Biến Số (một)


Người đăng: ⊹⊱๖ۣۜTân♕๖ۣۜViệt⊰⊹

"Ngươi thật là một nhân tố không ổn định, không theo lẽ thường gì cả!" Triệu
Nhã Nhu trầm mặc một hồi, nàng nghĩ mà có chút sợ, vừa rồi quả thật mình không
chút phòng bị, nếu Diệp Lãng không nói lời nào cứ như vậy mà công kích thì
nàng sẽ lâm vào nguy hiểm ngay.

Mà kỳ thật nàng cũng hiểu được điểm này, nên vì điểm này nàng mới trực tiếp
giết Hoàng Đế!

"Cũng vì thế nên cho dù ngươi có quy thuận ta thì ta cũng sẽ giết ngươi! Cũng
vì thế mà Diệp gia các ngươi cũng chỉ có thể chôn theo mà thôi. Ta sẽ không
giữ quả bom nguy hiểm như vậy ở bên người!" Triệu Nhã Nhu cũng rất rõ ràng
nói, mặc kệ là vì tư nhân ân oán hay là củng cố đế vị.

"Vì sao? Ngươi làm Hoàng Đế thì kệ ngươi, liên quan gì đến ta?" Diệp Lãng có
chút không rõ, hình như mình đâu có gây trở ngại đến Triệu Nhã Nhu.

"Chẳng lẽ ngươi không ngại?" Triệu Nhã Nhu có chút ngoài ý muốn hỏi.

"Để ý cái gì, Hoàng Đế ai làm mà chẳng giống như, chỉ cần có thể cần chính
liêm minh, yêu dân như con thì mặc kệ ngươi có phải biến thái hay không, có
phải mưu quyền đoạt vị hay không đều là Hoàng Đế tốt! Mà đã làm Hoàng Đế thì
phải có giác ngộ sẽ bị giết, dù là ngươi cũng vậy!" Diệp Lãng bình tĩnh nói.

Tuy lời này có điểm tàn khốc, bất quá nó lại là một sự thực không thể tranh
cãi, đối với bình dân, đối với quý tộc, thậm chí là đại thần, chỉ cần Hoàng Đế
là một Hoàng Đế tốt thì cho dù tính cách hắn như thế nào đi nữa, ngôi vị này
của hắn sẽ vẫn vững vàng, không ai dòm ngó đến. Cho dù nhất thời không thể
tiếp thụ, một lúc sau cũng dần dà chấp nhận sự thật!

"Vậy vì sao lúc trước ngươi còn phản đối, nếu không phải ngươi thì làm gì có
chuyện ngày hôm này!" Triệu Nhã Nhu cắn răng nhìn Diệp Lãng.

"Ta phản đối là thật, nhưng lời của ta các ngươi sẽ nghe sao?" Diệp Lãng vô
tình hỏi.

Không! Tin rằng ở đây sẽ có 99% người trả lời như vậy!

"Ta có! Ta để ý!" Triệu Nhã Nhu tiếp tục cắn răng nói: "Tuy ngươi rất ngu
ngốc, nhưng lời ngươi lúc nào cũng chính xác. Bởi vậy sớm hay muộn cũng vì
những lời của ngươi mà làm cho quyền thừa kế của ta biến mất, cho nên ta sẽ
không để loại chuyện như vậy phát sinh! Ta muốn chuẩn bị sẵn sằng trước thời
điểm đó, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp đoạt lấy ngôi Hoàng Đế, không
tiếc trả giá!"

"Trên thực tế ngươi quả thật rất khủng bố, chỉ vì như vậy liền giết cha đoạt
vị! Lúc trước ta đã cảm thấy ngươi là một tai họa rồi, biết sớm hay muộn gì
ngươi cũng sẽ làm ra chuyện khủng bố như thế. Có điều ta không ngờ rằng động
tác của ngươi lại nhanh đến vậy." Diệp Lãng cảm thán nói, chuyện này hắn cũng
nghĩ tới rồi, nhưng hắn lại nghĩ rằng đây là chuyện của vài chục năm sau.

"Vì sao ngươi khẳng định ta là người như vậy, chỉ vì ta trả lời mấy câu hỏi
của ngươi sao? Những câu hỏi này của ngươi rốt cuộc là dạng câu hỏi gì?" Triệu
Nhã Nhu lập tức hỏi, nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

Diệp Lãng nhìn Triệu Nhã Nhu một chút, sau đó chậm rãi nói: "Những câu hỏi này
là trắc nghiệm về phản tâm lý học, có lẽ các ngươi nghe không hiểu đâu, các
ngươi chỉ cần biết người trả lời được càng nhiều chứng tỏ tâm lý người đó càng
biến thái!! Ngươi lại trả lời hết toàn bộ, cái này chắc ta cũng không cần giải
thích chứ nhỉ."

"Hóa ra là như vậy, chả trách ta và tiểu Thất không trả lời ngươi lại bảo tốt
lắm, ta còn tưởng rằng ngươi đang cười chúng ta!" Diệp Lam Vũ nói.

"Tốt lắm, không thể tưởng được chỉ vài câu hỏi đã làm ta phí công diễn kịch
mười mấy năm qua, ta giả làm bảo bối ngoan mười mấy năm lại bị ngươi phá hư
một cách đơn giản như vậy!" Triệu Nhã Nhu cười nói, mà nụ cười này thực phức
tạp, không biết nên hình dung như thế nào nữa.

"Thôi đợt nói chuyện phiếm này đến đây là nghỉ, nếu ai muốn quy thuận ta thì
bước vào hoàng cung, sẽ có người chiêu đãi các ngươi! Mà những ai muốn chết
thì cứ ở lại ngoài này, cũng sẽ có người chiêu đãi!" Triệu Nhã Nhu phát hiện
mình với Diệp Lãng nói chuyện phiếm hơi nhiều, lập tức chuyển nhập chuyện
chính.

"Khoan khoan, ta còn muốn biết rõ một chuyện!" Diệp Lãng lại không muốn cứ như
vậy để Triệu Nhã Nhu tiến hành chính sự.

"Ngươi còn muốn biết rõ chuyện gì?" Triệu Nhã Nhu cau mày nhìn Diệp Lãng, có
điều kỳ quái là nàng không có cự tuyệt hắn.

"Ta muốn biết là đợt thám báo dị động kia có phải là ngươi an bài hay không?"
Diệp Lãng hỏi một câu rất kỳ quái, làm cho không ai có thể liên tưởng đến
chuyện này thì liên quan gì đến Triệu Nhã Nhu.

"Đúng vậy! Chính là ta an bài, cũng chính ta lộ ra tin tức về những người này
cho các ngươi!" Triệu Nhã Nhu gật đầu, nói ra một chuyện làm người ta cảm thấy
ngoài ý muốn.

"Vì sao ngươi phải làm như vậy?" Có người hỏi, mà người trả lời vấn đề này
không phải Triệu Nhã Nhu mà là Diệp Lãng.

"Rất đơn giản! Nàng muốn chế tạo ra nguy cơ để tiện bề sử dụng nguy cơ này mà
đoạt quyền khống chế, khống chế binh mã của Hoàng Thành và hoàng cung, vì thế
mới có cục diện hôm nay!" Diệp Lãng trả lời.

"Không có khả năng, nếu là vậy, sao nàng có thể khẳng định mình có thể đoạt
được quyền lợi, đoạt được quyền khống chế binh mã?" Có con tin nghi hoặc hỏi.

Quả thật lần gợn sóng chi tranh này Triệu Nhã Nhu thật sự là thắng hiểm, bất
luận kẻ nào cũng có thể thắng được, tỷ lệ rất thấp!

"Nàng không thể khẳng định, nhưng tin rằng nàng sẽ có những kế hoạch khác nữa,
hơn nữa đổ một lần nàng cũng không có chịu thiệt gì, vì sao lại không thử một
chút?" Diệp Lãng thoải mái nói, thật giống như nói chuyện phiếm ở nhà vậy.

"Diệp Lãng, ta thật sự có điểm tiếc khi phải giết ngươi, ngươi luôn làm cho ta
kinh hỉ không ngừng. Có điều bây giờ ta không thích chấn kinh thêm nữa, ngươi
nói cho ta biết ta nên đối đãi với ngươi ra sao giờ?!" Triệu Nhã Nhu trở nên
thực ôn nhu, giống như đang thương lượng với Diệp Lãng vậy. Chẳng qua bây giờ
không ai cảm thấy sự ôn nhu của nàng cả, đến kẻ mù cũng có thể nhìn thấy sự
lãnh khốc vô tình đằng sau sự ôn nhu này!

"Ngươi thả ta ra đi! Ngươi muốn Diệp gia chúng ta biến mất cũng được, ta sẽ
đem tất cả tài sản Diệp gia có giao cho ngươi, vừa lúc bại một lần sạch trơn!"
Diệp Lãng cũng không biết mình đang nói những lời thật hoang đường, trực tiếp
bảo đối phương thả mình.

"Bại gia tử nhà ngươi, nếu mỗi ngày ngươi cứ bại gia mà mặc kệ đời thì thật
tốt rồi, ta có thể cho ngươi làm bại gia tử cả đời, có điều ngươi là người của
Diệp gia, lại còn là vị hôn phu của đệ Thất công chúa, nhất định sẽ nhúng tay
vào, cho dù ngươi không muốn cũng vậy!" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, vẫn ôn
nhu như vậy, tựa hồ nàng rất không nỡ làm vậy. "Mà giết ngươi nhất định phải
thu phục Diệp gia, nếu không ta sẽ rất phiền toái!"

"Ngươi cho là, ngươi giết chúng ta sẽ làm cho Diệp gia biến mất sao? Ngươi cảm
thấy phiền toái có thể biến mất sao?" Diệp Thành Thiên hừ lạnh nói.

"Diệp gia đương nhiên sẽ không biến mất, ta khờ dại đến mức đó sao? Chẳng qua
đến lúc đó, người tác chủ Diệp gia chưa chắc sẽ báo thù cho các ngươi nha!"
Triệu Nhã Nhu cười nói.

"..."

Sắc mặt đám người Diệp Thành Thiên trở nên rất khó coi, vừa rồi bọn họ còn
chưa nghĩ đến vấn đề này, Triệu Nhã Nhu cũng không phải muốn đối phó cả Diệp
gia mà chỉ đối phó một cái hệ phái này của bọn họ thôi.

Trong Diệp gia có rất nhiều hệ phái, chỉ cần phe phái này bị giết, phe phái
khác sẽ trở thành dòng chính, mà nếu phe phái này không quan tâm, thậm chí có
tham dự vào chuyện này thì kết quả đương nhiên không giải quyết được cái gì.

Đạo lý này giống như Triệu Nhã Nhu đoạt vị vậy, chỉ đổi một cái Hoàng Đế mà
thôi!


Luyện Kim Cuồng Triều - Chương #105