Độn Thổ (một)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Diệp Lãng, ngươi không cần chống cự nữa, thúc thủ chịu trói đi! Lấy tài năng
của ngươi, cho dù là Nữ Hoàng cũng không được phép giết ngươi." Long Kỵ Sĩ đội
trưởng lên tiếng.

"Đúng vậy, cho dù nàng thật sự muốn làm chuyện bất lợi với ngươi chúng ta cũng
không để nàng thực hiện!" Đám Hoàng gia luyện kim thuật sĩ cũng phụ họa, mà
bọn họ tuyệt đối không phải là khuyên giải an ủi, là ý tưởng thật sự trong
lòng.

Nếu Diệp Lãng bị xử tử làm cho luyện kim giới mất đi một cái trăm năm, không,
ngàn năm, cũng sai rồi, là vạn năm không ngộ đến, là một bất thế kỳ tài!

Điều này sẽ làm luyện kim giới tổn thất thảm trọng, là việc mà đám luyện kim
thuật sĩ bọn hắn sẽ không bao giờ đồng ý!

"Cảm ơn các ngươi đã quan tâm, nhưng ta cũng sẽ không theo các ngươi trở về,
ta không muốn trở thành công cụ trong tay nàng, thế giới này còn không có ai
có thể bắt ta trở thành công cụ, cũng không ai có thể bắt ta thúc thủ chịu
trói!" Thanh âm Diệp Lãng thực bình thản, bất quá bên trong lại ẩn chứa một
loại ngạo khí không thể xóa nhòa.

"Tốt lắm, bây giờ ta phải đi rồi. Trước khi đi cũng phải khen ngợi các ngươi
một chút, các ngươi quả thật rất giỏi, có thể phá rụng trận pháp của ta!

"Chúng ta rất giỏi thì không phải ngươi càng giỏi hơn sao, lấy thực lực bản
thân vây 18 vạn người ở trong. Ta nghĩ, nếu không phải ngươi hạ thủ lưu tình
thì 18 vạn người này đều đã chết." Hoàng gia luyện kim thuật sĩ cười nói.

Ai cũng có thể nhìn ra, kỳ thật nếu Diệp Lãng muốn giết chết người ở trong
cũng không phải là chuyện khó khăn gì, có thể vây khốn 3 ngày đương nhiên cũng
có thể giết.

Nếu nói trận pháp của Diệp Lãng không phải vây người mà giết người thì không
chỉ có 18 vạn đâu, dù sao vây khốn mà so với giết thì khó hơn rất nhiều!

Đương nhiên, đây là ý tưởng của người tại đại lục này, bọn họ không biết kỳ
môn trận pháp chú ý đến chính là thiên địa chi đạo, mỗi một trận pháp đều có
cửa sống cho người ta đi ra.

Trên thực tế, trận pháp này của Diệp Lãng không một ai trốn ra, ngoài may mắn
còn có hắn luôn luôn thay đổi sinh môn, nếu không 18 vạn người ít nhiều cũng
có kẻ may mắn chui vào.

"Các ngươi đã nhìn ra thì nên cảm thấy cảm kích chứ không phải đối xử với ta
như vậy." Diệp Lãng lười biếng nói, làm cho đám binh lính tướng lãnh ở đây đều
cảm thấy thực hổ thẹn.

Vô luận là bị Diệp Lãng vây ở trong hay muốn Diệp Lãng hạ thủ lưu tình, đáp
lại là bọn họ đang vây quanh Diệp Lãng, nghĩ muốn bắt Diệp Lãng, điều này làm
bọn họ cảm thấy hổ thẹn.

"Lặp lại lần nữa, ta chạy đây!"

"Oanh!"

"Oanh!"

Sau khi Diệp Lãng nói xong, tường đất ở dải đất trung tâm bắt đầu sập xuống,
mà những người bị vây ở trong bây giờ thấy được đường ra, cảm giác được sống
lại lần nữa làm bọn họ liều mạng chạy ra ngoài, thoát khỏi nơi mang đến nỗi sợ
hãi tử vong cho bọn hắn!

Lập tức bọn họ chạy tán loạn chung quanh, ở giải đất trung tâm nơi nơi đều là
người "chạy trốn!"

Tình huống này làm người ta liên tưởng đến việc Diệp Lãng có thể trà trộn ở
trong đó, thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu!

"Tất cả đều đứng tại chỗ, không được loạn!" Long Kỵ Sĩ đội trưởng quát.

Mà những người này không hổ là quân nhân cho nên rất nhanh liền bình tĩnh trở
lại, tiếp thụ sự kiểm tra cẩn thận của mọi người. Ai cũng biết năng lực của
Diệp Lãng, cho dù bị ngươi kiểm tra cũng chưa chắc có thể nhìn ra được.

Vì thế nên càng phải cẩn thận hơn, cẩn thận vô cùng, hơn nữa đã kiểm tra qua
cũng phải trông coi thật cẩn thận!

Cứ như vậy bọn họ mất thời gian dài thật dài để kiểm tra, đương nhiên chỗ
luyện kim trận ở dải đất trung tâm cũng bị kiểm tra qua, đã xác định không có
ai nên càng phải cẩn thận hơn rồi!

Nhưng mà trên thực tế, sau khi đám hoàng gia luyện kim thuật sĩ cẩn thận
nghiên cứu luyện kim trận này lại phát hiện ở gần đó có một cái tường đất cất
dấu một cái thông đạo dưới đất.

Diệp Lãng đã sớm chạy thoát từ thông đạo này!

Đã qua nhiều giờ như vậy Diệp Lãng cũng có đủ thời gian dùng luyện kim thuật
đào móc ra một cái thông đạo thật dài, có thể dễ dàng chạy thoát khỏi sự bao
vây của đám đại quân này!

Dù bọn họ nghĩ có bể đầu cũng không nghĩ ra Diệp Lãng còn một chiêu này!

Đối với cái này bọn họ chỉ có thể lắc đầu thở dài, biết mình không bao giờ còn
cơ hội bắt được Diệp Lãng nữa. Người như hắn làm sao mà bắn được.

Mà mấy người Diệp Lam Vũ, trải qua nhiều ngày như vậy đã sớm ly khai phạm vi
thế lực của Tường Không Đế Quốc rồi.

Sau đó, đám người hoàng gia luyện kim thuật sĩ cũng không rời khỏi nơi này mà
ở lại nghiên cứu trận pháp của Diệp Lãng, tuy không phải thực đầy đủ nhưng
cũng làm cho bọn họ chiếm được một ít ưu đãi.

Mà nơi này từ đó về sau đã được quân đội bảo hộ, không cho phép những người
"vớ vẩn" tiến vào, dần dà ở gần đấy lại hình thành một thành thị kiểu mới, cái
này phỏng chừng không ai ngờ đến.

Nhưng mà cái trận pháp này của Diệp Lãng cũng trở thành truyền kỳ cho đời sau,
trở thành một cái di tích làm Tường Không Đế Quốc kiêu ngạo. Có lẽ không chỉ
riêng Tường Không Đế Quốc, phải nói là toàn bộ đại lục.

"Phế vật, phế vật, hết thảy đều là phế vật!! Như vậy còn không bắt được hắn!"
Cơn giận của Triệu Nhã Nhu rất lớn nhưng cũng không có biện pháp gì!

Mà lúc này nàng còn phải xử lý rất nhiều chuyện, phải củng cố quyền lực nữa,
cho nên đối với Diệp Lãng nàng cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, nhưng cái này
cũng chỉ là tạm thời thôi!

"Diệp Lãng, sớm hay muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ rơi vào trong tay ta!"

"Đã qua bảy ngày rồi, vì sao đệ đệ còn chưa đuổi theo? Có phải chơi đến điên
rồi không?" Diệp Lam Vũ nhìn về phía sau, hy vọng bóng dáng Diệp Lãng có thể
xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Nàng sẽ không cho rằng Diệp Lãng xảy ra chuyện gì bởi nàng tin tưởng Diệp
Lãng, nếu hắn không nói với nàng là hắn không có việc gì thì nàng sẽ lo lắng,
mà lần này hắn có nói nên nàng sẽ yên tâm!

Cũng chỉ có nàng tin tưởng Diệp Lãng như vậy, Thất công chúa và Chân Tiểu Yên
vẫn có chút lo lắng, lo lắng Diệp Lãng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, các nàng
giống những người khác, cũng không lạc quan lắm. Dù sao Diệp Lãng lấy một mình
đối phó hơn mười vạn đại quân, thật sự khó có thể tưởng tượng có biện pháp gì
đối phó.

Hơn nữa đã qua bảy rồi vẫn không có chút tin tức gì về Diệp Lãng, điều này làm
cho bọn họ cảm thấy bất an!

Bọn họ không biết lúc này toàn bộ tin tức về Diệp Lãng đã bị phong tỏa, đương
nhiên bọn họ không chiếm được tin tức nào rồi, không biết Diệp Lãng đã chạy
thoát.

Mà nếu bọn họ có biết cũng sẽ lo lắng một chuyện khác, đó là Diệp Lãng có lạc
đường hay không, có quên chuyện của mình không? Ai cũng biết, một khi Diệp
Lãng thoát ly sự tình, an toàn rồi thi rất có thể trở về trạng thái mơ mơ màng
màng, nơi nơi chạy loát, đến lúc đó đừng nói bị người của Tường Không Đế Quốc
phát hiện mà liệu hắn có thể tìm được đường chính xác không cũng là một vấn đề
rồi, đó cũng là chuyện mà đám người Thất công chúa lo nhất.

Nói không chừng lúc này Diệp Lãng đang trở về Tường Không Đế Quốc, lý do là...
lạc đường!

Sự thật thì sao?


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #120