Chương 12


“Ta..ta..”

Còn không đợi Lâm Tử Mặc phản kháng, Lăng Tiêu Hàn đã cúi xuống chặn lại đôi môi vừa định nói tiếp kia, sau đó thì thầm bên tai nói: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng a, mà ta với ngươi lại vừa bái đường xong, chúng ta nên hảo hảo trân trọng thời gian a.”

Hơi thở nóng bỏng của Lăng Tiêu Hàn phun trên cổ, nụ hôn nóng rực dọc theo cổ xuống phía dưới, lúc đến bả vai, xấu xa mở miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.

“A…” Lâm Tử Mặc không khỏi kêu lên, bị ôm chặt, Lâm tử Mặc không có cách nào mà trừng hắn, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Thân thể ngọ nguậy có chút bất an, nghe được hô hấp của Lăng Tiêu Hàn thay đổi nặng nhọc, nhiệt khí thổi tới bên tai giống như muốn đem người hỏa thiêu.

“Ngoan nào, ta sẽ đối với em thật tốt a?” Lăng Tiêu Hàn cắn cắn vành tai phấn nộn của Tử Mặc, nhẹ khẽ nở nụ cười.

Hừ! hắn nhịn cũng đã lâu a, tuy được nhìn thấy mà không được ăn, thật sự là đau khổ a, hắn nhẫn nhịn cũng thật vất vả, hôm nay Tử Mặc lại có vẻ nhu thuận, cơ hội tới tay, lý nào lại không ăn…

Lâm Tử Mặc có chút hô hấp không nổi.

Thật ra thì cậu cũng muốn thân thiết, mỗi lần hắn ôm ôm lại hôn hôn, làm cả người cậu nóng đến khó chịu, ấy vậy mà hắn chỉ như vậy thì dừng cũng không nghĩ đến dục hỏa trong người cậu bị hắn thắp lên rồi bị bỏ mặc, lại không thể mở miệng cầu hắn a…

Thật mất mặt…

Thật ra thì hắn cũng đã muốn ăn cậu từ lâu a, chỉ có điều ngại cho thân thể cậu còn suy yếu, không thể làm chuyện quá sức được a, như thế sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cậu…

Lăng Tiêu Hàn nhếch khóe miệng, nhắm ngay đôi môi hồng nhuận của cậu, mạnh mẽ hôn xuống.

“Ngô…”

Tựa như khát vọng đã rất lâu, đầu lưỡi tiếp xúc thân mật, khiến cho sống lưng hai người đồng thời nổi lên một trận run rẩy.

Một tay Lăng Tiêu Hàn đặt bên hông Lâm Tử Mặc, cánh tay nhanh chóng cởi đai lưng của Tử Mặc, hai ba đường Lăng Tiêu Hàn đem toàn bộ y phục trên người cậu trút bỏ, trước mắt hắn chỉ còn lại, Tử Mặc toàn thân trần trụi nằm dưới thân hắn, thân mình ửng đỏ…

Da thịt va chạm, cảm giác chạm vào trắng mịn, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, là mùi hương quen thuộc Lăng Tiêu Hàn thích. Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu Hàn chuyển động phía sau, những nơi lướt qua nóng bừng lên, tựa hồ như muốn thiêu đốt cả người. “Ừm… ưm…”

Lâm Tử Mặc không khỏi phát ra giọng mũi đáng yêu, nhắm mắt lại mặc cho y hôn.

Đầu lưỡi hai người ngọt ngào dây dưa cùng nhau, uyển chuyển triền miên. Đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng dò tìm, xâm chiếm, nụ hôn bá đạo như bão táp, khiến toàn thân Tử Mặc như nhũn ra, ý thức mơ hồ, chỉ phải há to mồm, để mặc cho hắn xâm lược…

Nụ hôn thật dài cuối cùng cũng kết thúc, Tử Mặc thở dốc mà mềm mại nằm trên giường, đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng a, kỷ xảo hôn của tên này thật lợi hại a!

Mắt trộm liếc nhìn Lăng Tiêu Hàn, chỉ thấy hắn hô hấp không yên, tựa hồ đang dốc hết sức nhẫn nại.

Toàn thân nóng như lửa đốt, Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình ra. Lăng Tiêu Hàn lại hôn xuống đôi môi hồng nhuận mê người kia của Tử Mặc, nhiệt độ cả hai dần tăng vọt, bộ vị cứng rắn ma sát cùng nhau, khiến Lâm Tử Mặc run rẩy dữ dội.

Tay Lăng Tiêu Hàn nhẹ nhàng tách hai chân Tử Mặc ra, vì ngượng ngùng cùng dục vọng, đôi chân trắng nõn cũng ửng đỏ một mảng nhàn nhạt.

Mặc dù dục vọng tích trữ đang chờ bộc phát, nhưng Lăng Tiêu Hàn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, vuốt ve Tử Mặc đang khẩn trương đến cứng ngắc, cúi người, nhẹ nhàng ngậm phân thân run rẩy của hắn.

“A… đừng…nơi đó…” Lâm Tử Mặc lớn tiếng kêu lên, dục vọng bị khoang miệng ấm áp vây quanh, đầu lưỡi khéo léo lấy lòng bản thân, khoái cảm mãnh liệt, loại mãnh liệt như thủy triều, bao phủ toàn thân.

Ngón tay Tử Mặc cắm vào da Lăng Tiêu Hàn, ôm lấy đầu hắn, muốn nhiều hơn, sâu hơn…

Lăng Tiêu Hàn tựa hồ cảm nhận được ý nghĩ của cậu, đem phân thân nhẹ nhàng nhét vào trong miệng, bắt đầu phun ra nuốt vào theo quy luật, đầu lưỡi liếm đỉnh, ngón tay vẫn không quên chiếu cố gốc.

Tử Mặc không có kinh nghiệm gì nhanh chóng giải phóng trong miệng Lăng Tiêu Hàn.

Lâm Tử Mặc toàn thân như nhũn ra, nằm trên giường cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi một, Lăng Tiêu Hàn nhân cơ hội di chuyển ngón tay đến hậu huyệt, nhẹ nhàng nén nơi từng khiến y mê mẩn đến mất khống chế, đưa ngón tay thăm dò sâu vào.

“Á…”

“Đau sao?”. Tay rút ra, Lăng Tiêu Hàn giọng khàn khàn tình dục hỏi, thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính cùng mê hoặc. Tử Mặc nhìn hắn ngây ngẩn một chút lại gật đầu. Lăng Tiêu Hàn lại cúi người nâng mặt cậu lên mà hôn xuống.

Lâm Tử Mặc lần này cũng ngây ngô mà đáp trả lại, sự đáp trả này làm cho Lăng Tiêu Hàn trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, lại càng làm tăng thêm sự điên cuồng của Lăng Tiêu Hàn

Không được kỷ xảo hôn như Lăng Tiêu Hàn. Tử Mặc ngây ngô hôn, hàm răng không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi Lăng Tiêu Hàn.

“Ngô… cắn trúng rồi.” Tử Mặc đẩy Lăng Tiêu Hàn ra, Lăng Tiêu Hàn ngược lại cũng không để ý, hôn càng điên cuồng.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn trong khoang miệng, kích thích càng thêm mãnh liệt!

Trong lòng Lâm Tử Mặc cũng hiểu, đã nhịn lâu như vậy, lần gần nhất thì liên tục đều bị cắt đứt ngay thời khắc mấu chốt, Lăng Tiêu Hàn chắc chắn muốn hỏng, sau đó liền nhắm mắt lại, ngầm cho phép Lăng Tiêu Hàn tiến thêm một bước.

Lăng Tiêu Hàn từ cổ hôn liên tục xuống phía dưới, đôi môi ấm áp trên da thịt nóng rực, lưu lại những dấu vết khiến người ta phải đỏ mặt.

Chỉ nghe hô hấp Lăng Tiêu Hàn càng lúc càng nặng nề,Tử Mặc nắm ra giường, ngoan ngoãn để hắn chen vào giữa hai chân mình, hai chân bị tách ra, đặt trên bả vai.

Đôi môi nóng bỏng dạo khắp nơi trên người, kỹ xảo cao siêu đốt lửa khắp nơi.

Tử Mặc chỉ dốc sức cố gắng hít thở bình ổn nhịp tim, ngón tay siết chặt ra giường, chịu đựng loại hành hạ như bị hỏa thiêu toàn thân.

Giống như nổi lên một trận cuồng phong, Tử Mặc bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, bộ dáng đôi mắt mông lung nhìn vào mắt Lăng Tiêu Hàn, lại càng tăng thêm mị hoặc.

Lăng Tiêu Hàn hô hấp không ổn định, đè xuống ý tưởng muốn trực tiếp tiến vào, lần tìm ở đầu giường tìm thuốc mỡ.

Cho một ít vào tay, sau đó tại nơi miệng huyệt ngượng ngùng, chậm chạp bôi lên.

Cảm giác được lạnh lẽo phía sau, Lâm Tử Mặc biết đây là cái gì, nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, để mặc cho Lăng Tiêu Hàn cắm vào ngón tay mang dầu bôi trơn để mở rộng.

Tử Mặc cảm nhận được sự tỉ mỉ của Lăng Tiêu Hàn, với sự nâng niu và trân quý, đáy lòng hết sức cảm động, biết hắn chịu đựng hết sức vất vả, vì vậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, thấp giọng nói: “Có thể rồi…”

Được sự cho phép của Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng rút tay ra dùng phân thân mình tiến thẳng vào.

“A...” Tử Mặc thét lên một tiếng.

Tử Mặc đau đến cắn chặt đôi môi, Lăng Tiêu Hàn cũng mở to miệng thở dồn dập.

Cấm dục quá lâu, cả ngày nhìn thấy nhưng lại không ăn được, vừa vào nơi nóng hừng hực kia, dục vọng bị bao quanh thật chặt, Lăng Tiêu Hàn sắp phát điên rồi, thật muốn mạnh mẽ đâm thẳng vào thân thể này, lại sợ thương tổn đến Tử Mặc, đành phải hôn trán an ủi cậu trước, ngón tay không ngừng vuốt ve sau lưng cậu, dời lực chú ý.

Tử Mặc biết Lăng Tiêu Hàn nhẫn nhịn rất cực nhọc, hít một hơi thật sâu, hai chân bám lấy hông hắn, thả lỏng bản thân.

Sau khi được cho phép, Lăng Tiêu Phàm rốt cục an tâm đâm vào cơ thể.

Lần lượt điên cuồng đâm vào, khiến Tử Mặc cũng không thể dậy người, Lăng Tiêu Hàn đặt hai chân cậu trên vai, tay nâng mông cậu lên cao, để bản thân tiến vào sâu hơn.

“A… ưm… ưm…”

Theo chuyển động bá đạo điên cuồng mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của hắn, Tử Mặc đã sớm không còn khống chế được nữa, tiếng rên rỉ rơi vỡ cũng trở nên rõ ràng, càng lúc càng lớn.

“A... sâu quá, chậm một chút, chậm một chút...” Liên tục bị lao vào mãnh liệt, tử Mặc đã sớm chẳng còn quan tâm đến ngượng ngùng nữa, “Chậm một chút, ưm...”.

Lăng Tiêu Hàn dường như hiểu rất rõ những điểm nhạy cảm của Tử Mặc, lần nào cũng chạm đến vị trí yếu ớt nhất, khiến Tử Mặc gào thét từng trận run rẩy, khoái cảm mãnh liệt chạy từ xương sống đến thẳng đỉnh đầu, Tử Mặc há to mồm, toàn thân vô lực nằm trên giường, mặc cho Lăng Tiêu Hàn điên cuồng hưởng thụ thân thể của mình.

Chờ đến cuối cùng hắn cũng bắn vào bên trong Tử Mặc, Tử Mặc đã mệt mỏi đến hư thoát, hai chân tựa hồ bị tách rời khỏi cơ thể, không thể cử động.

Đôi chân mở ra không cách nào khép lại, đành động bất động nằm phịch trên giường, chất lỏng dính dính giữa hai chân cũng bất chấp.

Nhìn hình ảnh dâm mỹ kia, Lăng Tiêu Hàn tựa hồ lại kích động, Lâm Tử Mặc cảm giác được dục vọng nóng bỏng hắn để nơi cửa vào, đầu ngón tay không khỏi phát run.

Hắn không phải là còn muốn chứ…

Trả lời Tử Mặc chính là lại một lần mạnh mẽ tiến vào, lại một vòng chuyển động mãnh liệt.

Bị Lăng Tiêu Hàn hành hạ đến toàn thân bủn rủn, chỉ có thể dựa vào người Lăng Tiêu Hàn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Làm thêm vài lượt, Lăng Tiêu Hàn cuối cùng cũng thỏa mãn ôm người vào ngực chìm vào mộng đẹp.

Ngủ một lát, Lăng Tiêu Hàn nhẹ nhàng để Tử Mặc qua một bên, yêu thương hôn lên môi hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng gọi người chuẩn bị nước ấm cho Tử Mặc. Vì xoay lưng về phía cậu nên Lăng Tiêu Hàn không hề thấy được một nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng Tử Mặc.

Giúp cậu lau sạch người, thay y phục mới, sau đó cho người mang thức ăn lên, Lăng Tiêu Hàn tự đích thân ra ngoài cửa bưng thức ăn vào. Sau đó lại nhẹ nhàng bưng tới bên người Tử Mặc, múc muỗng cháo hoa nhuyễn mịn đút đến miệng cậu.

Lâm Tử Mặc ngượng đến đỏ cả mặt, cúi đầu nói: “Để ta tự ăn đi, ngươi không cần phải làm như vậy!”.

“Không sao! Ta thích như vậy mà”. Nói xong lại khoác tay qua eo cậu tranh thủ ăn chút đậu hủ của người ta.

Tử Mặc lại ngượng ngùng mở miệng cho hắn đút cậu. Vậy nên chỉ một chén cháo nhỏ, hai người ăn trong phòng lại mất gần vài canh giờ.

Tới giữa trưa có người thông báo rằng có khách tới thăm tam vương gia. Lăng Tiêu Hàn tâm không cam lòng không nguyện mà từ biệt Tử Mặc, đi đến đại trạch đón khách.

Còn một mình Tử Mặc ở lại một mình trong phòng ngồi ngẩn ngơ một lúc, sau đó khoác thêm ngoại bào vào ra ngoài đi dạo. Không hiểu sao mới xa hắn có một chút lại cảm thấy thật tịch mịch, lại cảm thấy không biết tại sao hắn đi nói chuyện với khách có một chút lại lâu đến như vậy.

Còn đang thơ thẩn lại nghe được vài nữ tỳ nói chuyện với nhau, cậu cũng không nhiều chuyện lắm, nhưng chuyện họ nói lại làm cậu quan tâm rất nhiều.

“Lưu đại nhân cùng tam vương gia thật là thân thiết a, Lưu đại nhân đã đi Giang Nam lâu lắm mới quay trở về”

“Nghe nói! Vừa mới trở về là đến tìm tam vương gia ngay, tình cảm của họ còn hơn cả huynh đệ a, không biết…”

Còn chưa nói xong lại thấy Tử Mặc đằng xa, hai người ngay lập tức im lặng sau đó cuối người hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Nghe họ nói, trong lòng Tử Mặc có chút khó chịu, không hiểu tên Lưu đại nhân kia như thế nào, Lăng Tiêu Hàn lại đối hắn như thế nào mà có thể bỏ cậu bơ vơ như thế này mà không chịu quay về cùng cậu. Nghĩ nghĩ, bất giác lại không biết như thế nào mà đến trước đình viện, đang định tiến đến vào đó nghỉ ngơi, ngắm cảnh, bước chân Tử Mặc bỗng dừng lại trước cảnh tượng trước mắt.

Trong đình viện là Lăng Tiêu Hàn cùng Lưu đại nhân kia đang thân mật trò chuyện, người ngồi sát vào nhau, mặt kề mặt, tay kề tay, nhìn nhau cười đến hoa xuân đầy mặt, không khí muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.

Lòng Lâm Tử Mặc cảm thấy như có gì đó vỡ vụn, trái tim như có gì đó bóp nghẹn, hốc mắt cậu dần dần đỏ lên…

Lưu Manh Tiểu Tử - Chương #12