Tiểu Nhị (hai)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

Đám cường đạo kia thầm nghĩ trong lòng, thiếu niên này cũng thật xui xẻo, gặp
một cái quý công tử như vậy, hơn nữa còn tin tưởng hắn, ăn dược của hắn.

Bây giờ không những không chữa khỏi thương, còn trúng độc lần nữa, phải đi bài
tiết độc, cái này làm cho hắn hư thoát là cái chắc, nói không chừng sẽ bài trừ
đến chết...

Cái này rất thú vị, đến lúc đó tựu trở thành nhất kiện kỳ văn.

Mà đột nhiên, bọn cường đạo phát hiện ra, cái người vừa làm cho mình thê thảm
chẳng phải là bị quý công tử này biến thành thê thảm sao?

Nãy giờ hy sinh nhiều người như vậy, còn không thể làm gì được hắn, bây giờ
quý công tử này ra tay một cái liền dễ dàng giải quyết, có còn thiên lý không
a!

Mặc kệ nói gì thì nói, bây giờ thứ mà bọn cường đạo quan tâm nhất vẫn là thứ
kia - tiền!

"Khụ khụ, vị công tử này, vừa rồi ngươi nói 10 vạn kim tệ có còn hiệu lực
sao?" Nhìn vị thiếu niên cao thủ kia bây giờ bị Diệp Lãng làm cho nửa chết nửa
sống, thoạt nhìn rất nhanh xong đời, mọi người cảm thấy chuyện này bắt đầu
lệch hướng rồi.

"Có chứ, chỉ cần các ngươi buông tha hắn thì kim tệ ở đây là của các ngươi.
Mặc kệ về sau hắn sống hay chết cũng vậy". Diệp Lãng nói xong đổ 10 vạn kim tệ
từ trong giới chỉ ra, toàn bộ là kim tệ.

Lúc này hán phát hiện ra sử dụng kim tệ thật thoải mái, ngươi nhìn xem bọn hắn
đều trợn tròn mắt kia, nếu là kim phiếu thì sao có hiệu quả như vậy được.

Ừ, về sau nhất định phải mang theo kim tệ, thật nhiều kim tệ!

Mà nhiều kim tệ như vậy cũng làm người ở đây có ý tưởng khác, bọn họ đang nghĩ
trên người quý công tử này có còn kim tệ nữa không? Có nhiều hơn nữa không?

Vì vậy bọn cường đạo lại bắt đầu thảo luận.

"Làm sao bây giờ hả lão đại, tiểu tử này thoạt nhìn rất có tiền, chúng ta có
nên trói hắn lại không? Mặc kệ trên người hắn có còn thứ khác không, cứ để cho
người nhà hắn mang theo càng nhiều tiền đến chuộc người".

"Đúng vậy, người này tuyệt đối là một núi vàng, trong nhà nhất định sẽ có rất
nhiều tiền".

"Ừ, trói hắn lại, còn có tiểu thư kia..."

"Tiểu thư kia quả thật đẹp quá, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy qua nữ nhân đẹp
như vậy..."

"Ừ..."

...

Bọn cường đạo rất nhanh đánh chủ ý lên người Diệp Lãng, hơn nữa còn có sắc tâm
biến tiểu Nhị thành áp trại phu nhân.

Đầu lĩnh cường đạo tựa hồ đang làm một cuộc "thiên nhân đại chiến", lắc lư
không chừng trong việc bắt hay không bắt...

Cái gọi là "đạo cũng hữu đạo", khi được đến ích lợi nào đó cũng nên buông tay,
không cần ép người vào đường cùng. Hành vi như vậy sẽ chịu sự khinh bỉ và phỉ
nhổ của giới cường đạo.

10 vạn kim tệ của Diệp Lãng đã làm cho bất cứ cường đạo đoàn nào cũng có thể
xem như thắng lợi trở về, ít nhất là trong hành động cướp bóc như thế này sẽ
không có ai tiếp tục làm tới.

Trừ phi là cái loại cường đạo không nói đạo nghĩa, là bại hoại trong cường
đạo.

Cái cân trong đầu lĩnh cường đạo bắt đầu hướng về phía thiện lương, hắn cảm
thấy mình hẳn là nên bảo trụ đạo nghĩa của mình.

"Lão đại, chỉ cần mang tên tiểu tử này và cô bé kia về trên sơn trại, tên tiểu
tử còn lại cứ tùy tiện một đao giết hắn thì chuyện này sẽ không ai biết đến,
sau khi lấy được tiền chuộc lại xử lý tên tiểu tử kia, còn cô bé kia thì ...
hắc hắc..." Một cái tiểu cường đạo ở bên cạnh nói nhỏ, cuối cùng cười thực dâm
đãng.

Cái cân tà ác bắt đầu trầm xuống, ngày càng nặng...

Mà khi đầu lĩnh cường đạo nhìn về phía tiểu Nhị, phân tà ác kia bắt đầu thẳng
tắp tăng cao, cái gì thiện lương, cái gì đạo nghĩa? Bây giờ đã bị hắn hoàn
toàn từ bỏ.

"Vây quanh bọn họ". Đầu lĩnh cường đạo quát, mà ánh mắt vẫn không rời khỏi
tiểu Nhị.

"Phải gặp nạn rồi":

Lời này khẳng định sẽ không xuất từ miệng Diệp Lãng mà là trong miệng thiếu
niên cao thủ đang bài trừ độc ở một bên, hắn vẫn luôn chú ý tình huống nơi
này.

Đại thiếu gia này vậy mà không rõ đạo lý tiền tài không được tùy ý hiển lộ,
còn lấy ra 10 vạn kim tệ kích thích người khác, cái kích thích này ai mà chịu
cho nổi.

Bất quá, lại nói tiếp, đại thiếu gia này cũng thật là khí phách, ta với hắn
không quen không biết mà hắn có thể lấy 10 vạn ra cứu ta, người này có ý tứ,
đáng giá thâm giao.

Thiếu niên cao thủ còn tưởng Diệp Lãng để ý mình, biết giá trị của mình nên
mới lấy ra 10 vạn kim tệ để mua sự bình an của mình.

Mà hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, trước giờ Diệp Lãng tiêu tiền chưa bao
giờ phân rõ phản trái, chỉ nói đến hứng thú mà thôi. Hắn lại càng không nghĩ
đến, 10 vạn với Diệp Lãng quả thật không đáng kể chút nào, hắn mua 1 cái vòng
cổ phải hơn 10 vạn rồi.

Tin tưởng sau khi hắn biết đáp án này, biểu tình trên mặt nhất định sẽ thực
phấn khích.

Lúc này Diệp Lãng lại không cảm thấy gì cả, chỉ cười nói: "Không phải các
ngươi muốn nhiều hơn một chút à, tùy các ngươi thôi, thiếu cứ nói với ta một
tiếng là đựoc, nếu dư thì coi như tặng cho các ngươi".

"..."

Thiếu gia này quả thật hào phóng, không xem tiền như tiền, mà càng như vậy lại
càng cho thấy hắn có tiền.

Điều này làm cho cường đạo chung quanh càng thêm tiếp cận Diệp Lãng, càng vây
quanh cấp bách hơn.

Diệp Lãng rất kỳ quái nhìn cường đạo bên cạnh, kỳ quái sao bọn họ không đi lấy
kim tệ mà lại nhìn mình, mình có cái gì đẹp đâu, thật sự là kỳ quái.

"Bắt hai người lại, không cần làm cô bé kia bị thương". Trong cường đạo có
người hô lên một câu, sau đó đã có người đánh về phía Diệp Lãng hai người.

"..."

Thiếu niên cao thủ nghĩ muốn cứu người, bất quá lúc này hắn cũng đã bất lực,
hắn bài trừ độc đến mức hư thoát rồi, cho dù không có nhân tố bị thương và hư
thoát thì từ vị trí hắn mà muốn cứu Diệp Lãng cũng thuộc loại ngoài tầm với.

Chẳng qua Diệp Lãng cần hắn tới cứu sao?

Vấn đề này thực khó trả lời, đơn giản là không ai có thể biết rõ thực lực của
Diệp Lãng, chẳng qua có thể khẳng định một điều, muốn bắt được Diệp Lãng cơ hồ
là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

"Thình thịch... thình thịch..."

"A... A..."

Trong nháy mắt, sau khi cường đạo vây lên, tất cả mọi người chỉ nghe thấy hai
loại thanh âm đó, thanh âm phía trước là có cái gì đó "tiếp xúc" với nhau, sau
đó là tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả mọi người nhìn thấy vị trí chính giữa, chính là vị trí của Diệp Lãng
đột nhiên có vài người bay ngược ra ngoài, mà người gần đó cũng bị đánh lui ra
ngoài.

Xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Diệp Lãng vẫn đứng đúng vị trí của hắn,
tựa hồ vài người bay ngược ra ngoài, mà người gần đó cũng bị đánh lui ra
ngoài.

Xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Diệp Lãng vẫn đứng đúng vị trí của hắn,
tựa hồ không nhúc nhích, mà ngay cả tiểu Nhị cũng vậy, vị trí, tư thế đứng y
như lúc nãy.

Người ở phía ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong vì bị người bên trong
chặn tầm mắt lại, mà bên trong lại vì hỗn loạn nên cũng không thấy.

Cho đến cuối cùng, tất cả mọi người vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.

Bất quá, có thể khẳng định là trong hai người kia nhất định có một người luyện
qua võ công.

Kết quả là, bọn cường đạo bắt đầu vây quanh hai người Diệp Lãng, cũng không có
lao lên tiến công mà trình diễn một màn khi gặp loại tình huống tương tự luôn
diễn màn này: tìm sơ hở.

"Các ngươi muốn bắt ta sao?" Diệp Lãng nhìn bọn cường đạo hỏi, tựa hồ hắn vẫn
còn chưa xác định được chuyện này.

Nói nhảm, bọn họ vốn là tới bắt người, thiếu niên cao thủ ở phía xa xa thầm
nghĩ trong lòng, cũng hoài nghi Diệp Lãng có phải quá trấn định không? Còn có,
những người trước đó rốt cuộc bị ai đánh bay?


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #230