Cưỡi Ngựa? Ta Cần Sao? (ba)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Đại gia ta cướp ngựa, thức thời thì tự động xuống ngựa rồi cút đi, nếu không
phải để lại cái mạng già của các ngươi ở đây!"

Khi đám Thành Vệ Quân còn chưa hiểu vì sao đám người Diệp Lãng có thể đến được
đây, Diệp Lãng giơ lên một thanh mã tấu không biết lượm đâu ra, hô lên, mang
đậm mùi cường đạo.

Ta dựa vào, là chúng ta vây bắt hắn hay hắn qua ăn cướp chúng ta? Là tiểu tử
này không hiểu rõ tình hình hay là chúng ta không hiểu? Còn có, hắn thật sự
qua cướp ngựa à?

"Hắc hắc, nếu các ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn các ngươi!" Diệp Lãng
lấy ra một vật tròn tròn lớn cỡ quả bóng rổ, cũng không biết ở trong có cái
gì, hắn trực tiếp ném về phía bọn lính.

Ngay từ đầu, ý tưởng duy nhất của đám Thành Vệ Quân chính là cứ né ra đi đã,
ai cũng biết biết mấy thứ trong tay Diệp Lãng đều có thể là thứ rất biến thái
gì đó.

Nhưng một lát sau mọi người lại phát hiện vật kia không có gây ra phản ứng gì,
xoay xoay mấy vòng trên mặt đất xong liền ngừng lại!

?? Rốt cuộc là cái gì vậy? Lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên
vật đó, nhưng bọn hắn cũng không tiếp cận mà vẫn duy trì một khoảng cách nhất
định.

Mà Diệp Lãng lại mỉm cười, hắn muốn hiệu quả này mà, hắn dùng một bàn tay rất
nhanh vẽ ra một cái luyện kim trận loại nhỏ trên không trung, sau đó ném về
phía thứ kia.

"Lão ba, ông nội, nhắm mắt!"

Tuy còn không rõ Diệp Lãng đang làm cái gì, nhưng Diệp Dực phụ tử vẫn lập tức
nhắm mắt lại, mà sau khi bọn họ nhắm mắt liền cảm thấy tựa hồ trước mặt mình
có mãnh liệt quang mang xuất hiện!

"A!"

"A!"

Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết của đám Thành Vệ Quân vang lên, tràn ngập
trong lỗ tai của Diệp Dực phụ tử, mà bọn họ vẫn nghe theo lời Diệp Lãng, vẫn
chưa có mở mắt ra.

"Được rồi, chúng ta cướp ngựa!"

Thanh âm Diệp Lãng vang lên, khi Diệp Dực hai người mở mắt ra, phát hiện đám
Thành Vệ Quân đều ôm mặt, bộ dáng vô cùng thống khổ, có người còn trên lưng
ngựa, lại có người đang lăn lộn dưới mặt đất!

Rất rõ ràng, thứ Diệp Lãng vừa ném ra là một cái "quang đạn", mà quang đạn lớn
cỡ một quả bóng rổ như vậy, đám người nhìn chằm chằm nó không mù là may lắm
rồi, nhưng mù trong thời gian ngắn là nhất định!

Có người sẽ cảm thấy kỳ quái, nếu dùng quang đạn thì mấy con ngựa kia cũng sẽ
gặp tao ương thì sao? Như vậy thì sao mà dùng được?

Sai rồi, ngựa tuyệt đối sẽ vô sự, bởi vì ngựa chiến trong quân đội đều được
che mắt lại, như vậy mới có thể làm cho con ngựa không có chút lo sợ trên
chiến trường!

Những người ở đằng sau cũng được sự nhắc nhở của Chân Tiểu Yên nên không ai bị
thương cả, khi Chân Tiểu Yên nhìn thấy vật kia cũng đã biết Diệp Lãng muốn làm
gì rồi.

Thứ này Diệp Lãng đã từng chuẩn bị dùng cho nàng, muốn giúp nàng đẹp hơn, lộng
lẫy hơn một chút trong đợt thi Tài Nữ Vô Song, cũng từng dùng nó để trêu đùa
nàng nên nàng biết rất rõ công dụng của nó.

Bây giờ thì dễ làm rồi, Diệp Dực và Diệp Thành Thiên rất nhanh liền thanh lý
xong đám "người mù" kia, sau đó phân phát ngựa, mỗi người một con ngựa chiến.

Vốn bọn họ muốn mỗi người hai con để có gì còn đổi qua đổi lại, bảo trì tốc độ
và thể lực của ngựa, bất quá bị Diệp Lãng ngăn lại bởi hắn có biện pháp giúp
ngựa bảo trì thể lực nên cũng không cần phải phức tạp như vậy...

Khi tất cả mọi người đã lên ngựa, chuẩn bị giục ngựa chạy nước đại, Diệp Lãng
lại đứng im một chỗ mà không có hành động gì!

"Diệp Lãng, ngươi lại làm sao vậy? Có phải nghĩ tới biện pháp đào thoát nào
khác không?" Diệp Dực ở trên lưng ngựa, cầm lấy dây cương, nhìn Diệp Lãng, có
chút chờ mong hỏi.

Mà lúc tất cả mọi người đều có chút chờ mong nhìn Diệp Lãng, chờ mong hắn lại
đưa ra một cái biện pháp làm mọi người kinh hỉ, Diệp Lãng lại nói một câu làm
người ta thiếu chút nữa ngã ngựa.

"Cái kia... Ta... không biết cưỡi ngựa!" Diệp Lãng ôm đầu, thực ngượng ngùng
nói.

"A!?"

Mọi người há hốc mồm, có điểm không thể tin được những gì mình vừa nghe, tiểu
tử trước mắt này thoạt nhìn cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, vậy mà thứ
cơ bản nhất lại không biết.

Phải biết rằng, trên đại lục này, ngựa là phương thức thay cho đi bộ thông
thường nhất, bất cứ ai cũng biết một ít thuật cỡi ngựa, cho dù là "thân kiêu
nhục quý" như thiên kim tiểu thư cũng sẽ biết một chút!

"Nhìn ta làm gì, chưa bao giờ thấy người đẹp trai như vậy sao?" Diệp Lãng
ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, thực "cao ngạo" nói.

"Hài tử, rốt cuộc ngươi nói thật hay nói giỡn đấy, ngươi thật sự không biết
cưỡi ngựa sao?" Tuy lúc này Diệp Thành Thiên rất muốn gõ cái đầu "cao ngạo"
của Diệp Lãng một cái, có điều hắn biết lúc này đã không có thời gian.

"Thật sự không mà, lúc này ta có thể nói giỡn được sao?" Diệp Lãng nhún nhún
vai, có chút bất đắc dĩ nói: "Các ngươi cưỡi ngựa tốt như vậy, mang theo ta là
được."

"Ngươi đến cưỡi chung với ta!" Cơ hồ là đồng thời, Diệp Lam Vũ, Chân Tiểu Yên
và Thất công chúa đều cùng nói.

Đối mặt với một lựa chọn như vậy, đối với người thường mà nói quả thực rất
hạnh phúc, ba cô gái thanh xuân tịnh lệ đều muốn cùng cưỡi một con ngựa với
ngươi, ai không hạnh phúc? Bất quá hạnh phúc xong liền thống khổ, nên chọn ai
mới tốt đây?

Nếu chọn một trong ba, hai người khác sẽ không thoải mái, nhưng tình huống bây
giờ lại chỉ có thể chọn một, nên làm gì đây?

Vấn đề làm rất nhiều người đau đầu này cũng không làm khó được Diệp Lãng, bởi
vì hắn đối xử rất bình đẳng, không chọn ai cả!

"Không cần! Thuật cưỡi ngựa của các ngươi ta không tin được, ta chỉ tin tưởng
lão ba, lão ba, chúng ta cùng cưỡi đi, cưỡi kiểu phụ tử binh, để ta cản phía
sau cho!" Diệp Lãng lập tức vọt lên cưỡi chung ngựa với Diệp Thành Thiên, quay
ngược người lại, đúng vậy, là "đảo kỵ".

"Uy uy, Hài tử, ngươi làm vậy làm chi, như vậy nếu ngươi ngã xuống thì sao
giờ?" Diệp Thành Thiên cau mày nói.

"Yên tâm đi, ta không biết cưỡi ngựa nhưng cũng không ngốc đến nỗi té xuống
đâu! Như thế này ta dễ cản và quan sát phía sau hơn. Người phía trước đi mau,
chúng ta cản phía sau!" Diệp Lãng không sao cả nói.

Hiện tại chạy trốn là việc cấp bách nên mọi người cũng không dây dưa nữa, đều
bắt đầu phóng đi.

"Giá!"

Tất cả đều hét lớn một tiếng, hai chân kẹp ngang ngựa phóng như điên về phía
trước!

Phía sau vẫn có rất nhiều nhân mã đuổi theo, bất quá lần này bởi vì có quân mã
rồi nên cũng làm cho truy binh rất khó hình thành thế bao vây.

"Hài tử, sao ngươi không biết cưỡi ngựa?" Trong lúc phi nước đại, Diệp Thành
Thiên vẫn không nhịn được hỏi, hắn rất để ý việc này, thử nghĩ mà xem, hắn
thân là một đại tướng quân dẫn dắt thiên quân vạn mã đánh trận, con của hắn
lại không biết cưỡi ngựa, thử hỏi mặt mũi hắn để đâu bây giờ!

"Vì cái gì? Vì đến tận bây giờ ta cũng không có cơ hội cưỡi ngựa, đương nhiên
sẽ không biết!" Diệp Lãng thực vô tình trả lời, lấy ra "kính viễn vọng" quan
sát đám truy binh.

Không có cơ hội?

Lúc này mọi người mới nhớ tới, từ nhỏ đến lớn Diệp Lãng hoặc là có xe ngựa đón
đưa, hoặc là tự mình cuốc bộ, sau đó gọi xe ngựa, thật sự không có cơ hội cho
hắn cưỡi ngựa!

Không chỉ vì thế, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, lúc đó Diệp Lãng với
cái tính cách "ngu ngu" như vậy, ai dám cho hắn cưỡi ngựa, Hổ Nữu cũng chưa
bao giờ cho hắn cưỡi!

Rồi sau đó Diệp Lãng có tốt hơn một chút, có điều vẫn mơ mơ màng màng, mọi
người sợ vạn nhất khi hắn cưỡi ngựa có chút "mơ hồ" thì không phải ngựa một
nơi, người một nẻo ngay sao?

Đồng thời, làm một cái bại gia tử thì vì sao lại phải cưỡi ngựa? Đương nhiên
phải dùng xe ngựa qua thay cho đi bộ, như vậy mới thích hợp thân phận bại gia
tử của mình. Bởi vậy, Diệp Lãng thực tự hào nói, ta muốn cưỡi xe ngựa xa hoa
để hưởng thụ, tuyệt đối không cưỡi ngựa!


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #113