Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹
"Ngươi còn không rõ à, ta hạ 137 vào trong đồ ăn, rất nhanh sẽ làm toàn thân
hắn đau đớn không chịu nổi, có cảm giác muốn chết đi thôi. Giải dược chỉ có ở
trong tay ta!" Lãnh Huyết Thất nhìn Lãnh Huyết Ngũ nói.
Cái gọi là 137 là đánh số dược vật của Lãnh Huyết Tổ, bọn họ không rảnh đi đặt
tên, đều dùng số để thay thế.
"Phải không? Vậy sao hắn còn nhảy nhót tưng bừng như vậy?" Lãnh Huyết Ngũ
khinh miệt nói, trong thời gian này Diệp Lãng vẫn bôn ba trong đám thức ăn, ăn
rất vui vẻ.
Rốt cục Lãnh Huyết Thất cũng phát hiện ra vấn đề này, nếu Diệp Lãng ăn đồ ăn,
theo lý thuyết thì hẳn là đã sớm thừa nhận thống khổ tột cùng rồi chứ?
Loại dược này Lãnh Huyết Thất đã từng tự mình thử qua, loại thống khổ này
tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận, người nào tâm trí
không kiên định nhất định sẽ lập tức tự sát.
Cũng vì vậy mà Lãnh Huyết Thất mới cho Diệp Lãng ăn thứ này, muốn Diệp Lãng
nếm thử một chút loại tư vị thống khổ này.
Nhưng bây giờ Diệp Lãng vẫn ăn rất khí thế, nhưng không bị một chút gì cả,
giống như Lãnh Huyết Ngũ nói vậy, vẫn rất vui vẻ!
Chẳng lẽ ta quên hạ dược? Không thể a, cho dù quên một món cũng không thể quên
hết được, mà tiểu bất điểm này cơ hồ đã ăn hết những thứ thức ăn có trên bàn.
Nếu là vậy, nhất định là độc này đã mất đi hiệu lực!
Mang theo loại ý tưởng này Lãnh Huyết Thất ăn thử một miếng, nghĩ muốn thử xem
có phải thật sự dược này đã mất đi hiệu lực hay không, kết quả chỉ mang lại
thống khổ tột cùng!
Lãnh Huyết Thất vừa ăn xong liền cảm thấy toàn thân thống khổ, cái loại dược
hiệu này lập tức phát hiện ra, vì vậy nàng liền xuất ra giải dược ngay, lúc
này mới thoát khỏi thống khổ.
Cũng may là nàng chỉ muốn chỉnh Diệp Lãng mà thôi nên cũng mang theo giải dược
cho hắn. Nếu không, nàng mà không mang thì phải tự mình chịu thống khổ rồi!
Ý, không đúng, nếu dược hiệu không mất di thì sao tiểu bất điểm kia không bị
gì cả?
"Có phải ngươi biết cái gì không?" Lãnh Huyết Thất nhìn về phía Lãnh Huyết
Ngũ, theo những lời vừa ồi, hơn nữa tình huống bây giờ, nàng hiểu được Lãnh
Huyết Ngũ biết một ít chuyện mà nàng không biết.
"Ta biết!" Lãnh Huyết Ngũ gật đầu nói.
"Vì sao hắn ăn vào lại không có việc gì?" Lãnh Huyết Thất hỏi.
"Thì vì hắn ăn vào không có việc gì nên không có việc gì cả!" Lãnh Huyết Ngũ
trả lời, mà câu trả lời này lại làm Lãnh Huyết Thất suýt phát điên, cái này mà
gọi là trả lời à.
"Vì cái gì?" Lãnh Huyết Thất lại hỏi.
"Không vì gì cả, dù sao hắn không có việc gì!" Lãnh Huyết Ngũ không muốn nói,
tựa hồ muốn bảo vệ Diệp Lãng, loại sự tình này càng ít người biết càng tốt.
Hừ, không nói thì ta không biết đi hỏi tiểu bất điểm sao? Hắn ngốc như vậy,
nhất định sẽ nói ra.
"Tiểu bất điểm, sao ngươi ăn thức ăn có độc lại không bị gì cả?" Lãnh Huyết
Thất hỏi.
"Đương nhiên không bị gì, nếu không sao ta lại đi ăn đồ ăn của ngươi." Diệp
Lãng rất khinh thường trả lời, ngươi nghĩ rằng ta ăn không được thức ăn của
ngươi à.
"Ngươi cũng biết?" Lãnh Huyết Thất kỳ quái hỏi, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng
cũng biết.
"Đương nhiên biết!" Diệp Lãng rất kiêu ngạo trả lời: "Cái gì có thể thoát khỏi
cái mũi của ta được? Loại độc dược này của người là từ Thất Thải Xà Độc, Lãnh
Tâm Thảo..."
Diệp Lãng vậy mà nói ra hết thành phần của 137, tình huống này làm Lãnh Huyết
Thất và tiểu Bách đều sửng sốt, còn Lãnh Huyết Ngũ đã quen rồi.
"Ngươi có thể ngửi ra..." Lãnh Huyết Thất và tiểu Bách trợn mắt há hốc mồm
nói.
"Hắc hắc, ta lợi hại a!" Diệp Lãng cười nói: "Ta sẽ không nói cho các ngươi
biết kỳ thật là ta ăn vào mới biết đâu!"
"..."
"Tốt lắm, ta hỏi ngươi, sao ngươi ăn vào loại dược này lại không bị gì cả?"
Lãnh Huyết Thất hỏi.
"Bởi vì...Ta không sao nên ta không sao!" Diệp Lãng hồi đáp.
Lãnh Huyết Thất muốn phát điên, nàng không nghĩ tới Lãnh Huyết Ngũ như vậy mà
Diệp Lãng cũng y thế!
"Hừ, muốn gạt ta nói ra à? Không có cửa đầu, ta không phải đứa ngốc! Tiểu Ngũ
nói, chuyện này không được nói cho người khác biết!" Diệp Lãng vừa ăn vừa lẩm
bẩm.
"..."
Hóa ra là Lãnh Huyết Ngũ đã dự phòng rồi nên Diệp Lãng mới không nói, nếu
không phải vậy hắn đã sớm trả lời rồi. Hắn cảm thấy thể chất của mình cũng đâu
có vấn đề gì đâu, nhưng hắn không biết thể chất của mình sẽ làm người ta hâm
mộ, đố kỵ, hận!
"Ăn no rồi, ta muốn đi ngủ, ngươi đi về đi! Đồ ăn này chính ngươi ăn đi!" Diệp
Lãng vỗ vỗ bụng mình, thở ra một hơi, bộ dáng thập phần đáng yêu. Ai, quả
nhiên mini bản mới là vương đạo a!
"..., ngươi chờ đó cho ta!"Lãnh Huyết Thất bỏ chạy lấy người, nàng mới không
mang theo những thứ này.
Lúc này tiểu Bách mới phát huy ra tác dụng, nàng yên lặng thu thập đống đồ ăn
này, tin rằng thứ này không ai dám ăn nữa, cho nên trừ bỏ vứt đi cũng không
còn cách nào khác.
Tiểu Bách thu thập đồ ăn xong liền chuẩn bị nước ấm cho Diệp Lãng và Lãnh
Huyết Ngũ tắm rửa. Tuy hai người nhỏ như vậy, rất dễ dàng giải quyết nhưng
nàng làm cũng thực dụng tâm, cẩn thận.
Dùng hai cái chậu làm bể tắm cho hai người, cắt ra hai khối khăn mặt, lúc hai
người tắm rửa cũng chuẩn bị hai cái giường nhỏ.
Hai người Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ hơn một tháng nay đều dùng những thứ
siêu bự, ngủ cũng trực tiếp ngủ trên giường lớn, nào có hưởng thụ đến đãi ngộ
như vậy.
Vô sự xun xoe, phi gian tức đạo!
Ách, dù sao cũng là ý tương tự như vậy, tiểu Bách nhất định là muốn cái gì mới
đối tốt với Diệp Lãng và Lãnh Huyết Ngũ như vậy, mà cái này tựa hồ tất cả mọi
người đều có thể đoán được!
Bất quá Diệp Lãng lại không có giác ngộ này, hắn chỉ cảm thấy có người hầu hạ
thì thật là thoải mái!
Ngủ thẳng đến trời lên cao mới nhảy xuống giường...
"Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay, ngủ dậy sớm chúng
ta đi vận động..." Diệp Lãng một bên xướng, một bên mặc quần áo.
"Ngươi còn nói sớm, bây giờ mặt trời đều nắng đến tận mông rồi!" Lãnh Huyết
Ngũ quần áo chỉnh tề, người cũng rất có tinh thần, nhìn là biết nàng đã dậy
lâu rồi.
Mỗi ngày Lãnh Huyết Ngũ đều dậy sớm hơn Diệp Lãng, cho dù Diệp Lãng không có
ngủ trễ đi nữa thì nàng cũng dậy sớm hơn hẳn, mà nàng dậy sớm thì cũng không
đánh thức Diệp Lãng.
Đánh thức hắn làm gì? Không phải là nhiều thêm phiền toái à, hay là cứ để hắn
ngủ là tốt nhất!
Mà sở dĩ hôm nay Diệp Lãng dậy trễ là vì hôm qua dùng não quá độ, ừ, dùng lời
của hắn mà nói là vậy, phá giải một cái thượng cổ luyện kim trận là một chuyện
thực hao tâm tốn sức, cần nghỉ ngơi!
Đương nhiên cũng không bài trừ hắn thừa cơ ngủ nướng!
Diệp Lãng quay đầu lại, nhìn nhìn mông mình, nói: "Không có!"
"..." Lãnh Huyết Ngũ trầm mặc, muốn đá lên mông Diệp Lãng một cái, bất quá
nàng không làm thế. Cũng không phải không muốn mà là Diệp Lãng đã nhảy đi rồi.
Diệp Lãng nhảy lên một tay tiểu Bách, trải qua sự "vận chuyển" của tiểu Bách,
hắn đi vào một chỗ khác với ngày thường hắn rời giường đi tới.