Long Cát Công Chúa (hai)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

Tại Diệp Lãng trước mặt, xuất hiện một kiện rất hoa mỹ mini biệt thự bên
trong lăng bày đặt các loại ngoặt thiết, cái này mini biệt thự kích thước bên
trên, giống như vừa vặn cùng Diệp Lãng hai người không sai biệt lắm, rất rõ
ràng là lạc bọn hắn chuẩn bị.

Trước kia Diệp Lãng hai người đã từng nghĩ qua, làm một cái dạng này căn
phòng, bất quá bởi vì sợ người biết đồng thời Diệp Lãng cảm thấy phiền toái
nha, vẫn không có làm.

Đừng quên, nếu muốn làm thì Diệp Lãng phải khống chế con rối đi làm, không lẽ
bắt Lãnh Huyết Ngũ cái này tiểu bất điểm đến động thủ sao?

Diệp Lãng? Hắn cái này đại thiếu gia, sẽ động thủ mới kỳ quái, hắn mục tiêu là
lấy làm bại gia tử làm mục tiêu, bại gia tử đương nhiên là hoa tiền để người
khác đến làm nhà.

Cho nên đề nghị này ngày trước bị Diệp Lãng phủ định!

"Có phải hay không căn ngoài ý muốn tiểu Bách nàng dùng một buổi tối, liền đem
những này đều làm xong. Cảm giác thế nào?" Lãnh Huyết Ngũ đi vào Diệp Lãng bên
người đối Diệp Lãng nhẹ nhàng nàng nói.

"Cái này cái này khiến ta là một loại nữ hài tử búp bê!" Diệp Lãng nhìn xem
biệt thự kia, tràn đầy khả ái phối sức tiểu vật món, nếu như chính mình ở bên
trong, chẳng phải đóng giữ có sẵn chơi góc, vẫn còn sống!

"Nếu ta khôi phục trước nhất định ta sẽ bắt ngươi làm búp bê, khi dễ chết
ngươi!" Lãnh Huyết Ngũ nghe được lời Diệp Lãng, nhẹ nhàng hăm dọa một câu.

Thậm chí trong đầu Lãnh Huyết Ngũ đã ảo tưởng ra bức tranh mình là người bình
thường, mà Diệp Lãng vẫn nhỏ như vậy, đang bị nắm trong tay mình...

Xoa mặt béo má túm tóc...

Tiếp tục ảo tưởng...

Mà Diệp Lãng nói một câu đánh vỡ ảo tưởng của nàng, hơn nữa đâm ra sợ sệt!

"Nếu ngươi khôi phục thì ta đây đã sớm khôi phục, đừng quên ta bị sớm hơn
ngươi rất nhiều!" Diệp Lãng không thèm để ý đến nàng, nói tiếp: "Hắc hắc, đến
lúc đó, lúc trước ngươi làm gì ta thì giờ ta sẽ làm lại y như vậy!"

Đúng vậy, Diệp Lãng nhỏ đi trước Lãnh Huyết Ngũ, tức là, nếu khôi phục lại thì
hắn sẽ khôi phục trước.

Lãnh Huyết Ngũ lại ảo tưởng, mình vẫn là tiểu bất điểm còn Diệp Lãng đã khôi
phục lại như cũ, lột y phục mình ra, lăn qua lăn lại, tung lên tung xuống...

Không giỡn nữa, không giỡn nữa, nếu không thì tiện nghi tiểu ngu ngốc này,
không muốn bị hắn khi dễ đâu!

"Tiểu Bách, không phải ngươi muốn tiếp tục hầu hạ chúng ta đấy chứ?" Diệp Lãng
ăn bữa sáng, hỏi tiểu Bách đang đứng một bên, nàng chuẩn bị tốt thứ này, lại
chuẩn bị bữa sáng, ý tứ này còn không rõ sao?

"Muốn!" Tiểu Bách gật đầu nói.

"Nhưng ta không cần thị nữ, tuy ta là một thiếu gia nhưng ta không cần người
khác hầu hạ." Diệp Lãng nhìn tiểu Bách nói, trực tiếp cự tuyệt.

Lúc đó ánh mắt tiểu Bách đột nhiên có một loại mất mát, giống như mất đi một
thứ quan trọng gì đó!

Nàng nhìn nhìn Diệp Lãng, một hồi lâu mới cố lấy dũng khí nói: "Ta không phải
thị nữ, ta muốn làm đệ tử!"

"Đệ tử?" Diệp Lãng ngoài ý muốn nhìn tiểu Bách: "Đệ tử gì?"

Tiểu ngu ngốc, đương nhiên là đệ tử luyện kim rồi, giờ mà ngươi còn không hiểu
sao? Người ta sao lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với ngươi như vậy?

Lãnh Huyết Ngũ muốn nói ra, bất quá nàng cũng lười mở miệng, nàng cũng không
thích có nhiều người đi theo, một Diệp Lãng là đã quá đủ rồi.

"Ta muốn học luyện kim thuật từ ngươi." Tiểu Bách hít một hơi, cố gắng lấy
dũng khí nói ra.

"À, hóa ra là như vậy à?" Diệp Lãng ăn đồ vật này nọ, không thèm để ý đến nàng
nói: "Còn tưởng rằng chuyện gì đâu."

"Nói vậy là đáp ứng rồi sao?" Tiểu Bách ngẩn ngơ, sau đó lập tức hưng phấn,
khẩu khí như vậy thường thường đều là đáp ứng, đương nhiên Diệp Lãng không
phải người thường...

"Đương nhiên không phải!" Diệp Lãng hồi đáp: "Ta không dạy ngươi, ngươi tốt
nhất đi tìm người khác đi!"

Tiểu Bách giống như ở trên mây rớt xuống đáy cốc vậy, làm cả người nàng ngây
dại.

"Tiểu ngu ngốc, nếu ngươi không đáp ứng thì cũng không nên đùa giỡn người ta,
vì sao lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện?" Lãnh Huyết Ngũ nói với Diệp Lãng,
đây cũng không phải là giúp tiểu Bách mà là thuần túy nhằm vào Diệp Lãng.

"Ta không giỡn, cũng không đáp ứng nàng!" Diệp Lãng hồi đáp: "Về phần ngữ khí
thì có thể vì những người ta trả lời nhiều lắm nên mới thành ra như vậy, trước
giờ không biết có bao nhiêu người hỏi ta vấn đề này rồi, ta đều cự tuyệt.

"Hóa ra là vậy, chả trách." Lãnh Huyết Ngũ nói, nếu là thói quen thì sẽ có ngữ
khí như vậy, điều này thực bình thường, cũng không thể trách Diệp Lãng được.

Có điều tiểu Bách thực đáng thương, hầu hạ lâu như vậy, hơn nữa cả đêm ngủ
không ngon đổi lấy một câu cự tuyệt!

Kỳ thật cũng tại nàng, nếu nàng hỏi thẳng Diệp Lãng thì đã sớm có được đáp án
này rồi, bất quá, tuy rằng có đáp án nhưng không có nghĩa là nàng bỏ qua việc
này.

Đơn giản, con người chắc là không biết từ bỏ hy vọng.

"Ta có thể đi theo ngươi học tập sao? Ta sẽ hầu hạ ngươi, chỉ cần ngươi có thẻ
để ta đứng bên cạnh nhìn là được!" Tiểu Bách nhìn Diệp Lãng, một bộ cầu xin.

"Tùy ngươi, ta không ngại, bất quá ta rất ít khi luyện kim, cái này không phải
là thứ mà ta theo đuổi!" Diệp Lãng phất phất tay, đối với việc này thì hắn
không sao cả, cũng không có gì phiền đến hắn.

"Không phải theo đuổi?" Tiểu Bách mất đi hưng phấn mới tò mò hỏi, là luyện kim
thuật sĩ mà không theo đuổi luyện kim thuật được sao? Hay là ngươi chỉ mượn
dùng luyện kim thuật để giúp mình thăng chức?

Nếu là như vậy, ngươi không đủ tư cách làm lão sư của ta.

Bất quá, nếu là như vậy thì luyện kim thuật của ngươi sẽ không có tạo nghệ cao
đến vậy!

"ừ, đây không phải là thứ mà ta theo đuổi!" Diệp Lãng gật gật đầu, đáp lời.

"Vậy ngươi theo đuổi cái gì?" Vấn đề này Lãnh Huyết Ngũ cũng muốn biết, bất
quá nàng không đi hỏi vì nàng biết tiểu Bách sẽ thay nàng hỏi.

Diệp Lãng nhìn về phương xa, hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra hai chữ:
"Bại gia!!"

"A?" Lãnh Huyết Ngũ và tiểu Bách đều có điểm hoài nghi mình có nghe nhầm hay
không, đây là theo đuổi sao?

"Cái gì?" Tiểu Bách lại hỏi, sợ mình nghe nhầm.

"Ta đã nói rồi, ta muốn làm một bại gia tử có quyền có thế, có thêm một ít
khuyển mã nữa thì càng tốt! Đây là mục tiêu theo đuổi lớn nhất trong cuộc đời
ta!" Diệp Lãng nắm chặt tay, rất nghiêm túc nói.

Lãnh Huyết Ngũ và tiểu Bách trừng to đôi mắt nhìn Diệp Lãng, đối với mục tiêu
theo đuổi này, trong chốc lát các nàng không thể tiếp thụ được, cũng không thể
lý giải nổi.

Sao lại có người lấy thứ này làm mục tiêu theo đuổi?


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #181