phản kích như thế nào, muốn biết độ nông sâu thực sự
của hắn.

Có điều lúc đó Diệp Lãng không động, không nhúc nhích, chỉ tiếp tục bày ra tư
thế ở đằng kia...

Chẳng lẽ, đây là trấn định của cao thủ sao?

khi cường đạo tiếp cận Diệp Lãng, vô hạn tiếp cận Diệp Lãng, vũ khí nắm tay cơ
hồ chuẩn bị tiếp xúc với Diệp Lãng, mọi người lại phát hiện Diệp Lãng vẫn
không hề động.

Mà vừa lúc đó, chuyện làm người ta ngoài ý muốn đã xảy ra.

"phanh... Phanh..."

"A..."

"A..."

"?"

Vẫn như vậy, mấy cường đạo tiền công đều bị đánh bay, lúc này mọi người vẫn
không thấy rõ, không nhìn thấy Diệp Lãng ra tay.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Lãng, nhất là
một sát na sắp tiếp xúc kia thì càng nhìn gắt gao hơn, không buông tha bất cứ
động tác nào của Diệp Lãng.

Bất quá lúc đó coi như Diệp Lãng bị người vây quanh nếu có động tác gì cũng
làm người ta không nhìn thấy, ít nhất, lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ
như vậy.

Tiểu Nhi? Nàng cũng giống như vẫn đứng yên ở đó, tựa hồ cũng không nhúc nhích
qua.

Cô nàng này thật sự là lợi hại, động tĩnh lớn như vậy mà nàng cũng không thèm
động, thậm chí cũng không kêu tiếng nào, rất trấn định, chẳng lẽ nàng biết
tiểu tử này sẽ không có việc gì sao?

Mọi người có chút khó hiểu, lúc này cũng không khỏi chú ý tiểu Nhị nhiều hơn
một chút.

Bất quá, có một ít người cũng hiểu được tiểu Nhị có điểm quái lạ, không phải
quái ở mặt này mà là ở một mặt khác, bọn họ tựa hồ cảm thấy tiểu nhị từng
động, nhưng lại không nhìn thấy được.

"Hắc hắc, ta đã nói rồi, ta rất lợi hại". Diệp Lãng cười cười, sau đó hai tay
vẫy vẫy về phía trước, có điểm khiêu khích.

"Có ý tứ, lên": Đầu lĩnh cường đạo quát, lúc này hắn thay một ít thủ hạ có
điều mạnh hơn, mà tiểu lâu la? Đứng một bên lược trận đi.

Kết quả vẫn như vậy, khi những người đó sắp tiếp xúc Diệp Lãng lại bị đánh
bay.

Chẳng qua lúc này đã có người phát hiện nguyên nhân, đều nhìn về một người:
tiểu Nhị. Là tiểu Nhị đánh bay những người đó, dùng tốc độ cực nhanh, nhanh
đến nỗi làm người ta khó có thể nắm giữ.

Mọi người trầm mặc, tuy bọn họ biết là tiểu Nhị, cũng thấy nàng ra tay nhưng
lại không ai rõ ràng quá trình cả, không biết nàng dùng thủ pháp gì đánh bay
người ta.

Mà đồng thời bọn họ cũng hiểu được một chuyện, hóa ra Diệp Lãng bày tư thế ở
đằng kia hoàn toàn là hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm cho tiểu Nhị ra tay,
đánh úp dứoi tình huống không ai chú ý đến.

"Tốt lắm, không nghĩ tới tiểu thư ngươi, còn có công tử ngươi lại âm hiểm như
vậy". Đầu lĩnh cường đạo nhìn chằm chằm Diệp Lãng, cắn răng nghiêm mặt, vừa
rồi hắn tổn thất hơn mười tên thủ hạ, không hận Diệp Lãng mới là lạ.

"Từ âm hiểm này có nghĩa xấu, nếu muốn khen ta thì mời dùng mấy từ như thông
minh, cao minh linh tinh, cám ơn". Diệp Lãng cười cười nói.

"Khen ngươi? Ngươi là đứa ngốc sao? Chẳng qua ta muốn hạ thấp ngươi thôi". Đầu
lĩnh cường đạo có chút giận nói.

"Chúng ta ngày xưa vô oán, gần đây vô cừu, vì sao ngươi phải hạ thấp ta, ngươi
mới là đứa ngốc, rảnh rỗi đi tìm việc". Diệp Lãng trả lời.

"Bắt hai người bọn họ lại cho ta, chỉ cần không chết là được". Đầu lĩnh cường
đạo cũng lười nói nhảm với Diệp Lãng, trực tiếp bảo thuộc hạ tiếp tục lên, mà
lần này phương hướng của họ cũng rõ ràng hơn một chút.

Lúc này mục tiêu của bọn cường đạo đã chuyển dời lên người tiểu Nhị, lộ ra ánh
mắt hung hãn, lại bày ra khí thế mạnh, cứ như vậy tiến lên.

Bất quá, đây là một loại hành vi của tráng sĩ: "phong tiêu tiêu hề dịch thủy
hàn, tráng sĩ nhất khứ hề"

Ngay sau đó...

"Phốc... A..." Tên cường đạo kia phun ra một búng máu, kêu thảm, bay ngược trở
về.

Tiểu Nhị lên chân đá, một cước trúng bụng một cường đạo khác, cường đạo kia
cũng như vậy, bay ngược trở về...

Một quyền, một chưởng, một cước, một đá...

"A..."

"A..."

Cường đạo từng cái một bay ngược trở về...

"Thực thích!" Diệp Lãng khống chế tiểu Nhị âm thầm nói, cảnh tượng này làm hắn
nghĩ đến công phu trong phim, mà cảm giác này mãnh liệt hơn trong phim ảnh
nhiều.

Lúc này tất cả mọi người đều ngây dại, không nghĩ tới nữ hài tử xinh đẹp như
vậy lại có thực lực cường hãn đến thế, mà điều ngoài ý muốn là, nàng dùng tất
cả đều là quyền cước công phu cả, không hề dùng binh khí, làm người ta cảm
thấy cô bé này thực bạo lực, thực bạo lực...

Đồng thời, cũng có người chú ý tới vũ kỹ mà tiểu Nhị sử dụng tựa hồ khác phong
cách trên đại lục, không chỉ phong cách bất đồng mà nàng còn chưa sử dụng qua
đấu khí kỹ, một lần cũng không.

Trên đại lục này, vũ giả không sử dụng đấu kỹ tựa hồ rất ít, rất ít, cơ hồ là
không có.

Tiểu Nhị không sử dụng đấu khí kỹ, nhưng uy lực xuống tay lại không nhỏ, cái
này làm mọi người nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ là thiên sinh thần lực?


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #231